Công Tước

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Đại Bảo được Cung Ngũ và Công tước đại nhân tiễn lên máy bay bay về Thanh Thành. Cô quay đầu lại, bĩu môi, chun mũi, hừ một tiếng nặng nề với Công tước đại nhân rồi lại chạy qua ôm lấy Cung Ngũ: “Tiểu1Ngũ, đón Tết cậu phải về đấy!”

Cung Ngũ nhún vai: “Tớ không thể bảo đảm được, phải xem tình hình thế nào đã. Yến Đại Bảo, cậu đừng có nghĩ đến chuyện này mãi thế, lên năm thứ ba đại học phải rất bận mới đúng.”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Tớ8biết rồi!” Cô vẫy tay: “Tớ đi đây!”

Cung Ngũ gật đầu: “Yến Đại Bảo, về đến Thanh Thành thì báo cho tớ một tiếng nhé.”

Yến Đại Bảo cười, vẫy vẫy tay, rời đi.

Trên đường trở về phủ Công tước, Cung Ngũ ngồi trên xe thở dài một tiếng, nói: “Anh Tiểu2Bảo, anh nói xem con người ta lớn lên rồi, có phải là chuyện phiền lòng sẽ nhiều hơn không?”

Công tước đại nhân cười: “Tiểu Ngũ có chuyện phiền lòng gì à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Ít nhiều cũng sẽ có chứ.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười híp mắt nói: “Chuyện4của em vẫn chưa được coi là chuyện phiền lòng. Em thấy mặc dù em học được rất nhiều thứ, thế nhưng em không biết em có thể làm cái gì. Nếu bảo em làm phiên dịch thì em cảm thấy trừ việc biết nói ra, tiếng Anh của em cũng chưa học đủ đến mức có tư cách làm phiên dịch. Nếu bảo em làm giáo viên thì em cảm thấy học sinh còn làm bài giỏi hơn cả em. Đàn piano hay cưỡi ngựa cũng được, những thứ này chỉ có thể coi là sở thích, rốt cuộc em phải làm gì? Em không có chút định hướng nào cho tương lai cả. Đoàn Tiêu nói sau này cậu ấy muốn mở đại lý ô tô. Tiểu Cảnh nói cậu ấy học quản trị kinh doanh, sau này giúp ba mẹ cậu ấy quản lý việc làm ăn của gia đình, bởi vì ba cậu ấy chỉ có văn hóa trung học, mẹ cậu ấy chỉ biết được mấy chữ đơn giản… Nhưng em không biết mình có thể làm cái gì.”

Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, nói: “Tiểu Ngũ rốt cuộc có thể làm gì, thích hợp làm cái gì, thời gian sẽ nói cho Tiểu Ngũ biết, cho nên em không cần lo lắng.”

Cung Ngũ xụ mặt: “Nhưng mà phải lo trước tính sau chứ!”

Công tước đại nhân cười: “Tiểu Ngũ bước vào năm thứ ba đại học, Tiểu Ngũ có thời gian một năm để duy nghĩ, còn trước lúc đó, học tập mới là chuyện quan trọng nhất.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được rồi, em biết rồi!”

Từ sân bay về, xe còn chưa đi vào phủ Công tước, từ đằng xa đã nhìn thấy có xe mang ký hiệu Hoàng gia đỗ ở cổng.

Cổng phủ Công tước có cấm vệ canh gác, mặc dù chiếc xe đó mang ký hiệu Hoàng gia nhưng vẫn không được cho qua. Cung Ngũ thò đầu ra ngoài, “Anh Tiểu Bảo, em nhìn thấy có cái xe!”

Công tước đại nhân chỉ ngước mắt lên nhìn, xe chạy thẳng vào ga ra trong phủ Công tước, quản gia đã đợi ở cổng: “Ngài Công tước, Ngũ tiểu thư, Gloria tiểu thư dẫn bạn của cô ấy đến thăm.”

Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn Công tước đại nhân với vẻ mặt đầy vẻ mù mờ. Tại sao Gloria lại đột nhiên đến thăm phủ Công tước? Cô không nhớ cô và anh Tiểu Bảo có tình cảm qua lại gì với Gloria cả.

Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Không sao, không phải nói cô ta dẫn theo bạn đến ư? Có lẽ là chúng ta biết người bạn kia.”

Cung Ngũ bậm môi, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ ra mình có thể quen được người bạn nào của Gloria. Tuy nhiên, người đến thì cũng đã đến rồi, có nói nữa thì cũng vô dụng, đi vào trong xem thử là biết ngay thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui