Công Tước

Một người trẻ tuổi mang gương mặt của người phương Đông nhưng lại có mái tóc màu vàng cùng với một làn da trắng bệch, tạo ra sự đối lập rất rõ ràng.

Anh ta chỉ có một1mình, mặc chiếc quần bãi biển màu sặc sỡ và chiếc áo thun rộng rãi đầy hoa văn.

Cung Ngũ lập tức lùi về sau hai bước, vừa giơ tay phủi phủi mông vừa nói: “Tôi nói cho8anh biết, tôi ghét nhất là những kẻ lừa manh giống như anh, anh đừng mong lừa được tiền từ trên người tôi!”

Người đó giơ ngón út lên, móng tay dài, sau đó thịt vào lỗ tai2ngoáy ngoáy, nói: “Sao lại ngốc như vậy?”

“Hả?” Cung Ngũ sững sờ, ý gì chứ? Cô ngốc? Cô ngốc chỗ nào? Cô thông minh không biết đạt tới mức độ IQ nào rồi, sao lại dám nói4cô ngốc như vậy!

Người trẻ tuổi giơ ngón út lên, bĩu môi thổi thổi, nói: “Còn dám nói cô không ngốc? Tôi đã đi theo cô ba, bốn ngày rồi, cô lại chẳng có cảm giác gì” Cung Ngũ lấy điện thoại của mình ra, cảnh giác hỏi: “Anh làm gì? Anh có ý gì? Tại sao lại đi theo tôi? Anh muốn làm gì? Có mục đích gì?”.

“Mục đích à? Chẳng có mục đích gì cả, chỉ là hiếu kỳ thôi, xem xem có gì đặc biệt.” Sau đó anh ta vẫy tay, nói: “Thì ra là một kẻ ngốc”

Cung Ngũ: “.”

Cô hít thật sâu, vì không biết lại lịch của đối phương nên tốt nhất là đừng nên gây chuyện, dù sao bây giờ cô cũng chỉ có một mình. Cô hứ một tiếng, xoay người bỏ đi, còn nhận tiện chạy đến một quầy hàng ít người mua hai xấu đồ nướng.

Cung Ngũ giờ xấu đồ nướng lên, vừa xoay người thì nhìn thấy người trẻ tuổi kia đang ngồi xổm trên bậc thềm đối diện, đang nhìn cô chằm chằm.

Cung Ngũ bị anh ta làm giật mình, vội vàng bước thật nhanh về phía trước, phải nhanh chóng tụ họp với mọi người mới được.

Kết quả, Cung Ngũ đi một đoạn, người đó liền đi theo một đoạn, không gần cũng không xa, cứ nhìn cô chằm chằm.

Cung Ngũ cố gắng giữ bình tĩnh, ở đây nhiều người như vậy, cô không tin anh ta có thể giở trò lưu manh gì. Cô đi ngang như cua, trong tay còn cầm một xấu đồ ăn, trừng mắt: “Nói đi, mục đích của anh rốt cuộc là gì, nếu anh không nói ra, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa! Đừng thấy dáng vẻ tối thục nữ thế này mà xem thường tối, anh sẽ thiệt thòi đấy!”

“Cái đó à..” Người trẻ tuổi nhìn xấu đồ nướng trên tay cô, “Cô chia cho tôi một xấu, tôi sẽ nói có nghe”

Cung Ngũ lập tức giấu xấu đồ nướng ra sau lưng: “Đừng có mơ! Tôi nói cho anh biết, tôi cũng là người nghèo, anh còn không biết ngại mà đòi tôi chia! Hơn nữa, anh bám theo tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chia đồ ăn cho anh?” Nói xong có suy nghĩ, giơ tay đưa cho anh ta một xâu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, “Soái ca, nào, dù sao thì nhất thời tôi cũng không tìm thấy bạn mình, chi bằng tôi ngồi xuống đây nói chuyện đàng hoàng với anh. Tôi cho anh đồ ăn, anh mau nói tôi biết anh là ai, đi theo tôi để làm gì?”

Người trẻ tuổi cắn vào xấu đồ nướng một cái, trả lời: “Tôi à? Tôi hiếu kì muốn xem xem cô là thần thánh phương nào, sau mấy ngày quan sát, tôi phát hiện cô là một kẻ ngốc. Chẳng có gì đáng để tôi phải phí công sức quan sát, nên tôi quyết định hiện thân cho xong”

Cung Ngũ hỏi: “Anh là ai?”

Người trẻ tuổi kinh ngạc nhìn cô: “Cô không biết tôi?”

Cung Ngũ cũng tỏ ra kinh ngạc: “Tôi quen biết anh?”

“Chưa từng nhìn thấy à?”

Cung Ngũ nổi điên: “Nếu tôi từng gặp anh, quen biết anh, anh còn cần đi theo tôi quan sát tối sao? Rốt cuộc là ai ngốc đây?”

Người trẻ tuổi cầm que tre vừa ăn xong ghim xuống khe hở trên bậc thềm, phủi tay, nói: “Nói cũng có lý! Sao tối không nghĩ ra nhỉ?”

Cung Ngũ thở dài: “Haizzz...”

Người trẻ tuổi đứng trước mặt Cung Ngũ, kéo thắt lưng quần ra, thọt tay vào bên trong.

Cung Ngũ kinh ngạc, lắp bắp chỉ vào anh ta: “Anh... không biết xấu hổ mà giở trò lưu manh à!”

“Làm gì không biết xấu hổ? Cô không cảm thấy gương mặt này của tôi không tệ à?”

Cung Ngũ: “.”

Sau đó anh ta móc từ bên trong ra một lá thư nhăn nheo hơi ươn ướt, đưa đến trước mặt Cung Ngũ, “Này, nhân dịp lễ tế Hải Vương đến mua sắm, nhân tiện đưa thư luôn”

Cung Ngũ cự tuyệt chạm vào bức thư đó, “Con người anh thật là gớm ghiếc, anh móc lá thư đó từ đâu ra thế? Sao thư còn bị ướt: Anh có bệnh à? Đổ lưu manh!”

“Hả?” Người trẻ tuổi đưa lá thư ra trước mặt ngửi một cái: “Không phải cô nhìn thấy tôi móc nó ra từ chỗ nào đó à? Trên lá thư này rõ ràng có mùi của biển, không tin cổ ngửi thử xem...”

Cung Ngũ: “Hừm...”

Người trẻ tuổi giơ lá thư lên nhìn, nói: “Đúng là hơi ướt, lẽ nào hôm nay khi tôi làm việc đó không cẩn thận nên là ướt nó rồi?”

Cung Ngũ tức giận đùng đùng bỏ đi.

Người trẻ tuổi vội vàng đứng dậy kéo cố lại: “Này, đi cái gì chứ? Cô không hiếu kì lá thư này do ai gửi tới à?”

Cung Ngũ vội vàng đẩy tay anh ta ra: “Không hiếu kỳ. Anh cứ chơi từ từ, đổi người khác mà chọc ghẹo, còn đi theo tôi tôi sẽ đánh anh đấy!”

Người trẻ tuổi nhoẻn miệng cười, “Không đùa được rồi, hôm nay tôi ra bờ biển bắt cua, thư bị nước biển làm ướt, cô nghĩ chuyện mà tôi nói là gì? Lưu manh!”

Cung Ngũ lười dây dưa với anh ta, nhấc chân định bỏ đi, người trẻ tuổi đứng sau lưng hỏi: “Này, tốt xấu gì tôi cũng đã vất vả mang tới, tốt xấu gì anh ấy cũng vất vả trốn ra ngoài rồi bảo tôi mang thư đến cho cô, cô có thể nể mặt một chút không?”

Cung Ngũ dừng chân lại, khó hiểu hỏi: “Có phải anh tìm nhầm người rồi không? Tôi không quen biết anh và bất kỳ ai bên cạnh anh cả!”

“Sao lại không quen chứ?” Anh ta bước đến trước mặt Cung Ngũ, đưa thư ra trước mặt cô, nói: “Cô không quen biết Chiêm Húc à? Anh ấy viết thư cho cô đấy”

Cung Ngũ nhìn anh ta một cái, vẫn không cầm lấy thư: “Thật ngại quá, anh tìm nhầm người rồi. Tôi không quen người anh vừa nói”

Cô xoay người bỏ đi.

Là người của Chiêm Húc sao?

Vậy thì phải tránh xa một chút, ai biết được có phải hắn ta lại muốn bắt cóc cô hay không?

Đi được hai bước, cô ba chân bốn cẳng bỏ chạy, xâu đồ nướng trong tay còn chưa kịp ném đi, không biết chạy bao xa, cô xoay đầu lại nhìn phát hiện không có ai đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn xâu đồ nướng trên tay.

Khi cô chưa ăn được bao nhiêu, còn đang đứng thở dốc thì bất ngờ có người vỗ vai cô: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ xoay đầu lại thì bị Winnie ôm chặt, cô ấy òa khóc to: “Cậu chạy đi đâu đấy? Bọn tớ nghĩ cậu đi lạc mất rồi, tìm suốt cả buổi, ai ngờ cậu lại đứng đây ăn đồ nướng!”

Cung Ngũ: “.”

Carlisle trừng mắt: “Tiểu Ngũ, cậu làm cản quá rồi đấy, nếu đã đi tách ra thì nên đứng đợi ở chỗ cũ để bọn tớ đến tìm cậu, cậu chạy lung tung làm gì?”

Cung Ngũ: “Tớ đâu có đi, tớ đứng đó mua xiên nướng mà, không phải tớ chỉ nghe điện thoại thôi sao? Sao các cậu không chờ tớ?”

“Cậu còn nói bọn tớ? Bọn tớ đi rất chậm, muốn đợi cậu, ai biết được cậu cứ đứng yên ở đó không chịu đi?”

Bốn người vui vẻ cùng nhau đi tiếp, trên đường còn mua rất nhiều thức ăn vặt.

Từ đầu đến cuối con phố đều rất đông người. Cung Ngũ bất ngờ bị một người xông tới đẩy cô sang một bên, rất may có Carlisle kéo lại.

Cung Ngũ tức giận: “Chậm một chút thì sao chứ?”

Sau lưng có một giọng nói yếu ớt vang lên: “Sờ xem điện thoại hoặc túi tiền của cậu còn không?”

Cung Ngũ vội vàng sờ thử, kinh ngạc: “Điện thoại và túi tiền của bà đây bị trộm mất rồi!”

Xoay đầu lại nhìn lần nữa, dòng người náo nhiệt ồn ào, sao có thể tìm thấy bóng dáng người lúc nãy.

Cung Ngũ: “.”

Cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa! Điện thoại bảo vật vô giá của cô!

Tuy đã chia tay rồi nhưng điện thoại vẫn là của cô! Túi tiền của cô, bên trong có rất nhiều tiền...

Cô không muốn sống nữa!

Carlisle và hai cô gái kia đều sững sờ, “Tiểu... Tiểu Ngũ, chúng ta đi báo cảnh sát đi!”

Cung Ngũ đứng đơ người ra, cô đang bên cạnh bờ vực sụp đổ, một hồi sau, cô mới nhìn lên trời gào thét: “Điện thoại của tôi! Tiền của tôi! Aaa-...”

Mọi người xung quanh vội vàng bịt tai lại.

“Có muốn lấy lại không?” Có người cất tiếng hỏi.

Cung Ngũ xoay đầu lại, lại là tên đó. Cung Ngũ vừa nghe lời anh ta nói, đột nhiên cảm thấy có manh mối: “Đừng có phí lời. Anh có bản lĩnh lấy lại à?”

Người đó cười lạnh một tiếng: “Ha ha.”

Sau đó anh ta đưa ngón tay vào miệng huýt sáo một tiếng cao vút, đằng xa cũng có một tiếng huýt sáo khác đáp lại, anh ta nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Nếu tôi lấy lại được, cô sẽ báo đáp tôi thế nào?”

Cung Ngũ đưa xiên đồ nướng còn lại đến trước mặt anh ta: “Mời anh ăn!”

Carlisle vội vàng kéo kéo cổ: “Tiểu Ngũ, cậu tùy tiện tin anh ta thế à? Lỡ anh ta lừa cậu thì sao?”

Cung Ngũ: “Lừa tớ tớ cũng chẳng mất mát gì, nhiều nhất cũng chỉ là vài xiên nướng”

Người trẻ tuổi đã ngồi xổm ở đó bắt đầu ăn, “Tôi cũng vừa mua hai xiên, nhưng không ngon bằng của cố mua, cô mua ở đâu thế?”

Cung Ngũ liếc anh ta một cái, “Anh thật sự có thể lấy lại à?”

Người trẻ tuổi ngẩng đầu: “Cứ đợi đi”

Cung Ngũ nắm tay lại: “Nếu anh không lấy lại được, xiên nướng anh ăn của tôi nhất định phải trả lại đấy!”

“Nôn ra cô có lấy không?” Anh ta hỏi.

Cung Ngũ tức giận: “Lừa đảo!”

Lời này vừa nói xong, đã có người từ bên kia chạy qua, chính là người đàn ông vừa đụng Cung Ngũ lúc nãy. Hắn ta chạy đến trước mặt bọn họ, người trẻ tuổi giơ chân ra khiến hắn ta vấp ngã. Người trẻ tuổi khom lưng lấy điện thoại và túi tiền ra, giơ ra trước mặt Cung Ngũ: “Lấy lại được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui