Công Ty Cho Thuê Quỷ


Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không

Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
Chương 7: Ma quỷ hoành hành ở hung huyệt
Biên tập: Nguyệt Nha Nhi
Nguồn: Tàng Thư Viện

Cửa đón khách đặt cạnh một bức tường có lùm cây khá thấp, thoạt nhìn thì thấy rất chỉnh tề nhưng thật ra chẳng được cá tính cho lắm. Duy có mấy bông hoa trắng noãn nổi bật giữa tấm nền xanh biếc của cây cối mới mang đến vài phần hàm súc, thú vị.

Phía sau bức tường là một bể phun nước hình trăng lưỡi liềm, cột nước phun cao ba bốn thước. Dưới ánh nắng mặt trời, những giọt nước rơi xuống trở nên rực rỡ như cầu vồng bảy sắc.

Mảnh đất trống còn lại được phủ lên lớp cỏ chỉnh tề. Trên bãi cỏ bố trí rất nhiều căn phòng bằng gỗ với tạo hình thống nhất. Ở giữa lại có một con đường nhỏ uốn lượn thẳng vào sâu trong trang viên. Dọc theo con đường được tạo ra từ đá cuội, ba người đi xuyên qua vài tiểu viện mang kiểu dáng đơn điệu, lại vượt qua thêm một đoạn hành lang gấp khúc vô cùng cổ xưa, rốt cuộc những tòa lầu màu hồng phấn mới xuất hiện trước mắt.

Trong trang viên cực kỳ yên tĩnh, ba người cùng nhau đi tiếp. Đoạn đường này không có nửa cái bóng người, trang viên xinh đẹp dần lộ ra vẻ trống trải mà âm lãnh.

Vì vách núi đã ngăn cản hơn phân nửa ánh sáng mặt trời cho nên ngoại trừ mảnh cỏ bên ngoài cổng chính, những nơi khác ở bên trong trang viên đều nằm dưới bóng râm.

Không khí ở đây vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo, hẳn là vì đã lâu ánh nắng không chiếu đến.

Rừng cây thưa thớt ở phía xa xa có chút ít sương mù không tiêu tan, làn sương trắng mỏng manh lượn lờ khiến cỏ cây gần đó trở nên mơ hồ, hệt như có một cái bóng đang ẩn hiện.

Đột nhiên Ung Bác Văn có cảm giác bị theo dõi. Toàn bộ tấm lưng của hắn ướt đẫm như nhúng trong nước đá, hơi lạnh từ từ di chuyển lên ngực. Trong phút chốc, tay chân dần dần tê cóng.

Khuôn mặt của Lưu Ý cũng không được tự nhiên. Khi đi đường, đầu gã lắc lư trái phải hệt như cái trống. Sắc mặt càng ngày càng kém, lúc đi đến phía trước tòa lầu màu hồng phấn, khuôn mặt của gã trở nên xanh xao.

Cách bố trí phong thuỷ ở đây đã chênh lệch đến trình trạng độc nhất vô nhị. Nếu Guinness có hạng mục về vấn đề này thì đây chính là kỷ lục thế giới rồi.
Không con không cháu, tiền mất tật mang, nghèo khổ già yếu, mẹ goá con côi, phạm đến uy quyền của quan, gặp tai nạn binh đao...
Có thể nói, bất cứ người nào ở nơi này nếu không chết sạch thì đó mới gọi là việc lạ.

Nhưng nhà họ Phí vừa đông người vừa hưng thịnh, lại càng đại phú đại quý... Điều này thật sự làm Ung Bác Văn không biết giải thích thế nào.

Lúc nhìn thấy tòa lầu màu hồng phấn, Lưu Ý rốt cục cũng thét lên một cách kinh hãi, chỉ thấy hắn chỉ vào tòa lầu rồi lắp bắp nói: "Đây.. đây là vị trí đặt huyệt ư? Sao... sao có thể như vậy..."

Trong phút chốc, gã liền cảm thấy ngột ngạt khó thở, đến lời cũng nói không ra.

Vị trí huyệt được xây dựng ở đây rất lâu, tất nhiên long khí sẽ tổn thương. Cho dù không còn không có bố cục phong thủy hung ác nhưng chỉ cần chôn cất trong khu vực này thì chỉ có nước nhận lấy tai hoạ.

Ung Bác Văn chau mày, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an. Hắn để ý thấy mọi nơi đều có vẻ quỷ dị, ầm trầm. Thầm kiểm tra bằng linh giác, Ung Bác Văn nhận ra xung quanh tràn đầy tử khí, tuyệt không phải là nơi người có thể sống. Nếu không phải vì cứu bạn gái, chỉ việc đầu tiên hắn muốn làm là quay đầu chạy trốn đến một nơi cách xa cái nơi tà môn này.

"Làm sao vậy?" Hàn Nhã nghe tiếng kêu của Lưu Ý mới quay đầu hỏi: "Lưu tiên sinh, có vấn đề gì sao?"

"Không, không có." Tâm thần của Lưu Ý đã bay đi nơi khác. Vừa trả lời xong, sắc mặt của gã trở nên trắng bệch, sau đó miệng thì thầm, bàn tay đang cầm la bàn vụng trộm bấm đốt ngón tay liên tục.

"Đây là lầu Thính Phong, nơi Phí tiên sinh tiếp đãi khách quý." Hàn Nhã xoay người, chỉ vào cái lầu nhỏ màu hồng phấn rồi nói: "Đi thôi, Phí tiên sinh đang chờ các người đấy."

Hai người đi theo Hàn Nhã đều có nỗi bất an của mình. Lúc này họ đã đến trước cửa lầu, trên cửa treo một tấm biển, ba chữ to ở trên tấm biển chính là ba chữ "Lầu Thính Phong".

Cái biển này màu đen tuyền, chữ đỏ tươi, nếu nhìn thoáng qua sẽ ngỡ rằng đây là do máu người dội lên. Ung Bác Văn vừa nhìn thấy những chữ này, cả người không khỏi cảm thấy run rẩy. Nhưng vì không muốn mất thời gian với tấm biển, hắn vội vàng cất bước xông thẳng vào bên trong lầu.

Phòng khách rộng rãi mười phần, ở giữa bày biện bàn đá và vài băng ghế, hai bên nam bắc đều có thể ngồi ngắm cảnh. Xa xa có đặt một chậu hoa thụ cực lớn, nhìn xuyên qua cành lá um tùm, Ung Bác Văn có thể thấy được những đường nét chạm trỗ hoa văn tinh xảo trên cửa sổ gỗ màu hồng. Trên cửa sổ có gắn những tấm kính lục lam chàm tím, những bóng cây lắc lư chập chờn trong tấm kính nhìn giống hệt như vô số cánh tay đang vung vẩy, đong đưa.

Trước mặt Ung Bác Văn là một giá sách lớn dựa vào tường, trên kệ bày nhiều loại sách lớn nhỏ, ở giữa giá sách có vài căn nhà nhỏ bằng gỗ, vừa liếc sơ đã có thể nhìn ra giá trị xa xỉ. Hai bên trái phải của giá sách đều có bậc thang bộ, hẳn đây chính là con đường dẫn lên lầu hai.

Toàn bộ phòng khách được sắp xếp theo phong cách cổ xưa, Ung Bác Văn vừa đi vào liền có cảm giác hỗn loạn thời không, trong lòng không khỏi có cảm tưởng đi vào cánh cửa thời gian rồi trở lại quá khứ, sau lại có cảm giác đứng giữa hiện trường quay phim cổ trang.

"Mời hai vị ngồi, ta sẽ đi mời Phí tiên sinh." Hàn Nhã khoát tay chặn hai người lại rồi liền quay người rời khỏi.

Có lẽ từ lúc thành danh đến nay, Lưu Ý vẫn chưa hề đi một quãng đường xa đến như vậy. Lúc này, trên trán gã đã ngập tràn mồ hôi. Đợi bóng Hàn Nhã vừa khuất, Lưu Ý liền tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, thân hình nặng nề của gã làm cái ghế này run rẩy không thôi.

Ung Bác Văn không phải không cảm thấy mệt nên đành buông cây súng nước trên tay và ba lô khổng lồ xuống một cái ghế khác, sau lại vỗ đầu vai Hắc Miêu rồi dạo quanh phòng khách vài vòng. Đến khi đã cảm thấy nhàm chán, hắn mới xem xét đến giá sách.

Trong mấy trăm quyển sách trên giá cũng có hơn phân nửa có nội dung thuộc về các loại hình phong thuỷ, cách tránh ma quỷ... Có lẽ Phí Mặc rất sùng bái lĩnh vực này.

Ung Bác Văn tiện tay cầm bản kinh Nghi Long xuống, chưa kịp mở ra thì đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc mơ hồ của phụ nữ.

"Meo!" Con Bông kêu một tiếng, lông tóc dựng đứng lên, thân thể cong lại, tất cả các chi đều được đặt trong thế sẵn sàng.

Tiếng khóc lóe lên rồi im bặt ngay sau đó, đợi Ung Bác Văn nghiêng tai nghe ngóng để tìm nơi phát ra tiếng khóc thì xung quanh đã trở nên yên tĩnh. Trong lòng của hắn vừa kinh hãi vừa nghi ngờ. Đến khi quay người nhìn lại, chỉ thấy Lưu Ý đang loay hoay với một cái la bàn.

Ung Bác Văn nhịn không được mới hỏi: "Lưu tiên sinh, vừa rồi ngươi có nghe thấy một tiếng khóc hay không?"

Lưu Ý nhìn Ung Bác Văn bằng nửa mắt, đoạn cười lạnh nói: "Tiếng khóc con mẹ gì? Ở đâu ra lại có thứ đó? Chắc người có chứng hoang tưởng rồi. Thằng nhóc kia, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, muốn làm ăn với Phí tiên sinh thì cũng tự coi lại xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Hừ hừ, nếu làm trễ nãi công việc của Phí tiên sinh, chỉ sợ rằng có chết cũng không đủ để bồi thường!"

Ung Bác Văn không muốn nói nhảm cùng Lưu Ý, nhưng cũng biết hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, tuyệt đối gã sẽ không bỏ qua cho mình. Rốt cuộc, hắn đành phải nhẫn nhịn để giải thích: "Lưu tiên sinh, ngươi không nên hiểu lầm. Phí tiên sinh mời ta đến không phải để xem phong thuỷ, ta sẽ không đoạt chuyện làm ăn của ngươi đâu."

"Hả? Vậy ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ Phí tiên sinh cố ý mời ngươi tới dùng cơm?" Lưu Ý mặt mũi tràn ngập ý mỉa mai, hiển nhiên gã không tin lời của Ung Bác Văn.

"Phí tiên sinh nói trong nhà có chút... Ực... Có chút đồ vật không sạch sẽ... Cho nên mời ta đến thanh lý giúp." Ung Bác Văn giải thích một cách hàm hồ: "Chuyên môn của ta là bắt quỷ tránh ma, tuyệt đối không am hiểu về phương diện phong thuỷ."

"À..." Sắc mặt Lưu Ý dần buông lỏng: "Nếu so về khả năng xem phong thuỷ thì ở Xuân Thành này không có ai có thể hơn ta. Có lẽ Phí tiên sinh cũng không có khả năng tìm những người khác."

Ung Bác Văn cười thầm, thấy gã đã tạm hòa hoãn, hắn định lên tiếng thì bỗng tiếng khóc kia lại vang lên một lần nữa.

Nhưng lần này tiếng khóc rất rõ ràng hơn so với lần trước, ở giữa không gian buồn man mác, âm thanh réo rắt thảm thiết lại càng khiến người nghe cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng mềm nhũn, không chừng đến nước mắt cũng có thể rơi.

Tiếng khóc này phát ra từ lầu trên!

Ung Bác Văn đột ngột quay người nhìn bậc thang hướng lên lầu.

Con Bông ở trên vai hắn kêu thầm trong họng, thân thể của nó càng ngày càng tỏ ra khẩn trương hơn.

Nhưng tiếng khóc lại biến mất một lần nữa.

Ung Bác Văn quay đầu lại nhìn Lưu Ý rồi hỏi: "Lưu tiên sinh, ngươi đã nghe thấy chưa?"

Sắc mặt Lưu Ý tái mét, trong mắt toát lên nỗi sợ hãi, gã miễn cưỡng gật đầu, giọng nói trở nên run rẩy: "Đã nghe, thiệt là những vật kia?"

Tiếng khóc này vừa bồng bềnh vừa thấm thoát, lại thê lương thêm chút lạnh lẽo... Tuyệt không phải tiếng khóc của con người, cho dù có một kẻ điếc đặc đứng ở đây cũng không thể không cảm thấy sợ hãi. Tuy Lưu Ý là đại sư phong thủy nhưng trên phương diện bắt quỷ lại dốt đặc cán mai. Mà gã là kẻ có pháp thuật trong người, cũng hiểu biết nhiều thứ hơn so với người bình thường, chính vì vậy nỗi sợ hãi trong lòng gã càng lúc càng khuếch trương.

"Sợ rằng điều này không thể sai được." Ung Bác Văn gật gù, giọng nói có vẻ hoài nghi: "Không thể không nói loài quỷ trước mắt thật hung lệ, mặt trời còn chưa xuống núi đã dám ra đây quấy phá..."

Nói đến đây, đột nhiên hắn dừng lại, thầm nghĩ: "Chẳng phải quỷ hấp khí dám bám trên người của Phí Mặc giữa ban ngày ban mặt hay sao? Nói không chừng quỷ quái ở đây cũng cùng một loại với quỷ hấp khí. Tung tích của Tiểu Vân tỷ tám phần có liên quan đến những thứ này."

Nghĩ tới đây. Ung Bác Văn mặc kệ tâm tình hỗn loạn mà quay người vọt tới trước ba lô, tay nhét một bó bùa thật to vào trong túi quần, lại đem kiếm gỗ đào cắm trên đai lưng. Sau khi do dự chốc lát, hắn đành vác cây súng bắn nước ở trên lưng, tay trái cầm kính Bát Quái, tay phải thủ sẵn pháp quyết hộ thân. Cùng con mèo đen trên vai, Ung Bác Văn sải bước phóng lên lầu.

Chạy đến bậc thang đầu tiên, đột nhiên Ung Bác Văn lại nghĩ: Nếu cứ để Lưu Ý ở lại đây sẽ không được an toàn. Đoạn, hắn dừng bước nói với Lưu Ý: "Lưu tiên sinh, chúng ta cùng đi chứ."

Nghe xong, Lưu Ý chấn động, vội vàng khoát tay cười: "À? Không cần khách khí, ngươi cứ việc tự nhiên, ta sẽ ở đây canh cửa để quỷ không còn đường chạy trốn."

Ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng lại nói thầm: "Thằng nhóc này không phải bị bệnh tâm thần chứ? Vừa biết có quỷ, đã hưng phấn giống như ăn hết một vỉ Viagra vậy."

"Cũng được." Thật ra, Ung Bác Văn cũng không muốn mang theo Lưu Ý. Đến khi thấy gã từ chối, hắn cũng không khách khí nữa mà lập tức xông lên bậc thang ở bên trái. Chỉ phóng mấy bước đã lên đến lầu hai.

Phía trước bậc thanh lên lầu hai là một cái sảnh nhỏ, nội thất gồm có dãy sô pha cùng một bàn trà. Trên tường treo một cái ti vi siêu mỏng cỡ lớn. Hai bên trái phải quanh chiếc ghế sô pha lần lượt có mỗi cánh cửa, tất cả đều khép.

Ti vi đang mở, trên màn chính là một bộ phim ma Hồng Kông sản xuất vào thập niên chín mươi. Một đám nhân vật chính đang bị ma rượt đến nỗi trốn chui trốn nhủi như chuột, nguyên bản đám này phải gào khóc thảm thiết nhưng vì TV đang ở chế độ Mute (Tắt tiếng) nên không có bất kỳ âm thanh nào.

Ung Bác Văn vẫn đứng ở bậc thang cao nhất, hắn không dám mạo hiểm bước vào. Sau khi quan sát mọi nơi mà không có phát hiện gì, Ung Bác Văn mới bước đến bàn trà một cách cẩn thận.

Ngoài mấy loại hoa quả tươi ngon, trên bàn còn có một chén trà, nước trà còn khoảng nửa chén. Mấy hột trái cây trong thùng rác ở bên cạnh vẫn còn mới, ắt hẳn vừa được vứt vào đó không lâu. Ung Bác Văn suy nghĩ một chút, đoạn lấy tay sờ lên chén trà.

Chén trà vẫn còn ấm.

Tất cả mọi biểu hiện trong sảnh nhỏ đều nói lên một điều, đó là vừa có người vừa ăn vặt vừa xem tivi.

Nhưng bây giờ người đâu?
Ung Bác Văn giơ kính Bát Quái lên, tay phải vẽ một lá bùa trên mặt kính rồi quát khẽ:

"Truy tà đuổi quỷ, ta cùng thần kính. Trên hô Kim – Thủy, trong sáng ngoài tối. Quỷ nào có thể nấp, hồn nào có thể trốn? Cấp cấp như luật lệnh!"

Sau đó, Ung Bác Văn liền giơ tấm gương soi một vòng xung quanh sảnh nhỏ, đồng thời tư tưởng cũng tập trung để có thể quan sát những biểu hiện trong kính Bát Quái. Và ngay lập tức, hắn liền thấy ở trên cửa bên trái có một bóng mờ chợt lóe lên rồi biến mất. Lúc này, Ung Bác Văn không cần nghĩ ngợi nữa mà lập tức đi đến phía trước cánh cửa này và đẩy vào.

Phía sau cửa là phòng ngủ. Cửa sổ có gắn nhiều song sắt nhỏ, ngoài ra còn treo tấm màn màu xanh nhạt. Lúc này, cửa sổ đang mở một nửa, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nhẹ mang chút ẩm ướt kéo vào làm tấm màn bay múa không ngớt.

Phía trước cửa sổ bày một cái bàn học màu đen, hai bên chất đầy những bức hoạ được cuộn tròn, giữa bàn là một trang giấy Tuyên Thành thật lớn. Bức họa được một cái chặn giấy đè lên, hiện đang mở. Trên giấy vẽ cảnh ngọn núi cùng thác nước bằng mực nước, nét mực vẫn chưa khô, ngòi bút trên giá ở bên cạnh cũng còn ẩm ướt.

Đối diện với bàn học là một cái giường đơn, trên tường treo bảo kiếm để trang trí, nhưng ở dưới giường thì chỉ có một cái hộp đàn khá giống một cái quan tài cỡ nhỏ. Cả gian phòng thật dài mà chỉ có một cửa sổ nhỏ, hơn nữa nơi đây vốn nằm trong bóng râm của vách núi nên cả gian phòng cũng trở nên âm u và tràn ngập một loại áp lực làm con người hít thở không thông.

Trong phòng không người, Ung Bác Văn cầm kính soi một lượt nhưng chẳng thu hoạch được gì. Chính lúc Ung Bác Văn cảm thấy khó hiểu thì đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng khóc lê thê vang lên! Kỳ lạ ở chỗ, nơi phát ra tiếng khóc chính là phía sau vách tường!

Ung Bác Văn lại dùng kính Bát Quái chiếu lên vách tường, cũng không có một chút phản ứng nào. Sau khi ngây ngẩn một chút, hắn liền nghĩ đến sự việc mình nhìn thấy ở bậc thang lên lầu. Lúc này, Ung Bác Văn mới nhận ra lầu hai bị chia làm hai bộ phận độc lập. Rất hiển nhiên, hắn đã đi sai đường.

"Thật phiền toái." Ung Bác Văn căm tức mắng chửi, đoạn quay người xuống lầu.

Chứng kiến Ung Bác Văn đi xuống, Lưu Ý liền không thể chờ đợi được mà hỏi: "Bắt được chưa?"

"Đi nhầm sang bên cạnh rồi." Ung Bác Văn không rảnh trả lời rõ ràng với gã, vội vàng lên lầu bằng bậc thang bên phải.

Ngay khi vừa leo lên lầu hai, đột nhiên Ung Bác Văn có ảo giác rằng mình vẫn đang đi cầu thang bên trái.

Cũng là lầu hai, cũng là sảnh nhỏ, cũng là hai cánh cửa đối diện nhau... Nếu nói, vì những thứ ở trên xuất phát từ những thiết kế đối xứng một cách bình thường thì sự giống nhau trong hai phòng khách được biểu diễn qua bàn trà, ghế sô pha, lẫn ti vi, thậm chí đến hoa quả lẫn chén nước còn lại một nửa trên bàn trà cũng không hề khác thì chỉ có thể dùng hai chữ quỷ quái để hình dung!

Nếu như không phải gian phòng kia không chỗ nào không tồn tại âm khí bức người, cũng như nếu không phải góc tối ở gian phòng bên kia là bên phải, khác với góc tối ở nơi đây là bên trái thì Ung Bác Văn đã thật sự cho rằng mình đã chạy sang gian phòng bên trái rồi.

Một ý nghĩ kỳ quái mà mơ hồ chợt lóe lên trong đầu Ung Bác Văn. "Nó" vẫn biến mất nhanh như vậy, căn bản không thể nào bắt được. Chính vì vậy, trong lòng hắn dần có một cảm giác bất an.

Ung Bác Văn cố gắng cưỡng chế đủ loại cảm xúc không tốt trong lòng, đoạn lại cất bước đi đến trước cửa phòng ngủ, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa.

Khí âm hàn mạnh mẽ đập vào mặt hắn.

Cũng là phòng ngủ đó, vẫn là cửa sổ nhỏ đó, cho dù là bàn học hay giường đơn và bức họa cuộn tròn trên bàn cho đến bảo kiếm đang treo trên tường, còn có cái hộp đàn như quan tài cỡ nhỏ ở dưới giường... Tất cả, tất cả đều tồn tại hệt như gian phòng bên trái.

Ngoại lệ duy nhất chỉ là ngay trong gian phòng này, ở giữa phòng ngủ có một bóng dáng yểu điệu.

Tuy Ung Bác Văn mở cửa rất nhẹ nhàng nhưng hắn có cảm giác như bóng dáng kia cố ý quay đầu về phía cửa ra vào cùng lúc với âm thanh đẩy cửa của Ung Bác Văn vang lên để đối mặt với hắn.

Đó là một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc thật dài, hai mắt thật to, miệng mồm tròn xoe, làn da ánh lên màu hồng phấn, nàng đáng yêu hệt như một con búp bê, chỉ là trên khuôn mặt non nớt của cô bé này đang mang vẻ ưu sầu xen lẫn bi thương không tương xứng với độ tuổi của mình. Trong mắt nàng ngập tràn nước mắt, điều này lại càng khiến cho Ung Bác Văn nhịn không được mà sinh lòng đồng cảm. Thật giống hành động vô ý thức, hắn rất muốn há miệng để hỏi xem tại sao vị muội muội này ở đây thút thít nỉ non một mình.

Nhưng hắn vừa mở miệng ra, lời nói còn chưa vang lên, trong lòng đã tỉnh táo như trước.

"Hay cho thuật mê hoặc của loài quỷ!" Từ dưới đáy lòng, Ung Bác Văn cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng dám dùng thủ đoạn này trên người một vị Thiên Sư đương đại như ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng."

Cô bé kia thấy kẻ xa lạ đang đứng trước cửa, liền vội vàng lau nước mắt trên khóe mi, hỏi một câu với vẻ mất hứng: "Ngươi là ai? Vì sao lại vào phòng của ta?"

"Phòng của ngươi?" Ung Bác Văn lạnh lùng thốt: "Người và quỷ khác nhau, ngươi đã chết đi, vì cớ gì lại muốn ở lại nhân gian để quấy phá."

Nói xong, hắn giơ Bát Quái Kính, vừa niệm động nhiếp quỷ chú vừa ấn một tấm bùa định quỷ lên trên kính, hét lớn một tiếng: "Gáy a lải nhải mà hống". Bùa định quỷ vang lên một tiếng "Ong ong" nho nhỏ rồi bắt đầu bốc cháy. Cùng ngọn lửa, mặt kính bắn ra một tấm màn ánh sáng màu vàng rồi cố định cô bé tại chỗ.

Cô bé hét ầm lên. Lúc này, vì bị ánh sáng chiếu lên nên cả người nàng lập tức trở nên trong suốt như pho tượng thủy tinh.

"Hà hà, trước mặt Thiên sư, mặc kệ ngươi có thủ đoạn ma quỷ gì thì cũng không thể chịu nổi một đòn."

Ung Bác Văn vừa ra tay đã giành phần thắng, trong lòng rất ư là đắc ý. Đoạn, hắn giơ tấm gương lên rồi đi đến trước mặt cô bé vừa bị ánh sáng màu vàng giữ lại, cười lạnh nói: "Ta thấy lúc ngươi chết tuổi tác cũng không lớn, có lẽ không có oán niệm gì quá sâu, ở lại nhân gian hẳn là vì bị người nhốt lại. Nói, chủ nhân của ngươi là ai? Chỉ cần ngươi trung thực khai báo, thiên sư siêu độ cho ngươi ngay lập tức..."

Cô bé tội nghiệp kia nhìn Ung Bác Văn, không đợi câu nói dông dài của hắn kết thúc thì đã khóc òa. Nước mắt trong suốt chảy song song. Dưới ánh sáng vàng, lệ rơi đầy phòng rồi hóa thành một vài tia sáng lóng lánh và biến mất.

"Đối với ta, thứ thuật mê hoặc này không có tác dụng gì đâu." Ung Bác Văn chẳng thèm ngó tới mà hừ một tiếng: "Ta có Hạo Nhiên Chính Khí* trên người, lại có pháp chú hộ thể, loại người như ngươi..."

(*Hạo Nhiên Chính Khí, hay còn gọi là Khí Hạo Nhiên: Đây chính là khí chất to lớn trong bầu trời. Khí Hạo Nhiên cũng có nghĩa là ý chí to lớn và quang minh chính đại. Chính Mạnh Tử đã từng nói: Ngã thiện dưỡng ngô hạo nhiên chi khí. Nghĩa là: Ta nuôi dưỡng thuần thục cái khí hạo nhiên của ta... Kẻ sĩ khi xưa cũng thường dùng từ này để thể hiện vẻ chính trực của mình hoặc người khác. Trong truyện, Ung Bác Văn muốn chỉ tâm tính của mình đã được rèn đúc kỹ càng, không sợ thuật mê hoặc tâm thần của ma quỷ - DG)

Cô bé càng khóc càng thương tâm, nước mắt càng chảy càng nhiều, ánh sáng lóng lánh bay ra nhanh chóng vây đầy thân thể của nàng, hệt như vô số đom đóm bay múa, nhìn qua thật sự rất đẹp mắt.

"Ngươi, ngươi, ngươi đừng khóc nữa." Rốt cuộc Ung Bác Văn không kiên trì nổi rồi, giọng nói đã trở nên mềm nhũn: "Ngươi đã sợ chủ của ngươi đến như vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa. Trước tiên ta giữ ngươi lại, đợi sau này sẽ siêu độ cho ngươi."

Tiếng khóc vẫn không dứt, càng khóc càng vang dội, thân hình càng ngày càng trong suốt.

Con Bông vừa lắc đầu kêu meo meo vừa nhìn kẻ ức hiếp trẻ em bằng một ánh mắt tràn ngập ý khinh bỉ.

Ung Bác Văn không biết làm sao: "Ngươi nên biết mình chính là quỷ, nếu như vẫn còn khóc, nguyên khí sẽ chảy ra bên ngoài theo nước mắt. Một lúc nữa, không cần ta siêu độ thì ngươi chết vì khóc mất rồi."

Khóc, cô bé vẫn thút thít nỉ non... Chỉ là tiếng khóc bắt đầu suy yếu.

Ung Bác Văn cảm thấy mình hệt như ác ma mặt dày ức hiếp tiểu loli, lại có cảm giác đạo pháp của mình cao thâm. Thoạt nhìn, cô bé này cũng không có pháp lực gì để có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Lúc này, hắn mới thu lại kính Bát Quái rồi nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, được rồi, ta không bắt ngươi, không nên..."

Tiếng khóc vẫn không dừng lại nhưng đột nhiên cô bé bay lên trên không rồi xuyên cửa sổ. Trong phút chốc đã biến mất mà không để lại bất kỳ tung tích, chỉ nghe một câu nói kèm theo khóc sướt mướt: "Đại phôi đản (Đồ xấu xa/vô lại) thích ức hiếp trẻ con. Cầu cho ngươi đi ra đường bị máy bay rớt xuống đè chết!"

"Con mẹ nó, tiểu loli chết tiệt! Còn dám chạy!" Ung Bác Văn rất giận, thấy nàng bay ra ngoài từ cửa sổ. Trong nháy mắt, lửa giận xông lên não, cũng không cần nghĩ ngợi mà phóng đến trước cửa sổ. Nhưng con Bông thì lại rời khỏi đầu vai của hắn mà không rên một câu.

Một tiếng "Ầm" vang lên, đầu của đập vào song sắt trên cửa sổ, thân thể bị dội ngược lại mặt bàn rồi mới rớt xuống dưới mặt đất. Trong giây phút này, đầu óc của hắn vừa choáng váng mà lưng thì lại càng đau nhức. Sau khi rên rỉ vài tiếng hắn mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Một lần nữa, Ung Bác Văn vọt tới cửa sổ rồi vừa nắm lấy hai thanh sắt vừa dùng hết sức để lôi kéo. Chắc do vừa rồi bị hắn đụng trúng một cú rất mạnh, chỉ khoảng năm phút, song sắt gần như kiên cố đến cực hạn đã bị hắn bẽ gãy toàn bộ. Thậm chí vì dùng sức quá mạnh, Ung Bác Văn vừa nắm song sắt vừa ngã chổng tứ chi lên trời, đến sàn nhà cũng phải rung rinh một chút.

Con Bông lắc đầu kêu "Meo meo", một bộ làm ra vẻ không nỡ nhìn chủ.

"Tại sao lại xui xẻo đến như vậy? Chẳng lẽ hôm nay mọi việc đều bất lợi hay sao? Biết vậy trước khi đi ra ngoài, mình nên tra thêm hoàng lịch là được rồi." Ung Bác Văn nằm trên sàn nhà, trăm mối lo nghĩ vẫn không có cách giải đáp nào. Chỉ là lúc này cũng không phải là lúc nghĩ đến thời vận, hắn cắn răng cố nén đau để đứng lên lần nữa. Bấy giờ, Ung Bác Văn ném song sắt xuống sàn nhà rồi đi đến bên cạnh cửa sổ. Hắn vừa nhìn xuống liền thấy từ lầu hai đến mặt đất cũng không cao lắm nên quay đầu nói với con mèo đen: "Bông, ngươi ở chỗ đây chờ ta." Nói xong hắn vịn bệ bệ cửa sổ rồi nhảy xuống.

Tuy vào trong lầu không được bao lâu nhưng khi Ung Bác Văn nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng trong nháy mắt, hắn còn cảm thấy rõ ràng ánh sang đã mờ đi rất nhiều so với lúc nãy. Ung Bác Văn vừa rơi xuống mặt đất liền đảo mắt nhìn quanh. Trước mắt hắn là đồng cỏ có sương trắng lượn lờ, ánh mắt cũng trở nên mông lung, nhưng bóng người hay bóng quỷ cũng không có. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trên, trên trời mây đen quay cuồng, chẳng biết trời đã tối từ bao giờ.

Xung quanh, khí lạnh bức người, âm trầm đáng sợ. Mặc dù Ung Bác Văn là Thiên Sư chuyên môn bắt quỷ trừ tà, nhưng đột nhiên rơi vào trong một nơi quỷ quái như thế này, hắn vẫn nhịn không được mà run rẩy, trong lòng chỉ cảm thấy hơi lạnh ngày một tăng, cả người đều trở nên lạnh buốt.

Ung Bác Văn lấy lại bình tĩnh, đem kính Bát Quái giơ lên. Chỉ là khắp nơi thiếu ánh sáng nên pháp chú truy tung không có đất dụng võ. Nhưng điểm ấy cũng không thể làm khó Ung Bác Văn, lúc này, hắn mới lấy điện thoại di động ra, chiếu đèn pin ở trên đỉnh điện thoại vào trong kính, ngay lập tức, một dải ánh sáng lập tức lao ra khỏi tấm kính. Ung Bác Văn quơ tấm gương dẫn ánh sáng chiếu lên bệ cửa sổ, nơi hắn vừa mới nhảy xuống, Bấy giờ, hắn mới nhận ra có một bóng đen nhỏ yếu lập lòe trong ánh sáng.

Ung Bác Văn móc ra lá bùa rồi đốt nó và quăng lên trên mặt kính, miệng quát: "Tứ cảnh khai sáng, bát giới lục phương, ánh sáng mang điềm lành làm dẫn, truy đuổi quỷ khí, không đâu có thể ẩn nấp, không hình bóng có thể trốn, nhanh!"

Bóng đen bên trong ánh sáng liền bay về phía trước, cuối cùng mới ánh sang dẫn đến một căn nhà nhỏ ở cách đó không xa, cùng lúc đó, bóng đen cũng biến mất.

"Hô hô, để xem ngươi có thể chạy đi đâu!" Ung Bác Văn cười gian. Với điện thoại di động trên tay, hắn chạy đến phía trước căn nhà trệt kia, chỉ thấy chính giữa căn nhà có một đường phân cách màu đen chia căn phòng thành hai nửa. Ở hai bên trái phải đều có một cửa ra vào, một cửa sổ. Kiểu dáng của cửa sổ giống nhau như đúc, xem ra khá đối xứng.

Ung Bác Văn hơi do dự một chút, vừa định đẩy cửa thì lại nghe một giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng: "Ngươi muốn tìm ai?" Nhìn lại, hắn không khỏi cảm thấy giật mình một phen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui