Công Tước

Khoảng hơn mười giờ Yến Đại Bảo đến cổng phủ Công tước. Cô mặc một cái váy như con bướm, tung bay theo gió, thỉnh thoảng lộ ra cái quần váy ngắn có viền hoa ở bên trong. Cái mũ màu sắc trên đầu làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn mịn màng. Lúc này cô đang khuỵu gối bám vào cửa phòng học của Cung Ngũ, nghiêng đầu nhìn vào trong. Cô đã đến rồi mà Tiểu Ngũ cứ1ngồi học, thật quá kỳ cục.

Yến Đại Bảo lại đi gõ cửa phòng Công tước đại nhân nhưng bên trong không có ai đáp lời. Cô xụ mặt, chỉ có thể ngồi ngẩn người một mình ở phòng khách. Cô ngàn dặm xa xôi qua đây tìm Tiểu Ngũ thăm anh trai, vậy mà một người thì bận học, một người không có ở nhà. Chuyện này sao lại như thế chứ?

“Ngài Công tước đã ra ngoài từ sáng, buổi trưa sẽ quay về ăn cơm cùng với cô và Ngũ tiểu thư. Ngài8Công tước dặn dò nếu bây giờ cô có chuyện gì thì cứ sai bảo, hoặc là nghỉ ngơi một chút cũng được.”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Tôi biết rồi!”

Thời gian nghỉ giữa giờ, Cung Ngũ đi từ phòng học ra, “Yến Đại Bảo!”

Yến Đại Bảo trở mình ngồi dậy: “Tiểu Ngũ, cậu học xong rồi à?”

Hai người bạn tốt ôm nhau một lúc lâu mới buông ra, Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu không nhớ nhà à? Đón Tết làm sao có thể không trở về chứ?”

Cung Ngũ: “Hết cách rồi, tớ2thật sự cảm thấy mình phải học tập thật tốt, nếu không sau này sẽ thảm lắm. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Tớ là một đứa học dốt, tớ không biến mình thành người học siêu giỏi thì làm sao xứng đáng với mẹ tớ đã vất vả cực nhọc đưa tớ đến đây học được? Hơn nữa, anh Tiểu Bảo lại còn là người bảo đảm, tớ không thể để cho anh Tiểu Bảo mất mặt như tớ được.”

Yến Đại Bảo nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ, tớ cảm4thấy hình như cậu có chút thay đổi rồi.”

Cung Ngũ tròn mắt: “Hả? Thay đổi chỗ nào?” Nói xong cô lại ưỡn thẳng lưng lên hỏi: “Có phải là cảm thấy tớ xinh đẹp hơn không?”

Yến Đại Bảo cười khanh khách, “Da mặt vẫn dày y như cũ!”

Cung Ngũ nhún vai: “Cũng tạm.” Cô nhìn Yến Đại Bảo mấy lượt rồi nói, “Yến Đại Bảo, hình như cậu trắng hơn hồi trước rồi.”

Yến Đại Bảo ngả lên sô pha: “Đừng có nhắc nữa.”

“Sao thế?” Cung Ngũ kinh ngạc hỏi: “Trắng trở lại không tốt à?”

Yến Đại Bảo bĩu môi, “Không phải là vì lần trước tớ ham chơi nên phơi nắng hơi đen sao? Về nhà rồi ba tới còn không nhận ra tớ, sau khi biết nguyên nhân, mami tớ rất tức giận, nếu không phải ba tớ ngăn lại, chắc chắn tớ đã ăn đòn rồi. Sau đó tớ đi đâu, ba tớ cũng sai người che ô đội mũ cho tớ, nói là muốn bảo vệ mặt tớ, trừ cái này ra, còn ngày ngày đè tớ ra đắp mặt nạ...” Cô thở dài, “Tớ thật là khổ mà!”

Cung Ngũ chậc lưỡi, “Nhưng tớ cảm thấy Đại Bảo trắng càng đẹp hơn. Tớ cảm thấy chú Yến thật sự rất tốt, đặc biệt là đối với cậu. Tớ chỉ mong có một người ba như vậy, đáng tiếc là tớ không có”

Yến Đại Bảo chu môi: “Ba tớ...” Cô lại thở dài, mặt đầy biểu cảm một lời khó nói.

Cung Ngũ nhún vai, “Ôi chao, đừng có chê ba cậu nữa, tớ thật sự cảm thấy chú Yến rất tốt.”

Hai người nói chuyện một lúc thì giáo viên đi ra: “Cô Ngũ, đến giờ học rồi.”

Cung Ngũ kéo Yến Đại Bảo: “Đi, bọn mình cùng đi học nào, nếu không một mình cậu cũng buồn chán.”

Buổi trưa, Cung Ngũ đang ở trong phòng nói chuyện với Yến Đại Bảo thì có người gõ cửa, Yến Đại Bảo lập tức xông ra mở cửa: “Nhất định là anh...” Kéo cửa ra, cô xụ mặt xuống: “Sao lại là anh Màn Thầu?”

Lý Tư Không suýt nữa tức đến vẹo mũi: “Ông đây đặc biệt đến thăm em, em còn bày ra cái bộ mặt chán ghét đó à? Yến Đại Bảo, lương tâm của em đâu rồi hả?”

Yến Đại Bảo xoay người, “Cho chó ăn rồi.”

Cung Ngũ cười, “Cậu hai Lý, sao với ai anh cũng cãi nhau được thế hả?”

Lý Tư Không giận dữ: “Ai cãi nhau? Ông đây là đặc biệt trở về thăm Yến Đại Bảo. Cô là cái đồ không có lương tâm!”

Yến Đại Bảo hỏi: “Anh em đâu?”

Lý Tư Không phất tay, “Cái tên ưa sạch sẽ đó đi rửa tay rồi. Đàn ông đàn ang mà cuồng sạch sẽ, đúng là có bệnh mà!” Anh ta cố ý liếc Cung Ngũ một cái, “Đúng không?”

“Còn lâu nhé!” Cung Ngũ tức giận: “Anh Tiểu Bảo thích sạch sẽ ưa vệ sinh, cơ thể khỏe mạnh sẽ không bị bệnh, anh thì sao? Lớn như vậy rồi còn không biết cái đạo lý đơn giản đi ra ngoài về nhà phải rửa tay sạch sẽ, anh có thấy mất mặt không hả?”

Yến Đại Bảo hùa theo: “Đúng thế, đúng thế! Anh Màn Thầu, anh thật mất mặt!”

Lý Tư Không: “Ơ ơ này, hai người đây là hợp sức bắt nạt ông đây đúng không?”

Công tước đại nhân xuất hiện ở cửa, Yến Đại Bảo nhào qua đó: “Anh!”

Công tước đại nhân ôm lấy cô, “Đại Bảo đi đường có mệt không?”

Yến Đại Bảo lắc đầu, “Không đâu ạ, em ngủ một giấc, tỉnh dậy đã đến rồi! Đúng rồi anh, mami nói năm nay không qua đây, muốn ở Thanh Thành. Ba nói đã rất lâu mami không qua đây rồi, cuối cùng ba cũng chỉ đành không qua nữa. Mami mắng ba cũng không chịu đi, chỉ có một mình em đến thôi.”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Anh biết, không sao, Đại Bảo đến là anh đã rất vui rồi.”

Cung Ngũ bỗng nhớ ra: “Yến Đại Bảo, video của Tiểu Bát, video video!”

Yến Đại Bảo vui rạo rực lấy điện thoại mở video ra, đưa đến trước mặt Cung Ngũ, “Tiểu Bát mập lớn rồi.”

“Lớn rồi?” Cung Ngũ vội vàng cầm lấy xem, ngạc nhiên phát hiện Tiểu Bát đã lẫm chẫm đi được mấy bước. Cô hô lên: “Yến Đại Bảo, Tiểu Bát biết đi rồi!”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừm, mập mạp, bộ dạng đi xiêu vẹo cực kỳ đáng yêu, y như một con chim cánh cụt con ấy.”

Trong video, Bộ Tiểu Bát mũm mĩm như một quả bóng, vừa mới biết đi không lâu, một mình lẫm chẫm đi về phía trước, thịt trên cánh tay nhỏ và đôi chân nhỏ vừa trắng vừa mềm. Nó mặc áo T-shirt nhỏ dễ thương, cái tay nhỏ vung vẩy, vừa đi vừa cười khanh khách.

Lúc hướng về phía ống kính, đôi mắt to đen láy đầy vẻ tò mò giơ cái tay nhỏ bé ra bắt lấy, Cung Ngũ không nhịn được hôn một cái. Lý Tư Không đi đến cửa rồi lại quay đầu lại: “Đồ keo kiệt, cô cũng bớt bớt lại chút đi, đó là chồng nhà người khác, cô cưng cái gì chứ?”

Cung Ngũ trợn mắt lên: “Đó là em trai tôi!”

Lý Tư Không rời đi, Yến Đại Bảo nói: “Anh Màn Thầu càng ngày càng bị người khác ghét rồi.”

Cung Ngũ siết tay lại: “Đúng thế, không được ai thích tẹo nào hết.” Cô nghiêng đầu cười với Yến Đại Bảo: “Anh Tiểu Bảo vẫn là tốt nhất!”

Yến Đại Bảo chống cằm nhìn Tiểu Bát bước đi trong video, phiền muộn nói: “Tiểu Ngũ, lúc nào cậu mới sinh một em bé cho tớ chơi thế?”

Cung Ngũ cụp mắt: “Anh Tiểu Bảo nói tớ vẫn còn nhỏ, nói đợi sau này tớ lớn thêm chút nữa, kết hôn rồi sẽ sinh em bé. Vả lại mẹ tớ vẫn chưa biết chuyện này, dù sao cũng phải để mẹ tớ biết đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui