Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
Chương 6: Lời mời của doanh nhân Phí Mặc
Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Nguồn: Tàng Thư Viện
Gia đình giàu nhất khu Xuân Thành.
Doanh nhân có tài sản đứng đầu trong top ten cả nước.
Trên thế giới, người này xếp thứ ba trong bảng xếp hạng tỷ phú người Hoa.
Ba điều có thể đem người sống hù thành người chết đều thuộc về cùng một người - Đó chính là chủ tịch tập đoàn tỉnh Tây Dương, Phí Mặc.
Đó là một nhân vật mà chỉ cần hắt hơi thì cả Xuân Thành đều giông bão, mỗi ngày tên của lão đều xuất hiện trên các mặt báo ở Xuân Thành, cũng chỉ có loại người "Hai mắt không nhìn ra ngoài cửa sổ, một lòng chẳng thèm theo dõi tin tức" như Ung Bác Văn mới không thể biết rõ cái tên này.
Trên tạp chí giới thiệu vị doanh nhân Phí Mặc rất văn vẻ, tựa như những nhân vật trong truyền kỳ trong tiểu thuyết: Thuở nhỏ, cha mẹ qua đời, một mình lôi kéo anh em, gây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Trên cơ bản, một nhân vật truyền kỳ trong tiểu thuyết trải qua cực khổ hay khó khăn gì gì đó... Vị Phí Mặc này đều đã đương đầu.
Điều kỳ quái nhất chính là bên trong những câu chữ văn vẽ, lại có một đoạn rất cao thâm: Vì nhà họ Phí bị nguyền rủa cho nên tất cả thành viên trong gia đình đều đoản mệnh. Nhìn từ tổ tông của Phí Mặc trở lên, không người nào có thể sống quá 60 tuổi. Mà cha mẹ của Phí Mặc thì đều mất khi tuổi thọ chỉ có hơn bốn mươi.
Điều này càng làm Ung Bác Văn vừa đọc vừa suy đoán xem người viết quyển tạp chí này có phải đang viết tiểu thuyết hay không.
Ung Bác Văn chưa từng nghĩ lần đầu tiên mình bắt quỷ chính lại cứu được một vị nhân vật có địa vị lớn đến như vậy. Như nếu như đối phương chỉ là một nhân vật ít danh tiếng hơn chút ít thì có lẽ sự việc còn dễ xử lý hơn. Lúc đó, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp tìm tới cửa. Nhưng đối với vị phú hào hạng siêu này, nếu như Ung Bác Văn cứ chạy tới mà nói mấy chuyện quỷ quái nhập vô người chỉ sợ không cần nhìn thấy chính chủ. Riêng hắn cũng đã bị bảo vệ tiễn ra khỏi cửa rồi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc do dự bàng hoàng, nghĩ tới giờ phút này Elle Vân đang trong thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, bất kể là gì đi thì Ung Bác Văn cũng không còn cảm thấy kiêng kỵ.
"Trước tiên tới tập đoàn để tìm lão ta, không gặp thì đến tận nhà. Lúc cần thiết, dù phải hạ chú thì cũng phải ép lão ra gặp mặt cho bằng được!" Trong lòng Ung Bác Văn hung hăng suy tính như thế, mặc kệ rằng hành vi này đã vi phạm điều cấm kỵ của phái Thiên Sư.
Chủ ý đã quyết, Ung Bác Văn lập tức mở cửa phòng mạch, lái xe trở về phòng làm việc nhỏ bé của mình.
"Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí", vừa nghĩa đến đối thủ của mình là quỷ cổ hay hoạt thi... loại vật này đều cực kỳ khó đối phó. Chính vì vậy, trước tiên Ung Bác Văn muốn về chuẩn bị đầy đủ. Điều này cũng khá giống đạo lý: Côn đồ muốn đi chém lộn thì dù có lười chảy thây cũng phải cầm theo mã tấu.
(Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí = Muốn làm tốt một việc, trước tiên cần công cụ, đây là một câu trong Luận ngữ của Khổng Tử)
Bùa ngải đã vẽ đầy đủ, kiếm gỗ đào cũng mang theo, càng không thể thiếu Âm Dương Bát Quái Kính, chu sa, máu chó đen... Phàm là vật có thể sẽ dùng, Ung Bác đều mang theo. Cuối cùng đến mười mấy quyển pháp chú, hắn cũng không bỏ lại.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Ung Bác Văn liền rửa mặt, thay quần áo rồi kéo khoá cái ba lô lớn đang chứa đủ thứ đồ đạc. Tay trái của hắn cầm một cây súng nước nhưng bình chứa lại nạp đầy máu chó mực. Vừa đi được hai bước, Ung Bác Văn mới để ý đến con mèo đen mập ú đang ngủ nướng trên bàn học nên liền vươn tay phải ra nắm cổ nó.
Con mèo đen đang say sưa trong mộng đẹp bị hù đến tỉnh ngủ, nó kinh ngạc rồi trừng mắt nhìn chủ nhân, miệng phát ra tiếng kêu hỏi thăm: "Meo meo?"
Ung Bác Văn giải thích: "Tiểu Vân bị bắt cóc rồi, ta với ngươi đi cứu người."
"Meow ô!" Con mèo đen kinh hãi, bốn cái móng vuốt huơ loạn. Nó đang cố giãy dụa để tránh khỏi bàn tay của Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn rất bất mãn: "Sao ngươi lại làm ra bộ dạng thế này, tốt xấu gì ngươi cũng là thú nuôi cấp lão ngoan đồng đã từng đi theo ông nội của ta... À, mà ta nghe nói máu mèo đen càng già thì càng có linh hiệu. Mà ta thì chưa nhìn thấy con mèo thứ hai sống được lâu như ngươi cho nên máu của ngươi hẳn có thể lui tà khu quỷ rất tốt. Đây gọi là "Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một phút". Hê hê, nhà của chúng ta đã nuôi ngươi mấy chục năm rồi. Đến hôm nay cũng đến lúc phải dùng, lẽ ra ngươi không nên khước từ mới đúng chứ..."
Con mèo đen cố dùng hai chân trước ôm lỗ tai, miệng kêu thảm thiết không ngớt.
"Yên tâm, đến lúc đó ta chỉ cắt một lỗ trên chân ngươi để lấy máu thôi. Tuyệt đối sẽ không lấy mạng ngươi đâu..." Ung Bác Văn vừa dọa bể mật thú nuôi để giải sầu vừa đi tới cửa rồi nhấc chân đá văng cánh cửa đang khép hờ ra.
Cửa phòng bay ra phía bên ngoài thật nhanh. Một tiếng "Pằng" giòn tan vang lên, theo sau đó chính là tiếng kêu "Ây da" thật thảm thiết.
Ung Bác Văn giật mình hoảng sợ. Lúc này, mới bước ra phía sau cánh cửa để xem xét. Lúc này, trước mắt hắn là một cô gái trẻ mặc đồng phục công sở màu đen đang ôm mũi đứng ở trước cửa ra vào. Trong đôi mắt tròn xoa óng ánh nước mắt, hiển nhiên nàng bị đập trúng rất mạnh.
"Tiểu thư, ngươi không sao chớ." Ung Bác Văn cả kinh. Hắn lập tức bước lên phía trước hỏi thăm người bị hại.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Cô gái trẻ tuổi vuốt vuốt cái mũi, lại thuận tay lau khóe mắt. Đến khi đã lau sạch, nàng mới ngẩng đầu nhìn Ung Bác Văn rồi hỏi: "Ngài chính là Ung Bác Văn?"
Cô gái này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân nhỏ chân dài, dáng người có thể so với người mẫu, tóc dài qua vai, mắt trong như nước, môi như hoa đào. Giờ phút này, trong mắt nàng vẫn còn rưng rưng chút nước mắt, quả thật càng làm bị cáo càng thấy thương cảm lẫn thích thú. Chỉ có điều cái mũi của nàng hơi đỏ, nước mũi như muốn chảy xuống, cực kỳ mất hình tượng.
"Không sai..." Ung Bác Văn biết mình không thể không liên quan đến cái mũi hồng kia. Trong lòng hơi xấu hổ khiến giọng nói của hắn khá yếu ớt.
"Ung tiên sinh, ngươi khỏe. Ta tên là Hàn Nhã, trợ lý tư nhân của Phí tiên sinh." Cô gái tên vươn tay ra.
"Xin chào, thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Ta không biết ngươi đang ở phía sau cửa..." Ung Bác Văn chuyển con mèo đen từ tay phải đến dưới nách để có thể bắt tay, xin lỗi đối với đối phương. Hắn cũng mặc kệ tiếng kêu kháng nghị của con mèo đen.
"Không sao." Thục nữ bị cửa đập vào mũi cũng không phải là việc gì hay ho cho nên Hàn Nhã không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa. Nàng nhẹ nhàng ậm ừ một câu rồi lập tức chuyển đến chủ đề chính: "Lần này ta đến đây theo lệnh của Phí tiên sinh..."
"Phí tiên sinh?" Khuôn mặt của Ung Bác Văn vừa trở lại bình thường lập tức nhận ra ý nghĩa của cái tên này. Nhịn không được, hắn kêu lên: "Là Phí Mặc sao?"
"Ực... Đúng vậy." Hàn Nhã thấy đối phương gọi thẳng tên tục của ông chủ một cách không có lễ phép, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng dù gì đi nữa thì biểu hiện bên ngoài của nàng cũng vẫn mang theo nụ cười lễ phép.
"Phí tiên sinh nói rằng ông cảm tạ sự trợ giúp của ngài vào buổi sáng. Ông còn muốn xin lỗi vì lúc ấy không thể cảm ơn ngài. Hiện trong nhà Phí tiên sinh đang có một số việc cần sự giúp đỡ của ngài, cho nên Phí tiên sinh hy vọng ngài có thể đến tư gia một chút, xin hỏi Ung tiên sinh có thời gian rãnh hay không?"
"Có, có rất nhiều thời gian. Nhưng lúc nào chúng ta mới đi?" Ung Bác Văn đồng ý không ngớt. Hắn mừng rỡ, thầm nghĩ không ngờ suýt nữa mình đã tự làm phức tạp hóa vấn đề. Chỉ sợ trong nhà của Phí Mặc vẫn còn có vài loại đồ vật không sạch sẽ như quỷ hấp khí trên lưng lão, đây chính là manh mối để tìm ra người đứng ở phía sau bức màn đó nha.
"Nếu đã vậy, chúng ta có thể đi ngay bây giờ được hay không?" Hàn Nhã vô ý vuốt mũi vẫn còn hơi đau nhức, lại nói tiếp: "Phí tiên sinh cũng muốn nhờ một vị đại sư phong thuỷ ở gần đây, vừa tiện một đường."
"Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi." Ung Bác Văn cao hứng đóng cửa phòng. Thấy Hàn Nhã nhưng ngẩn người ở đó, hắn chợt cảm thấy khó hiểu mà nói: "Không phải đi ngay lúc này hay sao?"
"Đúng, đúng." Hàn Nhã hơi bất ngờ: "Ngài cần mang theo những vật này sao? Còn có thú nuôi của ngài nữa..." Nàng chỉ vào con mèo đeo dưới nách và cây súng nước trong tay của Ung Bác Văn.
"Đây là ta công cụ làm việc của ta." Vừa nhận được lời nhắc nhở, Ung Bác Văn mới nhớ tới con mèo đen của mình. Lúc này, hắn liền vội vàng chuyển nó từ dưới nách xuống dưới bàn tay phải.
Con mèo tội nghiệp kêu meo meo. Nó đang làm ra bộ dạng chết sống cũng không đi với Ung Bác Văn, xem ra vừa nãy nó bị kẹp không nhẹ.
"Không được kêu nữa." Ung Bác Văn bất mãn huơ tay, kết quả miệng của con mèo đen trong tay hắn lập tức kêu meo meo như cái loa hỏng, tiếng kêu này quả thật rất rung động lòng người.
"Tại sao trên thế giới lại có người tàn nhẫn như vậy? Tại sao hắn đối đãi với con thú "nhỏ bé", đáng yêu như thế chứ?" Hàn Nhã nhìn thấy một màn này, đột nhiên trong lòng dâng lên một cơn tức, nàng thầm nghĩ phải cắn chết cái tên ác độc đang ngược đãi động vật phía trước.
Dường như con mèo đen đã cảm thấy được cái gì đó. Đột nhiên nó trừng to mắt nhìn chằm chằm vào mỹ nữ có tâm địa rất tốt ở đối diện. Tiếng kêu trong miệng dần trở nên nhỏ bé, yếu ớt, thật giống như một con mèo nhỏ vừa mới sinh ra, tiếng kêu này đủ để khiến người nghe được càng muốn nâng niu nó một phen.
"Để ta ôm nó." Rốt cuộc Hàn Nhã đã không nhịn được nữa rồi. Nàng vươn đôi tay hào hiệp ra để giải cứu chú mèo đáng thương khỏi tay của tên đồ tể chuyên hành hạ súc vật. Loại động tác không khách này khiến Ung Bác Văn ngẩn ngơ không thôi.
"Chúng ta đi thôi." Lạnh lùng chốt lại một câu, Hàn Nhã ôm con mèo đen rồi xoay người rời khỏi, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn Ung Bác Văn. Giờ phút này, trong lòng của nàng thật sự rất phẫn nộ, đối với một cô gái có tấm lòng yêu thương động vật, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi đáng giận này. Cũng chính vì vậy, Hàn Nhã sợ nếu mình quay đầu lại nhìn cái khuôn mặt ghê tởm kia, không khéo nàng nhịn không được mà đánh hắn thành đầu heo mất.
Ung Bác Văn nghe thấy giọng nói không có ý tốt của nàng liền cảm thấy rất là khó hiểu. Hắn thầm cảm thán: "Quả nhiên câu 'Muốn hiểu lòng của nữ nhân thật khó giống như mò kim dưới đáy biển' thật không sai một chút nào."
Hai người một trước một sau đi xuống tầng trệt liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đợi ở trước cửa, bên cạnh là một pho tượng đang mặc đồng phục tài xế.
Lái xe vừa thấy Hàn Nhã bước ra, khuôn mặt lập tức trở nên ân cần rồi mở một cánh cửa.
"Ung tiên sinh, mời lên xe." Ý của Hàn Nhã là mời Ung Bác Văn lên xe trước.
Ung Bác Văn cũng không thèm khách khí. Sau khi ôm cây súng bắn nước cỡ lớn vào trong lồng ngực, hắn chui vào trong lòng. Lúc này, Ung Bác Văn chợt phát hiện trong xe còn có một người.
Người này tai to mặt lớn, đúng là Lưu Ý rồi.
Mặt mũi của Lưu Ý vốn đang tràn ngập nụ cười nhưng khi nhìn thấy người tiến vào trong xe là Ung Bác Văn, nụ cười trên mặt gã lập tức thu lại, giọng nói dần trở nên hung ác: "Thằng nhóc kia, ngươi tới đây làm gì?"
Khuôn mặt của Lưu Ý biến hóa thật nhanh, dù là vua hài kịch Châu Tinh Trì cũng giương cờ trắng xin thua.
"Là Phí tiên sinh mời hắn đấy." Hàn Nhã vừa lên xe đã nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau. Sau khi thoáng do dự một chút, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Ung Bác Văn, và ở đối diện với Lưu Ý.
Ung Bác Văn vẫy tay về phía con mèo đen, nhưng con mèo này lại đang nằm thoải mái ở trong ngực cửa mỹ nữ. Vừa thấy động tác của hắn, nó chỉ là trừng mắt rồi kêu một tiếng. Nghe tiếng kêu, Hàn Nhã quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt hung hăng của Ung Bác Văn. Ngay lập tức, nàng di chuyển thân hình về phía bên cạnh, con mèo đen ngày càng cách xa Ung Bác Văn. Điều này làm hắn càng cảm thấy khó hiểu.
"Hàn tiểu thư à. Ở xung quanh đây, người có bản lĩnh như ta thật sự ít đến đáng thương, phần lớn còn lại thường không có khả năng gì hay ho. Bọn này chỉ dựa vào cái mồm để lừa gạt kiếm ăn mà thôi. Việc của Phí tiên sinh rất quan trọng, nếu chậm trễ bởi những người có bụng dạ khó lường, chuyên gạt tiền kiếm cơm thì không được tốt đâu." Lúc Lưu Ý nói lời này, con mắt nhìn chằm chằm vào kẻ mà gã cho là đã đoạt việc làm ăn của mình, ngôn ngữ cũng không tốt hệt như ánh mắt vậy.
Ung Bác Văn nghe xong cũng cảm thấy căm tức, nhưng nghĩ đến mình làm việc này là để cứu người nên cố nén giận. Hắn quyết định không cần để ý tới đến thằng mập mạp chết bầm này.
Giọng nói của Hàn Nhã lạnh như băng: "Lưu tiên sinh, ông cố làm tốt việc Phí tiên sinh đã giao là được rồi. Kính mong đừng can thiệp nhiều những chuyện khác."
Lưu Ý đụng nhằm cây đinh, khuôn mặt tím sẫm như trái cà. Nhưng rồi gã lại không dám tỏ vẻ tức giận đối với Hàn Nhã, chỉ phải đành trút giận sang người khác. Lần này, gã oán hận liếc Ung Bác Văn, miệng không nói gì thêm.
Không khí trong xe trở nên nặng nề, ba người cộng thêm một con mèo nằm úp sấp đều không phát ra âm thanh nào.
Ung Bác Văn tận lực đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm tính toán xem mình phải ra tay tìm manh mối như thế nào. Suy nghĩ được không biết bao lâu, hắn mới để ý đến cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ. Lúc này, Ung Bác Văn ngây ngẩn lên tiếng: "Tại sao lại đi đến ngoại ô thành phố vậy?"
"Thật là kẻ không có kiến thức." Lưu Ý cười nhạo: "Ngươi cho rằng người có tiền như Phí tiên sinh sẽ tranh giành mấy cái nhà lầu trong thành phố như dân thành thị hay sao?"
Hàn Nhã thì giải thích một cách lạnh nhạt: "Tổ tiên của Phí tiên sinh để lại một khu nhà cũ tại ngoại ô thành phố, chuyến đi lần này chủ yếu có quan hệ tới nơi này."
Tuy không hài lòng với câu trả lời nhưng Ung Bác Văn cũng không muốn mất mặt thêm. Rốt cuộc hắn mới ngậm miệng, một lần nữa chuyển ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Chạy dọc theo con đường lớn khoảng một giờ, chiếc xe rẽ sang một con đường nhỏ hơn.
Con đường này rất chật hẹp, chỉ đủ để chứa hai chiếc xe hơi đi song song. Tuy vậy, con đường này cực kỳ gọn gàng, hai bên đường cũng không phải là ruộng đồng như trên những con đường ở nông thôn mà thay vào đó là rừng cây nhiệt đới.
Trong rừng đều là đại thụ cao to che khuất bầu trời, cây cối trùng trùng điệp điệp. Cây nhỏ nhất sợ rằng cũng có tuổi thọ ba, bốn mươi năm. Lại nói, con đường nhỏ kéo dài đến sâu trong rừng, thẳng đến khi khuất ở phía xa xa cũng chưa kết thúc.
Ung Bác Văn sống ở Xuân Thành nhiều năm nhưng không hề biết ngoại ô thành phố có một nơi như vậy. Lúc này, hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Vừa mở cửa sổ xe, Ung Bác Văn liền cảm thấy từng làn gió nhẹ ướt át đập vào mặt, cùng với đó là mùi hương trong trẻo của không khí, của bùn đất xen lẫn mùi cỏ cây tươi mát, đây quả thật là một cảm giác sảng khoái không thể diễn tả thành lời.
Đi được hơn mười phút nữa, trên con đường loáng thoáng xuất hiện một cánh cửa rất cao. Ở xung quanh, lưới sắt chặn hết những phần còn lại của con đường. Lại nói, cánh cửa phía trước mang kiểu dáng cổ sơ, không trang trí hoa văn, nước sơn toàn bộ là màu đỏ đen. Từ xa xa nhìn lại, vì màu sắc đối lập với màu xanh biếc của rừng rậm ở ven đường nên càng làm cánh cửa này thêm thu hút ánh mắt.
Đến khi chiếc xe chỉ còn cánh cửa khoảng hai mươi mét, cánh cửa lớn tự động mở ra. Chiếc xe cũng không ngừng lại mà tiếp tục chạy vào bên trong.
Sau khi vào cửa, xe lại di chuyển trong rừng rậm khoảng nửa giờ nữa. Cuối cùng phải đi một vòng cung khoảng chín mươi độ, phía trước mới trở nên rộng rãi hơn.
Nơi tận cùng của khu rừng là một nơi khá giống sơn cốc.
Dường như vách của sơn cốc này đều đã được trải qua gia công. Hai đỉnh núi lần lượt dựng đứng ở bên trái và bên phải. Dưới vách đá là một trang viên rất lớn, ở giữa trang viên có rất nhiều căn nhà, phần lớn trong số này là nhà trệt. Kiến trúc cao nhất cũng không quá ba tầng. Toàn bộ căn nhà trong trang viên đều được sơn màu hồng phấn, nhìn qua hết sức bắt mắt.
Nơi này được vây trong một vòng cung do sơn cốc tạo ra, hai đầu trang viên dán sát và hòa thành một thể với vách đá để tạo thành một thể thống nhất.
Kỳ thật, nếu núi non ở đây cao hơn một chút, rừng dày đặc thêm một phần, cùng với đó lại bố trí thêm sương khói lượn lờ, chim muông thú hiếm... Có lẽ sẽ làm cho người xem ngỡ rằng mình đang lạc trong tiên cảnh.
Nhưng trên thực tế, đây là ngoại ô của một thành phố lớn có khu công nghiệp nổi tiếng ở Đông Bắc. Tại nơi này, tuy núi nhiều thật nhưng không cái nào đạt độ cao chọc trời. Còn hai ngọn núi đang vây quanh sơn cốc kia chỉ cao tầm khoảng một trăm mét. Nếu so với một số ngọn núi chính thức thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là hai cái bao đất cỡ lớn mà thôi. Bởi vậy, cái trang viên khổng lồ nằm trong ngực của hai cái bao đất cũng không thể đem đến khí thế nào đáng kể, thay vào đó là cảm giác buồn cười.
Ung Bác Văn để ý khá kỹ đến những thứ này. Tuy sở trường của hắn là bắt quỷ nhưng trong kiến thức của Thiên Sư bắc phái cũng có vài phần về đất đai và phong thuỷ. Trong lúc rãnh rỗi, Ung Bác Văn đã từng đọc lướt qua chút ít. Lại nghĩ đến kẻ giàu có rất để ý đến phong thủy của phần mộ tổ tiên nên hắn nhịn không được mà thầm so sánh cách bố trí ở đây với sở học của mình.
Nhưng khi đã đối chiếu xong, Ung Bác Văn lại cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Cách bố trí phong thủy trong trang viên không một nơi nào không phạm điều tối kỵ trong phong thuỷ. Sau khi kiểm tra kỹ càng, hắn có thể kết luận đây là đúng là một hung địa cực kỳ hiếm thấy!
"Tốt, thật sự là nơi tốt." Âm thanh từ trong miệng Lưu Ý đột nhiên vang lên. Lúc này, gã đang chỉ vào trang viên ở phía trước, lời nói mang theo hào khí vạn trượng: "Nơi đây quả là sơn thanh thủy tú, hai ngọn núi giằng co với nhau, trái phòng ngự, phải chống đỡ. Ánh sáng chiếu vào, mây trôi tự tụ. Đây không phải là huyệt Song Long hộ châu (Hai con rồng bảo vệ ngọc) chuyên tụ tài sinh bảo sao? Sống trong nơi có phong thủy tốt như thế này, không muốn phát đạt cũng không được. Khó trách Phí tiên sinh phú giáp thiên hạ*..."
(*Phú giáp thiên hạ = Phú khả địch quốc: Tiền bạc đủ để so sánh với nhân gian, đủ sức chống chọi cả một quốc gia - DG)
Ung Bác Văn thu những lời này vào tai, trong lòng nói thầm: "Ngọn núi này vừa thô lậu vừa phong phanh. Vị trí huyệt ở đường cùng, khô ráo lại không ôn hòa, hai quả núi cùng bờ suối tạo thành thế kẹp, trái phải gió đều thổi không vào, có câu: 'Âm phong nhân tuyệt, dương phong nhân cùng'. Nếu vị trí huyệt đặt ở nơi này, không những nghèo khó mà mẹ goá con côi, gia tộc dần dần suy bại còn là chuyện hiển nhiên. Nơi đây nhìn sao cũng là chỗ cực kỳ hung hiểm, tại sao Lưu đại sư lại nói là bảo địa?"
(Huyệt ở đây là nơi đặt mộ tổ tiên - DG)
Hắn lại nghĩ tiếp: "Nhưng nếu nơi đây thật sự là hung huyệt, tại sao Phí Mặc lại có thể phú giáp thiên hạ? Hay vẫn là Lưu Ý nói đúng? Xem ra khả năng xem phong thủy của ta vẫn còn kém xa so với người ta rồi. Ầy, tuy hạnh kiểm của tên này có hơi kém một chút nhưng xem ra khả năng lại không tệ."
Suy nghĩ xong xuôi, Ung Bác Văn nén nghi ngờ xuống bụng. Hắn không dám tùy ý mở miệng còn là vì ngại Lưu Ý lợi dụng cơ hội cười nhạo mình.
Chiếc xe dừng lại ở trước cổng chính của trang viên, ba người vừa xuống xe, bên tai đã nghe tiếng nước chảy róc rách. Dựa theo âm thanh để nhìn lại thì thấy một dòng suối đang chảy dọc từ cửa rồi kéo dài theo hai bên bờ tường, cuối cùng chui vào trong tường như hình chữ bát*.
(*Hình chữ bát (八): Hình nút chai. Theo miêu tả, nơi hẹp như nút chai hẳn chính là cánh cửa - DG)
Ung Bác Văn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: "Dòng suối tại cánh cổng này chảy theo hình chữ bát, hiệu quả là bại tài tuyệt tự*..."
(*Bại tài tuyệt tự = Tiền bạc suy bại, không có con cháu', câu này dựa theo thuyết tiền bạc chảy ra bên ngoài như dòng nước)
Đang chìm trong suy nghĩ, Ung Bác Văn liền nghe Lưu Ý cao giọng chỉ điểm: "Hướng nước thật tuyệt, thoạt nhìn như thủy long hộ khí, tụ tài vượng đinh*."
(*Thủy long hộ khí, tụ tài vượng đinh = Rồng nước bảo vệ nhân khí, tiền tài thịnh vượng, con cháu đầy đàn)
Hàn Nhã từ chối cho ý kiến mà chỉ cười nhạt rồi nói: "Lưu tiên sinh, ta không hiểu những thứ này. Nếu ngươi muốn nói cho Phí tiên sinh nghe thì cũng phải đợi đến khi nhìn thấy ông ấy đã. Ở nơi này, hẳn không ai nghe mấy câu bình luận của ngươi đâu."
Sắc mặt đắc ý của Lưu Ý trở nên cứng đờ. Rốt cuộc gã đành lúng ta lúng túng câm miệng. Sau đó lại không biết Lưu Ý nghĩ gì mà lại lấy một cái la bàn từ trong cặp công văn thường mang theo bên người. Lúc này, gã vừa đưa la bàn lên vừa nhìn khắp xung quanh. Đến khi kiểm tra xong, lông mày của gã chợt nhíu nhưng lập tức liền làm ra bộ dạng như không có việc gì xảy ra.
Hàn Nhã không hề để ý tới Lưu Ý mà liền đi đến trước cửa rồi nói: "Ta đã về, mở cửa."
Cánh cửa sắt màu đen vốn đang im ắng lập tức di chuyển sang hai bên. Bỗng, một làn gió từ bên trong thổi ra khiến cả người Ung Bác Văn trở nên lạnh buốt. Cảm giác nóng bức trong những ngày hè biến mất, nhưng dường như trong làn gió vừa rồi có chứa một chút âm khí. Điều này làm hắn không khỏi rùng mình, đoạn lại vội vàng niệm Hộ thân chú.
Làn âm khí đang đập vào mặt lập tức thay đổi phương hướng.
Ung Bác Văn tập trung nhìn vào không gian phía sau cánh cửa. Trước hết, thứ đầu tiên đập vào trong mắt hắn chính là một lùm cây thấp. Ở sau lùm cây là một cột nước được phun từ dưới đất lên trên. Từ không trung nhìn xuống, làn nước tung tóe tạo thành những bọt rơi tứ tán ra xung quanh, không ít bọt nước theo gió tung bay làm không khí trở nên mát mẻ.
"Mời vào." Tay của Hàn Nhã làm thế mời, sau đó đi trước dẫn đường. Vừa đi được hai bước, nàng đã vào trong trang viên. Bỗng nhiên, con mèo đen vẫn nằm im trong ngực nàng khẽ kêu một tiếng rồi nhảy ra ngoài. Nhanh như chớp, nó đã chạy đến trước người Ung Bác Văn. Lúc này, chỉ thấy con mèo đen nhảy dựng lên rồi thoải mái an vị trên đầu vai của chủ. Sau khi ngồi xuống, cái đuôi thật dài lay động không ngớt. Đồng tử vốn híp thành một đầu dây nhỏ giờ này lại hoàn toàn mở ra. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở rộng, miệng kêu meo meo không ngừng.
Hàn Nhã dừng bước, quay đầu lại nhìn con mèo đen rồi hỏi: "Nó bị gì vậy?"
"Hả?" Ung Bác Văn đang vỗ nhè nhẹ thú nuôi của mình. Vừa nghe Hàn Nhã hỏi thăm, hắn liền đáp lời: "À, có vẻ như nó sợ người lạ. Không có chuyện gì đâu, chúng ta đi vào thôi."
"Sợ người lạ?" Hàn Nhã không hiểu một con mèo thì sợ người lạ để làm chi? Vừa nghĩ đến chú mèo đen dễ thương này lại một lần nữa rơi vào trong tay của người chủ ác độc, nàng liền vươn tay, miệng buông đôi câu dụ dỗ: "Mimi, đến đây. Ta ôm ngươi đi vào."
Giờ phút này, con mèo ngoan ngoãn ở trên đường làm bộ như không hề nghe thấy gì, thậm chí nửa con mắt cũng không thèm liếc một chút.
"Không phải Mimi, nó tên là Bông." Ung Bác Văn cười nói với con mèo trên đầu vai của mình: "Bông, đến chỗ Hàn tiểu thư để nàng ôm ngươi đi..."
Con mèo đen vẫn tỏ ra thờ ơ.
"Được rồi, chúng ta vào đi thôi." Hàn Nhã cảm thấy nhụt chí, lại không dám tốn thời gian ở trước cửa, chỉ phải buông ý định ôm chú mèo. Sau khi quay người vào cửa, trong lòng thầm mắng con mèo này không biết tốt xấu, rõ ràng lại thân mật với cái tên ngược đãi thú vật kia.
"Đồ súc sinh không biết tốt xấu." Lưu Ý mắng một câu rất âm dương quái khí (Ý là giọng mắng như thám giám) rồi vung vẫy cái la bàn trong tay, nghênh ngang đi vào trang viên.
Ung Bác Văn đi lên phía trước một bước, con mèo đen đột nhiên kêu một tiếng, rồi bấu chặt đầu vai đến độ móng vuốt cũng đâm xuyên qua bộ quần áo mùa hè của hắn.
"Êy, thu móng vuốt lại nào. Ngươi cào trúng da ta rồi đó." Ung Bác Văn gõ đầu con mèo đen: "Đồ nhát gan, có đại Thiên Sư ở đây, ngươi còn sợ gì nữa?"
Con mèo đen kêu meo meo hai tiếng, cái đuôi dài nhếch cao. Chỉ thấy nó nghiêng đầu nhìn Ung Bác Văn thật kỹ, xem ra nó cũng không tin cho lắm.
"Êy, nhìn ta như vậy để làm gì?" Ung Bác Văn cảm thấy bất mãn: "Ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ là lúc khảo nghiệm năng lực của ta và ngươi. Vì tìm ra Tiểu Vân tỷ, chúng ta tuyệt đối không được lùi bước, dù phía trước có là núi đao biển lửa hay là gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải xông tới. Nếu ngươi còn muốn lăn lộn với con của ta, vậy thì hôm nay không được lo ra, trước tiên phải tìm được tung tích mẹ của con ta cái đã." Nói xong, Ung Bác Văn không hề để ý tới con mèo đen nữa. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn cất bước tiến vào trong trang viên.