Công Tước

Suy nghĩ một lát, cô đi ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện, một hồi sau bên trong mới có tiếng của một người đàn ông truyền tới, hỏi: “Ai thế?”

“Chào anh, anh có thể đưa Tư Đồ trở về không? Đã muộn rồi, anh ta đã ngủ rồi”

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng trước cửa, nghi ngờ hỏi: “Tư Đồ gì? Phòng tôi chỉ có tôi và vợ tôi, làm gì có ai là Tư Đồ?”

Cung1Ngũ sững sờ, “Hả?” Cô giơ tay chỉ vào phòng mình, “Anh ta nói anh ta ở phòng của các người mà!”

“Tôi biết rồi, đó là kẻ trộm! Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát còn chưa đến, hắn ta lại lẻn vào phòng cố lừa gạt à?”

“Hả? Không, không phải chứ..”

“Anh ta vừa vào phòng cướp giật, còn không cho chúng tôi la lên, anh ta lấy mất quần áo của tôi rồi!” Người đàn ông đó tức8giận, vội vàng xông vào phòng Cung Ngũ, vừa bước vào nhìn thấy, liền đứng bất động, “Người đâu?”

Cung Ngũ chạy vào trong xem, phát hiện Tư Đồ vốn nằm trên sofa đã không thấy bóng dáng đầu nữa, không những anh ta biến mất mà lá thư cổ viết xong để trên bàn cũng không nữa.

Cung Ngũ sững sờ: “Người đâu?”

Người đàn ông đó chạy đến cửa sổ xem, thấy có cửa sổ bị mở ra, “Lẽ nào từ2đây chạy ra ngoài rồi à?”

“Tôi không biết, lúc nãy khi tôi vừa đi gõ cửa phòng thì anh ta vẫn còn ở đây”

Vợ của người đàn ông đó đứng trước của run rẩy: “Thật đáng sợ, sau này tôi sẽ không đến khách sạn này nữa! Hắn ta còn sờ tôi một cái...”

Cung Ngũ: “.”

Dưới lầu có bóng dáng một người đứng đó, tiện tay vứt túi máu còn chưa dùng hết vào thùng rác, vẩy vẩy tay dính4đầy máu rồi nhét vào trong túi quần, huýt sáo thong thả biến mất trong dòng người.Cô vội vàng đứng dậy đóng cửa phòng lại, lại ghép súng trở lại thành điện thoại, hiếu kỳ cầm lá thư bên cạnh tivi lên. Lá thư vẫn còn vết tích của nước nhưng đã khô, giấy hơi bị nhăn.

Cô hít thật sâu một hơi, dùng giấy gói lại, cẩn thận lấy lá thư bên trong ra.

Mở đầu rất thẳng thắn:

“Tiểu Ngũ, tôi là Chiêm Húc, tôi vẫn còn sống.

Rất xin lỗi vì năm đó đã đối xử với cô như vậy. Tôi rất sợ hành vi của tôi sẽ khiến cô bị ám ảnh, nên trong lòng tôi luôn thấy rất áy náy, hi vọng có cơ hội bù đắp cho cô.

Từ lúc đó đến giờ, tôi cứ cảm thấy có chuyện không được viên mãn, vì từ đầu đến cuối chúng ta chưa từng chính thức nói một lời chào tạm biệt, tôi muốn bù đắp sự thiếu sót này.

Nhưng tôi rất xin lỗi, cứ luôn có chuyện ngoài ý muốn cản trở, khiến tôi không thể đạt thành ý nguyện. Tôi biết tất cả mọi chuyện của cô, tình hình gần đây của cô, tâm trạng của cô. Khi nhìn thấy cô vẫn còn mỉm cười như lúc trước, tôi rất vui.

Cô là cô gái đáng yêu và thông minh nhất trên đời, tôi rất vinh hạnh có thể gặp được cô trong cuộc đời này.

Tôi vô cùng hi vọng có thể gặp lại cố lần nữa, hi vọng được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô.”

Cung Ngũ ngẩng đầu, nếu có nhớ không lầm, không phải Chiêm Húc nói Yến Đại Bảo mới là cô gái đặc biệt nhất đáng yêu nhất trên đời sao?

Cô trợn mắt, cúi đầu tiếp tục xem.

“Tôi muốn gặp cô lần nữa, nhưng tôi biết chúng ta không thích hợp gặp nhau, nếu tôi thật sự gặp cô, có lẽ sẽ mang đến cho cô rất nhiều phiền phức. Vì thế, Tiểu Ngũ cứ yên tâm, trước khi tôi nắm được toàn bộ quyền hành, tôi sẽ không tìm gặp cô, càng không gây bất kỳ quấy nhiễu gì cho cô.

Tôi bây giờ rất tốt, Tiểu Ngũ không cần lo lắng. Từ lúc đó đến giờ, tôi chưa gặp cô gái thứ hai giống như Tiểu Ngũ, tôi vẫn luôn một mình.

Thư không dài nhưng Cung Ngũ xem lại mấy lần, tâm trạng bỗng cảm thấy tốt hơn một chút, biết Chiêm Húc vẫn còn sống, còn rất khỏe mạnh, cô cảm thấy như vậy tốt hơn nghe thấy tin hắn ta đã chết.

Thật ra cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc vì không thể chính thức cảm ơn hắn ta lúc đó đã chăm sóc cô. Tuy hắn ta bắt cóc cô, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn lựa chọn không làm hại cố.

Cung Ngũ hài lòng gật đầu, xem như hắn ta cũng rất hiểu chuyện, biết mang đến phiền phức cho người khác là không đúng.

Nhưng mà cô cảm thấy người đưa lá thư này đến vốn dĩ là một phiền phức lớn.

Đọc thư xong, cố gấp thư lại, định nhét vào trong bìa thư, nhưng vì quá chán ghét nên không thể nào làm được.

Đang bối rối không biết làm sao, bất ngờ bên ngoài có người gõ cửa, Cung Ngũ cảnh giác ngẩng đầu: “Ai đấy?”

“Tôi, tôi trả lại khăn cho cô này” Giọng Tư Đồ vang lên bên ngoài.

Cung Ngũ đứng dậy đi ra mở cửa, vẻ mặt cảnh giác.

Tư Đồ đứng trước cửa. Anh ta mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng gài hai nút, còn gài sai hàng, một bên ngắn một bên dài trên eo, đang dựa vào tường tạo dáng ta đây đẹp trai ngất trời, “Hi...”

Cung Ngũ giật lấy chiếc khăn tắm, đóng sầm cửa lại.

Tư Đồ kêu lên thảm thiết: “Á!” Anh ta ôm lấy mũi bị của đập vào chảy máu, “Mũi tôi chảy máu rồi...”

Cung Ngũ sững sờ, bán tính bán nghi nhìn qua mắt mèo, quả nhiên nhìn thấy anh ta ôm mũi, còn có máu chảy ra ngoài qua khe hở của ngón tay.

“Tôi sắp chết rồi, là cô đụng đấy. Tôi có chết cũng sẽ chết trước cửa phòng cô, cô không thoát khỏi được liên quan đâu!”

Cung Ngũ: “.”

Người này thật là phiền phức mà!

Cô mở cửa ra, Tư Đồ khom lưng, trên tay có máu chảy xuống, nước mắt rưng rưng nhìn cô, “Mũi bị nhức... còn đau, có phải xương mũi gãy rồi không?”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Anh định vòi tiền à?”

Tư Đồ vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mũi, anh ta rửa đến mười mấy phút.

Cung Ngũ căng thẳng rút khăn giấy đưa cho anh ta, “Nhét vào! Nhét vào! Ngẩng đầu lên, anh cứ cúi đầu mãi thì sao máu ngừng chảy ra được, đến lúc đó anh sẽ bị mất máu chết đấy!”

Tư Đồ dùng giấy nhét vào lỗ mũi, ngửa đầu nhìn lên trời, không còn nhìn thấy đường đi nữa. Cung Ngũ chỉ có thể dìu anh ta ngồi lên sofa, để anh ta ngồi yên đó không cử động, “Một lát nữa sẽ ổn thôi, đừng có cử động đầu lung tung đấy!”

Cô đứng dậy, thở một hơi thật dài, rốt cuộc người này là ai chứ?

“Này!” Người ngồi trên sofa đột nhiên hét lên một tiếng.

“Cái gì?”

“Cô viết một lá thư trả lời đi”

“Không viết” Ai muốn làm bạn với tội phạm chứ? Lấy mạng ra đùa à?

Tư Đồ trừng to mắt: “Cô làm tôi thành thế này, anh tôi lại không biết. Cô tốt xấu gì cũng nên viết một lá thư trả lời, nhân tiện nói lại tình hình một chút, để anh tôi biết được tôi đã gửi thư đến nơi rồi, bằng không thì làm sao chứng minh được?”

“Anh như vậy là do tôi làm à?” Cung Ngũ từ chối trách nhiệm: “Không phải do anh phát bệnh muốn giả vở đẹp trai, lại còn tạo dáng như vậy, tạo dáng thì thôi đi còn cố ý đi về phía trước nên tôi đóng cửa dĩ nhiên là đụng trúng rồi!”

Tư Đồ lặng lẽ nói: “Nếu có đóng cửa nhẹ nhàng một chút, tôi sẽ bị thế này sao? Tôi thật thê thảm mà. Cô viết một lá thư trả lời, tôi sẽ không phiền cổ nữa, bằng không...”

Cung Ngũ cảnh giác: “Tôi thấy anh thật sự muốn ăn đạn rồi!”

Tư Đổ bác bỏ: “Tôi suýt chút mất máu chết...”

“Anh chỉ chảy máu có vài phút mà chết được à? Tôi một tháng chảy máu bảy ngày mà còn chưa chết đây!” Cung Ngũ tức hồng hộc nói, “Có tin bây giờ tối bắn cho anh một phát không? Để anh trực tiếp ngủ chết đi là xong!”

“Nên tôi mới nói cô là một con quái vật!”

Cung Ngũ trừng mắt, “Còn chảy máu không? Không chảy nữa thì mau cút đi!”

Tư Đồ vùng vẫy muốn ngồi dậy, “Tôi xem xem...”

Vừa ngẩng đầu lên một chút, anh ta liền bịt mũi lại, Cung Ngũ nhìn thấy máu mũi vẫn còn chảy ào ào, cô vội vàng hét to một tiếng: “Nằm xuống đi!”

Tư Đổ hài lòng nằm xuống trở lại: “Viết một lá thư trả lời đi, một cậu cũng được. Nói không chừng cố viết xong thì tôi sẽ không chảy máu nữa”

Cung Ngũ liếc anh ta một cái, thở dài, bắt đầu viết thư trả lời, còn viết sai tận mấy chữ. Viết xong, cổ ký tên bên góc dưới cùng, viết ngày tháng năm, rồi vỗ lên bàn một cái, nói: “Tôi viết xong rồi!”

Cô thấy Tư Đồ nằm im, nhắm mắt không cử động.

Cung Ngũ giật mình, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân bước qua, giơ tay bóp mũi anh ta một cái, phát hiện anh ta chưa chết mà đã ngủ rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy lo lắng, một người đàn ông lạ mặt ở trong phòng cô muốn làm gì?

Suy nghĩ một lát, cô đi ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện, một hồi sau bên trong mới có tiếng của một người đàn ông truyền tới, hỏi: “Ai thế?”

“Chào anh, anh có thể đưa Tư Đồ trở về không? Đã muộn rồi, anh ta đã ngủ rồi”

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng trước cửa, nghi ngờ hỏi: “Tư Đồ gì? Phòng tôi chỉ có tôi và vợ tôi, làm gì có ai là Tư Đồ?”

Cung Ngũ sững sờ, “Hả?” Cô giơ tay chỉ vào phòng mình, “Anh ta nói anh ta ở phòng của các người mà!”

“Tôi biết rồi, đó là kẻ trộm! Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát còn chưa đến, hắn ta lại lẻn vào phòng cô lừa gạt à?”

“Hả? Không, không phải chứ..”

“Anh ta vừa vào phòng cướp giật, còn không cho chúng tôi la lên, anh ta lấy mất quần áo của tôi rồi!” Người đàn ông đó tức giận, vội vàng xông vào phòng Cung Ngũ, vừa bước vào nhìn thấy, liền đứng bất động, “Người đâu?”

Cung Ngũ chạy vào trong xem, phát hiện Tư Đồ vốn nằm trên sofa đã không thấy bóng dáng đầu nữa, không những anh ta biến mất mà lá thư cổ viết xong để trên bàn cũng không nữa.

Cung Ngũ sững sờ: “Người đâu?”

Người đàn ông đó chạy đến cửa sổ xem, thấy có cửa sổ bị mở ra, “Lẽ nào từ đây chạy ra ngoài rồi à?”

“Tôi không biết, lúc nãy khi tôi vừa đi gõ cửa phòng thì anh ta vẫn còn ở đây”

Vợ của người đàn ông đó đứng trước cửa run rẩy: “Thật đáng sợ, sau này tôi sẽ không đến khách sạn này nữa! Hắn ta còn sờ tôi một cái...”

Cung Ngũ: “.”

Dưới lầu có bóng dáng một người đứng đó, tiện tay vứt túi máu còn chưa dùng hết vào thùng rác, vẩy vẩy tay dính đầy máu rồi nhét vào trong túi quần, huýt sáo thong thả biến mất trong dòng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui