Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 2: Chuyện làm ăn duy nhất
Chương 9: Phụng chỉ ở chung.
Người dịch: Dosuke
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nhóm dịch Độc Cô Thôn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ung Bác Văn mở mắt thật mạnh, phía trước là ánh nắng lấp lánh. Nheo mắt nhìn lại, hắn thấy rèm cửa đã mở toang. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh sáng rọi xuống ngay đầu giường khiến đầu hắn chảy đầy mồ hôi.
“Thì ra đó chỉ là một giấc mơ." Ung Bác Văn thở phào nhẹ nhõm, theo vô thức vươn vai, nhưng khi cánh tay khẽ động đậy thì chợt phát hiện mình đang ôm một món đồ không nhỏ, vừa mềm vừa nóng và thơm ngào ngạt, cảm giác này thật mê người. Cúi đầu nhìn xuống, hắn liền thấy Elle Vân đang nằm trong ngực mình.
Elle Vân đang khoác trên người một chiếc áo sơ mi, cặp đùi trơn bóng đang kẹp một chân của Ung Bác Văn, còn hai tay thì ôm tay trái của hắn, hệt như con mèo nhỏ đang cuộn mình ngủ say, trên gương mặt trắng nõn hiện ra một nét đỏ ửng đáng yêu.
“Tiểu Vân tỷ!” Ung Đại Thiên Sư vừa mới tỉnh mộng nên thần trí vẫn còn xoay quanh giấc mơ ly kỳ vừa rồi, trong phút chốc đầu óc có hơi mơ hồ, không hiểu tại sao cô bạn gái từ trước tới nay vẫn luôn thẹn thùng lại nằm trong ngực và chung chăn chung gối với mình suốt đêm.
Mỹ nhân đang nằm trong lòng xinh xắn đến mê người, nếu không chiếm tiện nghi thì còn là đàn ông nữa sao? Ung Bác Văn không cần suy nghĩ nhiều, đầu tiên hôn lên khuôn mặt đáng yêu đó rồi tính gì thì tính. Đến khi đầu óc tỉnh táo một chút, hắn mới bắt đầu hồi tưởng chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
"Tại sao lại ngủ quên trong khi tắm cơ chứ?” Nhận ra mình vừa bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế, Ung Đại Thiên Sư hận bản thân đến mức chảy nước mắt, nhưng khi nhìn thấy mỹ nữ vẫn đang ngủ say, tiểu ác ma trong lòng liền xuất hiện: "Oa ha ha ha ha, vẫn còn kịp. Không cần phải suy nghĩ nhiều, lên nào, lên nào, mau hành quyết nàng ngay tại chỗ.
Ngoại trừ thái giám, nếu đã là đàn ông thì vào mỗi buổi sáng sẽ có dục vọng kiên cường.
Một thân xử nam của Ung Đại Thiên Sư cũng không tránh khỏi việc "Nhất trụ kình thiên" vào mỗi lúc sáng sớm. Mà giờ phút này, trong lòng lại có một thân thể trắng nõn và mềm mại đang bày ra một tư thế khêu gợi chào mời, thế nên sắc tâm của hắn liền nhộn nhạo. Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, tay của Ung Bác Văn khẽ chạm vào ngực Elle Vân, nhưng ngay lúc đó, hắn lập tức rụt về. Lại thấy nàng không có phản ứng gì, lá gan liền to thêm, lập tức luồn cả bàn tay tham lam vào trong áo sơ mi và trực tiếp úp lên bộ ngực đầy đặn.
(Xử nam = trai tân)
Với quan hệ của hai người, nếu ngày thường có thân mật với nhau thì cũng có lúc mò mẫm đến vùng cấm địa, nhưng bình thường đều tiếp xúc bên ngoài, ít nhất có cách một lớp quần áo và một lớp bra chứ chưa bao giờ được mò mẫm trực tiếp như bây giờ cả.
"A…" Elle Vân kêu một tiếng, toàn thân khẽ run rẩy, sắc mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, cọng lông mi thanh tú nhíu lại liên hồi. Ung Đại Cầm Thú liền đoán nàng đã tỉnh từ lâu và chỉ đang giả vờ nhắm mắt mà thôi. Điều này khiến hắn cảm thấy hớn hở không thôi, thái độ này không phải để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm sao?
Tiểu ác ma trong lòng như ngửa mặt lên trời tru dài một tiếng, cả người Ung Bác Văn chuẩn bị nhào tới, định "đại chiến" với mỹ nữ nhỏ nhắn vô tư một phen...
"Kính coong..." Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên trong ngay thời khắc mấu chốt.
Lần này Elle Vân không thể giả vờ ngủ được nữa, chỉ thấy nàng trợn mắt xoay người, vừa vặn hất bàn tay của Ung Bác Văn ra. Ung đại cầm thú xuất sư bất lợi, trực tiếp ngã vật trên giường rồi tức giận vỗ lên giường, thật không thể diễn tả oán khí trong lòng bằng lời.
Cuộc đời quả thật rất trớ trêu và thường không chiều theo lòng người
Elle Vân ngồi trên giường, đến khi quay đầu lại mới thấy cảnh sắc lang vồ hụt mồi đang đấm xuống giường để trút giận, bấy giờ mới nhịn không được mà vừa cười vừa nói: "Đừng làm nhộn nữa, mau ra mở cửa đi, sớm như vậy..."
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường thì thấy kim giờ đang chỉ số mười, nàng liền lập tức đổi giọng: “Không biết là người nào đến?”
Ung Bác Văn nghiến răng nghiến lợi rồi đứng lên với vẻ mặt đau khổ. Khi đi ra mở cửa, trong lòng hắn thầm rủa, cho dù nguyên thủ quốc gia đến đây thì cũng phải chửi trước mới nói sau.
Hắn vừa bước đến cửa, còn chưa kịp mở ra thì tai đã nghe tiếng đập cửa gấp gáp. Vừa nghe thanh âm này, thậm chí Ung Bác Văn còn nghĩ rằng nếu mình trì trệ thêm một chút nữa, nói không chừng người ở bên ngoài sẽ phá cửa và xông vào.
"Đến rồi đây, đến rồi đây, mới sáng sớm mà, ai vậy hả?” Ung Bác Văn bình tĩnh lên tiếng, nhưng vừa bật chốt khóa, cánh cửa lại không đợi hắn mở ra mà tung bay như bị sóng xô. Cũng may thân thủ của Ung Bác Văn linh hoạt nên kịp né tránh, bằng không chắc chắn đầu sẽ đập vào cửa.
Sẵn nỗi ấm ức vì chưa kịp thỏa mãn sắc tâm, lại bị tình huống thế này, Ung Bác Văn nộ hỏa xung thiên, cuối cùng hung hăng gào lên: "Ai..."
Chỉ kịp kêu một chữ và lời ở phía sau còn chưa nói hết nhưng Ung Bác Văn đã thấy rõ người đứng trước cửa. Bấy giờ, một bụng lửa giận lập tức biến thành hư ảo, khuôn mặt cố nặn nụ cười mà nói: "Chú Ngải cô Ngải, mới sáng sớm mà tại sao hai người lại đến đây?"
Người tới chính là cha mẹ của Elle Vân, chỉ là lúc này hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Ung Bác Văn bằng ánh mắt cổ quái, ánh mắt này hệt như người mất của đang nhìn kẻ trộm, cảnh sát nhìn tội phạm truy nã, Bush nhìn Bin Laden, thậm chí có thể giết người mà không cần lý do.
Trong khi đó, Ung Bác Văn thấy hai người nhìn mình chằm chằm, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, tạm thời không thể nói thành lời.
Ngải mụ mụ khịt mũi, vừa định nói chuyện thì chợt nghe một giọng nói õng ẹo, dịu dàng vọng ra từ trong phòng ngủ: “Tiểu Văn à, là ai vậy?”
Vừa rồi, Ung Bác Văn chào hỏi bằng giọng điệu quá nhỏ nên Elle Vân không thể nghe được. Mà nàng lại vừa bị Ung Bác Văn kích thích nên khi vừa cất tiếng hỏi, cũng cảm thấy hoảng sợ đối với giọng nói mập mờ của mình.
Ung Bác Văn nghe Elle Vân hỏi thì khiến cả người đều toát mồ hôi, có điều không phải vì lửa tình kích thích mà là bị dọa đến phát hoảng, trong lòng âm thầm than thở: "Tiểu Vân tỷ ơi là Tiểu Vân tỷ, hai người chúng ta vẫn còn trong sạch, có cần phải để dùng giọng điệu ỏn ẻn đến thế không?”
Nghe giọng nói bất thường của con gái, Ngải mụ mụ lập tức chạy vào phòng ngủ nhanh đến nỗi khiến Elle Vân, vốn đang nằm lười biếng trên giường, cảm thấy hoảng sợ. Elle Vân lập tức nhảy dựng lên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trên giường, nàng liền chột dạ: "Mẹ à, sao lại..."
Ngải mụ mụ nhìn thấy đầu tóc của con gái rối tung rối mù, gò má ửng đỏ, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, bên dưới lớp áo lộ ra cặp đùi thon thả. Tuy nhiên, điều đáng sợ nhất vẫn là hàng nút trên chiếc áo sơ mi mà Elle Vân đang mặc đã bị cởi hết bốn cái, vì vậy hiện đang lộ ra một mảng núi non trắng noãn.
Cơ bắp trên mặt Ngải mụ mụ co giật liên hồi, nhưng không hề nói một câu nào mà liền kéo con gái lại để kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới. Sau khi tra xét một hồi thật lâu, nàng mới xác nhận con gái của mình vẫn còn nguyên vẹn. Lúc này, Ngải mụ mụ thở phào nhẹ nhõm rồi nói vọng ra: "Không sao cả, hai đứa nó không làm chuyện gì hết!"
Ánh mắt bất thiện của Ngải ba ba lập tức biến mất, thay vào đó, lão vỗ vai Ung Bác Văn rồi cười nói: "Chàng trai à, định lực của ngươi rất mạnh à nha!"
Đáng tiếc, nếu Ngải ba ba đến chậm nửa tiếng thì chắc chắn sẽ không thể khen ngợi Ung Bác Văn như bây giờ.
"Đây là thời đại gì rồi, có cần phải khẩn trương như vậy không? Hơn nữa hai người chúng ta đã quen nhau rất lâu, chẳng lẽ tiến thêm một bước cũng không được à?” Tuy trong lòng Ung Bác Văn đang rất bất mãn nhưng chỉ dám nói thầm trong bụng, nào dám thốt ra khỏi miệng. Đã vậy mặt còn phải nặn ra một nụ cười rồi mời Ngải ba ba ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Trong phòng ngủ, Elle Vân đang tường thuật toàn bộ những chuyện Ung Bác Văn vừa trải qua cho Ngải mụ mụ.
Trầm tư một lúc lâu, Ngải mụ mụ mới chậm rãi nói: "Ta sợ rằng phong ấn của Ung đại thúc bắt đầu yếu đi rồi, bằng không sẽ chẳng thể xuất hiện tình huống như vậy."
"Con cũng nghĩ thế." Elle Vân nói: "Cho nên con định theo sát hắn, một tấc cũng không rời, để phòng ngừa những chuyện bất trắc sẽ xảy ra."
Ngải mụ mụ thở dài, sau khi nhìn con gái một cách trìu mến mới mở lời: "Cũng được, thằng nhóc này đã là triệu phú rồi, dư sức bao nuôi con."
“Mẹ à, sao lại nói vậy chứ?” Elle Vân e thẹn cúi đầu.
"Có gì lại không thể nói." Ngải mụ mụ cầm tay con gái, trầm giọng nói: "Có một việc trước kia chúng ta không nói cho con biết nhưng xem ra bây giờ không thể tiếp tục giấu diếm nữa. Nhớ cho kỹ, trước khi Tiểu Văn tròn hai mươi tám tuổi, tuyệt đối không thể ân ái với phụ nữ, nếu không phong ấn sẽ bị phá hủy. Đến lúc đó, không những công sức của bác Ung bị hủy mà Tiểu Văn cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng."
Elle Vân khẽ kêu một tiếng, trong lòng thầm nói may mắn, may là tối qua Tiểu Văn ngủ say, sáng nay ba mẹ lại tới kịp lúc, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Ngải mụ mụ đột nhiên hỏi: "Vừa rồi Tiểu Văn động tay động chân với con phải không?”
Elle Vân lập tức từng mắt: "Sao mẹ lại biết?" Trong lòng vừa thẹn vừa giận, bởi vì Elle Vân biết thần thông của song thân rất cao thâm, thế nên nàng rất lo chuyện thân mật vừa rồi bị hai người nhìn thấy hết.
"Yên tâm đi, ba mẹ không có nhìn trộm." Ngải mụ mụ cười nhẹ rồi kéo tấm bùa hộ mệnh mà Elle Vân đang đeo trên cổ ra khỏi cổ áo sơ mi. Đây là một miếng ngọc hình thanh kiếm, chỗ chuôi kiếm có treo một chiếc lục lạc tinh xảo. Mặc dù Ngải mụ mụ đang rung liên tục nhưng chuông nhỏ vẫn không hề phát ra âm thanh.
"Ba của con đã hạ một pháp chú linh hồn trên chiếc lục lạc này, một khi lòng con dao động kịch liệt, chuông lớn trong nhà sẽ vang lên. Vì bọn ta nghe thấy tiếng chuông nên mới chạy đến đây kịp lúc.”
Tuy hai nhà Ung Ngải ở gần nhưng cũng cách nhau nửa cái quảng trường, thế mà bên này vừa mập mờ chút thì hai vợ chồng nhà họ Ngải đã đứng chờ ở ngoài cửa. Tốc độ đó có thể xưng là thần kỳ vô cùng, nếu dùng cách này để bắt kẻ thông dâm ngay tại trận, vậy chắc chắn sẽ không lọt lưới một tên.
Hai người trò chuyện một lát rồi mới rời khỏi phòng ngủ, chì là Ngải mụ mụ bỗng xụ mặt nhìn Ung Bác Văn. Bộ dạng đó làm vị con rể tương lại phát hoảng và ngay lập tức làm ám hiệu cho Elle Vân.
"Chút nữa ta sẽ về thu dọn đồ đạc của tiểu Vân và đem sang đây, từ hôm nay trở đi nó sẽ ở chung với ngươi…" Câu nói của Ngải mụ mụ khiến Ung Bác Văn sững sờ nhưng sau đó lại cảm thấy mừng rỡ không thôi.
Đây chính là "phụng chỉ sống chung" đó, chẳng lẽ mẹ Elle Vân đột nhiên thông suốt ư?
"Ta phải nói trước, mặc dù ta không quản chuyện hai đứa ở chung nhưng trước khi kết hôn hai đứa tuyệt đối không được nảy sinh "quan hệ". Nói cách khác, ngươi phải chờ đến lúc ta gả con gái cho ngươi!"
Câu nói thứ hai của Ngải mụ mụ lập tức đạp Ung Bác Văn từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục.
Để một mỹ nữ xinh đẹp trước một gã trai đang hừng hực lửa tình nhưng chỉ cho nhìn mà không cho ăn, đây đúng là một cực hình tàn khốc nhất thế gian!
"Thôi, không quấy rầy hai đứa nữa, bọn ta đi đây. Đến giờ làm rồi, hôm nay lại đến muộn, chắc chắn sẽ bị trừ tiền lương. Hừ hừ, đều do chuyện xấu của hai ngươi."
Ngải mụ mụ nói xong, liền kéo tay Ngải ba ba, vốn đang ngơ ngác, bỏ đi. Đôi trai gái trẻ tuổi trong phòng cũng ngơ ngác, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết nói gì cho phải.
Một lúc sau, Ung Bác Văn ho nhẹ một tiếng để phá vỡ bầu không khí xấu hổ: "Đợi đến tối ta sẽ thu dọn đồ đạc trong căn phòng cũ của ba mẹ. Ngươi tạm thời ở trong đó đi, đợi khi ta mua được căn nhà gần công ty, chúng ta sẽ dọn đến đó."
Bây giờ hắn là người có tiền nên nói chuyện mua nhà thoải mái như đi mua rau củ. Lại nói, ở riêng hay ở chung giờ cũng chẳng có gì khác nhau. Dù sau chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vậy ai lại ngủ chung một giường để tự tra tấn bản thân?
Elle Vân cúi đầu không nói, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Ung Bác Văn thấy khuôn mặt trắng hồng của nàng liền nổi lửa trong lòng, hận không thể lập tức xông tới.
Đến đây, Ung Bác Văn vội vàng uống cạn ly trà vừa mời Ngải ba ba, nhờ vậy tâm trạng mới tỉnh táo lại. Liếc mắt nhìn đồng hồ mới thấy đã quá mười giờ, lại nhớ công ty vừa khai trương nên nhấc điện thoại gọi về công ty để xem đã có khách hàng nào chưa.
Người nghe máy chính là nữ quỷ Hứa Khả, thì ra Ung Bác Văn đã bày pháp trận Âm Hành trong công ty, vì vậy vào ban ngày đám quỷ cũng có thể tự do hành động ở khu vực này, chỉ không thể bước ra bên ngoài mà thôi.
“Ngoài mấy cuộc điện thoại quấy rối thì đến giờ vẫn chưa có khách hàng đàng hoàng nào. À, phó tổng giám đốc Ngư đã đến đây làm việc từ sáng sớm rồi, nàng ấy còn nói với ta, chuyện công ty đã có nàng ấy phụ trách, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
"Không ngờ tiểu nha đầu họ Ngư lại sốt sắng như vậy." Ung Bác Văn có cảm giác như mình đã nghĩ xấu về Ngư Thuần Băng nên quyết định tạm thời không đề nghị hiệp hội sa thải nàng, thay vào đó sẽ quan sát thêm một thời gian nữa rồi tính sau.
Công ty không có việc gì, Ung Bác Văn lại thầm nghĩ: "Hay là làm theo ý định đêm qua, đi đến hiệp hội một chuyến để xem bọn họ có điều tra ra lai lịch của pho tượng trong pháp trận của nhà họ Phí hay không."
Lúc này, Elle Vân đã dọn dẹp xong phòng ngủ, hiện đang nhảy lò cò về phía nhà bếp, xem chừng định làm đồ ăn, cũng không biết nàng định làm bữa sáng hay bữa trưa đây?
Thấy bạn gái đang bị thương mà vẫn chạy tới chạy lui để làm cơm, Ung Bác Văn không khỏi đau lòng, liền ôm nàng rồi nói: “Tiểu Vân tỷ, khỏi nấu cơm đi. Chút nữa chúng ta ra ngoài ăn đi. Đúng rồi, ta muốn đi qua Hiệp hội pháp sư để xử lí một số việc, ngươi cũng nên đi chung với ta cho biết. Chà chà, chỗ kia rất đặc biệt đó, nhìn xong đảm bảo sẽ giật mình.”
Thấy bạn trai quan tâm đến mình, Elle Vân cảm thấy vô cùng ấm áp, hơn nữa nàng đã quyết định từ hôm nay trở đi sẽ theo sát bên người hắn nên khi nghe Ung Bác Văn gãi đúng chỗ ngứa, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người thu dọn chút ít rồi lập tức đi xuống lầu.
Đứng kế bên chiếc taxi loại cao cấp, Ung Bác Văn chợt nhớ chiếc Chery QQ của Elle Vân đã bị hắn làm hỏng, liền quay sang nói với Elle Vân rằng sẽ mua cho nàng một chiếc xe mới. Kết quả, Elle Vân liền cười ngất ngư một lúc, còn nói hắn như một gã nhà giàu mới sổi, từ lúc rời giường cho tới giờ không những đòi mua nhà mà còn đòi mua xe, làm như sợ người khác không biết mình có tiền.
Ung đại thiên sự bị trêu, tất nhiên cũng cảm thấy mất tự nhiên, nhưng vẫn quyết định sau khi đến hiệp hội xong sẽ lập tức mua xe cho bạn gái.
Elle Vân biết hắn làm vậy là vì quan tâm đến mình chứ không phải vì khoe khoang gì nên không dây dưa vấn đề này nữa, ngược lại, nàng hỏi hắn muốn đi ăn ở chỗ nào.
Ung Bác Văn trả lời không do dự: "Đi quán Vua sủi cảo Dật Hương!"
Elle Vân ngẩn ngơ, nhịn cười không được mà nói: "Ồ, thì ra ngươi vẫn nhớ rõ chuyện lúc trước. Hứ, đàn ông con trai gì mà thù dai quá đi.”
Quán "Vua sủi cảo Dật Hương" là một trong những quán ăn mắc mỏ nhất ở Xuân Thành, chỉ là Ung Bác Văn muốn đến đó ăn không phải là vì muốn thưởng thức hương vị các món ăn truyền thống, cũng không phải vì khoe khoang tiền của, mà đơn giản là nơi này làm hắn nhớ đến một chuyện cũ.
Hơn hai năm trước, trong một lần nhàn rỗi vô vị, hắn đã sáng tác muốn cuốn tiểu thuyết và nộp cho một tờ tạp chí, kết quả được chọn đăng, nhờ vậy mới nhận được tiền nhuận bút khoảng một ngàn đồng. (Tương đương 3tr VNĐ) Vào thời điểm đó, đây chính là khoản tiền lớn nhất mà Ung Đại thiên sư kiếm được từ khi chào đời. Vì thế, hắn cảm thấy rất hưng phấn và quyết định mời bạn gái đi ăn một bữa để chúc mừng sự kiện này.
Cùng lúc đó, quán “Vua sủi cảo Dật Hương” khai trương tại Xuân Thành, quảng cáo bay múa ngập trời. Vì Ung Bác Văn chưa từng thử qua nên hắn lôi kéo Elle Vân đến nơi đây để thưởng thức sủi cảo.
Sau khi ăn uống xong xuôi, hắn phải phải trả một ngàn tám cho sáu phần sủi cảo cùng một bình trà lài và vài món điểm tâm đặc sắc. Lúc đầu, Ung Bác Văn còn tưởng rằng nhà hàng tính sai, đến khi cầm tờ hóa đơn nhìn lại thì không khỏi há mồm... Những thứ khác không nói, chỉ riêng bình trà lài nhỏ xíu đã có giá hai trăm năm mươi đồng một bình.
Cũng may Elle Vân bù thêm tám trăm đồng nên hắn mới thoát khỏi cảnh ăn cơm chùa. Nhưng chuyện đau đớn nhất chính là Ung Bác Văn đã bị đám nhân viên phục vụ nói xấu sau lưng, cái gì mà giả danh đại gia, nghèo mạt rệp mà cũng bày đặt đến nơi cao cấp để ăn uống, ăn xong còn bắt bạn gái phải trả tiền, đủ loại đủ kiểu bêu rếu được chế biến được tuôn ra liên tục để dành riêng cho hắn thưởng thức.
Lỗ tai Ung Đại Thiên Sư thính như tai sói, dù đã đi thật xa nhưng hết lần này đến lần khác, những lời dị nghị này cứ vang lên rõ ràng. Lúc đó, hắn vừa thẹn vừa xấu hổ nhưng cố nhẫn nhịn mà không hề phát tác. Đến khi đi ra ngoài, Ung Bác Văn chỉ vào quán ăn này và thề: Sau này khi có tiền rồi, hắn sẽ quay trở lại nơi này ăn một bữa no nê, kêu tất cả những món đặc sản của nhà hàng, còn kêu thêm ba phần sủi cảo kèm trà nước, một phần ăn, một phần vứt, một phần đổ cho chó xơi!
Nghe Elle Vân cười nhạo, Ung Bác Văn cũng mặc kệ, ngược lại còn khua tay múa chân, gào lên một cách càn rỡ: "Đợi ta có tiền rồi, quay lại đây bao trọn hai bàn, một bàn cho người ăn, bàn kia cho chó ăn. Roll Royce mua hai chiếc, một chiếc chở người, một chiếc chở than. Lại xây hai cái biệt thự, một cái để ở, một cái làm nhà kho. Và mời thêm hai đội vệ sĩ, đội này cõng đội kia; Máy bay trực thăng thì mua hai chiếc, chiếc này kéo chiếc kia; Hàng không mẫu hạm mua hai chiếc, chiếc này bắn chìm chiếc kia..."
Hắn hát như sói tru, những người đi đường nghe thấy liền nhìn sang, lại khiến mấy chiếc taxi vốn định dừng lại đón bọn họ cũng vội vã bỏ chạy. Còn Elle Vân thì xấu hổ tránh ra xa hắn, làm bộ như không quen biết tên điên này.