Công Tước

Công tước đại nhân đứng giữa phòng, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng khắp ký túc xá không lớn.

Tầm mắt anh dừng lại trên giường, Cung Ngũ đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, gắt gao quan sát điểm rơi của ánh mắt anh, phát hiện anh nhìn trên giường mấy giây. Cô tỉnh bơ nhấc chân đi tới, giơ tay chỉ một cái cái ghế, nói: “Ngài Edward, mời ngồi.”

Công tước đại nhân nhìn cô,1từ từ ngồi xuống.

Cung Ngũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ngồi xuống giường, thản nhiên nói: “Ngài Edward muốn nói gì? Vừa nãy anh nói giúp tôi là có ý gì?” Đến bây giờ vẫn nhất định không khai trong phòng mình giấu nhân vật khả nghi.

Rõ ràng chính là không tín nhiệm anh.

Công tước đại nhân quét mắt qua giường, “Vị khách này là do Tiểu Ngũ bảo vệ à? Vậy thì đối8với Tiểu Ngũ mà nói, nhất định vô cùng quan trọng, đúng không?”

Cung Ngũ trợn mắt, không trả lời thẳng, chỉ hỏi anh: “Ngài Edward, không biết lúc nào trường học mới hủy bỏ canh gác?”

Công tước đại nhân khẽ thở ra một hơi, “Trước kia Tiểu Ngũ không xưng hô như vậy.”

Cung Ngũ nhún vai: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, con người đều sẽ thay đổi, vả lại ngài Edward là2cách gọi của phía chính phủ, cho dù là đối với ngài Edward hay là đối với tôi cũng đều là cách xưng hô an toàn nhất. Dù sao tôi cũng không muốn vì một cách xưng hô mà khiến mình bị người khác hiểu lầm còn có liên quan gì với ngài Edward. Ngộ nhỡ kẻ thù chính trị của ngài Edward nhắm vào tối vậy thì tôi quá thảm rồi. Ngài Edward không cần so4đo những tiểu tiết này làm gì.”

Nhưng tiểu tiết mới có thể thể hiện thái độ của một người, Công tước đại nhân hít sâu, luôn có loại ảo giác chân bị đập rất đau. “Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân nhìn cô nói: “Bây giờ tôi không có nhiều kẻ thù chính trị như vậy...” Cung Ngũ có chút bất ngờ, “B ngài Edward thật lợi hại, nhanh như vậy đã quét sạch được kẻ thù chính trị rồi cơ à? Tôi còn tưởng là phải một hai năm nữa cơ đấy.” Công tước đại nhân mở miệng: “Vậy thì Tiểu Ngũ có đồng ý trở lại bên cạnh tôi không?”

Trên khuôn mặt cảnh giác của Cung Ngũ lộ ra một tia kinh ngạc, vẻ mặt có chút buông lỏng, sau đó cô cười híp mắt ngước mặt lên, nhìn Công tước đại nhân, trả lời: “Không muốn!”

Công tước đại nhân cứng đờ, cơ thể phát lạnh, anh nhìn chằm chằm Cung Ngũ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao?”

Cung Ngũ trả lời: “Bởi vì tôi thích cảm giác lúc nào cũng an toàn!”

Ban đầu Công tước đại nhân muốn chia tay không phải là vì lo lắng cô sẽ vì quan hệ của Công tước đại nhân mà bị người khác làm hại sao? Bây giờ không dễ dàng gì cô mới vượt qua được đau khổ khôi phục lại như bình thường, sao phải để mình rơi vào trong nguy hiểm khó lường trước nữa?

Bây giờ kẻ thù chính trị của Công tước đại nhân ít đi rồi, nhưng chính trị vốn dĩ là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, vậy nếu như sau này lại có kẻ thù chính trị nữa thì có phải là sẽ lại chia tay với cô một lần nữa không?

Cô lại không ngốc, việc gì phải dâng lên cửa cho anh ngược.

Vả lại, sắc đẹp của Công tước đại nhân cô đã sớm có được rồi, người đàn ông ưu tú như vậy, đời này cô cũng không thiệt. Mặc dù lúc chia tay rất đau khổ, nhưng bây giờ cô rất vui vẻ. Còn về đàn ông, rồi sẽ có một ngày nào đó cô sẽ gặp được một người khiến cho trái tim cô đập mạnh.

Độ cao của đệm giường khiến cho đôi chân dài của cô hơi cách khỏi mặt đất, cô thả lỏng cơ thể, chậm rãi đung đưa chân, nói: “Ngài Edward, chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu này sao? Tuyệt đối không được quay lại với bạn trai cũ, bởi vì lần đầu tiên chia tay vì lý do gì, sau này cũng sẽ vì lý do như vậy mà chia tay, vì để tránh giẫm lên vết xe đổ, tôi từ chối. Yên tâm đi ngài Edward, anh ưu tú như vậy, sau này nhất định sẽ tìm được công chúa của anh thôi!”

“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân suýt nữa đứng lên, anh đặt tay lên ngực, chỗ đó đau khó mà chịu đựng được. Anh hít sâu một hơi, đè nén lại giọng nói không tự chủ được mà nâng cao lên: “Tiểu Ngũ, đừng nói như vậy.”

Cung Ngũ có chút mất kiên nhẫn, “Ngài Edward, anh bám theo tôi đến đây rốt cuộc là vì cái gì? Nếu như ôn lại chuyện cũ thì thôi đi, tôi không muốn nhớ lại quá khứ không quay lại được, qua rồi thì để cho nó qua đi, chúng ta nói chuyện bây giờ thôi.”

Công tước đại nhân im lặng nhìn cô, vẻ mặt u ám dần dần khôi phục lại, sau đó anh mở miệng: “Tiểu Ngũ bảo vị khách kia ra ngoài đi. Tôi biết hắn đang ở trong phòng này, nếu như tôi ra tay tìm ra, sợ rằng sẽ rất khó coi, cho nên Tiểu Ngũ hãy tự gọi hắn ra đi.”

Cung Ngũ mím môi, vẻ mặt rất căng thẳng, “Ngài Edward anh đừng nói như vậy, anh dựa vào cái gì nói tôi chứa chấp nhân vật khả nghi? Cho dù là Đại Công tước đại nhân của Gaddles, anh cũng phải nói chuyện có chứng cứ rõ ràng!” Đây chính là thái độ trước khi không tìm được người, đánh chết cô cũng kiên quyết không khai. “Tiểu Ngũ, nghe lời, bảo hắn ra đi.” Công tước đại nhân nhìn chằm chằm cô. Cung Ngũ vẫn mím môi, vẻ mặt từ căng thẳng biến thành cảnh giác. Điện thoại di động vốn cầm trong tay cũng không tự chủ được ấn vào nút biến hình. Công tước đại nhân nhìn thấy, suýt nữa điên lên. Cô gái trước mắt đã đến mức hoàn toàn không tin anh nữa rồi.

Đúng vậy, vốn dĩ chính là một cô gái không có cảm giác an toàn, anh dùng thời gian lâu như vậy mới khiến cô từng chút từng chút một tin tưởng anh. Nhưng bây giờ, cô lại lần nữa trở lại điểm xuất phát, thậm chí còn hơn cả trước kia. “Nếu như Tiểu Ngũ không yên tâm...” Công tước đại nhân đột nhiên mở miệng, sau đó anh giơ tay lên, từ từ làm thành tự thể giơ tay đầu hàng, “Như vậy được rồi chứ?”

Nhìn tư thế của Công tước đại nhân, trong lòng Cung Ngũ có chút cảm giác kỳ lạ không nói ra được. Cô do dự một chút, đột nhiên giơ tay chỉ cửa, nói: “Tôi phải đóng cửa.” Công tước đại nhân gật đầu: “Được.” Cung Ngũ vừa đóng cửa lại, vừa biến hình điện thoại thành súng, cô không nhắm vào Công tước đại nhân, nhưng cô cầm ở trong tay. Cô vừa đi vừa cảnh giác nhìn Công tước đại nhân, ngồi xuống giường, cô giơ tay dùng sức đập hai cái về phía người bên trong giường, “Này, heo chết, mau dậy đi!”

Người bên trong giường không nhúc nhích, Cung Ngũ vừa giơ tay đập còn vừa cảnh giác Công tước đại nhân, cô tức giận: “Đừng giả chết nữa! Tôi sờ được mong anh rồi đây này!”

Công tước đại nhân ngẩng phắt đầu lên.

Cung Ngũ đã xoay người, vén chăn lên, thấy Tư Đồ nằm im không nhúc nhích, sau đó nhìn thấy sắc mặt anh ta xanh lét do bị thở, mắt lờ đờ, đây là bị chết ngạt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui