Công Tước

Lý Nhất Địch cười nói: “Con trai độc nhất của anh Bộ sao? Tôi có thể hiểu được, nhưng mà tôi cũng tin tưởng anh Bộ đối xử với con trai duy nhất của mình sẽ không qua loa.”

Cung1Ngũ gật đầu: “Nói thì nói như vậy, nhưng mà, gần đây Tiểu Bát... Ừm, hình như là vì em đưa nó đến nhà Yến Đại Bảo cho nên chủ Yến đột nhiên rất có hứng thú với nó.8Không biết là chú ấy sai người hay là tự chú ấy làm nhưng buổi tối nào cũng đến nhà em đưa Tiểu Bát đi, năm giờ sáng lại đưa về. Thật ra em rất cảm ơn chủ Yến2có thể nhìn trúng Tiểu Bát có tiềm lực, nhưng mà... có phải kẻ thù của chủ Yến nhiều lắm không?”

Một ngày nào đó Tiểu Bát sẽ bị người khác phát hiện nó có quan hệ với Yến Hồi,4như vậy thì phiền phức rồi. Tiêu tiền bỏ sức không thành vấn đề, nhưng hiệu quả mới là quan trọng nhất. Cô nghe Yến Đại Bảo nói về vấn đề an ninh của Tuyệt Địa nhiều rồi, lúc Lý Nhất Địch vừa đi ra cô đã nghĩ đến chuyện này, chỉ đợi cái thời cơ này thôi.

“Anh Lý, Đại Bảo luôn nói với em là anh rất lợi hại, em tin lời cậu ấy. Mặc dù em cũng biết em yêu cầu như vậy hơi quá, nhưng mà đây chính là mong muốn bây giờ của em. Nếu như anh từ chối cũng không sao, em chỉ là ôm tấm lý may mắn nhắc đến mong muốn của em thôi. Dù sao nếu như Tiểu Bát có chuyện gì, cũng là do em gián tiếp mang đến cho nó. Trừ việc nó là em trai em ra, chủ yếu là em không muốn ngộ nhỡ ngày nào đó Tiểu Bát thật sự xảy ra chuyện gì sẽ khiến cho lương tâm em bất an.”

Lý Nhất Địch lập tức bật cười, anh ta gật đầu: “Tôi có thể hiểu được. Nếu như Tiểu Ngũ muốn câu trả lời, bây giờ tôi sẽ cho em. Có thể. Tôi chỉ muốn nói với Tiểu Ngũ, nếu như em trai của Tiểu Ngũ thật sự bị chú Yến sai người đưa đi, vậy thì Tiểu Ngũ cứ yên tâm rằng sau này nó sẽ tự bảo vệ được chính mình, không cần ai cả. Đương nhiên, muốn bớt chút sức lực phối hợp với những người này cũng có thể, tôi chỉ đơn thuần nói về tương lai của em trai em, hoàn toàn không cần Tiểu Ngũ lo lắng nữa.”

Cung Ngũ há miệng, ngớ ra: “Thật, thật sao?”

“Đúng, hoàn toàn không cần lo lắng” Lý Nhất Địch cười nói: “Bởi vì sau này nó tuyệt đối sẽ không gặp ai tàn khốc hơn chú Yến cả”

“Tại sao nghe anh Lý nói xong em lại càng lo lắng cho Tiểu Bát hơn thế này?” Cung Ngũ tuyệt vọng.

Lý Nhất Địch cười nói: “Có một câu ngạn ngữ, người chịu được khổ cực mới là người có thể thành công, câu này phù hợp với bất cứ ai, đương nhiên, còn phải cộng thêm một điểm quan trọng nhất nữa là may mắn”

Cung Ngũ hít sâu một hơi: “Được rồi, nghe thấy anh Lý nói như vậy, trong lòng em đã hiểu rõ rồi.”

“Đương nhiên, lúc Tiểu Bát còn nhỏ, tôi có thể bảo đảm sự an toàn của Tiểu Bát, như vậy được chứ?”

Cung Ngũ lập tức gật đầu: “Được! Cám ơn anh Lý!”

Đứng càng cao sẽ càng nguy hiểm, nếu như đã không thoát được, vậy thì chấp nhận sự an bài của vận mệnh. Cô chỉ có thể tin tưởng Tiểu Bát sẽ có tương lai của mình, dù sao, đợi đến lúc Tiểu Bát lớn như cô thì cô đã già rồi.

Đang nói chuyện, điện thoại của Lý Nhất Địch đột nhiên vang lên, anh ta nói “xin lỗi” với Cung Ngũ rồi đứng lên đi đến bên cạnh nghe điện thoại, “Alo?”

Cung Ngũ nhìn bóng lưng Lý Nhất Địch, cảm khái sự khác biệt giữa người với người sao có thể lớn như vậy? Người vừa cao vừa đẹp trai vừa chân dài sao lại chạy hết đến nhà giàu thế không biết?

Lý Nhất Địch cầm điện thoại, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Cung Ngũ, nói với người đầu bên kia một câu: “Xem ra một cậu bé trai còn có rất nhiều người quan tâm”

Bộ Sinh ở đầu bên kia điện thoại ngẩn ra: “Ý gì thế? Chẳng lẽ còn có người hỏi thăm về con trai tôi à?”

“Không phải” Lý Nhất Địch cười nói: “Vừa rồi Tiểu Ngũ cũng nói đến điều kiện có liên quan đến an toàn của Tiểu Bát, hình như cô ấy hiểu rõ nội tình hơn anh. Anh chắc chắn không cần đợi cô ấy về để hỏi chuyện liên quan đến con trai anh à? Tôi cảm thấy cách sắp xếp của cô ấy hợp lý hơn, dù sao tôi cũng không muốn đối địch với chủ Yến, anh nói đúng không?”

Bộ Sinh ngẩn ra: “Tiểu Bát có liên quan đến ông Yến ư?”

Lý Nhất Địch cười nói: “Đợi Tiểu Ngũ về, hỏi Tiểu Ngũ đi. Cô ấy còn biết rõ hơn tôi.”

Bộ Sinh: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”

Liên quan đến chuyện tối nào Bộ Tiểu Bát cũng mất tích, Bộ Sinh vẫn ghi nhớ trong lòng. Anh ta gọi điện thoại cho Lý Nhất Địch chính là muốn nhờ Lý Nhất Địch tra xem rốt cuộc là thần thánh phương nào cảm thấy hứng thú với Tiểu Bát nhà anh ta như vậy, ngày nào cũng đưa nó đi rốt cuộc là vì cái gì. Lời của Lý Nhất Địch đã khiến cho anh ta kinh ngạc.

Tiểu Ngũ biết?

Cúp điện thoại, Lý Nhất Địch nhìn về phía Cung Ngũ, đi đến, “Điện thoại của Bộ Sinh, chắc là cũng muốn biết rốt cuộc là ai cảm thấy hứng thú với con trai anh ta”

Cung Ngũ gật đầu: “Có lẽ vậy.”

“Nếu như đã nói chuyện xong rồi, vậy thì hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”

Cung Ngũ ngồi im không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt rất bình tĩnh hỏi: “Nhưng mà anh Lý, anh yêu cầu em phối hợp như vậy, em có thể tín nhiệm anh không?”

Lý Nhất Địch nhìn cô, hình như không hiểu ý cô.

Cung Ngũ giải thích thêm: “Ý của em là, em giúp anh rồi liệu có thật sự tốt với Yến Đại Bảo không?”

“Tiểu Ngũ cảm thấy trên đời này còn có người nào có thể cùng Đại Bảo quậy tung trời không? Trên đời này, lại có mấy người có thể qua được của của chú Yến, có cơ hội kéo Đại Bảo ra khỏi bàn tay bảo vệ của chú ấy? Cho dù Tiểu Ngũ không giúp tôi, rồi Đại Bảo cũng sẽ trưởng thành, thuần thục, hiểu tình yêu nam nữ. Nếu như cô ấy không bằng lòng, nếu như cô ấy không thích, trên đời này liệu có mấy người có thể ép buộc cô ấy? Cho nên, Tiểu Ngũ còn có cái gì mà không yên tâm nữa?”

Cung Ngũ: “Mặc dù em đồng ý trao đổi với anh Lý, nhưng em muốn tôn trọng trái tim của Đại Bảo hơn. Vì anh Lý thật sự thật lòng với Đại Bảo, em mới đồng ý giúp, chứ không phải là bởi vì gia đình anh và cậu ấy thích hợp nên mới muốn ở bên nhau.”

Lý Nhất Địch cười: “Cám ơn, nghe thấy em lo nghĩ thay Đại Bảo như vậy, tôi rất mừng. Ít nhất tôi cũng biết Đại Bảo thích em không phải là thích mù quáng, mà là trên người em toát ra sự chân thành mà cô ấy có thể cảm nhận được. Tôi lớn tuổi hơn Đại Bảo nên trưởng thành sớm hơn cô ấy. Tôi yêu Đại Bảo, lúc rất nhiều người không biết, tôi đã nhận định chuyện này rồi”

Cung Ngũ: “Được. Tạm biệt anh Lý, hợp tác vui vẻ”

Cô đứng lên đi tìm Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát đang bị một đám các cô gái trẻ tuổi vây quanh. Người này cho cậu ăn ngon trêu cho cậu cười, người kia cho cậu ăn ngon dỗ cậu quay đầu. Tóm lại, cậu nhóc được rất nhiều người vây quanh chào đón, Yến Đại Bảo thì dương dương đắc ý đứng bên cạnh nhìn.

Cung Ngũ quay đầu nhìn về phía Lý Nhất Địch, nhấc chân đi đến chỗ Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo!”

Yến Đại Bảo quay đầu lại: “Tiểu Ngũ, sao thế?”

Cung Ngũ hỏi: “Tại sao cậu không ở bên anh Bánh Bao của cậu? Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, cậu không ở bên cạnh anh Bánh Bao của cậu nhiều hơn à?”

Yến Đại Bảo chống nạnh: “Tại sao? Anh Bánh Bao không phải là trẻ con, nếu như anh ấy còn nhỏ như Tiểu Bát thì ngày nào tớ cũng bế anh ấy đi chơi, cho anh ấy ăn ngon”

Cung Ngũ: “...”

Có một loại cảm giác không thể nói chuyện tiếp được, Yến Đại Bảo như vậy thật sự ổn hả? Đối tượng và Tiểu Bát có thể so sánh với nhau à? Hoàn toàn không thể so sánh được đúng không?

“Haiz” Cô thở dài: “Yến Đại Bảo à, vừa rồi tớ còn thấy có rất nhiều cô gái ăn mặc xinh đẹp quyến rũ quấn lấy anh Lý nói chuyện đấy. Cậu không quan tâm đến anh Lý như vậy sẽ bị người khác cướp mất cho xem”

Vừa nghe thấy cô nói thế, Yến Đại Bảo lập tức quay đầu lại, “Cái gì? Còn có người ăn mặc xinh đẹp quyến rũ quấn lấy anh Bánh Bao nói chuyện? Ai? Tớ sẽ đánh cho cô ta một trận!”.

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời: “Yến Đại Bảo à, cậu như vậy không được đầu, con gái mà hở ra là sử dụng bạo lực thì ai dám thích? Ngày nào đó không cẩn thận cãi nhau, đánh cho người ta nhập viện thì làm thế nào? Chuyện có thể giải quyết trong hòa bình thì phải cố gắng hết sức để giảm bớt bạo lực, hiểu chưa?”

Yến Đại Bảo vẫn đang thở hổn hển, “Tớ đã tức giận rồi còn quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

“Yến Đại Bảo, cậu ở đây gào thét không bằng trực tiếp chạy đến đó tuyên bố chủ quyền đi. Đạo lý đơn giản như vậy cậu cũng không hiểu à?” Cung Ngũ chỉ về phía cửa, “Cậu phải biết con người đều hướng tới những thứ tốt đẹp. Cậu thử nói xem, anh Bánh Bao của cậu có đẹp trai không?”

Yến Đại Bảo nghiêm túc nghĩ đến tướng mạo của Lý Nhất Địch, sau đó gật đầu: “Đẹp trai!”

“Rất có mắt nhìn! Yến Đại Bảo, mắt nhìn của cậu cao như vậy còn cảm thấy anh Lý đẹp trai, vậy ở trong mắt các cô gái khác, có phải anh Lý chính là nam thần không? Nam thần là một người đàn ông kim cương độc thân, cậu nói xem người phụ nữ độc thân nào không nhào vào chứ? Khác giới hút nhau, bên cạnh anh Lý có người phụ nữ lúc nào cũng ôm mộng chưa chắc đã là lỗi của người phụ nữ đó, mà là thân phận độc thân không có bạn gái của anh Lý đã ám thị cho những người phụ nữ khác rằng ai cũng đều có cơ hội.”

Yến Đại Bảo: “.”

Sau đó cô cau mặt tức giận, đi tìm anh Bánh Bao biểu thị công khai chủ quyền.

Cung Ngũ trợn mắt, Yến Đại Bảo thật sự là một đứa bé dễ lừa!

Yến Đại Bảo đi rồi, Cung Ngũ đứng bên cạnh Bộ Tiểu Bát trông cậu, sợ cậu chạy loạn.

Cung Ngũ ngồi ở chỗ không cách xa cậu lắm, chống cằm nghiêng đầu nhìn Bộ Tiểu Bát. Cậu ôm một đống đồ ăn ngon trong lòng, lảo đảo như con chim cánh cụt đi đến chỗ cô: “Chị ăn”

Cung Ngũ cười híp mắt bế cậu đặt lên sofa, “Lúc ở bên ngoài không thể người khác cho cái gì em cũng đều nhận được, ngộ nhỡ bị người ta dùng đồ ăn lừa đi thì làm thế nào?”

Bộ Tiểu Bát trả lời: “Tiểu Bát thông minh”

“Có thông minh thế nào đi nữa thì cũng là trẻ con, người ta bế em đi, em có thông minh gấp mười lần cũng có tác dụng. Trừ phi em lớn như chị, có bản lĩnh rồi mới được.”

Bộ Tiểu Bát nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Tiểu Bát cố gắng học”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, phải cố gắng học mới được.”

Có lẽ là bị Cung Ngũ nhắc nhở, cả buổi tối Yến Đại Bảo vô cùng ngoan ngoãn đi theo Lý Nhất Địch ngăn cản tất cả các cô gái định đến gần anh ta, y như một con gà chọi.

Cung Ngũ chống cằm, cười híp mắt nhìn Bộ Tiểu Bát đang ngồi ăn bên cạnh, nếu như Công tước đại nhân cũng ở bên cạnh thì sẽ càng hạnh phúc hơn.

Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch, sau đó gửi cho Công tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo, anh xem, Đại Bảo và anh Bánh Bao của cậu ấy này.]

Công tước đại nhân không trả lời.

Cung Ngũ chu môi, tâm tình có chút phiền muộn, sau đó cất điện thoại đi.

Cô cố gắng thuyết phục mình rằng không sao, nhất định là anh chưa đọc, nhưng thấy tình hình mãi không gọi điện trước đó, cô vẫn không có cách nào hoàn toàn coi như không sao được cả.

Cô nghiêm túc bấm ngón tay tính toán, không phải người ta nói bảy năm sẽ chán sao? Cô đây không phải mới có hai năm à, chẳng lẽ đã không tiếp tục được nữa rồi?

Lời này có chỉ suy nghĩ ở trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra. Bản thân cô cũng không nói được tâm tình của mình thế nào, cô bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân, có phải là vì trước kia cô quá bị động, người chủ động đều là Công tước đại nhân, cho nên bây giờ Công tước đại nhân khôi phục lại như bình thường rồi, cô liền cảm thấy mất mát không?

Nếu như là như vậy, thật ra thì cũng là bình thường đúng không?

Nhưng mà tâm trạng cô vẫn không tốt lên được!

Bộ Tiểu Bát đột nhiên nói: “Chị ăn.”

Bàn tay mập mạp cầm một vốc bánh quy đưa đến trước mặt cô: “Ngon lắm”

Cung Ngũ cúi đầu cắn bánh quy, cười nói: “Cám ơn Tiểu Bát”

Cả buổi tối cô đều không tập trung nổi, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem, nhưng mãi vẫn không thấy Công tước đại nhân trả lời lại.

Cô vô cùng hụt hẫng.

Là thật sự chưa đọc hay là đọc rồi nhưng không có thời gian trả lời, hay là không muốn trả lời?

Cô đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm!

“Tiểu Ngũ, tớ quay lại rồi!” Yến Đại Bảo hoạt bát chạy tới, “Cậu đang làm gì thế? Tớ thấy cả tối cậu và Tiểu Bát cứ ngồi ngây người ra ở đây, bảo cậu đến đây là cho cậu chơi, cậu không đi đánh bida à?”

Cung Ngũ thở dài, nói: “Tớ không có hứng. Không muốn đánh. Sao cậu lại không ở bên anh Bánh Bao của cậu nữa rồi?”

Yến Đại Bảo giơ tay vỗ ngực, đắc ý nói: “Không sao, bây giờ tất cả mọi người đều biết anh Bánh Bao đã có chủ rồi, anh Bánh Bao thuộc về tớ, những người phụ nữ kia không dám ngấp nghé anh Bánh Bao đâu. Tớ lợi hại không?”

Cung Ngũ gật đầu khen: “Lợi hại! Rất lợi hại! Yến Đại Bảo lợi hại nhất!”

Yến Đại Bảo cười: “Ừ!”

“Nhưng mà Yến Đại Bảo, đây là công việc trường kỳ đấy! Cậu phải không ngừng cố gắng, nếu không ngày nào đó anh Bánh Bao của cậu bị người phụ nữ khác cướp đi thì cậu khóc cũng không kịp đầu”

Yến Đại Bảo trợn mắt: “Ai dám? Tớ đánh chết cô ta!” Cô ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, “Anh Bánh Bao nói với tớ hôm nay anh ấy rất vui bởi vì tớ tặng quà cho anh ấy, còn đón sinh nhật cùng anh ấy. Anh Bánh Bao nói sau này tớ nhất định sẽ là mẹ hiền vợ đảm”

Cung Ngũ: “Đúng rồi Yến Đại Bảo, nếu như cậu đã muốn làm mẹ hiền vợ đảm cho anh Bánh Bao của cậu, có phải là cậu nên thổi qua lại với anh Dung gì đó kia của cậu đi không?”

Yến Đại Bảo trợn mắt: “Anh Dung nhát gan lắm, anh ấy nói mấy lần là đến Thanh Thành tìm tớ nhưng mấy lần đều xảy ra tai nạn xe hoặc là ngã gãy chân. Sau đó anh ấy nói không đến nữa, nói có lẽ bát tự của anh ấy không hợp với Thanh Thành, chỉ cần nói đến Thanh Thành thì nhất định sẽ xảy ra chuyện. Tớ cũng cảm thấy như vậy?

Cung Ngũ mím môi, “Bát tự không hợp hả... có lẽ thế. Nếu như bát tự đã không hợp rồi, vậy thì đừng qua lại nữa, tránh cho đến lúc đó cậu cũng dính vận xui của anh ta”

Yến Đại Bảo khiếp sợ: “Chẳng lẽ cái này cũng truyền nhiễm sao?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, ai biết có truyền nhiễm hay không chứ? Thà tin có chứ không thể không tin!”

Yến Đại Bảo lập tức gật đầu: “Tớ biết rồi, tớ không được liên lạc với anh Dung, cũng không được nghe điện thoại của anh ấy nữa, nếu không đổi thành tớ gãy chân thì thảm lắm!”

Cung Ngũ cười: Yến Đại Bảo thật sự quá ngoan, nói cái gì cũng nghe hết!

Yến Đại Bảo: Tiểu Ngũ thật là lợi hại, nói cái gì cũng đúng!

Bộ Tiểu Bát chớp mắt, nhìn người này, lại nhìn người kia: Tiếp tục ăn đồ ngon thôi. Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon!

Buổi tối lúc trở về, Cung Ngũ đặt Bộ Tiểu Bát vào ghế trẻ em, cô quay đầu lại nhìn Yến Đại Bảo, hỏi: “Yến Đại Bảo, tớ hỏi cậu một chuyện”

“Cậu hỏi đi” Yến Đại Bảo cười hì hì nói, “Chuyện gì thế?”

“Giả dụ, tớ nói là giả dụ, anh Bánh Bao của cậu lấy một tiểu yêu tinh về nhà, cậu có tức giận không?” Cung Ngũ mím môi, lại bổ sung một câu: “Sau đó còn sinh một đứa con, cậu có vui không?”

Yến Đại Bảo trợn mắt, “Tớ sẽ lấy sáng của ba tớ bắn cho anh Bánh Bao và người phụ nữ đó cùng nổ tung!”

Cung Ngũ gật đầu, vỗ vai cô ấy: “Ngầu lắm! Tớ đi đây, bye bye Yên Đại Bảo!”

Nói xong cô lên xe, tài xế lái thẳng xe ra ngoài.

Yến Đại Bảo mù mờ vẫy tay với Cung Ngũ: “Bye bye..”

Cô chống cằm nghiêm túc suy nghĩ, lời vừa rồi Tiểu Ngũ hỏi là có ý gì? Chẳng lẽ anh Bánh Bao đã tìm được người phụ nữ để kết hôn với anh ấy rồi ư? A a a, thật là tức giận, xem ra phải cầm dao đi tra hỏi anh Bánh Bao xem có phải đã giấu cô làm chuyện gì xấu rồi không mới được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui