Công Tước

Triền Tiểu Liên nghe thấy Yến Đại Bảo nói líu lo cả buổi, gật đầu: “Vậy thì tốt”

Đăng ký kết hôn là chuyện tốt, nhưng nhìn dáng vẻ cứ như không thật sự muốn làm, nhà họ Bộ cũng chẳng có tin tức gì, tám phần là không muốn tổ chức đám cưới.

“Vậy Tiểu Bát thì1sao?” Triển Tiểu Liên đương nhiên nhớ đến cậu nhóc mập này, người tròn trịa đáng yêu, đôi mắt to long lanh, mặt còn rất dễ thương, chả trách Đại Bảo rất thích. Có không ít những đứa trẻ mũm mĩm, nhưng vẻ ngoài đáng yêu thì lại rất ít.

“Tiểu Bát?” Yến Đại Bảo chạy đi8lấy một hộp sữa chua uống, “Tiểu Bát và ba mẹ về nhà rồi. Con muốn giúp bọn họ đi đánh bà giúp việc đã ngược đãi Tiểu Bát, Bộ Sinh nói không tiện, lỡ truyền ra ngoài để mọi người biết được con đánh người già thì sẽ không hay. Anh ta nói anh ta2sẽ giải quyết, nên con không quan tâm nữa, nhưng hôm nay lúc con đến thì thấy bà ta không còn ở đó nữa, có lẽ bị ép nghỉ việc rồi.”

Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Vậy thì tốt. Hình như đã nhiều ngày mẹ không đến thăm Tiểu Bát rồi, đợi hôm nào có thời gian4mẹ sẽ đến thăm”

Yến Đại Bảo nhe răng: “Vâng, Tiểu Bát mập càng ngày càng dễ thương”

Bộ Tiểu Bát thật sự càng ngày càng đáng yêu, đã biết chạy biết nói những từ đơn giản, còn có một hàm răng nhỏ trắng tinh. Người cậu bé thích nhất là mẹ, sau đó là chị Đại Bảo, ô tô nhỏ mà chị Đại Bảo mua, chó to ở nhà chị Đại Bảo, cô giúp việc trong nhà, cún con mà cô giúp việc nuối... sau cùng là ba.

Nhưng mấy ngày gần đây, Bộ Tiểu Bát cảm thấy hình như ba trở nên đáng yêu hơn một chút, trở về nhà là hôn lên má cậu, còn bế cậu chơi cùng cậu, có lẽ tâm trạng đang rất tốt.

Đương nhiên, Bộ Tiểu Bát không biết, Bộ Sinh vui vẻ không phải vì chuyện gì khác mà là vì ba cậu đã đăng ký kết hôn.

Nhạc Mỹ Giảo thì chẳng có gì thay đổi, buổi sáng đi làm buổi tối về chơi với con, đối với Bộ Sinh vẫn rất chướng mắt như lúc trước. Đặc biệt là vào những lúc Bộ Sinh đột nhiên phát bệnh thần kinh muốn làm một số chuyện thân mật, Nhạc Mỹ Giảo cơ bản chẳng vui vẻ phối hợp, lúc đó anh ta không cần đến Tiểu Bát nữa mà ném cho cô giúp việc, nói gì cũng không nghe.

Bộ Sinh muốn thương lượng với bà chuyện có tổ chức hôn lễ hay không hơn, dù sao đã từng này tuổi rồi, đây cũng là lần đầu tiên anh ta kết hôn, có thế nào cũng phải tổ chức thật linh đình, nhưng Nhạc Mỹ Giảo lại từ chối thẳng thừng: “Tôi không có hứng thú, cũng không muốn giống một con khỉ bị người ta chơi đùa. Cậu muốn tổ chức thì tìm đại một cô gái nào đó mà làm, đừng kéo tôi vào”

Bộ Sinh: “...”

Hôn lễ là chuyện có thể tìm đại một người hay sao? Nhà họ Bộ đang ráo riết hối thúc, cảm thấy Tiểu Bát đã lớn vậy rồi, còn chưa danh chính ngôn thuận, như vậy thì sao được?

Thật ra nhà họ Bộ không hề muốn Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo kết hôn, nhưng hết cách, ngoài việc sống chung cùng Nhạc Mỹ Giảo đến giờ, Bộ Sinh chưa hề đồng ý với cô gái nào khác.

Quan trọng là hiện giờ không còn ai trong nhà họ Bộ có thể khống chế được Bộ Sinh. Bộ Bộ Hữu Sinh phát triển hơn công ty của nhà họ Bộ rất nhiều, nếu hiện giờ Bộ Sinh rời khỏi nhà họ Bộ, anh ta sẽ có nhiều tâm tư lo cho Bộ Bộ Hữu Sinh hơn. Thứ anh ta nên có sẽ vẫn có, hơn nữa còn thoát khỏi được gánh nặng của nhà họ Bộ Lao động miễn phí thì không nói, quan trọng là lao động miễn phí đó có thể khiến cho việc kinh doanh của nhà họ Bộ ngày một đi lên. Để Bộ Sinh đi, chẳng ai có bản lĩnh để tiếp nhận công việc đó, nói thẳng ra thì hiện tại nhà họ Bộ không ai có bản lĩnh đánh bại Bộ Sinh.

Lúc Nhạc Mỹ Giảo còn trẻ thật sự từng muốn tổ chức hôn lễ, làm cho long trọng giống như hôn lễ của một công chúa. Lúc bà kết hôn với Cung Truyền Thế, hôn lễ thật sự không quá long trọng, nhưng so với người khác thì cũng không tệ, còn đối với nhà họ Cung thì rất bình thường. Hiện giờ nên nói thế nào nhỉ, suy nghĩ đã khác đi, hôn lễ đối với bà không còn quan trọng nữa.

Hôn lễ có long trọng thì đã sao? Không có nghĩa là sẽ sống hạnh phúc, nên phải ly hôn thì vẫn sẽ ly hôn thôi.

Đã đến giờ ăn của Bộ Tiểu Bát, Nhạc Mỹ Giảo đi qua bế cậu đặt lên ghế trẻ em, “Tiểu Bát, ăn cơm thôi”

Bộ Tiểu Bát vẫn chưa thể tự ăn, Nhạc Mỹ Giảo phải đút cậu ăn hơn một nửa, sau đó thì đưa thìa cho cậu tự cầm lấy, để cậu tự ăn thì cũng chẳng ăn được bao nhiêu, hoàn toàn là vì muốn để cậu tập lực tay cầm nắm. Bộ Tiểu Bát ăn như một chú mèo hoa, cổ giúp việc nhìn thấy mà sốt ruột. Nhạc Mỹ Giảo lại chẳng cho ai giúp, Bộ Sinh thì hoàn toàn không để tâm, cô giúp việc cũng hết cách.

Một tuần sau khi kết hôn, Bộ Sinh bàn bạc với Nhạc Mỹ Giảo, dẫn bà và Bộ Tiểu Bát về nhà họ Bộ ăn cơm. Ban đầu Nhạc Mỹ Giảo từ chối, bà không muốn có bất kỳ giao tình gì với người của nhà họ Bộ. Nhưng không biết Bộ Sinh đã nói gì đó với Bộ Tiểu Bát mà đến sáng hôm sau Bộ Tiểu Bát muốn mẹ đi theo, nếu không sẽ ôm chân Nhạc Mỹ Giảo gào khóc, bà đành phải đi cùng.

Cảm giác của người nhà họ Bộ đối với Nhạc Mỹ Giảo rất phức tạp. Bọn họ thật sự không thích phụ nữ thế này, lớn tuổi hơn Bộ Sinh thì không nói, quan trọng là người phụ nữ này lại rất kiêu ngạo, không xem ai ra gì.

Đến nhà chồng không phải nên chịu khó mỉm cười nhiệt tình sao? Kết quả là sau khi chào hỏi xong thì ngồi sừng sững ở đó, không nói lời gì lấy lòng ba mẹ chồng, tỏ vẻ gì thế?

Phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhưng dáng vẻ vẫn còn như hai mươi, vừa nhìn là biết đã tốn rất nhiều tiền để loại bỏ nếp nhăn, thật sự không biết Bộ Sinh thích gì ở người phụ nữ này? Nếu nói về gương mặt, tùy tiện tìm một cô gái cũng có thể tìm được người trẻ trung xinh đẹp hơn Nhạc Mỹ Giảo.

Gia quyến họ hàng vây lấy mẹ của Bộ Sinh bàn tán, Bộ Tiểu Bát thì bị đàn ông trong nhà bế đi chơi, Nhạc Mỹ Giảo ngồi một mình trên sofa, tay cầm điện thoại nói chuyện, ngữ khí có chút không thiện cảm, rõ ràng là người trong điện thoại chẳng làm việc gì tốt.

Chuyện đầu tiên là làm sau khi đi làm lại là kiểm tra sổ sách, phát hiện trong thời gian bà không có mặt công ty thật sự lời được không ít tiền. Không những vậy, thị trường nước ngoài cũng rất thuận lợi, người mẫu công ty gửi ra nước ngoài cũng nhận được vài giải thưởng, khiến cho danh tiếng của công ty ở trong nước tăng cao.

Tuy không phục nhưng Nhạc Mỹ Giảo phải thừa nhận Bộ Sinh thật sự kiếm tiền giỏi hơn bà, nên nhân viên Bộ Sinh tuyển bà đều giữ lại, cũng dựa theo cách làm của Bộ Sinh để tiếp tục phát triển.

Thời gian mỗi ngày của bà đều kín hết, Bộ Tiểu Bát, công ty, có thời gian thì đi gặp khách hàng ăn cơm uống trà nhưng không đi công tác nữa, dù sao thì Bộ Tiểu Bát vẫn còn nhỏ, không nhìn thấy bà thì khóc đòi. Cuộc sống quá bận rộn, con người tràn đầy năng lượng như bà không có thời gian nghĩ về chuyện khác. Bà có rất ít cơ hội nghĩ tới Cung Ngũ và Cung Ngôn Đình, dù có thật sự nghĩ tới, cũng không còn buồn bã vì không nhìn thấy Cung Ngũ như trước nữa, ngược lại một ngày không nhìn thấy Bộ Tiểu Bát, bà sẽ thấy vô cùng nhớ.

Cục diện này thật sự là tình cảnh mà Bộ Sinh hi vọng nhìn thấy nhất.

Bộ Tiểu Bát bị một đám người vây quanh, cảm thấy rất phiền phức, lắc lư lạch bạch như một chú chim cánh cụt chạy đi. Tìm thấy Nhạc Mỹ Giảo trong phòng khách, cậu nhóc liền trèo lên ngồi ngang hàng với mẹ, lắc lư chân mập mạp trên không.

Mẹ Bộ Sinh thật sự rất thích cậu nhóc này, nhưng Bộ Sinh hầu như không cho bà ta tiếp xúc với Bộ Tiểu Bát. Bà ta không thể nói với người ngoài, đành phải lén dỗ dành Bộ Tiểu Bát, còn lén cho cậu đồ ăn.

Cầm một cây kẹo hình ô tô giơ lên dụ Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Bát lạch bạch chạy qua, bị dụ gọi “bà nội”. Mẹ của Bộ Sinh ôm lấy Bộ Tiểu Bát, hào hứng như có được báu vật. Nhạc Mỹ Giảo thấy cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, nhưng Bộ Sinh đi ra nhìn thấy, liền trực tiếp đi qua bế Bộ Tiểu Bát đi, cây kẹo cậu nhóc cầm trên tay cũng bị ném thẳng vào thùng rác, “Con không muốn răng nữa à? Có phải muốn bị nhổ răng không? Giống hệt như bà nội ấy”

Bộ Tiểu Bát bị dọa đến mức giơ tay che miệng lại, ra sức lắc đầu: “Không muốn!”

Mẹ của Bộ Sinh có chút ngại ngùng: “Ăn một cây không sao đâu.”

Bộ Sinh xoay đầu lại nhìn bà ta một cái, ánh mắt không thiện cảm: “Sau này các người bớt chạm vào Tiểu Bát đi!”

Anh ta không tin những người đứng trước mặt mình có thể dạy cho Tiểu Bát những thứ tốt đẹp, bọn họ chẳng có thứ gì đáng để học.

Bộ Sinh để Bộ Tiểu Bát xuống cạnh Nhạc Mỹ Giảo: “Đừng để người này người kia bị lung tung, trông chừng nó đấy!”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn anh ta, không nói gì, rồi bế Bộ Tiểu Bát vào lòng, cúp điện thoại.

Gia đình này thật khiến người ta đau đầu, Nhạc Mỹ Giảo chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp gì đối với nhà họ Bộ. Bộ Sinh đưa vợ con về, chẳng qua chỉ để đối phó với đám người trong nhà, đến cho có mặt là được, cũng không định cứ vài ngày là trở về. Chuyện Nhạc Mỹ Giảo không thích, anh ta từ chối được thì sẽ từ chối, cố gắng không làm chuyện khiến bà không vui.

Ở nhà họ Bộ ăn một bữa cơm, buổi chiều Bộ Sinh đưa Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Tiểu Bát về nhà. Từ lúc đến đến lúc ra về, ngoài việc chào hỏi, Nhạc Mỹ Giảo chẳng nói thêm bất cứ câu nào, đối với những lời dạy bảo của những cô dì họ hàng, bà chẳng thèm để ý đến. Con trai là của bà, người đàn ông đó cũng là của bà, liên quan gì đến bọn họ.

Sau khi về nhà Bộ Tiểu Bát sà vào lòng bà, nói muốn tìm chị Đại Bảo chơi cùng. Nhạc Mỹ Giảo nghĩ tới Tiểu Ngũ đã hơn một tuần không liên lạc, vội vàng gọi điện thoại cho cô, kết quả phát hiện điện thoại không gọi được, bà cằn nhằn: “Điện thoại Tiểu Ngũ báo nằm ngoài vùng phủ sóng, nó lại chạy đi đâu nữa rồi?”

Bộ Sinh: “Không phải lần trước gọi bảo là đến chỗ tín hiệu không tốt sao? Nhất định là chưa trở về, đừng lo lắng, không có tin gì tức là tin tốt, nếu có chuyện thì đã sớm gọi về rồi. Tiểu Bát, hôn mẹ một cái nào!”

Bộ Tiểu Bát vừa nghe thấy, lập tức đứng dậy, lạch bà lạch bạch sả qua, ra sức hôn lên mặt Nhạc Mỹ Giảo mấy cái, hôn đến mức mặt bà toàn nước bọt. Bị cậu quậy một hơi, bà liền quên đi chuyện không gọi được cho Cung Ngũ. Bộ Sinh nói rất có lý, lại thêm Bộ Tiểu Bát đáng yêu, bà liền quên ngay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui