Giữa trưa nắng một ngày mùa hè, trên một con đường cái hoang vắng không mấy ai lui tới, cây cối hai bên đường đều uể oải, ỉu xìu, rũ cành lá xuống, mấy con ve không biết trốn ở nơi nào đang kêu to khàn cả giọng làm người ta càng thêm vài phần phiền muộn cùng khô nóng.
Chỉ có một ngọn núi xa xa um tùm cây xanh tươi tốt mới còn có thể cho người ta một tia cảm giác mát mẻ.
Nơi này là sát rìa phía Tây của thành phố Đông Thái, chính phủ đầu năm nay đã tiến hành kêu gọi đầu tư, muốn khai thác mảnh đất này làm kinh tế.
Không ít những công ty bất động sản cùng cá nhân đã nghe được tiếng gió, lập tức chạy tới gom đất, một khu nhỏ các office building được dựng lên, nhưng sau khi các loại cao ốc building mới vừa xây được một nửa, chính phủ lại chọn phát triển một khu khác bên phía Bắc gần nội thành hơn, tin này làm cho không ít người trong đám đầu tư cò con tức khắc trợn tròn mắt.
Cái địa phương này vốn dĩ chính là giao giới giữa hai khu đất huyện, không trường học, không bệnh viện, không xí nghiệp, thậm chí ngay cả thôn xóm cũng không có.
Ngoại trừ một ngọn núi cao xanh um tươi tốt và một con sông thanh triệt có thể hấp dẫn những cư dân thành thị tới đây nghỉ mát hai mùa Xuân, Thu ra, nơi này thật là không có một chút hấp dẫn người.
Lý Tiểu Tiểu kéo hành lý nhìn cái xe taxi hấp tấp rời đi, nặng nề thở dài một tiếng, cũng không biết mình tới địa phương này là quyết định đúng hay sai nữa.
Lại nói một tuần trước, cô vẫn còn là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, tay xách theo lý lịch trích ngang bôn ba phỏng vấn khắp nơi, đang rầu rĩ không thông vì chuyện thuê nhà tìm việc, vậy mà hiện tại cô cư nhiên trở thành người thừa kế hợp pháp cho một công ty giải trí mà nhà nhà người người không ai biết tên.
Lý Tiểu Tiểu lại một lần nữa nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhùn thế nào cũng cảm thấy nơi này không giống như có một công ty giải trí.
Chỉ nói cái thành phố nhỏ cấp ba cấp bốn Đông Thái này thôi, ngay cả một minh tinh cũng chưa từng có, công ty giải trí thì càng là tai không nghe mắt không thấy.
Nếu không phải ông cậu của cô trước khi qua đời đã đích thân gọi điện thoại cho cô, rồi mấy hôm sau lại có một vị luật sư tây trang nghiêm chỉnh, giày da bóng loáng tới làm thủ tục nhận thừa kế cho cô, cô tuyệt đối sẽ không cho việc này là thật.
Lý Tiểu Tiểu là học về chuyên ngành kế toán, ngày thường cũng có xem phim hay mấy chương trình giải trí, nhưng kiến thức về showbiz thật sự có giới hạn, đối với những chuyện của minh tinh hay giới giải trí đều không quá hiểu biết, nếu không phải ông cậu cô nói nếu cô thừa kế công ty sẽ có thể kế thừa luôn cả bất động sản thuộc sở hữu công ty, cô nhất định sẽ từ chối tới cùng.
Nhưng hiện tại tới nơi này rồi, trong lòng cô lại có chút bồn chồn, ông cậu nói tới cái bất động sản gì đó, đừng nói là một toà cao ốc xây dựng dở dang đang trùm mền thiếu vốn đi.
Lấy tập văn kiện trong túi ra, lại lần nữa nhìn thoáng qua địa chỉ ở mặt trên, đầu Lý Tiểu Tiểu càng muốn trướng to, cái địa chỉ số 1 đường Tiên Phàm này rốt cuộc là ở chỗ quỷ quái nào chứ?
Lý Tiểu Tiểu mở bản đồ trên di động, nhập địa chỉ số 1 đường Tiên Phàm vào, nhưng kết quả lại là không tìm được thông tin giống như vậy.
Cô buồn bực thở dài, hối hận sao mình không tra địa chỉ xong trước đã, hiện tại xe taxi cũng đi rồi, cô bây giờ muốn bỏ đi cũng đâu dễ dàng như vậy.
Kéo rương hành lý trên con đường đất gập ghềnh còn chưa được sửa chữa tốt, cô lang thang không có mục tiêu mà đi tới phía trước.
Chẳng mấy chốc, cái rương hành lý màu đỏ liền bị phủ kín một tầng bụi đất, ngay khi cô đang chuẩn bị móc di động ra, đặt một chiếc xe qua app để dẹp đường hồi phủ, bỗng nhiên khóe mắt quét tới một cái sân cổ kính ở nơi xa.
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện bên trong rừng trúc ở chân núi lộ ra một góc tường viện màu đỏ, chỉ là lúc nãy đứng cách quá xa cho nên mới không có chú ý tới.
Không biết vì sao, Lý Tiểu Tiểu lại có một loại xúc động muốn tới đó xem thử.
Cô kéo rương hành lý đi về phía chân núi, đi được chừng mười phút sau, đã tới trước cái sân viện kia, chỉ thấy tường gạch bao lại sân đã phủ kín rêu xanh cỏ dại, hai cánh cửa không còn nhìn thấy rõ màu gì đang treo nghiêng trên khung cửa, phía trên hai cánh cửa lớn còn có treo một tấm biển trông có vẻ được gắn rất chắc, mặt trên còn có mấy chữ to: Công ty giải trí Tiên Phàm.
Không nghĩ tới đạp mòn giày sắt không tìm được, công ty giải trí Tiên Phàm lại liền ở ngay trong khúc quẹo rừng trúc này.
Lý Tiểu Tiểu nhìn chữ trên bảng hiệu, biểu cảm trên mặt lại lộ ra một lời khó nói hết, lại nhìn hai cánh cửa lớn rách nát ngay trước mắt này, cô thật sự không dám duỗi tay ra đẩy, cứ cảm thấy mình hơi dùng sức một chút là có thể đẩy ngã luôn cả cái cánh cửa này xuống đất.
Đặt rương hành lý xuống dưới cửa, Lý Tiểu Tiểu nhìn quanh trái phải một vòng, phát hiện cái sân này vậy mà chiếm diện tích rất lớn.
Nếu nhìn vào tường viện bên trong, có thể thấy kiến trúc thoạt nhìn cũng có chút cổ xưa, xa xa nhìn có loại cảm giác như xuyên qua lịch sử.
Chỉ là, cái tòa nhà một gạch một ngói này thoạt nhìn không có chút xíu quan hệ nào với một cái gọi là công ty giải trí.
Nếu không ông cậu cô chết quá nhanh, hơn nữa lại còn đã hoả táng, Lý Tiểu Tiểu thật sự muốn hỏi ông ấy một chút xem, ông nghĩ cái gì mà lại mở một công ty giải trí ở đây vậy?
Lại nhìn hai cánh cổng lớn trước mặt một lần nữa, Lý Tiểu Tiểu hai tay đỡ cửa, thật cẩn thận đẩy ra một khe hở, nắm lấy rương hành lý đi vào sân.
Trong viện lại không có vẻ hoang vắng giống như bên ngoài, ngược lại hoa cỏ xanh um được xử lý khá tốt, đá xanh lót đường cũng sạch sẽ ngăn nắp, trên mặt đá ngay cả một lớp bụi cũng không có, xem ra ngày thường đều có người thường xuyên quét tước.
Lý Tiểu Tiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc ấy trong văn kiện tiếp nhận thừa kế có một cái điều khoản vô cùng kỳ lạ, đó là người thừa kế phải ở tại trong công ty.
Cô nghĩ ở lại công ty có nghĩa là ở trong ký túc xá công ty, cũng tình cờ cô đang gặp phải quẫn cảnh phải dời ra khỏi ký túc xá của trường gấp và tự đi thuê nhà, cho nên khi nghe được điều khoản này đối với cô mà nói thật giống như niềm vui từ trên trời rơi xuống, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý ngay.
Nhưng không nghĩ tới công ty lại là một toà viện cổ xưa ở trong một nơi hẻo lánh như vậy, một mình cô ở khẳng định sẽ vô cùng sợ hãi, nếu như có đồng sự cùng nhau ở thì sẽ kiên định hơn nhiều.
Lý Tiểu Tiểu kéo cái rương đi vào bên trong, vừa đưa mắt quan sát đánh giá cảnh trí khắp nơi, vừa đưa tay đặt lên bên miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Có ai không?"
"Đây!" Một giọng nói già nua khàn khàn từ bên tai vang lên, Lý Tiểu Tiểu dừng bước, nhìn thoáng qua khắp nơi lại không thấy bóng người, đang lúc cô có thấy có chút kỳ quái, một cụ ông với bộ râu dài đang cười đến hai mắt như vầng trăng khuyết từ bên trong đi ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tủm tỉm, nhìn thập phần hiền lành: "Cô là Lý tổng đúng không? Đại Lý tổng trước khi qua đời đã có dặn, cô sẽ tới thừa kế công ty."
Lý Tiểu Tiểu không nghĩ tới ông cậu của cô đã nói chuyện này trước cho nhân viên công ty nghe rồi, có chút hơi xấu hổ cười cười: "Ông ơi, con tên là Lý Tiểu Tiểu, ông gọi con Tiểu Tiểu là được.
Không dám giấu gì ông, con vừa mới tốt nghiệp, cũng không có kinh nghiệm quản lý gì, càng không hiểu chuyện của giới giải trí, con thật đúng là sợ mình không đảm nhiệm được vị trí này."
Ông cụ chống gậy đi một vòng quanh Lý Tiểu Tiểu nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn kỹ ngũ quan của cô, chậm rãi nói: "Ta thấy cô tiên cốt tiên cách, ngũ quan cũng rất có linh tính, khẳng định có thể đảm nhiệm chức giám đốc công ty giải trí Tiên Phàm của chúng ta, cô yên tâm đi."
Lý Tiểu Tiểu: "............"
Ông lão à ông nói thật đi, ông sau khi tan tầm có phải còn làm thêm, đi trải chiếu đoán mệnh cho người ta dưới chân cầu không, ngay cả tiên cốt tiên cách cũng có thể nói ra miệng như vậy, còn có thể giả được sao?
Nhưng mà người lớn tuổi mê tín một chút cũng là bình thường, Lý Tiểu Tiểu cũng không để bụng, nhìn nhìn cái sân không hề có hơi người, thuận miệng hỏi: "Ông à, con phải xưng hô với ông như thế nào vậy? Ông phụ trách phương diện nào trong công ty chúng ta nha?".
"Ta phụ trách chuyện dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc hoa cỏ, thuận tiện trông vườn." Cụ ông ha hả cười: "Cô kêu ta là lão Thổ là được."
Lý Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ lại một chút mấy lúc người ta cúng quải, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái họ "Thổ" này ngày thường tương đối hiếm gặp.
Lão Thổ là một người rất nhiệt tình, vẫn luôn lải nhải giới thiệu cho Lý Tiểu Tiểu: "Đại Lý tổng trước khi qua đời có nói với cô đúng không, về sau cô cũng ở tại công ty chúng ta luôn."
"Con biết rồi, ông xem con không phải xách theo cái rương tới đây luôn sao!" Lý Tiểu Tiểu sau khi nhìn qua cái sân này liền nghẹn một bụng nghi vấn, chờ tới bây giờ mới thật vất vả hỏi ra: "Ông ơi, công ty chúng ta kinh doanh như vậy ít nhất cũng được mấy năm rồi đúng không? Loại nhà cổ như cổ trạch này thể đăng ký công ty sao? Nhìn thế nào cũng không giống như chỗ dùng để kinh doanh nha!".
Truyện Khoa Huyễn
"Có thể chứ! Ta có giấy phép kinh doanh đây này!" Lão Thổ duỗi tay, cho vào trong một cái túi nhỏ đang đeo bên hông cào cào, thực mau liền móc ra một đống giấy chứng nhận cùng con dấu, giấy phép buôn bán và chứng nhận nộp thuế đều thập phần đầy đủ, địa chỉ đăng ký chính là số 1 đường Tiên Phàm, mà pháp nhân của công ty đã đổi thành tên Lý Tiểu Tiểu.
Lý Tiểu Tiểu lộ ra biểu tình kính nể, tuy rằng công ty không mấy tiếng tăm, nhưng hiệu suất làm việc này cũng quá nhanh rồi.
Từ ngày ông cậu liên hệ với mình cho đến hôm nay cũng được mấy ngày đâu, bọn họ ngay cả giấy phép doanh nghiệp cũng đã thay đổi xong rồi, tốc độ này chả mấy chốc muốn đuổi kịp mấy doanh nghiệp lớn ấy chứ.
Lão Thổ cho Lý Tiểu Tiểu xem xong giấy chứng nhận, lại cất chúng nó vào lại trong túi của chính mình, nâng cây gậy lên chỉ vào tiền viện: "Đây là văn phòng công ty chúng ta, tổng cộng năm gian phòng.
Ba khoảng sân trong hậu viện đều là ký túc xá cho nhân viên ở."
Lý Tiểu Tiểu tuy rằng chưa từng đến công ty lớn nào, nhưng mấy năm nay kinh nghiệm vừa học vừa làm lại không ít, khi nghỉ hè cũng từng vào mấy công ty nhỏ làm thực tập sinh.
Công ty quy mô nhỏ chỉ có năm gian văn phòng cũng không hiếm lạ, nhưng chưa bao giờ thấy ký túc xá lại có quy mô lớn gấp mấy lần văn phòng.
Nhưng mà nghĩ đến đây là công ty giải trí, lại cảm thấy hình như cũng hợp lý.
Nói gì thì nói, nhóm nghệ sĩ cũng cần giữ hình tượng ngăn nắp lượng lệ, trợ lý hay người đại diện cũng không thể bạc đãi, cho nên cần nơi ở lớn hơn một chút cũng là bình thường.
Lý Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ tới mình vào cửa công ty đã nửa ngày, ngoại trừ lão Thổ ra, những người khác cũng chưa thấy một ai, tức khắc hứng thú bừng bừng hỏi một câu: "Lão Thổ à, công ty chúng ta có bao nhiêu nghệ sĩ vậy?"
Lão Thổ gãi gãi mặt: "Ách, có sáu nghệ sĩ."
Tựa hồ như sợ Lý Tiểu Tiểu ghét bỏ, lão Thổ vội vàng bổ sung một câu: "Nhưng mà cô cứ yên tâm, công ty chúng ta có một đội ngũ ứng viên khổng lồ, chỉ cần công ty muốn, sẽ có cuồn cuộn không ngừng nghệ sĩ đến bổ sung vào công ty."
Lý Tiểu Tiểu cân nhắc một chút, hình như cũng chưa nghe nói ở thành phố này có cuộc thi tuyển chọn diễn viên to lớn nào a, nhưng mà cũng có thể do mình ngày thường không quá chú ý mấy tin tức phương diện này.
Mà mấy cái đó đều là công tác sắp tới thôi, bây giờ cô càng phải quan tâm hơn chính là tổ chức công ty và tình hình kinh doanh, nhân viên hiện tại như thế nào.
Lý Tiểu Tiểu: "Ông ơi, vậy công ty ta có bao nhiêu người đại diện nhỉ?"
Lão Thổ: "Không có."
Lý Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, ngay cả một người ngoài nghề như cô cũng biết công ty giải trí phải cần có người đại diện để nhận kịch bản, quảng cáo này nọ cho nghệ sĩ, sắp xếp lịch trình bọn hắn.
Cho dù là người không nổi tiếng, mấy nghệ sĩ xài chung một người đại diện đi nữa, thì cũng có một người chứ.
Lý Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim nhỏ của mình một đường chìm xuống: "Vậy trước kia ai ở trong công ty chúng ta nhận hợp đồng cho nhóm nghệ sĩ vậy?"
"Ông chủ á!" Lão Thổ nói chuyện tỉnh rụi như không: "Ông chủ kiêm nhiệm người đại diện."
Thôi cũng được đi, ông chủ kiêm nhiệm người đại diện cũng không xấu, ai biểu công ty mình là công ty nhỏ chi!
Lý Tiểu Tiểu kiên cường mỉm cười một chút: "Vậy nếu những nghệ sĩ có kịch bản hay có hoạt động gì đó, thì ai đi theo bọn họ nha?"
Nụ cười trên mặt lão Thổ rõ ràng có chút chột dạ: "Công ty chúng ta ít nhân viên, cho nên ông chủ cũng kiêm chức trợ lý luôn."
Trái tim Lý Tiểu Tiểu lại chìm xuống một bậc; "Lão Thổ, ông lời thật nói cho con nghe đi, ông chủ còn phụ trách làm gì nữa?."
"Vậy thì nhiều." Lão Thổ bẻ ngón tay đếm cho Lý Tiểu Tiểu xem: "Mấy chuyện tài vụ, thuế má, giấy tờ này nọ, khai báo cư trú nhân sự, còn mấy thủ tục hành chính cá nhân Lý tổng cũng phụ trách."
Lý Tiểu Tiểu nghe đều thấy tuyệt vọng: "Ông ơi, ông ăn ngay nói thật, công ty ta ngoại trừ ông cùng sáu nghệ sĩ ra, còn có nhân viên nào khác không?"
Lão Thổ: "Có a!"
Lý Tiểu Tiểu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe lão Thổ nói tiếp: "Công ty ta còn có một người phụ trách nấu cơm là Lão Táo, nói cho cùng, ngoại trừ quét rác nấu cơm, chuyện khác đều là ông chủ tự làm."
Lý Tiểu Tiểu: "............"
Hiện tại hối hận còn kịp hay không?.