Công Tước

Công tước đại nhân đột nhiên đề nghị đến ở khách sạn, không chỉ làm Cung Ngũ giật mình, mà đến cả quản gia và người giúp việc trong nhà cũng giật mình.

Có phải ngài Edward vẫn còn chưa hài lòng với vấn1đề vệ sinh của phủ Công tước hay không? Đang yên lành tại sao lại muốn ra ngoài ở?

Ông Eugene là quản gia nhiều năm của phủ Công tước, vẻ mặt trịnh trọng đưa Công tước đại nhân lên xe. Ở giây cuối8cùng khi xe rời khỏi, ông ta không kìm được mà hỏi: “Ngài Edward, có phải có chỗ nào đó tôi làm không tốt, khiến ngài cảm thấy không thoải mái? Tôi sẽ giúp ngài giải quyết mọi vấn đề.”

Công tước đại nhân2mỉm cười: “Không phải. Là tôi và Tiểu Ngũ nói chuyện với nhau, tôi ở Gaddles chưa từng ra khách sạn ở nên chúng tôi rất hiếu kỳ”

Cung Ngũ ngơ ngác, thấy Công tước đại nhân nghiêng đầu nhìn cô, cô gật đầu4qua loa: “Ừ, đúng rồi.”

Eugene tỏ ra rất buồn, “Vâng ngại Edward, tôi sẽ lập tức mang quần áo ngày mai ngài và Ngũ tiểu thư cần mặc tới”

“Ừ” Công tước đại nhân đột nhiên lại mở miệng, “Thời tiết trở lạnh, ngày mai cho người đến lấy số đo, may quần áo năm nay”

“Vâng ngại Edward”

Cung Ngũ cảm thấy rất khó hiểu, sao Công tước đại nhân đột nhiên có hứng thú như vậy, cứ muốn dẫn cô đến khách sạn trải nghiệm một lần.

Hết cách, cô đành phải đi theo anh đến khách sạn trong trạng thái mơ hồ.

Đối với Cung Ngũ, có người đi cùng, đi tới đâu cũng như nhau. Trong tình trạng bất đắc dĩ, cho dù không có người đi cùng, cô vẫn tình nguyện đi.

Cung Ngũ lần đầu đến khách sạn ở vẫn thấy rất hiếu kỳ. Khách sạn ở thị trấn Enjoy không giống như những khách sạn cao cấp khác, nhưng rất ấm áp và sạch sẽ. Nói là khách sạn nhưng thực chất là một căn nhà nhỏ, khiến người ta cảm thấy không quá sang trọng.

Cung Ngũ năm ngả lên giường, “Woa, thật là hạnh phúc!”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ cảm thấy rất hạnh phúc?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, rất hạnh phúc!”

“Vậy chứng tỏ chúng ta đến đúng chỗ rồi” Công tước đại nhân nằm bên cạnh cô, nhìn cô một cái, trở mình sở mặt cô rồi cúi đầu hôn.

Cung Ngũ ôm lấy cổ anh, hét to một câu: “Anh Tiểu Bảo anh thật là biết sáng tạo!”

Không khí đang tốt, thấy sắp phải làm chút gì đó, Cung Ngũ giơ tay che trước mặt lại, trừng mắt: “Anh Tiểu Bảo, không được!”

“Sao thế?” Công tước đại nhân khó hiểu.

Cung Ngũ liếc mắt nhìn một vòng quanh căn phòng, nói: “Đây là khách sạn, lỡ chúng ta làm bẩn giường của người ta thì phải làm sao?”

Công tước đại nhân: “.”

Anh hít một hơi thật sâu rồi ôm cô vào lòng, “Theo như Tiểu Ngũ nói thì những người đi tuần trăng mật phải làm sao? Chẳng phải không làm được chuyện gì à?”

Cung Ngũ mím môi, “Người ta mang ga giường theo!”

Công tước đại nhân cười nghiêng ngả, “Vậy anh cho người mang ga giường đến”

Ồn ào tới tận tối Cung Ngũ cuối cùng cũng thoải mái nằm lên giường ngủ. Công tước đại nhân nghiêng đầu nhìn cố, rồi ngồi dậy khỏi giường đi ra ngoài. Anh thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại, bật đèn bàn rồi mở máy tính lên. Tất cả mọi số liệu đều do tự anh nghiên cứu lọc ra. Anh dùng khoảng thời gian ngắn nhất để viết nên một phần mềm nhỏ, chuyên dùng để lọc ra những số liệu mà anh cần.

Không ai biết anh cần thứ gì, cũng không ai biết mục đích của anh rốt cuộc là gì. Khi anh đang làm những chuyện này, anh còn lệnh rõ ràng, bất kỳ ai cũng không được làm ồn, dù là một chút cũng không được.

Eugene ban đầu cảm thấy có lẽ có chuyện gì đó quan trọng xảy ra nhưng ông ta phải nghe lời dặn dò giữ kín như bưng, thậm chí cũng không thể tiết lộ cho Triển Tiểu Liên biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui