Công Ty Cho Thuê Quỷ


Tranh đấu, không nơi nào là không có. Ở đâu có con người thì ở đó sẽ có đủ loại tranh đấu lẫn nhau.
Có người thích tranh đấu cũng có người ghét nhưng cho dù là thích hay là ghét, đều vĩnh viễn không thể né tránh nó.
Thái tổ bản triều từng có danh ngôn: 'Đấu cùng trời, hắn vui mừng vô tận, đấu với đất, hắn vui mừng vô tận, đấu với người, hắn vui mừng vô cùng tận'. Một câu nói đã đem cả một đời người bộc lộ hoàn toàn thấu đáo.
Con người một khi còn sống thì đều không ngừng tranh đấu, từ lúc sinh ra, bản năng cùng cơn đói đã tranh đấu với cái giá lạnh chỉ để tìm một cơ hội sống còn, đến lúc đi học lại tranh đấu cùng bạn học mong vượt qua những kỳ thi tuyển; khi lớn lên đến tuổi tìm vợ thì lại đối mặt với cơm áo gạo tiền; muốn có công danh sự nghiệp thì phải không ngừng tranh đấu cùng đồng nghiệp, cùng đối tác, cùng cấp trên; ngay cả lúc về già cũng không ngừng tranh đấu cùng bệnh tật; nói chung, con người cứ mở mắt ra là đã không ngừng tranh đấu, thẳng cho đến khi nhắm mắt xuôi tay mới được xem là hoàn toàn an ổn.
Thái tổ đó là hạng người nghịch thiên, cả đời tạo phản, đem hơn phân nửa thế giới vào vòng chém giết mà còn vui mừng thích thú. Thế nhưng bản thân chúng ta chỉ là những người dân nhỏ nhoi lại không tiêu thụ được điều này, biết rõ cuộc đời này là tranh đấu không ngừng nhưng lại vẫn luôn mơ tưởng có thể an lành sống qua ngày. Không chỉ thế, chỉ cần nơi nào có lợi ích, thì mọi việc xảy ra đã không còn thuận theo mong muốn của con người nữa, đây chính là cái được goi là người trong giang hồ thân bất do kỷ, ngươi nếu đã tới thế giới này thì chắc chắn hành động sẽ bị ràng buộc bởi đủ các loại lợi ích.
Ung Bác Văn là truyền nhân của Thiên Sư phái, tâm pháp theo trường phái Đạo Gia, lấy tư tưởng thanh tĩnh vô vi của Lão Tử làm gốc, coi trọng nhưng không đặt tranh đấu lên hàng đầu mặc dù hai mươi mấy năm đến nay vì chưa từng gặp qua quỷ nên có đôi chút buồn phiền nhưng cuộc sống tiêu diêu tự tại, từ lúc tiêu diệt được quỷ cổ, cuộc sống càng ngày càng..không yên tĩnh, hàng đống hàng đống phiền phức ùn ùn kéo đến, thực sự là khiến con người ta tâm tư phiền loạn, chỉ một buổi chiều hội họp Hiệp hội Pháp sư cũng lại dẫn đến không ít chuyện phiền toái, khiến cho hắn không khỏi cau mày nhăn trán.
Cũng phải nói rằng Hiệp hội Pháp sư Nam - Bắc cũng quá nôn nóng quá. Trung Quốc vốn đất đai rộng lớn, từ Bắc tới Nam khoảng cách lại quá lớn, có chút phân tranh cũng là chuyện bình thường, vốn dĩ Ung Bác Văn chỉ cho rằng mâu thuẫn Nam Bắc mà Ngư Thừa Thế nói chỉ là chút đụng chạm, xô xát nho nhỏ nhưng nay thấy được thái độ của Chương Bát Trảo, hắn mới hiểu được sự giằng co giữa Nam và Bắc đã giống như cá nằm trên thớt, tuy rằng cùng hợp tác dưới mái nhà Hiệp hội nhưng đến lúc phải động đến đao súng thì quyết không chừa ra lối thoát cho đối phương. Mà hắn thì hết lần này đến lần khác, tại những thời điểm mấu chốt, bị Hiệp hội Phương Bắc đặt nơi đầu sóng ngọn gió, e rằng cuộc sống sau này thực sự sẽ không thể nào dễ dàng mà trôi qua.
Ung Bác Văn cũng chỉ là ít kinh nghiệm lịch duyệt mà thôi, chứ hắn không phải não tàn, nhìn thấy cục diện này cũng biết chính mình vô thức trở thành vũ khí mà Hiệp hội Phương Bắc sử dụng nhằm đối phó với phía Nam, không khỏi có chút phiền muộn, lại nhìn đến huy chương màu tím treo trước ngực, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. Khi ra khỏi cửa lớn của Hiệp hội pháp sự, hắn trước tiên lấy cái Huy chương xuống, cất trong túi, tận cho đến lúc mắt không nhìn thấy, tâm không phiềm muộn mới chậm rãi đi về phía xe đỗ bên đường.

“Ung lão đệ, Ung lão đệ” Lưu Ý hô lớn từ phía sau cản hắn lại, “Lão đệ ngươi thật sự có ý định đem sự tình nói rõ với Hiệp hội à?”
Ung Bác Văn vỗn đã sẵn bất mãn với thái độ của Lưu Ý lúc trước, liền tức giận nói một lèo ra: “Bằng không thì làm sao bây giờ? Đằng nào cũng không thể trơ mắt nhìn Phí gia gặp họa được.”
Lưu Ý thấy sắc mặt Ung Bác Văn bất thiện, cũng biết rõ hắn bất mãn đối với biểu hiện ban nãy của mình, liền lộ ra vẻ cười khổ: “ Lão đệ, ta biết người không hài lòng về ta, nhưng ta cũng không còn cách nào. Ta không thể so với ngươi, ngươi là siêu sao mới được Lão Ngư ủng hộ, nếu có xảy ra chuyện gì, toàn bộ Hiệp hội Phương Bắc sẽ hợp lực để bảo vệ ngươi, còn ta chỉ là cấp bậc thấp nhất trong các hội viên cao cấp, thân cô thế cô, nếu thật gặp chuyện không may thì ta chính là người đầu tiên bị lôi ra làm bia đỡ đạn.”
Ung Bác Văn lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là đem chuyện nhà Phí gia nói ra sao, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“ Nói ra không có việc gì, chỉ sợ chuyện sẽ xảy ra sau khi bọn họ tìm tới Phí gia. Cả hai chúng ta nếu như không nói, cả nhà Phí gia dù có chết sạch không còn một mống cùng chúng ta sẽ không có nửa điểm quan hệ nhưng nếu đã nói ra, sẽ giống như há miệng mắc câu, Phí gia vô sự thì hoàn hảo, nếu như có vấn đề, phía Nam sẽ lấy đó mà làm khó dễ . Ai, chuyện này vốn đơn giản, nhưng hễ dính đến tranh đấu Nam Bắc thì lại trở nên không đơn giản chút nào.” Lưu Ý vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa đầu bóng loáng, thở dài: “ Lưu Ý ta đây bình thường tự đánh trống tự thổi kèn, luôn nói cái gì mà Xuân Thành phong thủy đệ nhất nhân, oai phong lẫm lẫm, thế nhưng chuyện nhà mình mình biết, lấy địa vị bên trong Hiệp hội mà xem, ta cũng chỉ là hạng kiến hôi, con tôm con tép, gặp cơn sóng nhẹ cũng đủ chết chìm. Lão đệ, lời ta nói với ngươi là xuất phát tự nội tâm, đừng tưởng rằng Hiệp hội giản đơn, bên trong này chính là vực sâu khó dò. Nam Bắc vì cái gì mà tranh đấu liên miên? Nói cho cùng vẫn là câu nói cửa miệng này thôi, Không có lợi ích thì không làm. Nếu không phải là có chỗ tốt cực lớn, người nào lại thừa hơi mà mổ xẻ..nó ra? Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Hiệp hội Phương Bắc chắc chắn sẽ đưa ngươi tiến thẳng đến vị trí hội viên nòng cốt, đến lúc đó hãy chú ý mà chờ xem. Lão đệ, ngươi cũng đừng trách ta đây không quân tử trượng nghĩa. Trước chuyện tình của Phí gia, ta cũng thật muốn trốn dưới bóng quan lớn là ngươi đây mà bảo toàn bản thân lắm.”
Ung Bác Văn nghe Lưu Ý giải thích, một bụng oán khi đã tiêu tan hơn phân nửa, vẻ mặt vì thế cũng hòa hoãn hơn: “Lưu đại ca, ta quay lại trao đổi một chút với Phí Đỉnh Tân, dù sau này có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không liên lụy ngươi phải giơ đầu chịu báng.”
Lưu Ý thở dài, gật đầu, giơ ngón tay cái tán thưởng về phía Ung Bác Văn: “ Ta biết lão đệ ngươi là người trượng nghĩa. Còn một vấn đề nhỏ ta cần thương lượng với lão đệ. Công ty lão đệ trong tương lai khẳng định sẽ mở rộng nghiệp vụ kinh doanh, sẽ không dừng lại ở việc cho thuê quỷ đâu?.”
Ung Bác Văn sửng sốt nghĩ thầm, lão cáo già Lưu Ý này chuyển đề tài cũng quá nhanh đi nhưng cũng không quá để tâm, thẳng thắn trả lời: “ Chuyện này ta cũng chưa có nghĩ tới, chỉ muốn an an ổn ổn qua hết một năm này là tốt rồi.”
Lưu Ý lắc đầu, nói: ‘Chuyện này thế lại không tùy thuộc vào ngươi, nếu thật sự một năm sau công ty ngươi giải tán, Hiệp hội Xuân Thành biết giấu mặt vào đâu? Lão Ngư khẳng định là sẽ không đồng ý, ngươi xem đi, trước khi chuyện này diễn ra, ta khẳng định hắn sẽ bàn với người những…này. Như vậy, ta đây trước tiên sẽ ở phía sau ngươi, công ty ngươi nếu mở rộng kinh doanh, chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tập đoàn, nhất định phải có một ngành Phong thủy, đến lúc đó ta đem văn phòng phong thủy sát nhập cùng phát triển thì thế nào?''

Ung Bác Văn giật mình hoảng hốt: “Lưu đại ca, Văn phòng Phong thủy chính là tâm huyết của ngươi, kinh doanh được như thế này cũng không phải dễ dàng, sát nhập công ty ta làm cái gì chứ? Ta vốn chỉ là kinh doanh từ thiện mà thôi!”
Lưu Ý lại nói: “Nguyên nhân thế nào thì về sau ngươi sẽ rõ, trước mắt ngươi cứ đáp ứng ta đi đã.”
Ung Bác Văn bị yêu cầu của Lưu Ý làm cho đầu óc mù mờ, không hiểu ra sao, nghĩ muốn không đáp ứng, nhưng trước ngôn từ khẩn thiết van nài của Lưu Ý, lời nói cự tuyệt cách nào cũng không thể thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Lưu Ý mừng như vớ được vàng, liên tục hướng Ung Bác Văn nói lời cảm tạ, lập tức tỏ ý chuẩn bị di dời phòng làm việc đến trụ sở Công ty. Văn phòng Phong thủy của Lưu Ý ít cũng có tới hơn chục nhân viên, di dời đúng là không dễ dàng, bố trí lại càng không dễ, may mà Ung Bác Văn mới đem tất cả quỷ trong công ty chuyển về khu NPC, các gian phòng đều trống, thuận tiện cho Lưu Ý sắp xếp bố trí phòng làm việc.
Thấy Lưu Ý đi khỏi, Ung Bác Văn lúc này mới leo lên xe, nhưng hắn cũng không lập tức trở về công ty mà trước tiên chạy đến nơi đặt văn phòng kinh doanh của Tập đoàn Thánh Hằng – Tả Tự lâu. Vừa nãy trong Hiệp hội pháp sư, hắn mới chỉ lỡ lời thốt ra một câu nói vô tâm thì đã nhắm trúng Tân cư hữu Pháp sư , liền ngay cả Thời luân chuyển kiếp cũng không buồn quan tâm, tất tả chạy đên cuộc tranh đua ngôi vị Truyền nhân chính tông Thanh Long tự, trước khi đi còn hiện lộ vài phần bản lĩnh. Loạt cảnh trên có thể cho thấy, Đông mật hòa thượng động thủ đánh nhau, giết người, tán gái trước giờ đều hết sức nghiêm túc, để lại ấn tượng sâu đậm nhất cho hắn chính là hạng người du côn đầu trọc bóng loáng. Du côn làm việc kia thì thật đúng là không có chút kiêng dè gì. Ung Bác Văn lúc này cực kỳ lo lắng vị hòa thượng Nhật Bản này chạy tới Tập đoàn Thánh Hằng sẽ đại khai sát giới. Điều này không phải là không có khả năng xảy ra, hai chữ ' Chính tông' này nếu đem ra thật có thể lấy mạng đấy, không thấy Hoa sơn 'kiếm' - 'khí' hai tông vì tranh giành hai chữ chính tông này mà máu chảy thành sông sao?
Ung Bác Văn cũng chỉ mới ghé qua Tập đoàn Thánh Hằng một lần, mà lại còn là vào đêm tối, lúc đó cả tòa nhà vắng vẻ, lạnh lẽo, một bóng người cũng không trông thấy.
Thế nhưng bây giờ mới là buổi chiều, chỉ hơn 3 giờ là nhiều, chính là thời điểm đường phố náo nhiệt.
Tả Tự lâu tọa lạc ngay trên con phố chính buôn bán sầm uát, phần lớn tầng trệt bao gồm đủ loại kiểu dáng công ty lớn nhỏ.
Tập đoàn Thánh Hằng thế nhưng lại chiếm trọn một tầng lầu.

Đứng ở cửa vào, Ung Bác Văn thật có điểm hoài nghi chính mình có phải hay không đi lộn chỗ.
Đêm đó bọn họ một đoàn người hùng hổ kéo đến, nhưng lại chỉ đi được đến khu vực thang máy thì đã bị Kim cương Cực Lạc Diệu Cảnh ngăn lại, nào đã nhìn thấy bộ dáng Tập đoàn Thánh Hằng cụ thể ra sao?
Trên cửa kính trong suốt là một tấm kim bài, trên viết tám chữ lớn “ Trung tâm sức khỏe giải trí Thánh Hằng”
Bên trong đi đi lại lại đều là những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, mặc đồ tập thể dục bó sát, thực sự là một quang quảnh vô cùng bắt mắt.
Ngoại trừ hai chữ Thánh Hằng có thể liên tưởng cùng Tập đoàn Thánh Hằng có chút liên hệ, nơi này nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều không thể nhìn ra đây lại có chút liên quan đến nhóm tổ chức truyền bá Mật tông tín ngưỡng.
Ung Bác Văn vòng vo hai vòng, do dự đẩy cửa đi vào, hương thơm xộc thẳng vào mũi, mắt hoa lên, lập tức thu hút ánh mắt của một vị mỹ nữ.
Một nữ tiếp tân mặc sườn xám xẻ cao bó sát người lập tức khom lưng 90 độ chào khách
“Hoan nghênh ghé thăm Trung tâm sức khỏe giải trí Thánh Hằng, xin hỏi ngài có cần gì không?”
“À à, tùy tiện nhìn xem thôi”
“Tiên sinh đây là lần đầu tới Trung tâm phải không?”

“Đúng vậy, lần đầu”
“Vậy hãy để tôi giới thiệu cho ngài một chút được không?”
“Thật tốt quá!”
“Trung tâm sức khỏe giải trí Thánh Hằng của chúng tôi trực thuộc Tập đoàn Thánh Hằng ở Mỹ, khởi xướng…”
Ung Bác Văn nghe một hồi, nhìn chung là hiểu được, Tập đoàn Thánh Hằng tại Mỹ tựa hồ là một tổ chức kinh doanh hoạt động thể thao, tương tự như các loại hình Yoga, TaeKwonDo, Karate , chẳng qua nơi đây truyền thụ lại là bộ môn thể dục thể hình độc đáo của Ấn Độ.
Nữ tiếp tân một bên giới thiệu, một bên dẫn dắt Ung Bác Văn đến các nơi tham quan.
Đi qua một bên, phần lớn là những gian phòng luyện tập, mỗi gian đều rộng hơn 300 mét vuông, có thể chứa 60 người tập luyện.
Tuy rằng Trung tâm sức khỏe này mới được khai trương, nhưng lại thu hút khách đến dọa người, các gian phòng luyện tập đều chật kín, hơn nữa tất cả đều là phụ nữ
Trong nền nhạc Mật tông, mỗi người đều chuyên chú theo dõi giáo viên, cẩn trọng, tỉ mỉ làm theo từng động tác.
Những động tác này có phần giống với động tác Yoga, coi trọng việc gắng sức đem cơ thể chậm rãi giãn mở, điểm khác biệt là khi làm động tác, hai tay còn kết hợp bắt ấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận