Kỳ 1. LIM - CUỘC ĐUA BAN MAICuộc đua xuất phát từ một vạch sơn trắng, vắt ngang chính giữa đại lộ trung tâm. Tôi xuất phát. Những bước đầu tiên thơ thới, khá dễ dàng. Tuy nhiên, ở đoạn rẽ, đột ngột đường chạy trở thành một cuộc rượt đuổi khủng khiếp. Những đối thủ không nhìn rõ mặt bám sát sau lưng. Tôi lao thẳng về phía trước, hai chân guồng nhanh. Khớp gối của tôi như một cỗ máy hoạt động hết tốc lực, càng lúc càng cuống quýt, cuồng loạn. Đường hầm tối om. Tiếng gió lùa như các vệt roi quất vun vút. Vài vệt đèn xe chạy ngược chiều sáng lóa biến thành những mũi dao lạnh toát, rạch vào không gian. Tôi đã bị đuổi sát sau lưng. Những bàn tay níu lấy áo tôi, giằng co giữ dội. Một sợi dây tung vút đi, quấn chặt vào cổ tôi, siết mạnh. Tôi vùng vẫy vì nghẹt thở. Những cú đá và cú đấm được tung ra. Sợi dây bị nới lỏng. Tôi lảo đảo chồm dậy, vùng chạy tiếp. Tôi không tìm cách về chinh phục đích đến nữa. Tôi chỉ cố gắng tìm cách đào thoát khỏi cuộc chạy ghê rợn không rõ nguyên cớ này. Tôi rẽ sang phải. Con đuờng vắng vẻ, êm mượt. Tôi chạy chậm dần, thở ra nhè nhẹ. Đúng lúc nhẹ nhõm đó, đột nhiên, một mũi súng đen ngòm hiện ra ngay giữa hai mắt tôi. Mũi súng tiến gần, dí vào chính giữa trán. Không khuỵu xuống, cũng không tìm cách tháo chạy. Chẳng phải can đảm gì. Đơn giản là toàn thân tôi đã đông thành băng đá. Mũi súng nóng dần lên, như một dấu nung in trên trán. Tôi nhắm nghiền mắt, chờ đợi tiếng nổ định mệnh.
Đoàng... oàng... oàng...
Tiếng nổ vang động, kinh hoàng. Nối tiếp sau đó, một tràng dài những tiếng nhốn nháo, ầm ĩ khôn tả vọng đến. Tôi từ từ mở he hé mắt. Tôi đang nằm trong giường của mình. Cái chăn, sợi dây quấn vào cổ tôi ban nãy, bắn tung dưới sàn. Những chiếc gối méo mó nhăn nhó dồn cục cuối góc giường. Một đốm nắng lọt qua lỗ thủng trên cửa sổ, in bóng ngay chính giữa trán tôi. Gió lùa qua những vòm lá cổ thụ trên cao, rầm rì, vi vút. Dưới đường, một chiếc xe tải nào đó bị bể bánh, may mắn không gây tai nạn nhưng đám đông kinh hãi vẫn chưa chịu giải tán. Tôi ngồi thừ trên giường. Cảm giác may mắn... thoát chết khiến đầu óc tôi nhẹ bẫng, bay vu vơ đâu đó. Bỗng dưng, tiếng chuông báo thức của ba chiếc đồng hồ trong phòng đồng loạt réo vang. Nhạc điện thoại cũng đổ dồn dập, loé lên giọng nói nheo nhéo được cài đặt sẵn: "Lim, dậy ngay! Biết hôm nay có việc gì không?". Những ý nghĩ sáng rõ bắt đầu quay trở lại. Đang ngồi đung đưa chân, đột ngột tôi nhảy chồm lên. Hơn 7 giờ. Đã muộn. Tại sao tôi lại có thể quên bẵng hôm nay là ngày tôi đi phỏng vấn xin việc?
Cửa tủ nhỏ bật mở. Một đống quần áo nhồi nhét bên trong đột ngột xổ ra, đổ ụp xuống đầu tôi như một cơn sóng thần. Lóp ngóp chui ra khỏi những bộ quần áo, tôi cuống quýt lao vào lựa chọn một bộ trang phục khả dĩ. Khả dĩ trong mắt tôi và khả dĩ trong mắt những người sẽ chọn một nhà thiết kế trẻ đầy tài năng như tôi vào làm việc. Quần jeans rách vào áo gypsy? Không ổn, bụi bặm quá! Váy cổ nơ màu hồng? Ồ, về khả năng chuyên môn thì tôi cóc sợ. Nhưng nếu thấy tôi mặc bộ đồ này, có thể nhà tuyển dụng sẽ đề xuất với tôi khoản tiền lương chỉ đủ uống sữa cho mau lớn. Sau hồi lâu căng thẳng đắn đo, tôi lôi ra được từ dưới đáy tủ một cái chemise màu đỏ. Chà, đây là màu tôi ưa thích nhất. Cổ áo còn trang trí bằng những hạt cườm xanh óng ánh. Về nguyên tắc phối màu, sắc đỏ của cái áo sẽ tuyệt nhất nếu đi với chiếc jupe nâu sẫm. Tuy nhiên, chẳng làm sao tìm ra được nó trong đống bùi nhùi này. Kim đồng hồ chậm rãi nhích sang số 8. Nhắm mắt nhắm mũi, sau khi ủi và mặc chemise, tôi xỏ luôn chiếc váy tình cờ chộp được. Đôi giày cao gót nữa là hoàn tất bộ cánh nhân viên hoàn hảo. Tôi mở cửa phòng, biến thành một cơn lốc cuộn xoáy trên cầu thang. Mẹ tôi đang lúi húi trong bếp, với một cái chảo rán toả hương thơm nức và mỡ bắn xèo xèo. Mặc dù toàn tâm toàn ý với món trứng ốp-la, nhất cử nhất động của tôi vẫn không lọt qua mắt mẹ. Bà hét lên:
- Lim, chưa ăn sáng mà lao đi đâu thế?
- Con đi làm! - Tôi nhảy phốc lên, túm gọn chìa khoá xe treo trên tường cao.
- Hả? - Cùng với tiếng thốt lên đầy ắp bàng hoàng, cái chảo đầy mỡ trên tay mẹ bùng lên ngọn lửa sáng choé.
- Hôm nay con đi kiếm việc. Chắc chắn con sẽ có một chỗ ngon lành. Rồi con sẽ có tiền. Con không ăn bám ba mẹ nữa đâu! - Vừa đẩy con xe vespa cánh cam ra khỏi cổng, tôi vừa ngoái đầu vô nhà, hét lên đầy phấn khích.
- Trước khi không ăn bám, thì cũng phải ăn sáng! - Mẹ hét vọng theo. Những nguyên tắc vớ vẩn của mẹ luôn hành hạ mọi thành viên trong gia đình khốn khổ như vậy đấy. Giá như mẹ liếc nhìn miếng trứng đã cháy đen thì...
Như một nữ kỵ mã dắt chú ngựa thân yêu, tôi đeo lên mắt cặp kính chuồn chuồn, phi thẳng lên yên xe, đạp nổ máy. Đại lộ rộng thênh mở ra phía trước. Tập hồ sơ xin việc nằm gọn trong chiếc túi lớn, áp sát sau vai. Tuần trước, tôi đã điền kỹ mẫu đơn xin việc. Và hôm qua, một cuộc điện thoại hẹn tôi sáng nay thực hiện cuộc phỏng vấn. Tôi nộp đơn vào công ty quảng cáo Red Sun. Có khối chỗ đăng báo tìm designer giỏi. Nhưng tôi chọn nơi đây để đầu quân. Dễ hiểu thôi, ngay ở tên công ty, đã hiển hiện màu đỏ mà tôi mê mẩn. Biết sự lựa chọn của tôi, mấy đứa bạn cùng lớp nhăn mũi: "You sẽ outngay từ vòng gửi xe. Red Sun là một công ty thuộc một tập đoàn quảng cáo tầm cỡ thế giới. Cỡ chuyên viên lâu năm mới có cửa làm việc tại đó. You nghĩ mình là ai?" Ồ, tôi chẳng nghĩ mình là ai sất. Nếu tôi thất bại chỗ này, tôi sẽ nộp đơn vào nơi khác. Nhưng mà này, làm sao một dân thiết kế có kỹ thuật cao cường, ý tưởng sáng tạo cùng mình như tôi lại có thểout được nhỉ? Chẹp chẹp! Tôi chúa ghét những kẻ chưa làm gì đã tiên đoán đủ thứ thất bại. Tôi sẽ cho bọn họ biết tài...
Vượt qua các ngã tư đông đúc, tôi rẽ sang đoạn đường ít xe cộ, rợp bóng cây xanh. Những ý nghĩ sảng khoái trong đầu như một làn gió mát nâng cánh, khiến tôi tăng ga phóng nhanh hơn. Đèn vàng. Lằn sơn trắng. Đèn đỏ. Không có công an. Đường cắt ngang vắng re. Nào, ta vọt luôn đây kẻo trễ giờ hẹn gặp nhà tuyển dụng.
Két... ét... ét...
Tiếng bánh xe nghiến trên đường nhựa. Một cú bay tung người. Cảm giác đau nhói sau lưng. Tôi mở choàng mắt. Không, tôi không mơ. Con bọ cánh cam yêu quý của tôi vừa làm một cú va chạm kinh hoàng với một chiếc ô tô màu đen. Lồm cồm bò dậy, tôi phủi váy, nhảy lò cò đi nhặt lại kính và giày, rồi hì hục dựng lại chiếc xe đổ nghiêng. Cửa ô tô bật mở. Một gã ăn mặc cũng đen ngòm như chiếc xe gã lái nhẹ nhàng bước xuống, đi về phía tôi. Gã cao lớn, khoảng chừng 28 cho đến 30. Tôi chột dạ, thử liếc nhìn thương tích do con bọ gây ra cho chiếc ô tô đen. Một vết trầy lớn ngay phía đầu mũi xe. Chà, phen này sắp lôi thôi to. Tôi nhảy lên vespa, gò lưng đạp máy. Ôi, có lẽ do cú va đập quá hớp,hoặc do chiếc vespa nổi máu phản chủ, nó nhất định không nổ. Mồ hôi toát ra trên trán tôi. Gã áo đen đến sau lưng tôi, nhẹ nhàng rút chìa khoá ra khỏi ổ cắm, bình thản lên tiếng:
- Xuống đây, cô nhóc! Dù không có công an, thì cũng không thể bỏ đi như một kẻ vô can sau khi đua xe và gây ra một thảm hoạ đường phố!
Ối ối, nghe gã ta nói kìa, văn hoa gớm. Hừ, đừng hòng tôi thua cuộc nhé. Ôm chặt tập hồ sơ trước ngực, tôi gườm gườm mắt nhìn gã áo đen, che giấu nỗi khiếp hãi dưới vẻ mặt đầy đe doạ.
- Lớp sơn đẹp tuyệt chiếc xe của tôi đã bị trầy xước. Cô tính sao?
- Chiếc vespa của tôi đã bị anh húc ngã. Xe to đụng xe nhỏ, chắc chắn xe to sai! - Tôi lên giọng cứng cỏi.
- Tôi không care những luật lệ trẻ con. Tôi chỉ muốn trao đổi công bằng, dựa trên luật giao thông. Cô biết rõ là mình đã chạy vượt đèn đỏ.
- Nhưng tại sao ông không thắng lại khi thấy tôi chứ! - Tôi nói nhỏ hơn, bắt đầu chột dạ. Một đám đông đánh hơi thấy mùi xung đột bắt đầu tụ lại thành một vòng tròn bao quanh tôi và gã áo đen.
- Nào, không cù nhây nữa. Hoặc cô lên tiếng xin lỗi và bồi thường thiệt hại. Hoặc chúng ta sẽ cùng đi đến công an. Tôi có thể mời một vài người gần đây làm chứng cuộc va chạm. OK chứ?
Tôi nhớn nhác nhìn quanh. Làm sao đào thoát khỏi tình huống khủng khiếp này? Nhìn qua vai gã áo đen, bất chợt tôi nhận ra trong đám đông những người tò mò bu quanh, có một kẻ gian đang mở cửa xe hơi, thò đầu vào vào trong, tìm cách khua khoắng vài thứ. "Nhìn kìa!"- Tôi nhảy dựng, kêu to. Mọi người giật thót, ngoái nhìn theo hướng tôi chỉ. Người áo đen vội vã buông tôi ra, chạy về phía xe của mình. Tranh thủ thời cơ, tôi trèo lên yên vespa, đạp mạnh cần đạp. May mắn làm sao, máy xe nổ váng lên. Tôi lao vút đi, vô cùng nhẹ nhõm khoái trá.
Cao ốc văn phòng. Tầng 12. Sau khi gửi xe, tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy ào về phía thang máy. Một cô gái trẻ, tóc dài thả sau lưng bị tôi xô bật. Cô ấy hơi lảo đảo, nhưng không hề cất tiếng phàn nàn. Sàn đá hoa cương trơn như đổ nước xà bông khiến tôi suýt ngã dập mũi. Chính cô gái ấy đã vịn vai tôi, kịp thời giữ lại. Tôi chỉ kịp lí nhí cảm ơn khi cùng đứng trong thang máy. Cô gái ấy cũng đi phỏng vấn thi tuyển vào Red Sun, nhưng ở một bộ phận khác. Khi chia tay ở quầy tiếp tân, hai chúng tôi chúc nhau may mắn. Tôi chạy về phía cánh cửa có tay nắm đồng sáng rực, bên trên đề bảng Phòng thiết kế.Một người phụ nữ thò đầu ra, cau có nhắc lại: "Ai là Lim? Cô ta không có mặt ở đây ư?" "Tôi đây!" - Tôi kêu ầm lên. Hàng chục con mắt ứng viên nhìn tôi, tò mò và cười cợt. Vuốt lại tóc và áo, tôi đĩnh đạc bước vào phòng. Phía sau cái bàn rộng, một chiếc ghế da quay lưng. Mọi thứ xung quanh sang trọng tột độ. Tôi không dám làm ồn, chỉ hắng giọng nhè nhẹ thông báo tôi - ứng viên đầy triển vọng đã có mặt. Chiếc ghế da từ từ xoay lại. Thật khủng khiếp...