Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 2: Phi vụ đầu tiên
Chương 18: Chặt tay
Người dịch: Dosuke (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ung Bác Văn nhìn thấy Nạp Ba Nhân Xích bị ném quanh đình viện như quả bóng da thì không khỏi trợn mắt há hồm, sau đó mới hỏi Ngư Thuần Băng: “Ngươi làm thế nào vậy?”
Ngư Thuần Băng thò tay vào túi xách rồi móc ra một đồ vật hình dĩa: "Đây là địa lôi liên hoàn, món này khiến khi nổ sẽ đối phương nảy về phía trước. Ta vừa mới bố trí địa lôi thành một vòng xung quanh đây, chỉ cần gã đụng vào một cái là sẽ bị nổ bay lên trời, đến khi nào toàn bộ địa lôi nổ hết thì mới thôi!”
Nói đến đây, nàng đột nhiên hối hận: "Chu choa, sao ta lại quên nhỉ! Lẽ ra vừa rồi phải dùng thứ này để đối phó ngươi mới đúng!”
Ung Bác Văn chợt toát mồ hôi lạnh, chân như đóng đinh vào mặt đất. Bởi hắn sợ dẫm lên mấy trái địa lôi đó rồi cũng sẽ bị biến thành quả bóng da như Nạp Ba Nhân Xích.
Tròn hai mươi tiếng nổ, Nạp Ba Nhân Xích mới chạm đất bình yên. Nhưng khi lồm cồm bò dậy, động tác của gã khó khăn hết sức, thoạt nhìn thì có vẻ đã bị thương không nhẹ.
Ngư Thuần Băng giơ kiếm lên: "Hòa thượng thúi…”
Ung Bác Văn nhỏ giọng nhắc nhở: "Gã là lạt ma!"
Ngư Thuần Băng không để ý tới hắn mà tiếp tục nói: "Ngươi thuộc Mật Tông phải không? Lần sau hãy nhìn rõ xem nơi này là địa bàn của ai rồi hãy đến khu vực của Hiệp hội pháp sư gây sự. Ta thấy ngươi thật chẳng khác một lão già chê mình sống quá thọ, thức thời thì xéo đi, bằng không thì đừng trách ta sử dụng vũ khí hạng nặng, đến lúc đó ngươi muốn chạy cũng chạy không thoát!"
Nạp Ba Nhân Xích cúi đầu không nói, có lẽ đã sợ rồi. Chỉ là trên người gã càng ngày càng bốc ra càng nhiều khói đen, cả thân thể cũng trầm vào trong làn khói đó và như ẩn như hiện.
Ung Bác Văn cảm thấy chuyện này có vẻ bất thường. Sau khi cẩn thận lắng nghe, hắn phát hiện Nạp Ba Nhân Xích đang âm thầm thì thào một cách hàm hồ.
Quả thật từ lúc bị địa lôi oanh tạc đến khi kết thúc, Nạp Ba Nhân Xích vẫn niệm kinh không ngừng.
Ung Bác Văn kinh hãi thét: “Đây là tuyệt chiêu Lạt Ma Tại Biệt!”
Lời còn chưa dứt, cả thân thể của Nạp Ba Nhân Xích hóa thành một đám khói đen. Ở giữa đám khói là hai luồng ánh sáng đỏ rực như máu!
Khói đen đang nhào về phía Ngư Thuần Băng.
Ngư Thuần Bằng không hề sợ hãi mà giơ Lôi Kiếm lên, miệng quát: “Công suất lớn nhất: Điện áp vạn Vôn, đi chết đi hòa thượng thúi!" Đoạn đâm thật mạnh vào trong đám khói.
Lôi Kiếm lóe lên ánh sáng màu xanh chói mắt nhưng khi đâm thẳng vào khói đen lại vỡ vụn thành nhiều mảnh, còn khói đen thì không hề bị ảnh hưởng.
Ngư Thuần Băng kinh hãi, lập tức vứt kiếm để lui về phía sau rồi ném một quả lựu đạn vào trong đám khói đen. Sau khi nổ tung, đám khói đen tản ra và rồi lại nhanh chóng ngưng tụ như trước.
Ngư Thuần Băng vội vàng lục lọi túi xách để lấy ra một nửa ống đồng màu đen. Nhưng khói đen đã sáp lại gần rồi hóa thành bàn tay màu đen, đánh vào lồng ngực của nàng. Chỉ thấy Ngư Thuần Băng kêu thảm rồi bay ra ngoài, không còn động tĩnh gì nữa.
Khói đen cười gằn, đang định đánh tới Ung Bác Văn!
Đột nhiên, Ung Bác Văn cảm thấy trong người chợt xuất hiện luồng sức mạnh cực lớn. Theo đó, hắn bật dậy thật nhanh, cũng không thèm tránh né bàn tay màu đen mà hét lớn một tiếng.
Bấy giờ, kình khí chí cương chí cường tuôn ra một cách mạnh mẽ, mũi kiếm của Ung Bác Văn đâm ngay chính giữa bàn tay của khói đen.
"Bụp!"
Một âm thanh trầm đục vang lên, khói đen co rụt mãnh liệt rồi hóa thành Nạp Ba Nhân Xích. Sau khi lộn ngược trên không khoảng mười vòng, gã lại phải thối lui khoảng chục bước khi hạ xuống đất thì mới ngừng lại được. Đến đây, cả bàn tay của Nạp Ba Nhân Xích run rẩy không ngừng, giọng nói cực kỳ hốt hoảng: "Phá Ma Kiếm!"
Nói xong xoắn tăng bào rách rưới lên rồi co giò bỏ chạy.
Ung Bác Văn không thèm để ý đến hành động của lạt ma mà vội chạy tới chỗ Ngư Thuần Băng: “Ngư tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Ngư Thuần Băng nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch nhưng miễn cưỡng cười nói với Ung Bác Văn: "Xin đừng gọi ta là Ngư Tiểu Thư được không? Cứ gọi ta là Tiểu Ngư đi. Ba ta và Uyển Lam tỷ đều gọi ta như vậy!”
Ung Bác Văn liền vội vàng gật đầu: "Tốt! Tốt! Tiểu Ngư Nhi, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Hay nằm ở đây đừng nhúc nhích, để ta đi gọi xe cứu thương!"
Ngư Thuần Băng ngoan ngoãn gật đầu rồi nói bằng giọng yếu ớt: "Ta cũng gọi ngươi là lão Ung được không? Về sau ta sẽ không gọi ngươi là sắc lang chết tiệt nữa." Cũng không đợi Ung Bác Văn đồng ý, nàng liền nói tiếp: "Lão Ung, ta cảm thấy công ty nên thuê một lập trình viên. Bây giờ là thời đại inte, chúng ta phải theo kịp thời đại mới được."
Ung Bác Văn đang luống cuống tay chân thì nghe Ngư Thuần Băng nói vậy, bấy giờ mới trấn an nàng: “Không thành vấn đề. Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều như thế, đợi sau này sẽ nói tiếp.”
“Ta sợ sau này không còn có hội nói nữa, bây giờ thừa lúc đầu óc còn thanh tĩnh, để ta nói suy nghĩ của mình cho ngươi nghe”. Ngư Thuần Băng ho khan một hai tiếng: “Dù nói thế nào đi nữa, ta cũng là phó tổng giám đốc nên phải có trách nhiệm đối với sự phát triển của công ty. Nói đi nói lại, ta cảm thấy việc chúng ta cần làm bây giờ không phải là tìm mấy mối làm ăn nhỏ mà là tìm biện pháp đánh bóng tên tuổi của công ty. Nghe nói sắp tới có một đại yêu quái muốn tổ chức thọ yến nghìn tuổi và có ý định thuê một vài con quỷ. Cùng lúc đó, nơi này sẽ tổ chức một cuộc thi, phàm là những công ty có chút vốn liếng và khả năng đều có quyền tham gia. Với thực lực của công ty, chúng ta chỉ cần tham gia là sẽ dễ dàng đoạt giải. Đến lúc đó mọi người không muốn sẽ nhận ra sự hiện diện của chúng ta...”
Ung Bác Văn thấy Ngư Thuần Băng càng nói càng rõ ràng, càng nói càng mạch lạc thì không khỏi sững sờ: “Tiểu Ngư Nhi, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào vậy?”
Lúc này Ngư Thuần Băng mới phát hiện mình đã lộ chân tướng. Cuối cùng nàng đành cười hi hi rồi nói: “Thấy ngươi lo lắng cho ta nên ta cảm thấy ái ngại và quyết định không chết nữa. Thay vào đó sẽ cố gắng gấp trăm lần để quản lý công ty giúp ngươi, từ đó giúp công ty chúng ta phát triển thành công ty kinh dị số một thành phố. À không, là toàn quốc. Cũng không phải, mà là toàn thế giới!”
Ung Bác Văn nghi ngờ: “Ngươi không bị thương sao? Chẳng lẽ một chưởng vừa rồi của Nạp Ba Nhân Xích không đánh trúng?”
“Đương nhiên là trúng rồi, nhưng mà…” Ngư Thuần Băng nở nụ cười đắc ý rồi đột nhiên kéo chiếc áo rách rưới đang mặc, lộ ra một chiếc áo hai dây màu đen ở bên trong rồi thản nhiên giới thiệu: “May mà ta là có chiếc áo ba lỗ phòng hộ này, đây là sản phẩm phòng vệ số lượng hữu hạn của công ty Thừa Thế, thứ này còn gọi là Ba Văn Thuẫn, có thể chống đỡ tổn thương tạo bởi pháp lực. Chỉ có điều, nếu lực công kích quá mạnh, Ba Văn Thuẫn sẽ bị hỏng, trước mắt công ty không có đem bán trên thị trường và vẫn trong giai đoạn nghiên cứu, hoàn thiện. Vừa rồi công kích của gã hòa thượng thúi đều bị Ba Văn Thuẫn chặn lại, tất nhiên ta sẽ không bị gì..."
Nàng còn chưa nói hết lời, chiếc áo ba lỗ xuất hiện một vết rách. Ngay sau đó, chiếc áo liền chia năm xẻ bảy rồi rơi xuống.
Cặp tuyết lê đầy đặn và trắng như tuyết của Tiểu Ngư Nhi trực tiếp lộ ra trước mặt Ung Bác Văn. Còn nàng thì có cảm giác như đang ở trong không khí mát lạnh của bình minh ngày đầu tháng chín, chỉ là hai hạt đậu đỏ tươi của nàng đang gật đầu chào một chàng gã trai trẻ.
Hai người cùng hóa đá.
Ung Bác Văn nghẹn họng cả buổi mới thốt ra một câu: “Ngươi... ngươi không mặc bra!”
Khóe miệng Ngư Thuần Băng co giật rồi đột nhiên gào lên một tiếng kinh thiên động địa, sau đó nàng dùng một tay che ngực, một tay ném phá pháp lựu đạn về phía Ung Bác Văn: “Sắc lang chết tiệt, đi chết đi!”
“Không liên quan tới ta, là ngươi tự cởi mà…!”
-----o0o-----
"Phá Ma Kiếm, đó là Phá Ma Kiếm, phải mau về báo cho cho Phật sống biết việc này!"
Nạp Ba Nhân Xích rời khỏi đình viện với tâm trạng buồn bực, toàn thân run rẩy như lên cơn động kinh. Hiện gã cảm thấy nơi tay phải bị Phá Ma Kiếm chém trúng như đã hóa thạch, bởi nó chẳng còn cảm giác gì. Đáng sợ hơn chính là, loại cảm giác này vẫn còn đang lan tràn từ cánh tay ra những bộ phận khác.
Chính trong lúc vừa chạy vừa buồn bực, gã chợt nghe một tiếng nổ dài. Trên không trung đột nhiên lóe lên một ánh cầu vòng rồi rơi xuống trước mặt hắn.
Nạp Ba Nhân Xích hoảng hồn, còn chưa kịp định thần thì đã niệm mật chú, bàn tay trái vẽ một vòng to, đánh một chưởng về phía cầu vòng đang bay tới.
Máu tươi vung vậy. Giữa tiếng kêu gào thê thảm, một cánh tay bay lên không trung!
Nạp Ba Nhân Xích vung phần tay cụt lên, máu đen từ đó bay đầy trời và kết thành một tấm lưới lớn, cả người gã chợt hóa thành một đám khói đen rồi bay mất.
Còn đạo cầu vồng đảo qua đảo lại mới có thể tránh chiếc lưới bằng máu.
Một nữ khách che mặt chậm rãi bước tới rồi há miệng nuốt cầu vồng. Khi đi đến chỗ bàn tay bị đứt, nàng nhìn thật kỹ rồi thầm nghĩ: "Đây là công phu Dạ Luân Đại Thủ Ấn, chẳng lẽ là người của Mật Tông? Nhưng Kim Thai cùng Mật Tông không có quan hệ gì, sao bọn chúng lại tới đây xem náo nhiệt?”
Lại nói đám khói đen đang rời khỏi sơn trang, mắt đã thấy được cửa ra vào thì bỗng một luông ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt rồi biến thành một Kim Cương Hộ Pháp cản đường.
Lúc này Kim Cương Hộ Pháp dùng pháp trượng đánh vào đám khói đen. Dường như khói đen không thể trốn tránh kịp nên đành đánh trả Kim Cương Hộ Pháp.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một mảng khói đen bị pháp trượng đánh lìa rồi rơi xuống mặt đất và ngưng tụ thành một cánh tay chảy máu đầm đìa. Đám khói đen còn lại xuyên qua Kim Cương Hộ Pháp nhằm thoát khỏi sơn trang. Trong chốc lát đã nhập vào trong núi rừng, không còn tung tích.
“Chặt tay chạy trốn, thật có dũng khí!” Đám bốn người của thiếu nữ áo trắng bước đến xem xét cánh tay bị đứt, cô gái đeo kính vàng nói: "Kinh mạch của cánh tay này đã vỡ vụn, xem như đã bị phế. Khó trách hắn có can đảm chặt bỏ.”
Gã đàn ông lực lưỡng ngồi xổm xuống rồi sờ cánh tay bị đứt, cả kinh nói: "Hắn đã từng trúng một chiêu cực kỳ cương mãnh. Nhưng rõ ràng lạt ma này luyện Dạ Luân Kim Cương Thủ Ấn, lúc vận hành cao độ, cánh tay sẽ cứng như sắt thép mà vẫn bị đánh nát trực tiếp, không biết đây là chiêu số gì?”
"Vô kiên bất tồi (Không gì không phá)?" Thiếu nữ áo trắng đột nhiên vỗ tay rồi cười nói: "Mau cất kỹ cánh tay này để lão dối trá nghiên cứu, không chừng lão còn vui mừng ấy chứ!”
Không nói tới chuyện mấy người này đang ở trong sơn trang thu dọn cánh tay bị đứt mà lại kể đến đoạn Nạp Ba Nhân Xích đã thoát ly khỏi sơn trang và một đường chạy khỏi rừng núi.
Có lẽ gã tự biết hình dáng của mình rất đáng sợ nên không dám kêu taxi để tránh sự chú ý của người khác, thay vào đó lê từng bước một trở về nhà của Hắc Tam. May mà môn phái của gã chủ trương tu hành khổ hạnh, thế nên gã có thể chịu được những đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng được. Chính vì vậy, mặc dù bị thương nhưng gã vẫn có thể cầm cự được. Nhưng đến khi tới được nhà của Hắc Tam thì mồ hôi lạnh đã chảy đầm đìa, thân thể gần như hư thoát. Thậm chí vết thương trên cánh tay bị đứt chảy máu suốt cả đường đi nên gần như đã khô kiệt.
Nạp Ba Nhân Xích bước vào trong sân, ba gã lạt ma đang ngồi khoanh chân trên ghế salon không hẹn mà cùng nhíu mày. Một lạt ma trẻ tuổi ngồi ở hướng Bắc lập tức đứng dậy và chạy ra mở cửa.
Dưới ánh trăng bàng bạc, Nạp Ba Nhân Xích lảo đảo bước tới, vạt áo rách rưới, cả người cháy đen, hai đoạn cánh tay rủ xuống hai bên người, máu tươi đầm đìa.
“Tại sao lại như vậy?” Lạt ma trẻ tuổi chấn động rồi bước đến đỡ lấy thân hình lảo đảo của Nạp Ba Nhân Xích rồi thấp giọng hỏi: “Đụng độ với Đạo Gia Thập Kiệt sao?”
"Đạo Gia Thập Kiệt" là mười đại cao thủ thanh danh trong Đạo giáo trong những năm trở lại đây. Cho dù là trong con mắt của phàm nhân tục tử, thập kiệt này đều có thân phận đại gia cao sang, hiển hách.
“Không phải!” Nạp Ba Nhân Xích lắc đầu. Sau đó gã được lạt ma trẻ tuổi dìu vào trong phòng.
Ngồi ở hướng Nam là một gã lạt ma béo ú, mặt tròn bụng mập. Khi ngồi tại chỗ hệt như một ụ thịt, thật giống y đúc chân thân của Phật Di Lặc. Chứng kiến bộ dạng của Nạp Ba Nhân Xích, hắn lập tức dùng bật dậy rồi vọt đến trước mặt Nạp Ba Nhân Xích, động tác vô cùng linh hoạt, không tương xứng với thân hình một chút vào. Sau khi sờ mấy cái, người này vừa sợ vừa giận mà nói: “Thủ đoạn thật độc ác và tàn nhẫn! Kinh mạch trên cánh tay của Nạp Ba Nhân Xích đều bị hủy hết, sợ là đời này đều…”
Lời nói không hết, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng, các loại pháp thuật của Mật Tông đều cần phải phối hợp với thủ ấn mới có thể thi triển. Nếu không có hai bàn tay thì cũng đồng nghĩa với việc phế bỏ công lực.
Ngồi ở phía đông một lạt ma già, hiện mặt mũi tràn đầy nếp nhăn của y có vẻ hơi động một chút nhưng câu hỏi vẫn bình tĩnh: "Là người phương nào?”
Lúc này, Hắc Tam đã mang bông băng và dược phẩm tới băng bó cho Nạp Ba Nhân Xích.
“Người chặt tay trái của ta động tác quá nhanh, một chiêu cũng không thể chống đỡ. Nhưng xét theo chiêu pháp, có lẽ là lưu phái của Kiếm Tiên. Còn kẻ chặt tay phải của ta thì dùng pháp chú Kim Cương của bổn giáo để triệu hồi Kim Cương hộ pháp phẫn nộ!”
Nạp Ba Nhân Xích cố nén đau đớn nói tiếp: "Tuy lần này thất bại nhưng ta có hai cái phát hiện. Một là chiêu cuối cùng Ung Bác Văn sử dụng không phải là pháp thuật Đạo Gia, mà là Phá Ma Kiếm!”
“Ồ, là Phá Ma Bát Kiếm hay là Phá Ma Kiếm Ấn?” Lão lạt ma thầm tự hỏi: “Chẳng lẽ hắn là truyền nhân của Mật Tông Trung Thổ?”
Nạp Ba Nhân Xích nhớ lại tình cảnh lúc đó rồi chậm rãi trả lời: “Hẳn là Phá Ma Bát Kiếm, bởi một kiếm kia tuy mạnh nhưng không có uy lực của ngàn kiếm như Phá Ma Kiếm Ấn trong truyền thuyết.”
“Thật không uổng phí công sức lần này, xem ra muốn Kim Thai hạ lạc Ung Bác Văn!” Lão lạt ma cười khanh khách một cách quỷ dị vô cùng.
“Thượng sư…” Lạt ma béo ú kia chần chờ mãi rồi mới nói: “Hắn dùng Phá Ma Bát Kiếm, chứ không phải là kiếm ấn, chỉ sợ…”
“Không cần lo, năm đó mạch chính trong Thanh tự mới được truyền lại, dù là chi phái của Không Hải cũng không thể sử dụng. Nghe nói chiêu kiếm này đã mất tích nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng xuất thế một lần nữa. Nếu Ung Bác Văn không phải Kim Thai thì cũng là truyền nhân của Thanh Long Tự. Nhờ hắn giúp chúng ta xác nhận Kim Thai, vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức!”
Lão lạt ma thấp giọng tụng một câu Phật hiệu rồi mở đôi mắt đang nhắm chặt. Bấy giờ mới thấy trong mắt y không hề có con ngươi mà chỉ có hai luồng khói đen chuyển động không ngừng. Khi y trợn mắt, từng sợi khói đen trong hốc mắt bay ra rồi xoắn xuýt cùng một chỗ. Cuối cùng, chúng mới tụ lại thành một con rắn đen uốn lượn trên đỉnh đầu.