Công Tước

Cung Ngũ ngồi bên cạnh liếc nhìn, một hồi sau cô nói: “Tần Tiểu Ngư này, cậu đi cùng tớ hay là tự mình trở về?”

Tần Tiểu Ngư lập tức nói: “Tớ đương nhiên phải ở lại rồi. Tiểu Ngũ cậu không cần đợi tớ, cậu1cứ về trước đi, tới lại nhân tiện kiểm tra xem có con gà nào bị bệnh không.”

Cung Ngũ gật đầu: “Vậy được rồi, tớ về trước đây.” Lại nhìn Cung Cửu Dương một cái: “Chú Út, cháu về trước đây, lần sau lại đến thăm8chú. Tần Tiểu Ngư là bạn học của cháu, chú đừng ức hiếp cậu ấy đấy.”

Dương xoay đầu hỏi Tần Tiểu Ngư: “Cá Nhỏ này, em nói thật với cháu gái anh xem, anh có ức hiếp em bao giờ chưa?” Hít thật sâu một hơi,2Tần Tiểu Ngư dùng giọng nói to nhất trả lời: “Không có! Chưa bao giờ!”

Cung Ngũ: “Vậy tớ về trước đây, tạm biệt. Tần Tiểu Ngư, có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ!” Nháy mắt ra hiệu với cô ta một cái, cũng không biết4Tần Tiểu Ngư có hiểu hay không, Cung Ngũ đành về trước. Tần Tiểu Ngư mím môi, vẫy tay với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ bái bai!” Cung Cửu Dương liếc cô ta: “Người đã đi rồi, đừng nhìn nữa, có nhìn cũng không quay trở lại đâu.”

Không có Cung Ngũ ở bên cạnh, dáng vẻ tay sai của Tần Tiểu Ngư càng thể hiện rõ hơn: “Anh Cung, anh có gì dặn dò thì cứ nói, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ.”

Cung Cửu Dương chặc lưỡi, đột nhiên nói: “Đột nhiên nhớ lại đã nhiều ngày không ăn cá rồi, thèm quá, muốn thử mùi vị của canh cá.”

Tần Tiểu Ngư sững sờ: “Hả? Vậy... phải làm sao?” Cung Cửu Dương: “Đi, đi câu cá, câu được cá rồi thì tối nay sẽ có canh cá ăn.” Tần Tiểu Ngư lại âm thầm hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Cung Cửu Dương: “Anh Cung, anh xem tiền của anh...”

“Con người anh có một tật xấu, một khi không ăn được món mình thích, tâm trạng sẽ không được vui.” Cung Cửu Dương giơ tay xoa xoa lồng ngực.

Tần Tiểu Ngư lập tức nói: “Câu cá! Anh Cung, tôi đi câu cá với anh, tối nay bảo đảm sẽ cho anh ăn canh cá. Bảo đảm tâm trạng của anh sẽ tốt trở lại!”

Cung Cửu Dương vừa nghe, quả nhiên hào hứng, “Cá Nhỏ này, quả nhiên rất có tiềm lực. Đi câu cá thôi!”

Cung Cửu Dương đi lắc lư phía trước, Tần Tiểu Ngư cúi đầu buồn bã cầm theo một cái thùng nhỏ và cần câu đi phía sau, nách kẹp một chiếc ghế nhỏ, trên tay treo mồi câu, nhìn thấy bóng dáng Cung Cửu Dương liền mắng tám đời tổ tông của anh ta một trận.

Đang đi được một lúc thì chiếc điện thoại cùi bắp của cô ta đột nhiên vang lên, cô ta vội vàng để đồ xuống nghe điện thoại, “Giám đốc Dương? Chào ông... Tối nay ông rảnh hả? Vốn dĩ tôi cũng rảnh, nhưng bây giờ lại bất ngờ có chút việc... có lẽ phải muộn một chút... Hả? Muộn thế nào cũng chờ sao? Tôi thấy ngại quá, vốn dĩ tôi mới là người phải đợi ông. Vâng... vâng vâng... được rồi được rồi, tôi nhất định sẽ tìm ông, chỉ cần không làm phiền ông thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi! Giám đốc Dương ông thật là hiểu ý người khác! Hahaha... Vâng, được rồi, nhất định nhất định, tối nay gặp!”

Cung Cửu Dương phía trước đã đứng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta, “Này, làm ăn tốt ghê nha. Số lượng người muốn mua bao cao su của em cũng thật là nhiều. Nói sao nhỉ? Bán bao cao su, còn phụ trách dùng thử với khách à?”

Tần Tiểu Ngư âm thầm trừng mắt: “Tôi bàn chuyện hợp tác với người ta, làm gì có chuyện dùng thử? Ai nói là lượng người muốn mua bao cao su nhiều chứ? Tôi đề nghị lấy nó làm phúc lợi cho nhân viên của ông ta, người ta chỉ cảm thấy chủ ý của tôi tốt thôi!” Cung Cửu Dương chế nhạo: “Tổng giám đốc Dương gì đó là đàn ông đúng không? Vậy là, đừng nói đề nghị dùng bao cao su làm phúc lợi nhân viên, dù em nói dùng bao cao su thổi thành bong bóng trang trí phòng làm việc, ông ta cũng tán thành hai tay.” Tần Tiểu Ngư chán ghét nhìn hắn ta, không biết hắn ta nói những lời kỳ quái này là có ý gì, nhưng dù sao cũng là chuyện tiền bạc nên cô liền nói: “Tôi sẽ không đưa ra đề nghị đó đâu. Anh Cung, câu cá ở chỗ nào là tốt?”.

Cung Cửu Dương chậm rãi đi đến trước mặt cô ta, còn lấy mồi câu cá đang treo trên khuỷu tay cô ta treo lên, nói: “Cá Nhỏ này, anh nói cho em biết, trong xã hội này người tốt như anh không có nhiều đâu.”

Mắt của Tần Tiểu Ngư sắp trợn lên đến tận trời, người tốt? Hahahahaha... Đây là chuyện cười buồn cười nhất

mà từ nhỏ đến giờ cô ta nghe thấy. “Không tin à?” Cung Cửu Dương đột nhiên búng tay một cái, nói: “Vậy chúng ta làm một cuộc thử nghiệm đi.”

“Thử nghiệm gì?” Tần Tiểu Ngư mơ màng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác nhìn hắn ta.

Cung Cửu Dương mỉm cười nói: “Để em xem xem vị giám đốc Dương em vừa nói lúc nãy rốt cuộc có mục đích gì.”

Tần Tiểu Ngư lập tức phòng bị nhìn hắn ta, hỏi: “Ý gì thế? Anh muốn làm gì?” Cung Cửu Dương trả lời: “Không làm gì cả, chỉ cho em nhìn thấy mục đích thật sự của ông ta. Không phải em hẹn ông ta tối nay gặp mặt sao? Anh đi cùng em, đương nhiên anh sẽ không lộ diện mà đứng ở một chỗ gần đó nhìn là được. Nếu ông ta là một chính nhân quân tử, anh sẽ không xuất hiện cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của em, có đúng không?” Tần Tiểu Ngư: “Giám đốc Dương không phải loại người như anh nói đâu!” Khi Tần Tiểu Ngư chào hàng ở quán bar thì quen được một nhân viên cấp dưới của giám đốc Dương, lúc đó anh ta hứa với cô ta sẽ giới thiệu mối làm ăn cho cô ta. Mấy ngày nay thì bắt đầu có mối, Tần Tiểu Ngư từng gặp giám đốc Dương một lần, đó là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, là kiểu người có vẻ ngoài khiến người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái, vừa nhìn đã thấy không giống loại người gian xảo xấu xa như Cung Cửu Dương.

Cung Cửu Dương cười nhạo cô ta: “Xem kìa, sợ rồi đúng không? Thật ra em cũng không hoàn toàn tin tưởng tên giám đốc họ Dương đó đúng không?” Tần Tiểu Ngư tức giận: “Ai nói tôi sợ chứ, đã nói giám đốc Dương không phải là người như vậy mà!” “Em đâu có dám thử đâu. Đó không phải là sợ thì là gì?” “Thử thì thử! Anh cho rằng ai cũng giống như anh thích ức hiếp người khác sao?!” Tần Tiểu Ngư thở hồng hộc, mặt đầy vẻ giận dữ. Tuy cô ta cũng biết xã hội rất phức tạp nhưng không phải ai cũng là loại không biết xấu hổ. Trong lòng hắn ta xấu xa nên nghĩ người khác cũng xấu xa.

Cung Cửu Dương đi về phía bờ hồ, chọn một chỗ, ngoắc ngón tay với Tần Tiểu Ngư, “Đem qua đây đi.” Tần Tiểu Ngư mím môi đi qua, để đồ đạc trên tay xuống, ngồi xổm bên cạnh, tức hầm hầm nhìn hồ nước.

Cung Cửu Dương gắn mồi vào cần câu, ném lưỡi câu mấy lần, cuối cùng cũng cầm cần câu cầu cá. Thấy Tần Tiểu Ngư ngồi xổm bên cạnh sững sờ, hắn ta đá nhẹ vào thùng nhỏ: “Cho ít nước vào, chỉ một lát nữa thôi sẽ câu được một con cá đấy.” Tần Tiểu Ngư bĩu môi, âm thầm lặng lẽ cầm thùng lên đi sang bên cạnh múc nước, Cung Cửu Dương lại nói: “Động tĩnh nhỏ thôi, cá bị dọa chạy mất đấy.” Tần Tiểu Ngư muốn xé xác hắn ta ngay lập tức, nếu không phải vì số tiền năm mươi vạn, cô tuyệt đối sẽ đích thân bóp chết hắn ta.

Một hồi sau, Tần Tiểu Ngư không còn nhẫn nại đợi tiếp nữa: “Dưới nước này làm gì có cá.” Cung Cửu Dương nhìn cô ta, cần câu trong tay đột nhiên động đậy, anh ta nói: “Không đâu, cá đến rồi!” Nhấc cần câu lên thì nhìn thấy trên lưỡi câu đã có một con cá nhỏ.

Tần Tiểu Ngư kinh ngạc: “Thật sự có cá à!” Cung Cửu Dương lấy cá ra khỏi móc câu, vừa gắn mồi vào vừa nói: “Anh từng thở không ít loại cá với đủ kích thước vào trong hồ này cho mấy người già trong nhà đến đây câu cá chơi, sao có thể không có cá chứ? Tính ra, em cũng là một con cá không to mà cũng không nhỏ.”

Tần Tiểu Ngư tức giận: “Anh từng nhìn thấy con cá to giống như tôi sao? Còn không to cũng không nhỏ... Anh tìm một con cho tôi xem xem, nếu có con cá to giống như tôi thì đó là vua cá rồi.” Cung Cửu Dương mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Thế thì phải nuôi từ từ, nói không chừng một ngày nào đó, trong hồ này sẽ có một con cá to như vậy.”

Hai người, một người ngồi câu cá, một người ngồi suy nghĩ xem làm thế nào có thể trực tiếp đẩy hắn ta xuống hồ để hắn ta uống một ít nước bẩn trong hồ rồi bị đau bụng đến mấy ngày cũng được. Một mình buồn chán, cô ta lấy điện thoại nhắn tin cho Cung Ngũ: [Tiểu Ngũ, chú Út của cậu trước kia có phải hay bị động kinh không? Nói buổi tối muốn ăn cá, không có cá ăn thì tâm trạng không tốt, tâm trạng không tốt thì tới không lấy được tiền. Tiểu Ngũ cậu nói xem có phải anh ta cố ý không trả tiền cho tớ không? Hoặc là chuyện làm ăn của nhà cậu không tốt, năm mươi vạn kia không thể trả nổi?]

Cung Ngũ: [Không đâu, chuyện kinh doanh của nhà họ Cung dưới sự lãnh đạo của chú Út đang ngày một phát triển. Đừng nói là năm mươi vạn cho dù là năm trăm triệu có lẽ cũng không thành vấn đề. Tớ thấy chú Út đang chơi xỏ cậu. Trước kia lúc tớ còn ở nhà họ Cung, chú ấy rất thích ức hiếp tớ. Anh Tư thường bảo tới mặc kệ chú ấy, những chú ấy thì cứ thích ức hiếp tớ. Hiện giờ dường như tớ đã được cậu cứu vớt, cảm ơn cậu.]

Tần Tiểu Ngư tức giận: [Tiểu Ngũ cậu làm vậy là không đúng rồi, không phải cậu nên giúp tớ sao? Tớ thảm lắm rồi.]

Cung Ngũ: [Tớ cũng hết cách. Chú Út phải có một món đồ chơi để giải sầu, cậu đúng lúc thích hợp với vị trí đó. Tớ cũng từng bị chú ấy ức hiếp nên tớ mới không muốn ở đó lâu. Bây giờ tớ phải về nhà dỗ Tiểu Bát. Hôm nay không dẫn nó ra ngoài, nó nhất định nổi giận rồi.]

Tần Tiểu Ngư: [Tiểu Ngũ, tớ thật thảm...]

Cung Ngũ tỏ vẻ đồng tình, nhưng phần nhiều là điềm tĩnh, hết cách, ai bảo cậu xui xẻo gặp phải chú Út làm gì? Nhưng nói tới thì thấy chú Út cũng thật thất đức, còn lừa Tần Tiểu Ngư nói không quen biết cô, hại Tần Tiểu Ngư bị gài bẫy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui