Công Tước

Sắp xếp cho Bộ Tiểu Bát xong, cậu bé đã bị Nhạc Mỹ Giảo lôi về phòng dạy dỗ một trận, cuối cùng Cung Ngũ cũng có cơ hội trốn về phòng nghỉ ngơi một lát.

Điện thoại hiện lên tin nhắn của Dung Trần: [Này phòng đối diện, cô lại dám không chủ động nhắn tin cho tôi hả? Cô nói xem, có phải trong lòng cô đã có người khác rồi không?

Cung Ngũ giật giật khóe mắt: [Anh không nói dễ nghe hơn một tí được à? Khai thật ra đi, hôm nay anh làm1gì? Đã được ăn cá khô của ông lão làm vườn chưa? Chưa được ăn thì chứng tỏ ông ấy vẫn chưa tha thứ cho anh. Đồng chí cần phải cố gắng hơn nữa mới được. Khi ở cùng với ông lão làm vườn có phải không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa không hả? Chúc mừng anh đã thoát kiếp cô đơn nhé, ka ka ka.]

Dung Trần: [Cô mà về thì tôi mới thoát kiếp cô đơn được, cô nói đi có phải tôi thảm lắm hay không? Có bạn gái mà không8sờ được cũng không hôn được, chỉ có một cái danh cho có, tôi thực sự là lỗ chổng vó luôn rồi.].

Cung Ngũ trả lời: [Thoát kiếp FA, ngốc. Cái danh có bạn gái dù sao cũng còn hơn là không có, người ta hỏi thì cũng có cái để mà nói đúng không? Ba me anh cũng không ép anh kết hôn nữa, ha ha ha. Anh nên cảm ơn tôi vì tôi xuất hiện kịp thời, tôi là cơn mưa đến đúng lúc, không phải lúc nào cũng xuất hiện đầu.]

Dung Trần thở dài,2híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó trả lời: Ai thèm chứ! Đúng rồi, phòng đối diện này, ông lão làm vườn chế tôi không biết làm việc, nói là sợ lúc tôi xới đất sẽ cắt hết cả rễ cây, lại còn bảo tôi đi bón phân, cô nói xem có phải tôi bị chơi rồi không?

Cung Ngũ đọc tin nhắn xong bỗng thấy vui vẻ tột độ: [Chúc mừng anh, anh đã được định nghĩa là tên ngốc rồi. Bởi vì ông lão làm vườn thấy anh đầu óc ngu4si tứ chi phát triển chỉ hợp với công việc bón phân không cần động não, còn cảm thấy loại người như anh ngay cả khứu giác cũng kém hơn người bình thường. Ha ha ha, sao tôi lại thấy vui vậy cơ chứ!]

Dung Trần suýt nữa thì tức hộc cả máu: [Một thần tượng siêu cấp như tôi mà lại bị một ông lão làm vườn sai vặt như tên lính quèn à? Tôi là ngôi sao thần tượng đấy nhé, cô nói thật đi, có phải cô cố tình chơi tôi không?]

Cung Ngũ cười vỡ bụng: [Không có mà, tuyệt đối không có đâu, tôi thực sự muốn giúp anh tìm chút thú vui thôi, nhưng tôi không ngờ anh lại làm hỏng chuyện đến mức đấy. Tuy tôi cảm thấy là anh đáng đời lắm, nhưng mà tôi vẫn muốn cho anh một chút chút đồng cảm.]

Dung Trần vừa trả lời tin nhắn thì bên kia ông lão làm vườn đã gầm lên với anh ta. Dung Trần vội vàng cất điện thoại đi, gánh hai thùng đựng đầy phân bón, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Cung Ngũ đợi một lát không thấy anh ta trả lời, đoán đến tám phần là bị ông lão làm vườn gọi đi dạy cho một bài học rồi, trong lòng thầm thắp một ngọn nến cầu nguyện cho anh ta, rồi ngồi xuống đọc sách. Bộ Tiểu Bát bị dạy dỗ xong chạy vào phòng cô, trong tay còn cầm hai cuốn sách nhi đồng, trèo lên giường Cung Ngũ, “Chị ơi, Tiểu Bát đọc sách cùng chị.”

Trèo được lên giường, cậu học theo Cung Ngũ dựa người vào chiếc gối kê đầu giường, rồi cầm quyển sách lên đọc. Cung Ngũ đặt gối vào sau lưng cậu, Bộ Tiểu Bát tươi cười nói: “Mềm quá.” Khi Nhạc Mỹ Giảo đến thì nhìn thấy hai chị em ngồi trên giường đọc sách, “Tiểu Bát, con đọc sách cũng phải cùng chị à?”

Vừa bị dạy dỗ xong, Bộ Tiểu Bát kiêu ngạo quay đầu đi, cố ý không để ý đến Nhạc Mỹ Giảo, Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Tiểu Bát định không để ý đến mẹ nữa đấy à?” Bộ Tiểu Bát nghe thấy rồi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại, đứng lên rồi trèo xuống giường, chạy đến trước mặt Nhạc Mỹ Giảo, Mẹ.”

Nhạc Mỹ Giảo khom người xuống, hai bàn tay nhỏ bé của Bộ Tiểu Bát đặt lên mặt bà, nói: “Tuy vừa rồi mẹ vừa mắng Tiểu Bát một trận, nhưng mà Tiểu Bát vẫn rất yêu mẹ. Tiểu Bát tha thứ cho mẹ rồi.”

Cung Ngũ: “...”

Nhạc Mỹ Giảo thực sự bị lời nói của cậu bé làm cho vui vẻ, bà ôm Tiểu Bát vào lòng cười nói: “Tiểu Bát nhà chúng ta sao lại cứ khiến mẹ thích như vậy nhỉ? Mẹ thích Tiếu Bát của mẹ quá!” Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Tiểu Bát cũng thích mẹ.”

Dỗ dành Nhạc Mỹ Giảo xong, Bộ Tiểu Bát lại trèo lên giường đọc sách, một lúc sau lại bắt Cung Ngũ đọc cho cậu nghe.

Đang đọc thì cửa phòng ngủ của Cung Ngũ đã bị ai đó đẩy ra, hai chị em cùng ngẩng đầu lên, lần này người đến không phải là Nhạc Mỹ Giảo mà là Cung Ngôn Đình.

Cung Ngũ hét lên: “Anh Tư!”

Bộ Tiểu Bát cũng hét, “Anh ơi!” Cung Ngôn Đình tươi cười đi vào phòng, “Thì ra Tiểu Bát cũng ở đây à?”

Cung Ngũ trèo xuống giường, nhìn Cung Ngôn Đình: “Sao hôm nay anh Tư lại đến đây thế này?”

Cung Ngôn Đình cười nói: “Lúc trước có một dự án lớn, là do team của anh theo sát từ đầu đến cuối, sáng nay dự án kết thúc rồi, sau này anh sẽ cho người đi theo giám sát, anh cũng được rảnh rỗi hơn chút rồi nên đến thăm em và Tiểu Bát.”

Bộ Tiểu Bát giơ cánh tay nhỏ ra: “Anh bế Tiểu Bát đi, Tiểu Bát thích nhất là anh đó! Anh giỏi quá!”

Cung Ngũ trợn mắt, lại nữa rồi. Cô vẫn luôn muốn tác hợp cho anh Tư và Lam Anh, lần này đến tận nhà rồi, cô có thể trò chuyện nghiêm túc về vấn đề này được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui