Công Tước

Buổi tối sau khi về nhà, Cung Ngũ nói với Nhạc Mỹ Giảo chuyện nhà họ Cung gọi điện thoại cho cô, bảo cô về thăm Cung Truyền Thế.

Nhạc Mỹ Giảo đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Đi cái gì mà đi? Con về nhà bọn họ có thể cho con cái gì?”

Học phí, sinh hoạt phí, tất cả chi phí đi nước ngoài trong một thời gian dài1của Tiểu Ngũ, nhà họ Cung đã cho được một xu nào chưa? Một đám ti tiện bỉ ổi!

Cung Ngũ: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Hộ khẩu của con vẫn còn ở nhà họ Cung, bây giờ con là cô Năm của nhà họ Cung. Dù ít hay nhiều, nhà họ Cung cũng có một chút tài sản, cho dù không có tài sản thì họ cũng nên cho con chút8tiền làm của hồi môn đúng không?”

Bộ Sinh đi từ bên ngoài vào, thuận miệng nói: “Tiểu Ngũ quên rồi à? Em từng đầu tư mười triệu vào đó, hơn hai năm nên có hoàn vốn đầu tư rồi rồi.”

Cung Ngũ đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó mắt sáng lên: “Tôi đã quên mất chuyện này rồi đấy! Vậy có phải tối hẳn đã có rất nhiều tiền không?”

Nhạc Mỹ2Giảo nghe Bộ Sinh nói như vậy, lập tức nói: “Tiểu Ngũ, ngày mai mẹ cùng con đến nhà họ Cung, tránh cho đám lang sói nhà họ Cung kia thấy con là cô gái nhỏ mà bắt nạt con!”

Cung Ngũ: “.” Cô không phải là trẻ con nữa rồi.

Bộ Sinh: “Về khoản tiền nong em đi cũng vô ích, ngày mai anh sẽ sắp xếp tài vụ và đoàn luật4sư qua đó, kể cả phần hoàn vốn đầu tư của anh cũng lấy về”

Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy Bộ Sinh và Tiểu Ngũ dùng đến cả tài vụ và đoàn luật sư, chắc chắn sẽ không ít, hứng thú bừng bừng hỏi: “Có thể có bao nhiêu tiền?”

Bộ Sinh nhìn là một cái, thở dài, “Anh và Tiểu Ngũ mỗi người đầu tư mười triệu, ngoài ra anh còn cho Cung Truyền Thế vay mười triệu. Mười triệu cộng thêm lãi trong hai năm, cùng với hai mươi triệu hồi vốn đầu tư, em nói có thể có bao nhiêu?”.

“Tôi biết còn hỏi cậu làm gì? Cậu giỏi lắm đúng không? Chỉ cậu thông minh, chỉ cậu biết tính sổ sách, chỉ cậu hiểu đầu tư, chỉ cậu biết tính.”

Bộ Sinh: “...”

Anh ta sai rồi, anh ta không nên nhiều chuyện.

Cung Ngũ mím môi, tặng cho Bộ Sinh một ánh mắt đồng tình, yên lặng rời đi.

Ban đêm Bộ Tiểu Bát lại mất tích.

Trước lúc đi ngủ, Nhạc Mỹ Giảo ôm Bộ Tiểu Bát vào trong lòng, đến lúc Nhạc Mỹ Giáo tỉnh lại, Bộ Tiểu Bát trong lòng đã biến thành con thỏ nhung đồ chơi kia.

Sau đó Bộ Sinh phát hiện một tờ giấy ở cửa phòng ngủ, phía trên viết: Một giờ đưa đi, năm giờ đưa về. Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn giống như là cố ý dùng tay không thuận viết, chính là sợ bị người ta nhận ra.

Cung Ngũ thò đầu nhìn một cái, “Tiểu Bát được đưa về rồi à?”

Nhạc Mỹ Giảo: “Chẳng những đưa về rồi mà còn để lại một tờ giấy.” Bà há hốc mồm, “Chẳng lẽ sau này... ngày nào cũng như vậy à?” Bà nhìn Tiểu Bát nằm ngủ ở trên giường, “Đây là muốn làm gì thế: Tiểu Bát của mẹ bị người ta đưa đi làm cái gì? Đây là muốn lấy mạng mẹ à.”

Bộ Sinh nhìn tờ giấy ghi chú, không lên tiếng.

Mặc dù tối hôm qua bị mắng, nhưng Bộ Sinh nói chuyện vẫn giữ lời. Ngày hôm sau anh ta cử một đoàn tài vụ gồm năm người cùng với đoàn luật sư năm người xuất hiện ở cửa biệt thự nhà họ Bộ, đợi Cung Ngũ cùng xuất phát.

Cung Ngũ trợn mắt chết lặng: “Tôi đột nhiên dẫn họ qua đó, liệu có đột ngột lắm không?” Bộ Sinh: “Không đầu, thời gian hai năm, nếu như hạng mục vẫn không kiếm được tiền thì Cung Cửu Dương là một kẻ bỏ đi. Em chỉ cần dẫn họ qua đó tìm được Cung Cửu Dương, luật sư và tài vụ sẽ làm việc với hắn ta, em không cần lo lắng”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, được rồi, vậy tôi đi đây”

Bộ Tiểu Bát tỉnh dậy khóc lóc ầm ĩ đòi đi cùng Cung Ngũ, Bộ Sinh nhìn Bộ Tiểu Bát, giơ tay nhéo má nó: “Chị đi có việc, con đi làm gì? Chỉ biết khóc thôi.”

“Oa...” Bộ Tiểu Bát khóc càng hăng hơn.

Nhạc Mỹ Giảo đặt Bộ Tiểu Bát vào trong tay bảo mẫu, cầm gối lên kéo Bộ Sinh vào phòng, lại đánh cho anh ta một trận: “Cậu có ấu trĩ không hả? Cậu là đàn ông đàn ang hơn ba mươi tuổi rồi còn suốt ngày bắt nạt Tiểu Bát, cậu thấy vinh quang lắm hả? Có phải là cậu có bệnh không?”

Bộ Sinh nắm lấy cái gối bà đánh qua: “Một đứa con trai, động một chút là khóc thì ra cái thể thống gì chứ? Anh đang rèn luyện cho nó khả năng chịu áp lực..”

“Lúc bé cậu không khóc à? Cậu tưởng cậu giỏi lắm à!” Nhạc Mỹ Giảo tức giận: “Lúc cậu hai tuổi là thần đồng, đau không khóc, mệt không ngủ, đói không kêu đúng không? Chẳng trách bây giờ đầu óc không bình thường như vậy!”

Bộ Sinh: “Nếu anh bình thường có thể yêu em à?”

“Cút!” Nhạc Mỹ Giảo tức giận thở hổn hển, “Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp, nói như ai cần cậu lắm ấy”

Bộ Sinh không lên tiếng, Nhạc Mỹ Giảo thở hồng hộc rời đi. Bộ Tiểu Bát vẫn còn đang tủi thân, Nhạc Mỹ Giảo vội vàng bế lên dỗ dành. Cái người ba thần kinh đó đúng là làm bà tức chết mà!

Bộ Tiểu Bát mếu máo, cực kỳ tủi thân, “Yêu mẹ..”

Cung Ngũ ngồi trên xe, đi thẳng đến nhà họ Cung.

Mùa đông ở núi Cung Thành vẫn rất hùng vĩ, trên núi bớt đi màu xanh sum suê tràn trề đầy sức sống, núi đá xám trắng và cành cây khẳng khiu trơ trụi lá có chút tiêu điều, nhưng cũng tạo thành một kiểu phong cảnh khác biệt.

Ven đường có không ít nhân viên môi trường mặc áo bảo hộ màu xanh lá cây đang cầm chổi lớn quét sạch lá rụng. Cung Ngũ nhìn qua cửa kính ra bên ngoài, cô vẫn nhớ năm đó cô đi men theo con đường như vậy, chạy tới chạy lui hơn nửa năm, cho đến lúc cô rời khỏi Thanh Thành đến Gaddles.

Phong cảnh ven đường nhanh chóng chạy về phía sau, lúc đi qua một khoảnh đất trống, cô đột nhiên nhớ Công tước đại nhân nói lần thứ hai anh gặp cô chính là ở nơi này.

Ngày hôm đó cô mặc váy màu trắng, vốn dĩ rất đẹp, nhưng cô mặc thì luôn làm bẩn rất nhanh. Cô chậm rãi men theo đường núi đi lên núi, sau đó xe ô tô của ba Yến Đại Bảo nổ vang cực lớn nhắc nhở đoàn xe đến, rồi sau đó chiếc xe kia của Công tước đại nhân đã làm tốc cái váy nhỏ nhem nhuốc của cô lên.

Cung Ngủ không nhịn được cười, hóa ra lúc đó anh Tiểu Bảo có chút háo sắc, lại nhìn trộm quần lót của cố, đúng là quá mất mặt.

Xe chạy qua rất nhanh, cô quay đầu nhìn về phía khoảnh đất trống kia, lại chậm rãi ngồi thẳng người lên nhìn về phía trước. Hồi ức luôn rất tốt đẹp, nhưng cô không cần nhớ lại, bởi vì cô và anh Tiểu Bảo còn có tương lai.

Tâm tình thoải mái, cố an nhàn đung đưa chân.

Tâm trạng của con người khác nhau thì nhìn thứ gì cũng thấy khác nhau. Vẫn là núi Cung Thành, vẫn là đường núi lượn vòng, nhưng lần này cô lại thả lỏng và thoải mái mà không phải là giống như trước đây, mỗi lần về nhà tâm tình đều phức tạp, luôn lo lắng sẽ có người kiếm cớ gây phiền phức cho cô.

Dù sao lúc đó cô cũng là người yếu đuối nhất ở nhà họ Cung.

Bây giờ thì sao? Cung Ngũ cảm thấy mình vẫn không mạnh mẽ, nhưng cô không sợ một chút nào cả.

Xe lái thẳng đến mảnh đất trống trước cửa nhà họ Cung rồi dừng lại, cửa xe được người kéo ra: “Thưa cô Cung Ngũ đã đến rồi”

Cung Ngũ xuống xe, ngẩng đầu nhìn cổng nhà họ Cung, đi đến cửa lớn, giơ tay bấm chuông cửa.

Rất nhanh đã có người đi ra mở cử, vẫn là người gác cổng hai năm trước, ông ta nhìn Cung Ngữ, kính cẩn lại dè dặt hỏi: “Xin hỏi, cô tìm ai?”

Cung Ngũ cười với ông ta, nói: “Tôi là Cung Ngũ, tôi nhận được điện thoại của quản gia nên trở về thăm ba tôi”

Người gác cổng đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó “a” một tiếng: “Cô Năm?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi, chào ông”

“Hóa ra thật sự là cố Năm!” Người gác cổng nhanh chóng mở cửa ra, “Cô Năm, mời!”

Thấy sau lưng cô còn có không ít người, người gác cổng có chút căng thẳng, lo lắng người đến có mục đích không tốt, hỏi: “Cô Năm, bọn họ là...”

Cung Ngũ: “Tôi thăm ba tôi xong sẽ tìm chú Út, hai năm trước tôi đầu tư vào chi thứ Tư nên kết toán rồi.”

Người gác cổng “ô ổ” hai tiếng, vội vàng nói: “Cô Năm, phiền cô đợi một chút, tôi sẽ đi thông báo ngay”

Nói xong, người gác cổng vội vàng chạy vào trong nhà, Cung Ngũ đứng ở cửa chờ, không hề đi vào, có lẽ là vì bây giờ cô thật sự không có cảm giác coi nơi này là nhà, cho nên cho dù đứng ở đây đợi cô cũng cảm thấy rất tự nhiên. Có phải nhà hay không không quan trọng, vào bất cứ lúc nào tiền mới là quan trọng nhất, thứ cô thích vẫn là tiền!

Cung Ngũ đợi không lâu, rất nhanh người gác cổng đã chạy ra, thở hổn hển: “Cô Năm...”

Không đợi ông ta mở miệng nói chuyện, đã thấy có người bước nhanh từ trong nhà ra, Cung Cửu Dương xuất hiện phô trương như thường lệ, “Ôi chao, nhìn xem là ai đây? Đây không phải là cháu gái của chú sao? Đã bao lâu không gặp rồi, cháu gái bấy giờ phát đạt rồi, coi thường chú Út rồi phải không? Nào nào, để chú Út thương...”

Đúng là không thay đổi một chút nào, Cung Ngũ trợn mắt nhìn Cung Cửu Dương một cái: “Chú Út, chú như vậy có phải là không thỏa đáng lắm không? Cháu đã lớn như vậy rồi, chú định thương như thế nào? Ôm vào lòng hôn hai cái, hay là nhấc lên cao đây?”

Cung Cửu Dương cười: “Người một nhà còn nói mấy lời xa cách gì chứ? Nếu như cháu gái muốn được nhấc lên cao thì chú Út vẫn nhấc được”

Nói xong hắn ta giơ tay muốn kéo Cung Ngũ, Cung Ngũ lui về phía sau một bước, “Vẫn thổi đi thì hơn, nam nữ thụ thụ bất thân. Đừng nói là chú Út, ba ruột cũng có lúc phải tránh hiểm nghi. Chú Út hiểu lễ nghĩa như vậy, khẳng định hiểu đạo lý này.” Cố đổi chủ đề, nhìn về phía Cung Cửu Dương, cười nói: “Đúng rồi chú Út, hai năm không gặp, mặc dù nói mới vừa gặp đã nói đến tiền thì không hay lắm, nhưng mà anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, càng đừng nói là chú cháu với nhau đúng không? Đây là đoàn luật sư và đoàn tài vụ cháu đưa đến, liên quan đến khoản đầu tư hai năm trước, cháu đến thăm ba cháu, thuận tiện kết toán luôn. Chuyện này làm phiền chú Út thu xếp rồi, không biết sức khỏe ba cháu thế nào? Cháu đi gặp ông ấy đây”

Cung Cửu Dương nhìn Cung Ngũ rồi sờ cằm, nói: “Ôi chao, không nhìn ra cháu gái của chú đã hiểu chuyện như vậy rồi cơ đấy! Quả nhiên là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Cháu gái tiền đồ thênh thang không tệ không tệ. Nào nào, cháu gái thăm bệnh cái gì chứ, dù sao cũng không chết được, đến đây nói cho chú Út nghe tình hình mấy năm gần đây của cháu thế nào. Thật ra chú Út rất quan tâm đến cháu gái ngoan của chú, không phải là chủ không có cơ hội đi thăm cháu sao? Khiến cháu gái của chủ thất vọng rồi, nào, qua đây nói chuyện với chú Út nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui