Công Tước

Sau khi hai mẹ con quay lại, không khí trên bàn ăn có chút khác thường, mọi người đều vô cùng tập

trung ăn cơm. Bộ Tiểu Bát còn nhỏ, chưa thể hiểu được sự khác thường như vậy có nghĩa là sao, cho nên rất nghiêm túc chớp chớp mắt, nói: “Chị ơi, Tiểu Bát muốn xì xì.” Yến Đại Bảo lập tức nói: “Tiểu Bát, để chị Đại Bảo đưa em1đi.”

Bộ Tiểu Bát lắc đầu: “Không muốn!”

Yến Đại Bảo đờ mắt ra: “Tại sao?”

Bộ Tiểu Bát vỗ ngực mình, nói: “Tiểu Bát là con trai, chị Đại Bảo là con gái, không được nhìn Tiểu Bát xì xì.”

“Vậy thì chị Tiểu Ngũ đưa em đi cũng vậy thôi mà.” Yến Đại Bảo tức giận. Cung Ngũ híp mắt lại: “Ờ, tớ chỉ cởi quần cho Tiểu Bát thôi, còn tự Tiểu Bát8đi tè.” Yến Đại Bảo phồng má lên, “Tớ cũng làm được mà!” Cung Ngũ cười he he: “Vậy sao?”

Yến Đại Bảo không lên tiếng nữa.

Cung Ngũ đứng dậy, “Đi, chị gái Tiểu Bát đưa Tiểu Bát đi xì xì nào.”

Nói xong, Bộ Tiểu Bát trượt xuống ghế, dắt tay Cung Ngũ đi đến nhà vệ sinh.

Yến Đại Bảo vội vàng đặt đũa xuống, lật đật chạy theo, ngó qua khe cửa2nhìn vào bên trong. Cung Ngũ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngay: “Yến Đại Bảo, cậu làm gì vậy hả?”

Yến Đại Bảo: “Tớ đợi Tiểu Bát xì xì mà! Tiểu Bát, em nhanh lên!”

Bộ Tiểu Bát kéo quần áo, để lộ ra cái bụng mũm mĩm, cất giọng nói: “Đợi một chút đã! Tiểu Bát đến trước, chị Đại Bảo phải xếp hàng chứ.”

Yến Đại Bảo ra sức bám chặt4vào cánh cửa, nghển cổ nhìn trộm. Tiểu Ngũ không chịu nổi nữa bèn đóng cửa lại: “Yến Đại Bảo cậu có thấy mất mặt không hả?”

“Tớ chỉ nhìn thôi mà!”

Bộ Tiểu Bát đi tè xong, Cung Ngũ mặc quần lên giúp cậu, Bộ Tiểu Bát nói với bồn cầu: “Bye bye!” rồi ấn vào nút xả nước, sau đó đi rửa tay với Cung Ngũ, rửa xong quay lại bàn ăn. Yến Đại Bảo không hề đi vệ sinh, quay về bàn ăn với vẻ mặt oán thán buồn phiền.

Bầu không khí cũng vì vậy mà dễ chịu hơn đôi chút. Cung Ngũ bể cậu ngồi lên ghế, Yến Đại Bảo bắt đầu gắp thịt cho Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát ăn hai miếng rồi không ăn tiếp được nữa, “Tiểu Bát không muốn ăn thịt nữa.”

Cung Ngũ cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm. Bỗng nhiên Công tước đại nhân lại gắp cho rau cho cô, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Tiểu Ngũ phải ăn nhiều rau vào.”

Cung Ngũ nổi giận, anh cứ ăn cơm đi không được hay sao? Sao còn cứ phải chọc đến cô làm gì chứ? Cô không hề khách sáo gắp lại thức ăn vào bát Công tước đại nhân, nói: “Tôi không thích ăn món này.”

Vì gắp lại vội vàng cho nên trên rau còn dính cả hạt cơm trong bát cô. Công tước đại nhân nhìn có vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài: “Được thôi, Tiểu Ngũ muốn ăn gì cũng được, anh không ép Tiểu Ngũ ăn món Tiểu Ngũ không thích nữa...” Còn chưa dứt lời, Nhạc Mỹ Giảo đã trừng mắt giận dữ nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, con bắt đầu mắc chứng kén ăn từ bao giờ thế hả? Sao lại không ăn rau? Con định làm gương xấu cho Tiểu Bát đấy à? Ăn cơm cho tử tế đi, đã lớn thế này rồi mà còn định để mẹ ngày nào cũng phải mắng mỏ mới chịu được à?”

Từ vừa nãy bà đã phát hiện ra, đứa trẻ này phải biết chừng mực chứ, cho dù người ta là người theo đuổi nhưng cũng không thể đắc tội người ta như vậy được. Chẳng lẽ con bé không biết nguyên nhân con bé đi học được ở đó là do có người ta giúp đỡ hay sao? Đứa trẻ này sao lại không biết chừa lại đường lui cho mình thế nhỉ? Nếu có muốn giở trò gì hay không thích thế nào thì cũng phải đợi đến sau khi tốt nghiệp đã, sao lại không hiểu được điều đó!

Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu lên, không vui nói: “Mẹ đừng mắng chị! Chị đang ăn cơm ngoan mà!”

Cậu nhóc lại quay sang nhìn Cung Ngũ, vỗ vai cô: “Chị ơi chúng ta ăn cơm ngoan nhé, không kén ăn, làm em bé ngoan.”

Cung Ngủ không nhịn được bật cười: “Được chứ! Chị không kén ăn, chị làm em bé ngoan!” Yến Đại Bảo ở bên cạnh đỏ mắt, “Tiểu Bát, còn chị thì sao?” “Chị Đại Bảo cũng không kén ăn, cho nên mới càng xinh đẹp hơn!” Bộ Tiểu Bát lập tức ăn nói trơn tru.

Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng hài lòng.

Bộ Sinh ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Bộ Tiểu Bát. Thằng nhóc này không biết giống ai nữa, mồm mép trơn tru, dỗ dành từ người lớn đến trẻ con đều cười tít mắt lại.

Công tước đại nhân nhìn Bộ Tiểu Bát nói: “Tiểu Bát lợi hại như vậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành một chàng trai tuyệt vời!”

Bộ Tiểu Bát ưỡn ngực, “Tiểu Bát chính là một chàng trai dũng cảm.”

Cung Ngũ nhìn cậu nhóc đang hừng hực khí thế, thực sự không biết phải nói gì mới phải, nhưng nghĩ đến cậu nhóc đáng yêu này là em trai mình, cô lại thấy vui vẻ đôi chút. Nhạc Mỹ Giảo lườm Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, bảo vệ chị gái cũng phải xem là lúc nào, chị con làm sai mà con cũng bảo vệ à?” “Nhưng chỉ là con gái mà!” Bộ Tiểu Bát phồng má lên, nói: “Tiểu Bát phải bảo vệ chị chứ!” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Cô Nhạc đừng lo, ở Gaddles Tiểu Ngũ không kén ăn đâu.”

Cung Ngũ suýt nữa thì nôn ra máu, cô lén đá chân Công tước đại nhân.

Công tước đại nhân ngây người, từ từ ngẩng lên nhìn Cung Ngũ: Tiểu Ngũ? Cung Ngũ giận dữ nhìn lại: Cút! Anh có thể ngậm miệng lại được không hả?! Ánh mắt Công tước đại nhân dần trở nên ảm đạm: Anh xin lỗi, hình như anh lại sai rồi.

Cung Ngũ: Đừng có giả bộ đáng thương! Công tước đại nhân: Anh xin lỗi.

Yến Đại Bảo tròn mắt lên nhìn hết bên này đến bên kia, vẻ mặt tràn ngập sự tò mò hóng hớt khác thường, trong ánh mắt ánh lên sự hưng phấn khó hiểu.

Cô đã quá quen với chuyện thường xuyên đánh nhau gây lộn khi ở cùng Cung Ngũ, chỉ muốn ngày nào cũng được xem đánh nhau xem trò hay, tốt nhất là không có ai đến quản, cũng đừng có nhanh chóng kết thúc mới là hay.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói với Cung Ngũ, nếu như nói ra, nhỡ chẳng may lần sau Cung Ngủ không đưa cô đi chơi cùng nữa thì sao?

Trong lòng Yến Đại Bảo đã nhận thức rằng chỉ cần ở chung với Cung Ngũ là sẽ có rất nhiều chuyện hay ho. Cung Ngũ giằng co với Công tước đại nhân xong, lại nghiêm túc ăn rau, múc cho Bộ Tiểu Bát một bát canh, “Tiểu Bát, lát nữa canh nguội thì uống bát canh này đi nhé.”

Bộ Tiểu Bát ngoan ngoãn đáp vâng. Yến Đại Bảo bỗng nhiên cũng đưa bát mình tới: “Tiểu Ngũ, tớ cũng muốn uống canh.” Cung Ngũ liếc nhìn cô, đón lấy cái bát múc canh, Yến Đại Bảo cười vui vẻ đón lấy bát canh, vừa thổi vừa

uống.

Cung Ngũ cũng múc một bát canh, vừa mới đặt xuống, trước mặt cô đã xuất hiện một cái bát, giọng Công tước đại nhân vang lên bên tai: “Làm phiền Tiếu Ngũ vậy!”

Cung Ngũ hít sâu, nghiến răng nghiến lợi định mắng một câu “Anh không có tay à?”. Nhưng nghĩ lại lại thôi, Tiểu Bát vẫn còn đang nhìn, phải để lại ấn tượng là một người chị tốt cho Tiểu Bát. Thế là cô sưng mặt lên cầm lấy, múc bát canh đầy cho Công tước đại nhân.

Một bát canh, thực sự là một bát canh.

Bát múc cho Bộ Tiểu Bát bên trong có rất nhiều hạt đậu Hà Lan vừa thơm vừa mềm. Bát múc cho Yến Đại Bảo ngoài đậu ra còn có rau xanh và sườn thơm lừng. Bát cô múc cho mình cũng có cả đậu và sườn, còn bát múc cho Công tước đại nhân là một bát canh sườn nhìn được đến tận đáy bát, hành hoa phủ đầy một lớp.

Yến Đại Bảo nhìn bát Công tước đại nhân, rồi lại nhìn bát canh của mình, dù không nói gì nhưng trong lòng thầm thấy bị ai cho anh mình.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là anh trai cô đã chọc cho Tiểu Ngũ mất vui rồi, nếu không thì sao Tiểu Ngũ lại phân biệt đối xử như vậy chứ?

Công tước đại nhân nhìn bát canh của mình, rồi lại nhìn bát canh của Cung Ngũ. Cung Ngũ lập tức bảo vệ bát canh của mình: “Gì vậy?” Công tước đại nhân lắc đầu: “Không có gì, Tiểu Ngũ không cần phải căng thẳng, anh sẽ không cướp đồ ăn của em đâu.

Nhạc Mỹ Giảo ngồi đối diện: “...” Thực sự là không thể nói được nên lời, Tiểu Ngũ ăn nói cư xử quá trẻ con rồi.

Không được, sau này nhất định phải nói chuyện lại tử tế, không thể nhìn con người trung hậu thành thực cậu Phí bị ức hiếp được.

Chỉ một bữa cơm mà sóng gió ngầm nổi lên, ai nấy đều có tâm sự riêng, trong đó người im lặng nhất là hai cha con Bộ Sinh. Một người trò chuyện vui vẻ với Công tước đại nhân. Một người ăn no đến phình cả bụng ra, bưng bát canh nhỏ uống cạn, không mấy phản ứng với thế giới bên ngoài. Yến Đại Bảo là người quan sát toàn bộ quá trình nhưng không tham dự vào cũng không nói gì, chỉ đứng ngoài xem trò hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui