Công Ty Cho Thuê Quỷ


Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không

Quyển 2: Chuyện làm ăn duy nhất
Chương 7: Lén lút

Người dịch: Chiloilk
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nhóm dịch Độc Cô Thôn
Nguồn: Tàng Thư Viện




Elle Vân bật dậy rồi duỗi bờ vai và ngáp một hơi. Đến khi nàng quay đầu nhìn đồng hồ trên tường thì mới biết bây giờ đã là hai giờ sáng.

Elle Vân nhíu mày, vừa ngồi xuống, nàng lập tức cầm điện thoại di động lên và nhấn phím tắt số 1. Ngay sau đó, một giọng nữ trầm thấp, dịu dàng vang lên: “Xin lỗi quý khách, số điện thoại vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”


Nàng tức giận bỏ điện thoại xuống rồi ôm chầm lấy đệm salon, trong lòng hơi bất an.

Nơi này là phòng của Ung Bác Băn, sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn vẫn luôn sống tại đây. Mặc dù từ trước đến nay, mọi việc lau dọn trong phòng đều do Elle Vân xử lý nhưng nàng vẫn chưa từng qua đêm bao giờ. Là người trong cuộc, Ung Bác Văn luôn ước ao có một ngày như thế, chỉ có điều, ba mẹ của Elle Vân vốn mang quan niệm bảo thủ nên rất sợ đứa con gái rượu mà họ nuôi nấng hơn hai mươi năm sẽ vô tình bị tên tiểu tử thúi họ Ung chiếm tiện nghi. Nhưng hôm nay là ngày công ty của Ung Bác Văn khai trương, vì Elle Vân đoán rằng sẽ có rất nhiều việc bề bộn đổ lên đầu hắn nên nàng cố ý năn nỉ cha mẹ để có thể mang canh gà đến cho hắn uống. Lạ là ở chỗ Elle Vân cũng không nói điều này cho Ung Bác Văn biết, bởi nàng định làm hắn ngạc nhiên một phen. Nào ngờ đâu cái tên khốn nạn này đến giờ còn chưa thèm về, thật khiến cho nàng tức giận đến độ không nói thành lời.

Thấy tâm trạng của Elle Vân không tốt, con mèo Bông đang nằm nhoài người trên salon để xem tivi lập tức nhảy dựng lên rồi chui vào gầm ghế. Ngay sau đó, nó mới cẩn thận ló đầu ra từng li từng tí, toàn thân thì run rẩy như cầy sấy.

Elle Vân đang muốn đâm đầu vào salon cho đỡ tức thì chợt nghe tiếng nói chuyện bên ngoài cửa. Thế nên nàng lập tức tập trung tư tưởng để lắng nghe cho kỹ, chỉ thấy trong tai chợt có một giọng nữ vốn trong trẻo nhưng đang cố thì thầm: "Là cái chìa nào vậy?”

“Là cái này.” Một giọng nam quen thuộc lọt vào tai, mà giọng nói này khiến lửa giận trong lòng Elle Vân nổi lên dữ dội.

Tên khốn này quả thật rất đồi bại, đã hơn nửa đêm rồi mà còn dám dụ dỗ con gái người ta về nhà. Elle Vân bật dậy, nhấc cái chân bị thương lên trên không rồi nhảy lò cò về phía cửa. Đến đây, cửa phòng cũng mở ra nhưng không đợi Elle Vân nhìn rõ tình hình bên ngoài thì giọng nữ lại tiếp tục kêu lên: “Ngươi nặng quá à…” Tiếp theo đó là hai bóng người đang ôm nhau thật chặt nhào vào trong nhà và ngã xuống đất thành một đống.

Elle Vân nhìn kỹ lại, liền thấy Ung Bác Văn đang đội nón bảo hiểm, tay ôm tay ấp với một nữ sinh khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Có điều nữ sinh kia có vẻ như không tình nguyện và đang tìm cách dãy dụa để thoát khỏi vòng tay của hắn.

“Cái tên khốn nạn này quá háo sắc rồi, cửa còn chưa bước qua mà đã cùng nhau ôm ôm ấp ấp như vậy. Sao lúc ở cùng với ta, ta chưa bao giờ thấy ngươi vội vàng như thế?” Giờ đây, Elle Vân như một cái lò lửa, sau khi vươn tay nắm cổ áo Ung Bác Văn, nàng mới cắn răng cười và bắt đầu hỏi: “Ông chủ Ung, ngài đã trở về rồi à?”

“Tiểu Vân tỷ, sao ngươi lại tới đây?” Ung Bác Văn vạn lần không ngờ rằng đã quá nửa đêm mà vẫn có thể thấy Elle Vân trong nhà, điều này thật khiến hắn chấn động.

“Ta đến thật không đúng lúc, có phải đã quấy rầy chuyện tốt của ngươi phải không?” Sắc mặt của Elle Vân đã đen lại, nhưng nàng vẫn biết cách giữ thể diện nên lời nói cũng không lớn tiếng, đã vậy khi nhìn thấy nữ sinh kia đứng dậy thì liền đóng cửa lại.


"Chuyện tốt gì chứ?” Ung Bác Văn cảm thấy khung cảnh này thật mờ ám, quay đầu nhìn lại mới thấy quần áo của Ngư Thuần Băng không chỉnh tề. Bấy giờ, hắn liền hiểu rõ nên vội vàng giải thích: “Tiểu Vân tỷ, ngươi đừng hiểu lầm..."

Không đợi hắn nói xong, Ngư Thuần Băng đã ngạc nhiên kêu lên: “Không phải chứ, sắc lang chết tiệt, ngươi đã kết hôn? Vậy mà không nói cho ta biết!”

Nhìn thấy Elle Vân đang khịt mũi cười lạnh, Ung Bác Văn toát mồ hôi như mưa nhưng vẫn cố cười nịnh mà nói: "Tiểu Vân tỷ ơi là tiểu Vân tỷ, ngươi đừng tức giận, hãy nghe ta giải thích một câu..."

Ngư Thuần Băng chợt bước tới, cắt lời hắn bằng cách chủ động vươn tay: “Xin chào Ung phu nhân, ta là Ngư Thuần Băng, phó tổng giám đốc trong công ty của ông chủ Ung.”

"Ngươi là Ngư Thuần Băng?” Elle Vân nghe được tên này, lập tức ngẩn người. Từ chỗ Ung Bác Văn, nàng đã nghe qua chuyện của hắn và nha đầu này nên biết quan hệ giữa hai người không được thân thiết cho lắm.

“Đúng vậy, ngươi biết ta sao?” Thần kinh của Ngư Thuần Băng thật không bình thường đến cực điểm, cũng không hề hay biết không khí ghen tuông giữa đôi nam nữ trước mắt.

"Ừ, Tiểu Văn đã từng nhắc tới ngươi." Tuy Elle Vân cảm thấy nghi ngờ trong lòng nhưng giọng nói đã buông lỏng. Lúc này, nàng đã thả cổ áo của Ung Bác Văn ra và định hỏi hắn cho rõ ràng. Nào ngờ nàng vừa buông tay ra, Ung Bác Văn bủn rủn rồi ngã vào người nàng.

Giờ đây, Elle Vân mới nhận ra quần áo của Ung Bác Văn không hề chỉnh tề, không những trên người có đầy mùi dầu tỏi mắm muối mà sắc mặt còn trắng bệch, mồ hôi nhỏ giọt như dòng suối nhỏ. Khi nàng vừa chạm vào người Ung Bác Văn, lập tức cảm thấy cơ bắp trên người hắn đều đang run rẩy, rõ ràng là triệu chứng của thoát lực. Điều này khiến nàng chẳng thèm truy cứu việc trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó nữa. Thay vào đó, trong lúc đỡ lấy Ung Bác Văn ngồi dậy, nàng hỏi thăm: "Tiểu Văn, tại sao lại như vậy? Có chuyện gì mới xảy ra sao?"

Cho dù Ung Bác Văn có yêu đương vụng trộm bên ngoài nhưng cũng không thể đuối sức đến mức thê thảm như thế này chứ?


Thật ra tình huống của Ung Bác Văn cũng không đến nỗi thê thảm như biểu hiện bên ngoài, tuy một kiếm kia đã khiến hắn mệt mỏi đến thoát lực nhưng trong quá trình độn thổ chạy trốn với Ngư Thuần Băng, hắn lại không hề hao phí một phần sức lực. Mà khi vào nhà, hắn lại được Ngư Thuần Băng nửa kéo nửa cõng, nhờ vậy thể lực đã hồi phục chút ít.

Nhìn thấy Elle Vân hiểu lầm, Ung Bác Văn cũng khó có thể giải thích rõ ràng trong chốc lát nên liền dứt khoát làm bộ làm tịch để dời lực chú ý của đối phương. Một chiêu thay mận đổi đào có hiệu quả thật tốt, giờ đây Elle Vân đã không còn chú ý đến nghi vấn kia rồi. Ung Bác Văn thầm đắc ý trong lòng nhưng vẫn cố thở hổn hển rồi tuôn ra mấy câu chửi thề. Ngay sau đó, hắn dựa vào trong thân thể mềm mại của Elle Vân, dùng giọng nói yếu ớt để trả lời: "Bọn ta vừa ra khỏi công ty thì gặp mai phục."

Elle Vân chợt cảm thấy hồi hộp nhưng nàng cũng không vội vã truy vấn mà nhờ Ngư Thuần Băng đưa Tiểu Văn lên ghế salon để nàng bắt mạch. Đến khi xem mạch tượng cho Tiểu Văn, lông mày nàng liền nhíu lại. Lúc này, Elle Vân vẫn không hỏi về việc bị mai phục, thay vào đó lại nói với Ngư Thuần Băng: "Ngư tiểu thư, cám ơn ngươi đã đưa Tiểu Văn về đến nơi, bây giờ đã trễ rồi, hay là đêm nay cứ ở lại đây?"

Ngư Thuần Băng nhìn Ung Bác Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế salon, đầu gối lên cặp đùi đẫy đà của Elle, liền mắng thầm "Sắc lang chết tiệt", sau đó cười với Elle Vân: "Không cần khách khí, chuyện đêm nay ta còn phải cảm ơn ông chủ Ung đây. Giờ ta còn phải về nhà, bằng không cha ta sẽ nổi giận."

Nói xong, nàng liền lấy điện thoại di động ra để gọi điện thoại về nhà nhờ người đưa xe đến đón.

Trong lúc chờ xe tới, hai cô gái bắt đầu sử dụng công phu và chuyên môn của nữ nhân, mà đề tài chính là Ung Bác Văn… Đã vậy càng trò chuyện, hai người càng sôi nổi và thân mật hơn. Đợi đến lúc xe đã đến nơi thì hai người đã như đôi bạn tri giao lâu năm, xưng hô cũng đổi thành tỷ tỷ muội muội.

Tuy Ung Bác Văn nhắm mắt nhưng trong lòng bội phục vô cùng, hắn chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa người và người có thể phát triển nhanh đến thế, cũng may là cả hai đều là nữ, nếu đổi thành một nam một nữ, không chừng lên giường rồi đấy chứ?

Sau khi luyến tiếc chia tay Ngư Thuần Băng, Elle Vân nhảy lò cò về bên ghế sofa rồi đánh tới tấp vào người Ung Bác Văn: "Đứng lên đi, không cần phải giả bộ nữa."

Y thuật của nàng rất cao, chỉ cần bắt mạch cũng biết rõ hắn chẳng bị gì ghê gớm, còn bộ dạng sắp chết thì hơn phân nửa đã là giả vờ, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng không tiện vạch trần nên nàng mới cố nhẫn nhịn. Cũng may sau khi nói chuyện với Ngư Thuần Băng, những nghi ngờ trong lòng Elle Vân đều đã được xóa bỏ, bằng không thì giờ phút này, Ung Bác Văn đâu chỉ nhận vài đòn gãi ngứa đơn giản như vậy.

Ung Bác Văn thấy mình thoát khỏi đại nạn, liền gượng cười đứng dậy rồi ôm chầm lấy Elle Vân một cách trơ trẽn. Sau khi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bạn gái, hắn mới tường thuật câu chuyện vừa xảy ra một lần. Elle Vân ngồi nghe mà sắc mặt biến hóa liên tục, đến khi nghe tới việc hắn chém một kiếm lạ hoắc thì trong lòng đã sôi ùng ục như nồi nước trăm độ.

Thấy câu chuyện của mình khiến bạn gái hoảng hồn, Ung Bác Văn liền bắt đầu chém gió lật trời. Trong lúc hai người nói chuyện đến mức ngọt ngào thì điện thoại của Elle Vân lại vang lên, người gọi không ai khác ngoài mẹ của Elle Vân. Thì ra trời đã khuya rồi mà vẫn chưa thấy con gái về, cả nhà họ Ngải đều không yên lòng nên mới gọi điện thúc dục.


Ung Bác Văn đang nằm sấp nhưng vẫn cố rỉ rả bên tai Elle Vân: "Đã trễ như vậ̀y, chân ngươi lại đang bị thương, hay là đừng về nhé.” Yêu cầu này trước đây hắn vẫn thường đề cập qua, chỉ có điều lần nào cũng bị từ chối. Nhưng trong giờ phút này, gương mặt Elle Vân chợt đỏ bừng, do dự một chút, nàng liền gật đầu, điều khiến Ung Bác Văn mừng đến nỗi không khép miệng được, trong lòng lập tức xuất hiện một tiểu ác ma đang gào thét: “Cơ hội ngàn năm có một, ngươi không thể không nắm chặt!”

Ngay lập tức, lý trí lại xuất hiện một tiểu thiên sứ, tay cầm đại bổng nện vào đầu tiểu ác ma, miệng nói: “Sao có thể làm chuyện đó được? Tiểu Vân tỷ quan tâm nên mới ở lại, ấy thế mà mày lại có ý nghĩ xằng bậy, thật là đồ cầm thú!”

Tiểu ác ma không phục nên phản bác: “Con gái muốn ngủ lại ở nhà một người đàn ông thì điều đó đã rõ như đá cục nổi trên ly Cocacola, thằng đàn ông nào không biết nắm bắt cơ hội này thì mới đúng là đến cầm thú cũng không bằng!”

Trong lúc Ung Bác Văn đang ngồi suy nghĩ miên man, Elle Vân đã nói ý định của mình cho mẹ nàng, kết quả là một tiếng thét chợt vang lên trong điện thoại: “Tại sao lại không về???” Tiếng thét này vang vọng cả gian phòng và hù từ người đang ngồi ngẩn ngơ ở salon đến con mèo đang rình dưới gầm ghế giật bắn mình, sợ tới mức khẽ run rẩy.

“Tiểu Văn vẫn còn vài việc chưa làm xong, đợi đến ngày mai con sẽ nói chuyện với ba mẹ, con cúp máy đây.” Elle Vân nói xong, không thèm để ý đến việc mẹ nàng sẽ phát khùng mà trực tiếp tắt máy.

Vừa hồi phục tinh thần, Ung Bác Văn liền cười hì hì ôm lấy nàng: "Ta biết ngay tiểu Vân tỷ tốt với ta nhất mà."

Trước đây khi không nghĩ đến việc ngủ lại, hai người đều ôm ấp nhau rất thoải mái, nhưng giờ phút này, trong lòng cả hai đều đang có suy nghĩ riêng nên khi bị ban trai ôm như vậy, Elle Vân liền cảm thấy toàn thân nóng hổi, chân tay như nhũn ra, nội tâm nhảy loạn như nai con, hơi thở cũng như nghẹn lại. Lúc này, nàng cố gắng đẩy đối phương ra, bất mãn nói: "Ngươi lại nói hươu nói vượn để gạt ta. Hừ, còn không mau đi tắm, người ngươi hôi quá!”

Ung Bác Văn lăn xuôi lộn ngược trên xe bus nên trên người không những dính đầy bùn tro mà còn có thêm xì dầu, tỏi băm, bột ớt, bột ngọt, dấm chua… đủ loại gia vị, quả thật y như vừa chui ra từ nhà bếp.

Lời vừa ra đến miệng, Elle Vân lập tức cảm thấy hối hận. Trong một tình huống nhạy cảm và cực kỳ mập mờ như thế này, lời của nàng chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy.

Ung Bác Văn nghe xong liền sững sờ, tiểu ác ma trong lòng gào lên như điên như dại: "Xem kìa, Tiểu Vân tỷ lại ám chỉ rồi, đã là đàn ông thì phải biết chớp cơ hội... đừng làm người ta tưởng ngươi là thái giám!” Thiên sứ lý trí thì không biết đã trốn chui trốn nhủi vào trong góc nào.

"Tuân lệnh!" Ung Bác Văn như thể được uống nước tăng lực, tất cả mệt mỏi đều bị vứt ra sau đầu. Giờ đây, hắn đang mạnh mẽ sải bước về phía phòng tắm. Nhưng vừa bước được hai bước, Ung Bác Văn bỗng vỗ đùi rồi nói: "À ha, ta nhớ ra rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận