Công Ty Cho Thuê Quỷ


Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không

Quyển 2: Phi vụ đầu tiên
Chương 21: Đóng gói lại, ta mua tất

Người dịch: Dosuke (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện

"Thưa các vị, nguyên nhân diễn ra cuộc họp lần này liên quan đến một cuộc cạnh tranh rất quan trọng. Thậm chí công ty chúng ta có thể hoàn thành hợp đồng đầu tiên hay không, có thể gây tiếng vang hay không đều phụ thuộc vào lần này. Thế nên rất mong mọi người cùng nhau đóng góp ý kiến hoặc đưa ra ý tưởng của mình để cuộc họp kết thúc trong vui vẻ!”

Phòng họp rộng rãi được hơn bốn trăm con quỷ muôn màu muôn vẻ phủ kín, điểm chung duy nhất là tất cả đều tập trung nhìn thẳng về phía Ung Bác Văn.

Ung Bác Văn đứng chắp tay sau lưng, rất có phong phạm. Hiện trên đầu hắn đang treo một băng rôn thật lớn, tại đó có viết: “Đại Hội xây dựng kế họach cạnh tranh hợp đồng thuê quỷ của sơn trang “Âm Sâm Nhất Hạ”!

Mực trên băng rôn chưa khô, thì ra những chữ này do Ung Đại Thiên Sư đích thân viết ra ngay sau khi trở về công ty.

Nhưng nếu Ung Bác Văn tập hợp tất cả mọi người lại và chia thành hai hàng trái phải thì sẽ có khí thế hơn bây giờ.

Lại nói khi vừa về thành phố, Elle Vân liền nói đêm qua không ngủ được nên giờ phải về nhà ngủ bù, còn Ngư Thuần Băng lại muốn đến trụ sở của Hiệp hội pháp sư Xuân Thành để điều tra xem tập đoàn Thánh Hằng có xin gia nhập hay không, nhân tiện cũng sẽ thăm dò nội tình của bọn họ. Về phần Lưu Ý, gã phải đích thân xử lý một hợp đồng thiết kế phong thủy, cuối cùng ngó qua ngó lại chỉ còn Ung Đại Thiên Sư phụ trách việc này về nhà. Vì vậy sau khi thay quần áo, hắn lập tức chạy qua công ty.

Trước giờ Ung Bác Văn chưa hề nghĩ đến mấy cái kế hoạch làm ăn nên ngồi trong phòng suy nghĩ cả buổi, thậm chí còn moi ruột moi gan nhưng chẳng thể có ý tưởng gì hay ho. Về sau mới nhớ bây giờ không phải chỉ có mới độc quyền suy nghĩ kế hoạch, bởi hắn đang có trong tay hơn bốn trăm con quỷ đủ loại ngành nghề, chắc chắn trong đó sẽ có vài gã mang kinh nghiệm phong phú trên người, chi bằng gọi bọn chúng lại rồi thương lượng?

Nhờ vậy, cuộc họp đoàn thể trước mắt được sinh ra.

Lại nói tiếp, đây cũng là lần đại hội toàn thể công nhân đầu tiên từ ngày công ty cho thuê quỷ Bác Văn thành lập, vì vậy tất cả công nhân ma quỷ đều có mặt, nhưng nhân viên nhân lọai thì đều vắng mặt.

Nghe Ung Bác Văn nói xong, đám quỷ bắt đầu nghị luận.


Con quỷ bị sét đánh đứng dậy đầu tiên, nói: “Ông chủ, tuy tối hôm qua bọn ta không hù dọa được như ý nhưng đã hiểu rõ về hoàn cảnh tổng quát của sơn trang. Nói thẳng ra thì cái thiết kế kinh dị của nơi này đều thuộc hàng rác rưởi trong rác rưởi. Nếu muốn thay đổi tình trạng làm ăn bết bát thì chỉ còn cách làm mới hoàn toàn. Trước đây ta là một kỹ sư thiết kế, hiện lại am hiểu về ma quỷ, nếu có thể nhận công việc thiết kế lại sơn trang này, ta chắc chắn rằng sơn trang sẽ nổi tiếng trên thế giới!”

Ung Bác Văn gật đầu khen ngợi: "Tốt, đã vậy ngươi mau viết đề án thiết kế sơn trang!”

Con quỷ bị sét đánh trả lời bằng giọng khó xử: "Nhưng ta không có công cụ."

Ung Bác Văn gãi đầu, nói tiếp: "Ngươi cứ viết danh sách những thứ cần dùng, chút nữa ta sẽ đi mua.”

"Cám ơn ông chủ!" Vừa thấy được ông chủ cấp vốn, con quỷ bị sét đánh liền mừng rỡ. Đoạn vội vàng viết một dãy danh sách rồi mang đến: "Vất vả cho ông chủ rồi, có nhiều thứ hơi khó tìm và cần phải chạy đến nhiều nơi!”

Ung Bác Văn thầm kêu khổ trong lòng, nói thế nào đi chẳng nữa thì mình cũng là một ông chủ lớn, dưới trướng có hơn bốn trăm công nhân cả người lẫn quỷ, thế mà vẫn phải đích thân đi sắm công cụ, xem ra phải mướn thêm vài nhân viên nhân loại để xuất đầu lộ diện thay mình mới được.

Lại có con quỷ đứng lên và nói: Thưa ông chủ, trước khi chết ta là một nhân viên marketing, thậm chí đã có chút thành tựu. Nếu ông chủ tin tưởng, xin hãy để ta phụ trách lĩnh vực marketing của công ty!”

"Ngươi làm được không vậy?" Ung Bác Văn nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, bởi thằng cha này dẹp lép như con tép, toàn thân máu chảy tung tóe, rõ ràng chết vì tai nạn xe cộ.

"Một mình ta thì tất nhiên có chút khó khăn, nhưng một đội hẳn sẽ khác...” Con quỷ bị tai nạn xe cộ nói chưa dứt lời, sau lưng lập tức xuất hiện sáu tên khác. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những người này đều chết vì tai nạn xe cộ.

"Các ngươi là..."

"Bọn ta vốn là một nhóm chuyên về marketing. Do hoàn thành một kế hoạch marketing nên cả nhóm rủ nhau uống rượu chúc mừng nhau, kết quả là cả bọn đều uống say và cả bọn đều gặp tai nạn!”

Con quỷ bị tai nạn xe cộ giơ cao nắm đấm rồi rống to: "Khẩu hiệu của nhóm chính là..."

Sáu con quỷ ở sau lưng hắn đồng loạt hét: "Chỉ có thể không tưởng tượng ra, chứ không gì không thể làm. Đoàn kết nhất trí, không thắng không từ! Huraaa!"

Wow, đoàn kết quá tốt... đến chết cũng ôm nhau mà chết!

Ung Bác Văn thầm lau mồ hôi lạnh rồi gật đầu nói: “Tốt, tốt, ta giao cho bọn ngươi phụ trách marketing. Lần này phải làm cho ngon lành đấy, xong một bộ quảng cáo rồi ta thăng cho ngươi làm giám đốc!”


"Cám ơn ông chủ!" Bảy con quỷ bị tai nạn xe cộ đồng loạt cảm ơn Ung Bác Văn, động tác rất nhịp nhàng như đã tập từ trước.

"Thưa ông chủ, ta có một cách." Một con quỷ khác đứng dậy nói.

Đã có người đứng lên thì tất nhiên không khí sẽ trở nên náo nhiệt… Riêng đám quỷ, con nào con nấy nhao nhao đưa ra đề nghị công tác cho chính mình.

Ung Bác Văn đứng đó, không hề nói bất cứ một lời nào, bởi hắn đang cảm động đến rơi nước mắt. Thậm chí trong lòng tự nhủ, những con quỷ trước mắt đều là nhân tài, à không, đều là quỷ tài. Không ngờ rơi vào tay mình dễ dàng đến như vậy, đây rõ ràng do ăn ở tốt lành nên không thể ngăn cản may mắn ập đến!

Càng nhiều quỷ tài thì phải cần nhiều công việc cho bọn họ. Mà đã là chuyên gia thì phải cần công cụ tốt mới có thể phát huy toàn bộ bản lĩnh!

Đợi đến lúc đám quỷ đã đưa ra hết tất cả ý kiến và xác định rõ phạm vi mình cần phụ trách, trước mặt ông chủ Ung đã được từng xấp đơn mua sắm dày đặc phủ kín. Đây đều là thành quả của công cuộc tung hô, và cũng chính là danh sách những vật phẩm cần thiết.

Chuyện mua sắm khổng lồ cứ thế đã rơi vào tay của nhân loại duy nhất trong phòng, Ung Bác Văn.

Ung Bác Văn không dám trì hoãn mà lập tức mang theo chồng danh sách và rời khỏi công ty.

Trong lòng chúng quỷ ngập tràn hy vọng, tất cả đều ngồi thành từng tổ nhỏ rồi chụm đầu bàn bạc, có lẽ chỉ cần Ung Bác Văn trở về, họ sẽ lập tức bắt đầu công việc của mình.

Hơn một giờ sau, một con quỷ nhàm chán vì chưa có nhiệm vụ gì nên bay đến bên cửa sổ để ngắm phong cảnh, ngờ đâu vừa nhìn ra ngoài đã vui mừng kêu: "Ông chủ về rồi!"

Chúng quỷ nghe đến đấy, ai nấy vừa mừng rỡ vừa bội phục ông chủ Ung!

Chà chà, thiên sư vẫn là thiên sư, không phải người thường có thể so sánh được. Chẳng ai ngờ nhiều đồ như vậy mà chỉ cần một giờ đã có thể mang về, đây thật là một chiến công siêu hạng!

Đến đây, chúng quỷ cười nói hỉ hả và xuống lầu nghênh đón ông chủ như ong vỡ tổ.

Khi đến cửa lầu, quả nhiên thấy Ung Bác Văn đầu đầy mồ hôi đứng bên đường, có điều hai tay trống trơn, không giống như vừa mua rất nhiều đồ.

Khi đến trước cửa lầu, quả nhiên nhìn thấy Ung Bác Văn đứng bên đường, mồ hôi như tắm, chỉ là hai tay trống trơn, không giống như đã từng mua rất nhiều đồ.


Chỉ là không có con quỷ nào tỏ ra nghi ngờ đối với việc này.

Dù sao ông chủ Ung cũng là Đại Thiên Sư, tùy tiện dùng vài pháp thuật hay pháp bảo dạng như nhẫn không gian dùng để đựng đồ thì cần gì phải mang vác cho cực.

Vì thế chúng quỷ cung kính kêu to: "Thưa ông chủ, hoan nghênh ngài đã trở về!"

Ung Bác Văn đang đứng bên đường, nghe bọn này kêu vậy thì cả kinh, quay đầu nhìn lại mới thấy chúng quỷ đã đến, hiện đang đứng lúc nhúc trước cửa ra vào. Điều này khiến âm khí trở nên dày đặc, quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, thậm chí đã đạt chuẩn trong phim kinh dị. Bấy giờ, Ung Bác Văn chỉ đành vào trong rồi hỏi: "Tại sao các ngươi lại chạy cả ra đây?"

"Bọn ta tới lấy dụng cụ? Ông chủ mau lấy mấy thứ đó ra khỏi pháp bảo đi!"

"Lấy cái gì? Pháp bảo nào? Ta còn chưa đi mua mà!"

"Đừng nói đùa chứ ông chủ! Nếu ngươi chưa đi, chẳng lẽ nãy giờ đứng phơi nắng bên lề đường cả tiếng đồng hồ sao?"

"Đúng vậy, ta đang đợi xe bus! Ngày nay đường xá tệ lậu quá, cả buổi mà chưa thấy chiếc xe bus nào, còn xe taxi thì ít đến đáng thương. Nãy giờ mới có hai, ba chiếc chạy qua, tiếc là chiếc nào cũng có người ngồi."

"…"

Chúng quỷ cùng im lặng, sau đó trợn mắt khinh bỉ rồi xoay người bay lên lầu.

Ung Bác Văn không hiểu gì nên hỏi: "Các ngươi làm gì vậy?"

Nữ quỷ chết chìm mỉm cười nhìn Ung Bác Văn rồi nói: "Ông chủ ơi là ông chủ, giờ ngươi đã là đại gia rồi, vung tay có cả triệu bạc là bình thường. Lại nói đã mở công ty có cả trăm nhân viên, vậy mà đến xe hơi cũng chẳng có. Ai lại không nghĩ ngươi quá keo kiệt, hay là ngươi nên đi mua một chiếc xe thì hơn."

"Thì ra bọn này đang khinh bỉ ta..."

Giờ đây Ung Bác Văn mới chợt nhận ra nguyên nhân, nhưng sau khi khịt mũi hai tiếng, hắn cũng không nhiều lời mà đến bên lề đường, tiếp tục chờ xe.

Lăn qua lộn lại mất khoảng hai mươi phút, hắn mới chặn được một chiếc taxi. Ung Bác Văn lên xe xong, lập tức nói: "Đến quảng trường Minh Châu!"

Quảng trường Minh Châu là nơi kinh doanh xe hơi quy mô nhất Xuân Thành. Trước kia, khi Ung Bác Văn có bằng lái xe, hắn từng dạo qua nơi này. Nhưng thật xấu hổ, bởi lúc ấy trong túi của hắn chẳng có một xu, ngay cả chiếc Chery bèo nhất cũng chẳng mua nổi.

Khi đến nơi, Ung Bác Văn bước đại vào một cửa hàng xe hơi. Tiếp đó, một nữ nhân viên xinh đẹp của cửa hàng ân cần bước tới chào mời.


Chỉ là Ung Bác Văn chưa biết nên mua chiếc xe nào, thế nên mặc kệ nữ nhân viên nọ có giới thiệu ra sao, hắn cũng chỉ ậm ừ mà không hề nói năng gì, thậm chí còn chắp tay sau lưng rồi dạo khắp mọi nơi.

Nữ nhân viên xinh đẹp chào mời đến rát cổ họng, cơ mặt đã sắp đơ ra nhưng đến một câu đáp lại cũng không có, chỉ thầm kêu xui, trong lòng nghĩ rằng đụng phải một thằng cha nghèo kiết xác, chỉ đến nhìn chơi cho đã ghiền. Chợt thấy có một khác hàng khác bước vào, nàng lại vội vàng bước tới xum xoe, mặc kệ Ung Bác Văn.

Mua xe là chuyện lớn, dù sao đã tốn nhiều tiền thì cũng không nên qua loa làm gì? Thế nên từ từ xem là tốt nhất!

Ung Bác Văn vốn nghĩ thế nên dần dần vào sâu trong cửa hàng, cũng từ khu trưng bày xe giá rẻ đến khu trưng bày xe cao cấp.

Đúng là tiền nào của nấy, đến cách trưng bày cũng hoàn toàn khác nhau.

Nói thế bởi những chiếc xe ở bên ngoài xếp thành một đống như rau cải ngoài chợ, và cũng chỉ có một người giới thiệu.

Còn nơi đây, mỗi chiếc chiếm diện tích khá lớn, bên cạnh còn có một em PR dung nhan xuất chúng, váy ngắn lộ cả mông.

Ung Bác Văn bước đến giữa hai chiếc xe nhưng không cô nào thèm chào mời, thay vào đó ai nấy mặt lạnh như tiền.

Hắn chợt nhìn thấy một chiếc xe việt dã rất ngầu, khí độ không giống bình thường, đâu đó toát ra khí chất vương giả, thế nên trong lòng vui mừng rồi vội vàng bước đến ngắm nghía.

Nếu ở bên ngoài, hẳn sẽ có một người hướng dẫn bước đến giới thiệu nhưng Ung Bác Văn không thấy ai nên mới hỏi cô nàng đứng bên cạnh: "Tiểu thư này, xin giới thiệu một chút được không?"

Lúc này, cô nàng mới bước tới trước mặt Ung Bác Văn. Sau khi nở một nụ cười như hoa, nàng giơ bàn tay nõn nà về một phía rồi nói: "Thưa tiên sinh, khu bán xe mini ở bên kia."

Giọng nói rất nhỏ nhẹ, nhưng ý trong đó khiến người nghe rất khó xử.

Ung Bác Văn nào biết người bán hàng ở đây có con mắt rất tinh đời, chỉ cần khách khứa tới đây là họ đã đoán ra thân phận dựa vào cách ăn mặc và quần áo, từ đó mới giới thiệu loại xe có giá trị tương ứng.

Ung Bác Văn của chúng ta cũng chẳng ngờ, từ khi bước vào cửa hàng này, mình đã bị nhân viên ở nơi đây xác định là loại cơm hàng cháo chợ, vét sạch túi chắc chỉ mua được một chiếc Chery hoặc một chiếc rẻ tiền nào đó. Vì vậy, có mỗi nhân viên bán hàng khu xe mini mới đến chào mời, còn khu cao cấp thì chẳng ma nào thèm ngó. Thậm chí nếu không phải cửa hàng có quy định, cô nàng này cũng không thèm trả lời cái gã mà nàng cho rằng không hề giàu có một chút nào.

Ung Bác Văn thấy cô nàng này nhìn mình từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, đã vậy cái cằm cứ hếch lên trời, lúc này mới hiểu ra nguyên do.

Đành chịu, ai bảo hai mươi mấy năm qua, Ung Đại Thiên Sư nghèo rớt cả mùng tơi. Lại nói từ lúc phát tài lại đông chinh tây chiến, quên cả việc mua vài bộ trang phục hoành tá tràng.

Tuy bất bình trong lòng nhưng Ung Bác Văn vẫn ném một chiếc thẻ màu vàng ra rồi hô to: "Thứ ta muốn mua chính là chiếc này!"

Sau lại bồi thêm một câu: "Mỹ nhân bên cạnh có giá không? Có thì gói lại một lượt, đại gia ta mua tất!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận