Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 2: Chuyện làm ăn duy nhất.
Chương 26: Nhớ nhung yêu thương
Người dịch: hungba
Biên tập: Tôi Dại Dột
Nhóm dịch Độc Cô Thôn
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Ngư tiểu thư sai lầm rồi" trong bóng tối, một âm thanh liền vang lên, "Đây không phải là huyễn cảnh bình thường mà là Kim Cương Cực Lạc Diệu cảnh, trong huyễn cảnh này con người sẽ trực tiếp đối diện với nội tâm của bản thân, thấy được dục vọng lớn nhất của mình thành hiện thực rồi sau đó bị hủy hoại, nếu là đến cực hạn của huyễn cảnh thì càng có khả năng tiếp cận với tương lai không rõ ràng lại càng làm cho người ta cảm nhận được sự huyền diệu của thời không luân phiên thay đổi, thực là Phật làm phép cho tín đồ khám phá hồng trần, đúng là vô thượng diệu pháp làm cho mọi người hiểu rõ cuộc đời huyền ảo! Đáng tiếc vừa rồi Ung Thiên Sư lại nóng lòng phát ra lôi chú muốn dùng sự đau đớn để phá đi khung cảnh huyền diệu này, nếu như là chậm một chút nưa thôi ba vị tiểu thư có thể hưởng thụ được cảm giác vô cùng khoái hoạt mà diệu cảnh này mang lại!" Âm thanh phát ra phiêu hốt bất định, khi thì phía trước, lúc thì tại phía sau, lúc bên trái, lúc lại bên phải, có lúc chợt cao chợt thấp, quả thực là vô cùng quỷ dị.
Ngư Thuần Băng nghe xong, liền quay sang hỏi: "Đáng chết... Lão Ung, ngươi vừa rồi đã nhìn thấy gì?"
"Không có nhìn thấy cái gì cả!" Ung Bác Văn tiến lên một bước, thần sắc nghiêm nghị tràn đầy chính khí nói, "Bản Thiên Sư thuở nhỏ tu tập Thanh Tâm Minh Dục của môn phái Thiên Sư, cái huyễn cảnh nho nhỏ này làm sao có thể mê hoặc được mắt của ta, thậm chí là lòng ta!"
"Tốt, quả nhiên là một Thiên Sư cao nhân chân chính." Giọng nữ trong bóng tối liền khen ngợi một câu.
Ung Bác Văn đột nhiên quát lên một tiếng lớn: "Xá, Thần binh khẩn cấp theo pháp lệnh!" Liền dậm mạnh chân phải, tay phải biến thành kiếm chỉ về phía trước điểm một cái bắn ra một chuỗi phù màu vàng từ trong tay áo.
Đạo phù màu vàng ở trên không trung nổ tung thành từng đoàn quả cầu lửa, hào quang màu vàng nhạt như dòng lửa đang chảy cuồn cuộn tràn vào thôn phệ bóng tối ở chung quanh, trong nháy mắt công phu khiến một bóng người liền hiện ra ở phía xa được bao bọc trong vầng hào quang toả ra bốn phía.
"Tránh ra, xem ta đây!"
Ngư Thuần Băng hét lớn nhảy lên một bước, trước ngực còn ôm một khẩu súng máy sáu nòng, băng đạn thật dài lấy từ trong ba lô nhỏ lắp vào thân súng.
Âm thanh đoành đoành vang lên, vô số viên đạn bắn ra kết thành một dòng chảy kim loại vừa thô vừa lớn, bắn thẳng về phía người nọ, trong chớp nhoáng đem cái bóng người trong vầng sáng bắn cho nát bấy, ngay sau đó những quả cầu lửa đang bay trong không trung cũng bị tai bay vạ gió, tất cả đều bị bắn cho tan tành.
Cái loại bóng tôí làm cho người hít thở không thông này hễ được xua đi thì ngay lập tức toàn bộ không gian liền khôi phục lại bình thường.
Bốn người đứng y nguyên ở trước cửa thang máy, hành lang dài kéo dài ra dận phía xa xa, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh sáng những ngọn đèn được các nhà xung quanh thắp lên chiếu vào trong lầu ở trong bóng tối lại tạo thành những đốm sáng nhạt nhẽo.
Nữ tử áo trắng đang đứng ở bên trong hành lang, đứng chắp tay trôi nổi ở trên không, cười nói: "Ung Thiên Sư thật bản lãnh."
Ngư Thuần Băng giận dữ: "Này, đồ con lừa trọc, có mắt hay không vậy, người phá vỡ huyễn cảnh của ngươi, chính là ta đó!"
Nữ tử áo trắng lại không để ý tới Ngư Thuần Băng, nhìn Ung Bác Văn nói: "Ung Thiên Sư bản lĩnh tinh thuần như thế, cần gì phải mượn nhờ những ngoại lực tà đạo kia làm cho tổn hại tu vi bản thân, thật sự là cái được không bù cái mất nha."
Ung Bác Văn lập tức nhớ tới những lời cô gái này đã mắng mình đêm qua, trong lòng không khỏi dâng lên một tia giận dữ nhân tiện nói luôn: "Thứ nhất ngươi không phải bạn gái của ta, thứ hai không phải mẹ của ta, thứ ba là không phải lão sư của ta, tuổi cũng chưa chắc lớn hơn ta, nói về bổn sự thì cũng không thể mạnh hơn ta, ngươi quản được ta hay sao? Ngay cả tên của ngươi là gì ta cũng không biết chẳng lẽ ta quen biết với hay ngươi sao?"
Nữ tử áo trắng khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng hạ xuống đất chậm rãi đi đến gần ba người, gương mặt có chút mơ hồ hiện ra, "Thật là thất lễ. đuwojcw gọi là Đinh Như là truyền nhân của chùa Thanh Long, hiện tại là hội viên Chanh Huy của Hiệp hội Pháp sư về sau xin được chiếu cố nhiều hơn."
"Chiếu cố cái đầu ngươi!" Ngư Thuần Băng lại cướp lời nói, "Đừng có tìm cách thân cận, nói thực ra cái món làm ăn của sơn trang Âm Sâm Nhất Hạ các ngươi đã đoạt được hay chưa?"
"Kinh doanh là kinh doanh, chuyện đó đương nhiên chúng ta tự nhiên là muốn làm ." Đinh Như thản nhiên nói, "Các vị tới vào đêm nay chính là các vị không tự tin ra mặt cạnh tranh cho nên muốn làm mấy chuyện xấu sau lưng để cho nghi thức khánh thành ngày mai của công ty chúng tôi không thành công, đúng không?"
"Chuyện đùa, công ty của chúng ta thực lực hùng hậu sao lại sợ cạnh tranh không bằng các ngươi? Thật sự là đáng chê cười, hôm nay chúng ta muốn sang đây trước để xem tình hình cũng là nhận biết đường đi miễn cho ngày mai đến dự lễ lại không tìm ra đường, lỡ mất thời gian!"
Ngư Thuần Băng nói chuyện, quay đầu hỏi hai người bạn thân, "Các ngươi nói xemcó đúng hay không?"
Lạc Tiểu Nam cùng Quý Nhạc Nhi đồng thời gật đầu nói "Đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy."
Ung Bác Văn mồ hôi lạnh ứa ra, ba tiểu nha đầu này trợn mắt nói lời bịa đặt cũng là quá đáng.
"Nguyên lai là như vậy!" Đinh Như cười nói, "Để ta dẫn đường cho mấy vị khách quý đi thăm qua công ty của chúng ta một chút, xin mời đi bên này."
Ngư Thuần Băng nhăn mũi khẽ nói: "Ngươi mời chúng ta đi vào chúng ta lại không muốn đi vào, về thôi á."
Ung Bác Văn đành phải theo sau mông ba cái tiểu nha đầu đi ra ngoài trong lòng không khỏi cười khổ không thôi, không biết tội tình gì mà lại bị giày vò một chuyến thế này.
Đinh Như vẫn khẽ cười như cũ, nói: "Tạm biệt các vị, ta không tiễn..." Lời còn chưa dứt liền đột nhiên kêu khẽ một tiếng, thoáng cái quay bước trở lui.
Một tiếng cạch giòn vang phát ra, một loạt thủy tinh vỡ vụn rơi xuống sàn nhà!
Một đạo ánh sáng màu xanh xuyên phá qua cửa sổ tựa như rắn sống lượn vòng theo hướng Đinh Như mà truy sát.
Lúc này toàn thân Đinh Như phát ra ánh sáng trắng cả người thoáng chốc đều trở nên mơ hồ không rõ, chỉ nghe được từng chữ chú ngữ phát ra.
"Úm, đạt lệ, đều, đạt lệ, đều lệ, sa hắc hắc!"
Theo chú ngữ phát ra quanh người Đinh Như phát ra ánh sáng trắng hóa thành một cây hoa sen, từng đóa hoa sen to như cái bát lớn nở rộ.
Cả phòng lập tức tràn đầy hương thơm lại thêm một ít điểm trắng như tuyết bay xuống.
Vừa lúc chùm ánh sáng màu xanh bắn tới thì có một đóa sen trắng tiến đến nghênh đón.
Một tiếng "ầm" nổ vang, đóa sen trắng kia nát bấy, từng mảnh sáng trắng bay múa, cành cây kia rung lên trong nháy mắt lại nở ra một đóa sen trắng khác.
Chùm ánh sáng màu xanh đang bay lên cao bỗng chuyển hướng bổ nhào xuống rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Đinh Như giương giọng nói: "Tối nay quả nhiên là một thời điểm tốt trong ngày, khách quý lần lượt đến thật khiến cho vách tường bụi bặm của bổn công ty cũng được chiếu sáng, nếu đã đến xin mời vào."
Một nữ tử che mặt mặc áo bào tay rộng chân đạp trên chùm ánh sáng màu xanh từ từ bay vào.
Gió đêm làm ống tay áo xoay tròn phẩy nhẹ sau lưng nữ tu là một bầu trời sao lấp lánh sáng ngời tựa như là tiên nhân .
"Oa, ngự kiếm phi hành a!" Ba nữ tử cùng kêu thét lên cực kỳ hưng phấn. ĐIều này trong truyền thuyết đúng là có thật, dù cho ba cô gái trẻ này là hội viên của Hiệp hội Pháp sư, gia đình đều có quan hệ sâu xa với sư môn, thế nhưng chỉ nghe qua chứ chưa bao giờ thấy,xác thực mà nói, gần một trăm năm qua toàn bộ phương đông đã không còn ai có thể ngự kiếm phi hành.
"Móa, cao nhân a, sao lại có chút quen mắt vậy..." Ung Bác Văn cảm thấy dáng người và khí chất vị cao nhân này có chút quen thuộc dường như hắn đã từng quen biết.
Nữ tu ngự kiếm lạnh lùng nói: "Đinh Như, xem ra các ngươi không có đem lời cảnh cáo của ta để ở trong lòng."
Thanh âm cuả Đinh Như vang lên từ trong cây hoa sen vẫn như cũ mang theo tiếng cười khẽ: "Tỷ tỷ nói lời này là không đúng rồi. Cao nhân như ngài mà nói, ai dám không để trong lòng? Nhìn xem, chúng ta đây không phải đã ngoan ngoãn đến Hiệp hội Pháp sư xin đăng ký sao? Hiện tại chúng ta là hội viên chính thức của Hiệp hội Pháp sư, giờ này nơi đây là quang minh chính đại đó nha."
"Hiệp hội Pháp sư cho phép các ngươi ở tại chỗ này ta lại không cho phép!" Nữ tu phất tay áo nói, "Ta nói dẹp liền dẹp lập tức đi khỏi chỗ này!"
Đinh Như lại nói: "Ơ, tỷ tỷ, ngài cậy mạnh như vậy đi đuổi người, đó là không nói đạo lý rồi? Đã như vậy thì cũng không cần nói thêm gì nữa chúng ta dùng thực lực để nói chuyện, tỷ tỷ cho ta xem bản lĩnh chân thật đi nếu ta đánh không lại cũng sẽ cam tâm tình nguyện ra đi được chứ?" Trong lúc đang nói, cây hoa liền lắc nhẹ một cái, hai đóa sen trắng liền rời cành rơi xuống đất tức khắc biến hóa thành hai lực sĩ Kim Cương thân cao hai trượng tràn đầy phẫn nộ.
"Đã như vậy thì ra tay đấu một hồi!" Nữ tu ngự kiếm liền nhoáng thân một cái ánh sáng màu xanh ở phía dưới bay lên, một phân thành hai, hai phần thành bốn, bốn phần thành tám trong nháy mắt khắp khoảng không đều là bóng kiếm giống như mưa sao chổi rơi lại kèm theo tiếng nổ gấp gáp bén nhọn bao phủ cả Kim cương cùng với cây hoa trong đó.
Trong cây hoa liền run rẩy những đóa sen trắng bắt đầu bay ra, xay tròn sau đó tiến đến nghênh hướng bóng kiếm.
Ngay lúc cuộc đại chiến hoa lệ này đến lúc gay cấn thì chợt nghe một tiếng hét lớn "Đủ rồi ", bống nhiên một bàn tay lớn bay đến xuất một trảo ngay giữa không trung co tay một cái liền chộp hết cả bóng kiếm lẫn hoa sen.
Khi bàn tay lớn rút đi cũng nắm theo nữ tu bay đi,trong lúc cấp thiết chỉ nghe được nữ tu kêu một tiếng: "Cha...", sau đó không còn động tĩnh nào khác.
"Thật là lợi hại!" Đinh Như tán đi ánh sáng trắng, sắc mặt vốn một mực không quan tâm lại trở nên ngưng trọng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm ngoài cửa sổ như suy nghĩ điều gì đó.
"Hứ, đúng là đầu voi đuôi chuột à, tưởng rằng còn có thể được xem tràng đại chiến hoa lệ." Những "quần chúng " cứng cỏi đứng xem này rốt cục kêu lên những tiếng bất mãn.
"Đi thôi." Ung Bác Văn lôi kéo Ngư Thuần Băng một cách miễn cưỡng, Lạc Tiểu Nam cùng Quý Nhạc Nhi liền vội vàng theo sau, Đinh Như cũng không để ý tới bọn hắn, để mắt bốn người chuồn mất..
Thừa lúc ở trong thang máy xuống dưới lầu, Ung Bác Văn nhìn Lạc Tiểu Nam cùng Quý Nhạc Nhi nói: "Các ngươi nếu muốn tới chỗ ta làm thì tám giờ rưỡi sáng ngày mai sẽ bắt đầu chính thức làm việc. Công việc gần đây của công ty gặp phải cạnh tranh mạnh mẽ, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, tranh thủ đạt được vụ làm ăn này." Lại quay qua nói với Ngư Thuần Băng: "Co từng nghe đến chùa Thanh Long chưa?"
Ngư Thuần Băng mờ mịt lắc đầu: "Chỉ từng nghe nói qua chùa Thiếu Lâm những con lừa trọc ở đó đều không có bản lĩnh thật sự."
Ung Bác Văn hơi trầm ngâm, lại hỏi: "Cô nói mình có sẵn pháp thuật Ấn Tượng Nghi, có thể tùy thời ghi chép những chuyện xảy ra bên người, có phải đúng không?"
"Đương nhiên đúng."
"Vậy tốt cô đem việc đêm xảy ra cho Ngư chủ tịch xem và tra xét một chút thông tin chi tiết về chùa Thanh Long."
"Không được, nếu để cho cha ta biết rõ tối nay ta tới chỗ hồ đồ này khẳng định ta sẽ ăn đủ."
" thôi được rồi cô đem bản sao sự việc này cho ta, ta lấy cho Ngư chủ tịch xem."
Bố trí xong công việc, Ung Bác Văn thấy thời gian không còn sớm liền lái xe đưa ba nữ tử lần lượt đưa về, sau đó mới trở về nhà mình.
Vừa vào cửa đã thấy Elle Vân ngồi ôm gối trên ghế sa lon, hai mắt đỏ bừng, giống như vừa mới khóc xong.
Ung Bác Văn vội vàng tiến đến hỏi: "Tiểu Vân tỷ sao tỷ lại tới đây? Sao hai mắt lại đỏ như vậy?"
"Tiểu Văn!" Elle Vân kêu lên một tiếng ôm lấy Ung Bác Văn, sụt sịt mũi, nước mắt rơi lã chã khiến Ung Bác Văn sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng vừa ôm lại vừa dỗ dành còn phải cố lau nước mắt cho nàng, một hồi lâu Elle Vân mới coi như ngừng khóc thút thít, nói: "Tiểu Văn, ta vừa đi ra khỏi nhà! Cha ta thiệt đáng ghét rõ ràng lại mắng ta!"
Ung Bác văn cảm giác ngoài ý muốn: "Ồ? Chú Ngải đã mắng tỷ? Thím Ngải cũng đồng ý sao?"
"Hừ, mẹ cũng hùa vào với cha cùng mắng ta thật sự làm ta tức chết."
"Ách... Không thể nào, thím Ngải cũng mắng tỷ? Tỷ làm chuyện gì thương thiên hại lý chọc tức họ."
" Tiểu Văn đáng chết, ngươi đùa giỡn gì đó!"
"Ta nói đùa, ta nói đùa thôi, sao họ lại mắng tỷ ?."
"Đương nhiên là ta làm một chuyện không hợp với ý họ. Đừng hỏi nữa, tóm lại là làm ta tức chết ."
"Ách... Đã như vậy thì vậy tối nay ở lại đây đi."
"Cái gì đêm nay á? Sau này ta ở luôn ở đây không về gặp hai người bảo thủ kia nữa!"
"Cái này, cũng không ổn đâu, chú Ngải và thím sẽ không đồng ý!"
"Hừ, không đồng ý ta cũng ở. Đi, lên giường ngủ!"
"Lên giường?" Ung Bác Văn sững sờ trong nội tâm một con tiểu ác ma dục vọng như muốn nhảy ra, điên cuồng hét lên: "Trên giường, đi làm một chuyện, đi mau nào." Lúc này nhiệt huyết xúc động một tay ôm ngang Elle Vân bế lên.
Cử động đột ngột kia ngược lại làm cho Elle Vân hoảng sợ kêu lên: "Tiểu Văn, ngươi làm gì?"
"Chân của tỷ có chút bất tiện để ta ôm tỷ lên giường!" Ung Bác Văn hùng hồn nói rồi liền ôm lấy Elle Vân đi thẳng đến phòng ngủ, trong nội tâm hưng phấn tính toán lát nữa vào phòng sẽ đặt Tiểu Vân tỷ xuống giường tiếp theo là một nụ hôn dài thâm tình, sau đó sẽ là giở trò tiếp sau đó sẽ là tiếp tục sờ sờ toàn thân đợi cho lửa bốc cháy sau đó, sau đó ..... Ai nha, có nên hay không áp dụng chút biện pháp an toàn à? Trong nhà không có sẵn ba con sâu giờ có nên đi mua không nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ miên man, Ung Bác Văn đặt Elle Vân xuống giường, đang muốn theo trình tự kế hoạch, trực tiếp đem mỹ nữ trong ngực áp xuống. Đang tưởng tượng cái gì đó liền bị Elle Vân một cước đá văng, ngay cả gối đầu, chăn mền đều bay theo.
Ung Bác Văn ôm lấy chăn, mền, gối đầu, mặt mũi đầy ai oán mà nhìn Elle Vân, thử kêu lên thăm dò: "Tiểu Vân tỷ."
Elle Vân khuôn mặt đỏ bừng, gay gắt nói: "Bại hoại, không cho phép nghĩ tới chuyện xấu, ngoan ngoãn ra ghế sa lon ngủ!"
Ung Bác Văn trơ mặt ra nói: "Ngủ trên ghế sa lon không thoải mái. Tỷ xem, giường lớn như vậy tỷ chia cho ta một nửa, ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn, không động đậy gì cả."
"Tin ngươi mới là chuyện lạ, lần trước ở cùng ngươi, ngươi cũng không trung thực chút nào cứ sờ loạn!" Elle Vân nhảy xuống từ trên giường đá Ung Bác Văn ra khỏi phòng sau đó trở tay đóng cửa lại còn chưa yên tâm còn khóa chặt cửa.
Ung Bác Văn rất là căm tức, lầm bầm nói: "Làm gì mà đóng chặt như vậy? Ngủ chung thì làm sao? Lúc bé chúng ta còn thường xuyên vào toilet tắm rửa mà, có chỗ nào mà ta chưa xem hay sờ qua, sao hôm nay lại không được?." Mặc dù bất mãn tràn trề nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ôm chăn mền đi đến trên ghế sa lon.