Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 2: Phi vụ đầu tiên
Chương 20: Cạnh tranh
Người dịch: Dosuke (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đợi đến khi hai người rửa mặt sạch sẽ, người của Triệu Đại Anh đã mang tới một bộ đồ mới.
Ba người ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi lầu nhỏ, nhân viên phục vụ đợi ở bên ngoài sơn trang lập tức đi trước dẫn đường.
Địa điểm ăn điểm tâm cũng giống hôm qua và vẫn là nhà hàng tên Đông Pha Các nằm phía bên phải sơn trang.
Vì thấy lâu nên Lưu Ý cùng Triệu Đại Anh đã ăn trước vài món.
Tối hôm qua, ba người đều chạy loạn cả một đêm, bụng đói kêu réo um sùm từ sớm, bấy giờ cũng không khách sáo gì nữa mà ngồi vào ăn luôn.
Tuy vậy, Triệu Đại Anh có cảm giác nuốt không trôi.
Mặc dù động tĩnh đêm hôm qua rất lớn nhưng cùng lắm chỉ dọa hắn sợ đến nửa đêm mà thôi, mấu chốt là lúc hắn được nhân viên báo cáo về tình hình của những người khách đến từ nước Mỹ. Bởi thoạt nhìn, họ vẫn rất bình thường, không hề có biểu hiện kinh hãi do bị dọa. Mà giờ phút này, họ cũng đã tới nhà hàng này để dùng điểm tâm và hiện đang ngồi ngay bên phòng Ánh Nguyệt.
Chuyện này còn chỉ rõ một việc, đó chính là bốn con quỷ rất dọa người xuất hiện tối hôm qua chẳng hề tạo ra được bất kỳ tác dụng nào.
Triệu Đại Anh không khỏi có cảm giác nghi ngờ đối với công tác thuê quỷ của mình. Bởi nếu tiền thuê rất lớn mà không tạo ra hiệu quả tương ứng, vậy chẳng phải đã uổng phí tiền của hay sao? Mà những chuyện phí công mất sức như vậy là điều cấm kỵ của tất cả thương nhân, thế nên hắn liền suy nghĩ xem có nên hủy bỏ hợp đồng không.
Thật ra, hôm qua song phương chỉ thỏa thuận với nhau bằng miệng mà không hề ký kết hợp đồng. Nếu hắn không muốn thuê nữa thì chỉ cần nói một câu, nhưng Triệu Đại Anh lại không dám nói thẳng ra, bởi hắn sợ chọc giận vị Đại Thiên Sư họ Ung. Nếu chẳng may hắn nổi giận và mỗi ngày phái một trăm tám mươi con quỷ đến thăm hắn, như vậy cũng không ổn.
Triệu Đại Anh cố nhẫn nại nhằm đợi cho ba người Ung Bác Văn ăn no uống say. Đợi đến lúc điểm tâm xong xuôi, đang nhâm nhi trà bánh, hắn mới cười nói: “Thiên Sư, bốn con quỷ tối hôm qua có hù dọa được khách khứa hay không?”
Hắn đang dạo đầu trước khi hành động, bởi đây là cách an toàn để hỏi thăm tình hình từ miệng của Ung Đại Thiên Sư. Dù sao hắn vẫn cảm thấy với thân phận cao thủ quốc tế của Ung Đại Thiên Sư, hẳn sẽ không trơ mặt nói sai sự thật.
Quả nhiên Ung Bác Văn buông lỏng chén trà trên tay rồi nói bằng giọng nuối tiếc: “Ông chủ Triệu à, rất xin lỗi. Tối hôm qua xảy ra nhiều tình huống lạ nên bốn con quỷ không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Triệu Đại Anh bày ra bộ dạng khó xử: "Ầy, vậy sao ta biết được bốn vị kia có thể làm hết phận sự để hoàn thành hợp đồng hay không đây? Còn ý tưởng mang danh tiếng của sơn trang quảng bá ra nước ngoài nữa chứ?”
Trong lòng hắn thầm nói: “Mau đích thân hủy bỏ hợp đồng đi! Nói mau, nói mau... Người ta là cao nhân, chắc không chơi xấu đâu!”
“Cái này... Nếu ông chủ Triệu lo lắng, vậy chúng ta…”
Dù sao Ung Bác Văn cũng chưa từng trải qua trường hợp như bây giờ, thế nên hắn quyêt định để cho người khác nêu ý kiến.
Mà ngay lúc Triệu Đại Anh định nói gì đó, Ngư Thuần Băng chợt kêu: “Đã như vậy thì chúng ta sẽ để ông chủ Triệu dùng thử miễn phí một tháng, ý này thế nào?”
Quỷ cũng có thể dùng thử sao?
Triệu Đại Anh sững sờ, rồi lại hỏi: "Trong lúc dùng thử có đảm bảo an toàn không?"
Bọn kia là quỷ, nếu lỡ nổi điên lên thì ai mà khống chế cho được… Dù sao hắn là người bình thường, chẳng biết một mống pháp thuật, chắc chắn sẽ không có phương pháp nào để đối phó với chúng.
Ngư Thuần Băng khoát tay rồi nói: "Ông chủ Triêu cứ yên tâm, những con quỷ được công ty cho thuê đều ở trong trạng thái tinh thần rất thoải mái, vì vậy chúng sẽ không đột ngột hóa thành lệ quỷ. Hơn nữa bọn ta còn có vài biện pháp đảm bảo an toàn tuyệt đối, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ rủi ro nào. Chỉ cần ông chủ Triệu đối xử với chúng như nhân viên bình thường là được rồi."
“Nếu đã như vậy…”
Triệu Đại Anh cân nhắc một thoáng, bởi đây cũng là một biện pháp khả dĩ. Thật ra do không biết có thể dùng thử trước khi thuê nên hắn không dám chủ động đưa ra phương án này, mà giờ chính Ngư Thuần Băng đã đề nghị nên hắn không thể không vừa lòng. Nói trắng ra, trong một tháng dùng thử miễn phí, nếu hiệu quả tốt thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu không tốt, chắc chắn đối phương sẽ không có cớ để đòi tiền... Cân nhắc xong xuối, hắn lập tức gật đầu đồng ý.
"Chờ đã!"
Một giọng nữ trong trẻo đột ngột vang lên ngoài cửa. Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra. Lúc này, một cô gái đeo kính gọng vàng chậm rãi bước vào rồi cười nói: "Bốn con quỷ bình thường kia thì có thể làm nên trò trống gì? Chưa nói đến những người biết pháp thuật, phàm là người có lá gan lớn hơn bình thường chút đỉnh sẽ không bị dọa. Hơn nữa dù bọn chúng có thể dọa người và mang danh tiếng của sơn trang truyền ra bên ngoài thì chỉ với những thủ đoạn đơn điệu đó, một thời gian sau còn ai chịu đến nữa? Trên thế giới này có rất nhiều quỷ ốc, không phải nơi nào cũng náo nhiệt nhất thời rồi biến mất vĩnh viễn hay sao? Ông chủ Triệu muốn làm ăn phát đạt thì phải suy nghĩ kỹ càng mới được!"
Mắt thấy việc làm ăn sắp xong xuôi, đột nhiên lại xuất hiện Trình Giảo Kim hung hăng vô bì, chuyện này thật không tốt một chút nào.
Ngư Thuẩn Băng nhảy dựng lên rồi chỉ vào mặt cô gái đeo kính gọng vàng: “Nè, ngươi làm gì vậy? Bọn ta đang bàn việc làm ăn đó, có biết phép lịch sự tối thiểu hay không?”
Cô gái đeo kính gọng vàng vẫn giữ thái độ nho nhã gật đầu chào với tất cả mọi người trong phòng, sau đó nàng mới đưa cho Ngư Thuần Băng một tấm danh thiếp: "Ta là Tử Tân, tổng giám đốc tài chính chi nhánh của tập đoàn Thánh Hằng tại châu Á! Lại nói chuyện làm ăn cần chú ý trước sau, trong lúc tình cờ ta thấy mấy vị vốn là cao nhân thông hiểu pháp thuật, nhưng cớ sao lại lừa ông chủ Triệu, một người không hiểu rõ giá thị trường, thế nên mới xuất hiện để nói một câu công bằng.”
Đoạn mới nói với Triệu Đại Anh: "Ông chủ Triệu à, ngươi cần phải suy nghĩ lại thật kỹ! Ngài đã thành lập sơn trang nên cũng biết việc mua sắm vật tư tài liệu phải kỹ càng để đạt thành quả tốt nhất, tất nhiên chuyện quan trọng như thuê quỷ cũng không thể vội vàng, dù sao điều này chính là điều tối kỵ của thương gia đó. Nhân đây ta xin nói luôn, tập đoàn Thánh Hằng của bọn ta không những cung cấp quỷ hồn cho thuê, mà còn có ác quỷ địa ngục, kim cương la sát, nhiều chủng loại thiên kỳ bách quái... Một khi đã ký kết hợp đồng sẽ thay đổi hạng mục định kỳ, đảm bảo sơn trang luôn đáng sợ. Cho dù du khách đến thăm nhiều lần cũng không có cảm giác nhàm chán!"
Triệu Đại Anh cười gượng rồi mở lời: "Tử tiểu thư nói thật dễ nghe, ngươi tưởng thuê quỷ giống mua rau ngoài chợ hay sao mà so giá các nơi với nhau. Ta tìm ra một công ty cho thuê quỷ đã muốn qua đời rồi." Tuy vậy trong lòng hắn vẫn cảm thấy Tử Tân nói rất có lý, bấy giờ không khỏi suy nghĩ về giá cả do bọn người của Ung Bác Văn đưa ra.
Ngư Thuần Băng trừng mắt, cười lạnh: "Gì mà công với chẳng bằng, chẳng phải đến để giật mối làm ăn sao?"
Tử Tân cười nói: “Sao Ngư tiểu thư lại nói khó nghe thế? Đây chính là cạnh tranh công bằng, dù sao ông chủ Triệu chưa ký hợp đồng chính thức với các ngươi, thế nên công ty nào cũng có cơ hội, phải không?”
Lưu Ý ho sù sụ rồi đứng lên nói: “Tử tiểu thư, từ khi nào tập đoàn Thánh Hằng phát triển loại hình này? Không phải các người chuyên kinh doanh vật phẩm và công pháp của Mật tông sao? Hơn nữa trước giờ luôn kinh doanh tại Âu Mỹ, chưa hề có chi nhánh tại châu Á!”
Tử Tân nói: “Lưu tiên sinh thoạt nhìn cũng là nhân sĩ linh thông tin tức, chi nhánh Châu Á của chúng ta vừa mới thành lập ngày hôm qua, tổng bộ thiết lập tại Xuân thành, ngày mốt sẽ tiến hành nghi thức khai trương, hoan nghênh các vị tới tham dự.”
Tử Tân nói: "Lưu tiên sinh thật tinh thông tin tức, thật ra chi nhánh châu Á mới thành lập vào ngày hôm qua, trụ sở chính tại Xuân Thành, ngày mốt sẽ chính thức khai trương. Hoan nghênh các vị đến tham dự!
Lưu Ý cười lạnh: "Tử tiểu thư không cần giả đò trước mặt ta nữa. Phật giáo chạy đến Xuân Thành gây sự trắng trợn như vậy, thật chẳng khác nào coi Hiệp hội pháp sư như vô hình! Lúc trước Hiệp hội từng ký kết hiệp nghị với Phật giáo, trong đó đã ghi rõ các ngươi chỉ có quyền được giảng kinh thuyết pháp và truyền thụ võ thuật, lửa gạt tiền nhang đèn của du khách nhưng không được xen vào những ngành có liên quan đến yêu ma quỷ quái! Giờ thì sao, chẳng lẽ các ngươi muốn xé bỏ hiệp nghị?
Hay cho một câu thật nặng! Việc xé bỏ hiệp nghị rất nghiêm trọng, nói không chừng sẽ dẫn đến chiến tranh tôn giáo!
Tử Tân cười khẽ rồi nói tiếp: "Phật giáo ký hiệp định với các ngươi thì có liên quan gì đến tập đoàn Thánh Hằng? Bọn ta vốn không thích tham gia vào những trò lừa đời đó từ lâu! Hơn nữa, nếu Lưu tiên sinh thăm dò kỹ hơn sẽ nhận ra bọn này vừa đệ đơn xin phép gia nhập Hiệp hội pháp sư. Nếu không có gì ngoài ý muốn, mai này sẽ trở thành hội viên chính thức!"
Lưu Ý sững sờ, dường như không thể tin tin tức này: "Đám lừa trọc như các ngươi cũng chịu gia nhập Hiệp hội pháp sư sao? Chẳng lẽ Hiệp hội Phật Giáo đã đồng ý?”
Tử Tân nói: “Ta xin thanh minh một lần nữa, đó là tập đoàn Thánh Hằng không có bất cứ quan hệ nào với Hiệp hội Phật giáo của Thiền tông. Bọn ta là Mật Tông, từ khi nào Mật Tông làm việc phải xem sắc mặt của Thiền Tông? Chẳng qua bọn ta cảm thấy Hiệp hội pháp sư rất có tiền đồ nên mới quyết định gia nhập để cùng tiến cùng thoái với chư vị đồng đạo mà thôi, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Ngư Thuần Băng giãy nãy: "Này con mụ cận thị kia, chớ có si tâm vọng tưởng nữa! Hiệp hội pháp sư Xuân Thành tuyệt đối không nhận đơn xin gia nhập của các ngươi đâu, mau tranh thủ thời gian về lại địa bàn của các ngươi đi!”
Tử Tân nói: “Đương nhiên ta biết rõ năng lực của Ngư tiểu thư. Chỉ là bọn ta đệ đơn lên Tổng hội pháp sư toàn quốc, chứ không liên quan gì đến Hiệp hội pháp sư Xuân Thành cả.”
Ngư Thuần Băng vẫn cố chấp: “Bất kể thế nào đi chăng nữa, hiện giờ các ngươi vẫn chưa có xác nhận của Hiệp hội pháp sư, sao có tư cách mở cửa và cướp mối làm ăn của bọn ta?”
"Điều này ta đã nói rất rõ ràng. Bọn ta không hề muốn cướp mối làm ăn của các ngươi mà chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua và nghe thấy chuyện bất bình nên mới đứng ra chủ trì công đạo thay ông chủ Triệu mà thôi.”
Tử Tân nói với Triệu Đại Anh bằng thái độ ưu nhã: “Ông chủ Triệu, mọi thứ phải suy nghĩ thật kỹ mới không rước lỗ lã lên thân mình. Đây là danh thiếp của ta, ngày mốt công ty Thánh Hằng sẽ cử hành lễ khai trương tại khu hoa viên của cao ốc Quốc Thanh, rất mong sẽ được đón tiếp ông chủ Triệu vào ngày hôm đó!”
Triệu Đại Anh vội vàng đứng dậy, khom lưng nói: "Tử tiểu thư đã khách sáo rồi, chắc chắn lúc đó ta sẽ đến, chắc chắn sẽ đến.” Cùng lúc đó, hắn nhận danh thiếp bằng hai tay rồi cẩn thận cất vào trong túi.
"Các vị đang nói chuyện với nhau, ta nghĩ mình không làm phiền thêm nữa.” Tử Tân cúi chào rồi xoay người bỏ đi.
Ngư Thuần Băng tức giận đến mức phải kêu oa oa: "Tức chết ta rồi, quá kiêu ngạo mà. Ta không thể không cho chúng một bài học nhớ đời!” Nói xong mang theo túi xách, định đuổi theo Tử Tân.
Ung Bác Văn vội vàng kéo Ngư Thuần Băng lại, bấy giờ mới nói với Triệu Đại Anh: "Ông chủ Triệu, có phải ngươi cũng cảm thấy lời của Tử tiểu thư rất có lý?”
Triệu Đại Anh cười gượng, cũng không trả lời mà nâng chén trà, nhấp một hớp rồi mới cất lời: “Thưa Ung Thiên Sư, không sợ ngài chê cười chứ tuy ta là một người thô kệch, không có văn hóa, nhưng chuyện buôn bán phải so qua chọn lại, ta vẫn phải hiểu. Ngài nói xem đạo lý vẫn đúng với thương vụ này chứ? Lại nói đám quỷ của ngài mặc dù rất đáng sợ, rất dọa người đến đâu thì ta cũng phải so sánh với mấy chỗ khác mới có thể ngã giá được. Ngài cũng biết trước giờ ta chưa từng gặp qua quỷ thật nên không rõ những vấn đề có liên quan, bởi vậy vẫn không nên gấp gáp thì hơn!”
"Nếu đã vậy, bọn ta cũng không nên miễn cưỡng nữa..."
Ung Bác Văn vừa nói đến đây, Ngư Thuần Băng liền kêu: "Dựa vào cái gì chứ? Chẳng phải mọi thứ đều tính theo thứ tự từ trước đến sau sao? Đấy là chưa nói hàng của bọn ta có chất lượng rất tốt..."
"Được rồi, nếu thực lực đủ sức vượt qua thử thách thì cần gì phải sợ cạnh tranh?”
Ung Bác Văn khoát tay, nói tiếp: “Như vậy đi, bọn ta sẽ trở về viết một bản kế hoạch kinh doanh thật tỉ mỉ rồi trình lên để ông chủ Triệu có thể so sánh với tập đoàn Thánh Hằng trước khi đưa ra quyết định. Bầy giờ, ta cũng không dám làm phiền nữa!"
Nói xong nắm tay Elle Vân, kéo theo Ngư Thuần Băng, bỏ đi một đường.
Triệu Đại Anh suy đi tính lại, trong lòng lại cảm thấy không ổn nên vội vàng nói với: “Ung Thiên Sư, đừng nóng vội chớ! Đợi ta tặng các vị vài món đồ lưu niệm đã…”
“Không cần, tuy chúng ta với ông chủ Triệu có quan hệ làm ăn nhưng chưa chắc đã trở thành đối tác, thế nên không cần phải để ý nhiều làm gì.” Ung Bác Văn để lại câu này liền mất dạng, không để cho Triệu Đại Anh có cơ hội giải bày.
Triệu Đại Anh chỉ biết nhìn Lưu Ý, xem ra muốn nhận sự giúp đỡ của gã.
Nhưng Lưu Ý lại hừ lạnh, đoạn đứng dậy nói: “Ông chủ Triệu! Nếu đã vậy thì xin cáo từ.”
Cất bước ra ngoàii, trong lòng Lưu Ý cũng cực kỳ khó chịu, bởi Ung Bác Văn vốn do gã giới thiệu tới, vậy mà giờ lại mất mặt đến thế, nói gì đến chỗ để mặt mũi của gã trú thân.
Triệu Đại Anh vội kéo Lưu Ý lại và nói với gã bằng giọng khẩn cầu: “Thưa Lưu đại sư, ngươi xem kỹ chuyện này đi, ta chưa nói sẽ không thuê quỷ của Ung Thiên Sư. Vừa rồi chỉ là nêu ý kiến thôi, nào có hay Ung Thiên Sư lại nổi giận bỏ đi?”
“Yên tâm đi, Ung Thiên Sư sẽ không vì chuyện này mà giận ca chém thớt đâu.”
Lưu Ý thấy Triệu Đại Anh khiếp sự vô cùng nên không khỏi mềm lòng, nghĩ lại mới nhận ra do gã nên Triệu Đại Anh mới rơi vào vòng tranh chấp của các thế lực, bởi vậy liền dừng bước rồi nói: “Ông chủ Triệu à, nghĩ đến quan hệ tốt đẹp của ta, ta xin nói với ngươi một câu "Quá giang long bất áp địa đầu xà”, huống chi nơi này không chỉ có xà! Ngươi đừng có nghe Tử Tân ba hoa chích chòe, nàng có thể trụ lại Xuân Thành hay không còn khó nói. Ung Đại Thiên Sư thì không liên quan gì, người ta đại nhân đại lượng nên không so đo bắt bẻ ngươi đâu, chỉ có điều ngươi có thấy cô gái họ Ngư kia không? Cha của nàng là Hội trưởng Hiệp hội pháp sư Xuân Thành đấy, mà lão già này vốn nổi tiếng có tật hay bao che khuyết điểm. Lại nói họ Ngư trước giờ rất hẹp hòi, nếu ngươi đã đắc tội với nàng thì phải cẩn thận cha của nàng phái mấy trăm con quỷ đến gặp, lúc đó cái mạng nhỏ của ngươi sẽ căng như dây đàn. Đấy là chưa nói nếu ả phái mấy thằng cha phong thủy đến đây rồi thầm thay mận đổi đào thì không những ngươi gặp tai bay vạ gió mà nửa đời sau ắt cũng sống không bằng chết!”
(Quá giang long bất áp địa đầu xà; Tạm dịch: Rồng qua sông chẳng bằng rắn thổ địa - Câu này có ý khá giống câu "Luật vua cũng thua lệ làng" của chúng ta nên thứ cho không giải thích thêm)
Triệu Đại Anh bị dọa đến độ trắng cả mặt mày, rốt cuộc đành cầu khẩn Lưu Ý: “Thưa Lưu đại sư, ta đây cũng không rõ đã làm chuyện gì không phải. Cầu ngài chỉ cho một con đường sáng sủa, nếu không ta... ta sẽ đi gặp Ung Thiên Sư và đồng ý thuê quỷ của hắn. Tiền thuê là 10% doanh thu, à không là 50% mới đúng!”
Lưu Ý thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nói: “Ngươi cho Ung Thiên Sư là lọai người lấy thịt đè người sao? Hắn đã nói làm bản kế hoạch và đấu thầu với tập đoàn Thánh Hằng thì ngươi cứ việc nhận bản kế hoạch của hắn là được rồi.”
Triệu Đại Anh lập tức hiểu được ẩn ý: "Đã rõ, đã rõ... Đa tạ sự chỉ điểm của Lưu Đại Sư."
Lại cảm thấy nói suông thôi thì thật chẳng có mấy thành ý nên mới sờ soạng trên người mình, cuối cùng nhận ra cái gì cũng không mang theo, đành thuận tay tháo chiếc đồng hồ vàng trên tay rồi tặng cho Lưu Ý: “Xin đại sư đừng chê bai. Chiếc Rolex này ta vừa mua mấy hôm trước, mới tháo ra có một lần à.”
"Ầy, ông chủ Triệu à! Sao lại khách sao đến thế chứ?" Tuy lời nói thật đúng kịch bản nhưng nụ cười đểu giả và hành động đeo ngay đồng hồ lên tay của Lưu Ý thật chẳng ra sao.
Triệu Đại Anh thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Ta có nên tặng lễ vật cho Ung Thiên Sư không?"
"Ta sẽ nhận giúp bọn họ, mau nào. Đừng để Ung Thiên Sư bỏ đi mất.”
Lưu Ý nói xong, vội vàng chạy trước.
Triệu Đại Anh vội lau mồ hôi lạnh rồi gọi điện thoại sai khiến tay chân, cuối cùng mới rảo bước đuổi theo Lưu Ý.
Lúc này, ba người Ung Bác Văn vừa rời khỏi nhà hàng. Riêng Ngư Thuần Băng đang phàn nàn không ngớt.
"Ta nói nè lão Ung, ngươi thật quá ngu đó. Đây là mối làm ăn của chúng ta, cạnh tranh làm cái quái gì. Mấu chốt của buôn bán chính là ai ra tay trước thì của người đó, bao nhiêu mối thành công hay không là nhờ vào sự chênh lệch này. Sao ngươi lại tự buôn tay, đã vậy còn muốn cạnh tranh công bằng? Chẳng phải là đang không rước phiền phức về mình sao? Ta nói cho ngươi biết, đây là phi vụ đầu tiên của công ty chúng ta, nếu chẳng may thất bại thì đó chính là điềm báo cực xấu đấy!”
Elle Vân lại nghĩ khác: "Tiểu Văn, ngươi làm rất đúng! Triệu Đại Anh đã không muốn thuê, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng làm gì. Dù sao chuyện làm ăn phải có trước có sau.”
"Sao tỷ lại nghĩ giống hắn vậy? Bọn lừa trọc muốn đến kiếm chuyện đấy, rõ ràng chưa mở công ty mà đã muốn đoạt mối làm ăn! Hừ hừ, không thể không dạy cho bọn họ một bài học!” Ngư Thuần Bằng huơ quả đấm, hàm răng ngà va vào nhau lạch cạch.
Ung Bác Văn nói: "Ta thấy Tử Tân nói rất có lý, chúng ta không thể chỉ quăng mấy con quỷ cho Triệu Đại Anh thuê rồi thu tiền, bởi sau một thời gian sẽ trở nên đơn điệu và không tạo được đột biến. Lại nói đó chính là vô trách nhiệm đối với khách hàng. Cho nên ta muốn trở về suy nghĩ thật kỹ để tìm ra phương án giải quyết tốt nhất. Dù sao chúng ta cũng không chỉ làm một mối này rồi quy ẩn mà sau này còn rất nhiều mối khác, hơn nữa chắc gì mối nào cũng dễ như thế này? Nếu có người quen giới thiệu, chắc chắn sẽ đối mặt với nhiều thế lực hơn. Mà cửa ải lần nữa đã không thể vượt qua, vậy sao có thể phát triển? Bởi thế lần này chính là một cuộc khiêu chiến, chúng ta phải đối mặt mà không được lùi bước!”
"Nói hay lắm, ta ủng hộ ngươi! Làm việc gì cũng nên đường đường chính chính mới được!"
Elle Vân vừa nói vừa nắm chặt tay Ung Bác Văn nhưng trong lòng lại nghĩ khác: "Mấy con lừa trọc thật quá đáng, mình không thể không dạy cho họ một bài học!”
"Hứ, lý tưởng thật vĩ đại. Coi chừng hai người sẽ phải khóc hận về sau đấy! Mà thôi, tùy các ngươi vậy, dù sao lời cần nói thì ta đã nói hết.”
Ngư Thuần Băng phất tay, trong lòng thầm nghĩ: "Cạnh tranh cái rắm, đêm nay lão nương sẽ đánh cho đám lừa trọc kia bay về nước Mĩ!"
Ba người vừa đi vừa mang tâm tư riêng, bấy giờ Lưu Ý cùng Triệu Đại Anh và nhân viên đưa đón của sơn trang đã đến.
Ung Bác Văn vốn định từ chối lễ vật do Triệu Đại Anh đưa tới nhưng do Lưu Ý cố gắng khuyên bảo nên hắn đành phải nhận lễ vật rồi ngồi xe, trở về trung tâm thành phố.