Công Tước

Cả buổi trưa, Cung Ngôn Thanh viết lách gì đó ở trong phòng. Cô ta đang viết lại tỉ mỉ từng chuyện, sợ đến | tối mình quên mất. Trong quá trình đó, trong lòng có một loại khoái cảm sắp được trả thù.

Tốc độ trên tay càng lúc càng nhanh, thứ muốn viết càng nhiều. Cô ta phát hiện từ lúc Cung Ngũ xuất hiện ở nhà họ Cung, tất cả mọi chuyện của cô1ta đều không thuận lợi, cho đến ngày hôm nay.

“Cốc cốc cốc!”

Cung Ngôn Thanh chợt hoàn hồn, cô ta lau nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn của phòng, sau khi ổn định lại tinh thần, hỏi: “Ai thế?”

“Cung tiểu thư, Ngũ tiểu thư – vị hôn thê của ngài Edward đến thăm cô. Cô ấy nói cô ấy là em gái của cô, rất nhiều ngày không gặp cô, vô cùng nhớ cô!”

Cung Ngôn Thanh8im lặng một chút, qua một lúc lâu, cô ta mới nói: “Tôi biết rồi, mời cô ấy vào đi”

Cô ta đóng quyển sổ lại, nhét vào trong ngăn kéo.

Cung Ngũ mặc một quần áo bộ trắng, đi đôi giày da đế bằng màu nude, xách túi to màu trắng. Cô trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, lời nói hành động tao nhã phóng khoáng, ánh mắt thỉnh thoảng để lộ ra2mới khiến cho người ta thấy mấy phần nghịch ngợm.

Cô mỉm cười tỏ ý cảm ơn người dẫn đường, giơ tay gõ cửa.

Cung Ngôn Thanh ở trong phòng lên tiếng: “Không cần làm bộ làm tịch, cửa đang mở, vào đi”

Ở trong ký ức của Cung Ngôn Thanh, Cung Ngũ luôn là một đứa con gái có cử chỉ thô tục cả lơ phất phơ, là một đứa con hoang bị nhà họ Cung ném ở4bên ngoài, còn là một đứa con gái đầy vết nhơ.

Cho nên lúc Cung Ngũ mở cửa đứng ngay bên ngoài, Cung Ngôn Thanh hơi ngẩn ra. Cung Ngũ này có một chút xíu khác biệt với Cung Ngũ trong ký ức của cô ta.

Cung Ngũ cười với cô ta, sau đó bước vào trong rồi đóng cửa lại. Cung Ngôn Thanh vênh mặt, kiêu căng nhìn cô, ánh mắt mang một tia cảnh giác và quyết tâm quyết đánh đến cùng.

“Phòng tiểu thư Gloria chuẩn bị cho chị cũng không tồi, xem ra hai người chung sống rất tốt.” Cung Ngũ đặt túi xách sang bên cạnh, cười với Cung Ngôn Thanh, nói: “Chị Ba, chị không cần nhìn tôi như vậy, tôi đến đây là muốn nói chuyện với chị, chứ không phải là đánh nhau với chị. Đương nhiên, nếu đánh thật chắc chắn tôi sẽ không thua, cho nên yên tâm đi, chỉ cần chị không có ý nghĩ muốn đánh nhau với tôi, nhất định tôi sẽ không chủ động đánh chị. Dù sao bây giờ tôi cũng là người có vị hôn phu rồi, cho dù tôi không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho anh ấy”

Cung Ngôn Thanh khoanh tay lại, vẻ mặt không đổi, chỉ nhìn chằm chằm cố hỏi: “Có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì tao rất bận”

Cung Ngũ nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo ghế đến ngồi xuống trước mặt Cung Ngôn Thanh, nói: “Nếu không có chuyện gì tôi cũng sẽ không chạy đến đây mà nghe mấy lời mặn lời nhạt của chị đâu. Chị Ba, chị nói có đúng không?”

“Được, nếu đã có chuyện vậy thì nói đi. Tao rất bận, không có nhiều thời gian phí lời với mày”

Cô ta phát hiện, cho dù là lúc nào, Cung Ngũ cũng có thể làm cho bản thân trông có vẻ rất tốt. Cung Ngũ hôm qua cô ta gặp là một con nhóc đáng thương được người khác cưng chiều, mà Cung Ngũ hôm nay nhìn giống như là nữ vương ở lễ đăng cơ, khí thế vô cùng quyến rũ.

Cung Ngôn Thanh vô thức có chân lại, muốn giấu đi đôi chân trần của mình.

Hai năm cô ta ở bên ngoài, tiền thì vẫn có nhưng chỉ có thể bảo đảm cho việc ăn ở đi lại chứ không thể để cho cô ta mua các loại đồ xa xỉ như trước đây. Cuộc sống ép cô ta không thể không chi tiêu dè sẻn để dành tiền phòng khi cần đến.

Sau khi Cung Ngũ ngồi xuống, da dẻ mịn màng, ngũ quan xinh đẹp của cô đập vào tầm mắt Cung Ngôn Thanh ở khoảng cách gần. Cô ta mấp máy môi, cô ta cũng trẻ, nhưng sự trẻ trung và làn da của cô ta ở trước mặt Cung Ngũ không chịu nổi một đòn.

Cung Ngôn Thanh cảm thấy mình bây giờ giống như Cung Ngũ hai năm trước lần đầu tiên xuất hiện ở nhà họ Cung, một đứa bé nhà quê chưa trải sự đời đột nhiên đi đến vương quốc xa lạ, tất cả đều khiến cố đắm chìm trong kinh ngạc. Cung Ngôn Thanh của lúc đó tràn đầy cảm giác ưu việt, cô ta coi thường một đứa bé nhà quê không biết đột nhiên ở đầu chui ra, cũng coi thường mặt mũi nhà quên lên tính của Cung Ngũ.

Mới chỉ một năm rưỡi không gặp, cuộc sống đã mài giũa cảm xúc mạnh mẽ của cô ta, nhưng lại tạo nên một Cung Ngũ hoàn toàn mới.

Nước mắt của Cung Ngôn Thanh chảy ra, vì những gì cô ta đã trải qua, cô ta không muốn khuất phục một chút nào. Nhưng lúc nhìn thấy Cung Ngũ, cô ta không thể không thừa nhận mình đã thua thảm hại.

Cung Ngũ điềm tĩnh nhìn Cung Ngôn Thanh mặt đầy nước mắt, chỉ nhìn mà không nói một lời nào.

“Mày đến là để chê cười tạo đúng không?” Cung Ngôn Thanh mở miệng: “Mày chính là muốn nhìn bộ dạng bây giờ của tao đúng không? Tao không bằng mày, vậy thì đã sao? Chẳng qua máy chỉ may mắn chút mà thôi, chẳng qua là mày tìm được một người đàn ông tốt mà thôi, mày có cái gì? Quá khứ của mày như thế nào mày không biết sao? Mày có tư cách gì đến chế cười tao?”

Cung Ngũ cụp mắt xuống, mím môi, đợi cô ta không nói nữa mới mở miệng: “Tôi thật sự muốn qua đây gặp chị. Nói thế nào chị cũng là chị của tôi, mặc dù không phải là cùng một mẹ nhưng vẫn là máu mủ ruột già. Tôi không cảm thấy giữa tôi và chị lại xa lạ hơn chị và Gloria, cho nên tôi cảm thấy tôi đến thăm chị không có gì sai. Dĩ nhiên, tôi đến gặp chị cũng có mục đích, tôi biết chị xuất hiện ở Gaddles là vì cái gì?

Cung Ngôn Thanh cười: “Mày biết? Mày cho là mày có thể ngăn cản được tao à? Tao muốn làm cho mày thân bại danh liệt. Tao muốn biến tất cả những gì mày có được thành hư không, mày có thể làm thế nào chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui