Công Ty

Kỳ 59. HOÀNG ANH - VÁY CƯỚICuộc họp sáng đầu tuần như thường lệ. Theo quy định mới, biên bản sẽ ghi chép bằng tiếng Anh và gửi trực tiếp về công ty mẹ ngay khi buổi họp kết thúc. Đương nhiên, tất cả các manager của Red Sun đều phải trao đổi bằng tiếng Anh. Một vài manager hoàn toàn mất tự tin. Trước đây, khi sử dụng tiếng Việt, họ luôn nói khá nhiều và thường tranh luận gay gắt trong buổi họp. Nhưng bây giờ thì họ im lặng, dáng ngồi như muốn rút sâu vào lòng ghế. Tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Thời gian bỏ ra theo học thêm các khoá Anh ngữ đắt tiền buổi tối quả không phí hoài. Nhiều đồng môn cũ khi gặp mặt hay than phiền về sự vô dụng của một số kỹ năng học ở đại học. Tôi không thích cái trò đổ lỗi để bao biện cho sự kém cỏi. Nếu tự thấy không ổn, thì hãy tìm cách đổ đầy thứ mình cần. Có thể kỹ năng nói của tôi chưa nhanh và không thật đúng giọng, nhưng tôi nắm bắt tất cả các ý kiến một cách thoải mái. Ngay hồi mới đi làm, tôi đã hiểu nếu chỉ dựa vào vốn Anh ngữ còm cõi thu nhặt suốt bốn năm đại học, chắc chắn tôi sẽ đánh mất nhiều cơ hội. Thậm chí, nó có thể là điểm yếu có thể khiến tôi bị quật đổ bất cứ lúc nào. Dự đoán đó trở thành sự thật còn sớm hơn tôi hình dung. Gần đây, Red Sun có đợt tuyển dụng. Các nhân viên trẻ hầu hết là du học sinh trở về từ Mỹ, Úc hay Canada. Ngay phòng Sales của tôi cũng xuất hiện hai thành viên mới. Không thể phủ nhận kiến thức chuyên môn và phương pháp làm việc chuyên nghiệp khiến các job họ đảm trách chạy trơn tru hơn hẳn cách làm việc của nhân viên Sales cũ. Khi trò chuyện giữa hai người với nhau, hai thành viên mới tránh xài tiếng Việt. Họ ngỡ rằng ngồi khuất sau cabin, sales manager không - được - du - học không thể hiểu hết các từ lóng, những câu chữ liến thoắng mà họ nói. Nhưng tôi ghi nhớ hết các ý coi thường và châm biếm họ ném về tôi. Chẳng chóng thì chầy, hai nhân viên đó sẽ sớm trở thành đối thủ. Tôi không hề lo sợ. Kinh nghiệm hai năm tại Red Sun dạy tôi một điều: Kỹ năng, kiến thức và kinh nghiệm chỉ chiếm năm mươi phần trăm thành công trong môi trường công sở. Nửa còn lại, quan trọng hơn, quyết định sự thành đạt, chính là khả năng nhạy bén nắm rõ những mối quan hệ cần thiết và óc khôn ngoan biến mình thành một vật thể không thể thiếu trong guồng máy. Một kẻ dù giỏi dang đến đâu, vẫn có thể kiếm một người tương tự hoặc giỏi hơn để thay thế. Càng tự tin mình là số một, càng dễ chết. Chỉ riêng việc các nhân viên mới vội đánh giá tôi quá thấp đã cho thấy họ non nớt, không thể giành phần thắng trong cuộc đối đầu. Ý nghĩ này như một khám phá tàn bạo, khiến tôi nhếch môi cười khoan khoái.

Ngày còn sinh viên, có lần tôi run sợ khi nghe giảng viên thỉnh giảng nói về sự cạnh tranh trong môi trường công ty. Nhưng giờ đây, tôi thừa hiểu cạnh tranh chỉ đáng sợ khi người ta nghĩ quá nhiều về thất bại. Thực ra, nếu nghĩ nó là trò chơi mà chỉ cần gắng sức một chút, ta có thể giành phần thắng thì mọi việc trở nên hấp dẫn. Thậm chí, nó còn là một dạng men gây nên trạng thái hưng phấn và tinh khôn đặc biệt khiến những ai từng trải qua khó lòng từ chối những cuộc đối đầu kế tiếp...

Tự cắt đứt dòng ý nghĩ miên man, tôi tập trung trở lại vào nội dung cuộc họp. Mấy manager mắt nhìn đăm đăm vào màn hình laptop hoặc e-book, tai căng ra, chăm chú lắng nghe và ghi chú số liệu. Peter Yeo đang thông báo sắp tới, Red Sun lập ra thêm một công ty trực thuộc, chuyên thực hiện game show truyền hình. Đầy phấn khích, Peter nói thêm về ý tưởng sẽ thành lập hãng phim. CD Nguyên hơi nheo mắt, nhìn ra khung kính trắng loá ánh nắng buổi sáng. Gương mặt anh chừng như gầy hơn. Đôi mắt mệt mỏi. Anh lướt mắt nhìn qua tôi, không dừng lại. Vô cảm. Vẻ hờ hững làm tôi nhói đau. Sau bài phát biểu dài đầy hứng khởi, Peter ngồi và uống cạn chai nước suối. Account manager ngước lên, lo ngại:

- Theo tôi hiểu, ý ông là Red Sun sẽ có một công ty con, chuyên sản xuất chương trình và làm phim truyền hình?

- Đúng vậy! - Peter Yeo nhướn mày.

- Nắm bắt sớm thị phần quảng cáo thông qua các giờ phát sóng phim truyền hình, cài cắm các đoạn quảng cáo vào nội dung phim quả là những ý tưởng nhạy bén. Nhưng ông có chắc là Red Sun có một ai đó đủ giỏi để đảm trách lĩnh vực rất mới mẻ này không?


Peter Yeo nhìn thẳng vào Account manager, mỉm cười. Hệt như suốt từ đầu buổi họp, ông ta chỉ chờ đợi câu hỏi này mà thôi

- Okay lah, chúng tôi đã có một nhân vật để tiến cử. Một người chuyên nghiệp. Chắc chắn nhiều người không biết mặt nhân vật đó. Nhưng ít nhất, có hai thành viên ở đây biết rất rõ! - Peter nhấn mạnh cụm từ hai thành viêni ở đây một cách đầy ẩn ý.

Các manager xôn xao, nhìn nhau dò hỏi. Tôi hơi căng thẳng. CD Nguyên ngoảnh nhìn về bàn, gương mặt trống rỗng. Anh lên tiếng, giọng nói lạnh lùng thuần tuý công việc:

- Người điều hành hãng phim và sản xuất chương trình là cô Katherin Trần. Có lẽ nhiều vị ở đây chưa biết mặt. Cô ta là con gái ông Trần, chủ của Red Sun. Cô ấy cũng là vợ sắp cưới của tôi.

Những gương mặt ngồi quanh bàn bỗng giãn ra. Những nụ cười. Một vài người đứng lên chìa tay chúc mừng. Theo phản xạ tự nhiên, tôi cũng đứng dậy. Nhưng bất thần, các khớp xương ở đầu gối và mắt cá chân của tôi nhói buốt, rã rời. Cảm giác đặc biệt mà tôi chỉ cảm thấy mỗi khi căm ghét cùng cực, phẫn uất vì một thứ tôi thiết tha từ lâu đã bị giằng mạnh ra khỏi tay, bị cướp đi ngay trước mắt mình. CD Nguyên mời mọi người ngồi lại bàn, để anh gửi thiệp mời đám cưới. Tôi là người nhận thiệp cuối cùng. CD Nguyên nói với tôi, như với tất cả những người khác: "Thu xếp thời gian và đến chung vui với gia đình chúng tôi!". Một câu nói xã giao, nhưng tôi chỉ nhìn thấy trong đó một sự mỉa mai đầy tràn. Ngón tay run rẩy, tôi lật nắp phong bì, rút thiệp ra xem. Sự tò mò va nỗi oán hờn như tia lửa hàn nóng rãy, cắt vào da thịt tôi. Lễ ở nhà thờ. Tiệc khách sạn sáu sao. Quan khách được yêu cầu mặc lễ phục. Trước khi rời phòng họp, tôi đi lướt ngang qua CD Nguyên. Tôi tự nhủ lớp phấn phủ kỹ trên mặt không để lộ làn da tái nhợt. Bất thần, tôi nhìn thẳng vào Nguyên. Đôi mắt thiết tha nung nấu khiến anh khựng lại. Tức khắc CD Nguyên nhìn sang hướng khác.

Tôi về phòng làm việc. Giao xong việc cho các nhân viên, tôi đọc lướt qua các trang tin tức kinh doanh trên net. Đầu óc tôi vẫn lởn vởn những ám ảnh về đám cưới của CD Nguyên và Kat Trần. Điện thoại bỗng rung nhẹ. Số điện thoại của Tài. Kể từ sau cái job thất bại với Ano mà tôi đứng ra lãnh trách nhiệm thay, Tài mau chóng tự nguyện trở thành tâm phúc của tôi. Thông qua tai mắt của anh ta, tôi nắm rõ hơn ý tứ các nhân viên phòng Sales. Thỉnh thoảng, tôi nhờ Tài vài việc lặt vặt bên ngoài công việc. Anh ta giúp tôi một cách mau chóng, nhiệt tình... Tôi trả lời di động. Đầy hồi hộp, Tài cho biết anh vừa vớ được mối bán căn hộ cao cấp khá hời. "Hoàng Anh, cô tới đây xem ngay nhé. Tôi chờ. Mau lên!". Theo cách Tài nói, nếu như tôi bỏ lỡ mối này, thì phải rất khó khăn và rất lâu nữa tôi mới kiếm được căn hộ ưng ý. Có lẽ Tài nói đúng. Cô hội không tới nhiều lần. Mặt khác, tôi cũng cần đi ra khỏi đây, chí ít là thoát ra khỏi những suy tính ngột ngạt lúc này.


Căn hộ đẹp hơn hình dung. Tầng năm. 72 mét vuông. Phòng khách. Hai phòng ngủ. Bếp. Nội thất được trang hoàng vừa vặn, trang nhã. Tôi bật cửa sổ, nhìn xuống thảm cỏ công viên. Một chung cư cao cấp đúng nghĩa. Thang máy, siêu thị, công viên và vô số các tiện ích trong môi trường sống không chê vào đâu được. Người đàn ông trung niên chủ nhân căn hộ có đôi mắt buồn thảm khác lạ. Ông ta dẫn tôi đi xem các phòng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tôi âu lo. Có lẽ, ông ta quá ngán ngẩm những kẻ mơ mộng. Đến xem nhà và nuốt nước bọt thèm thuồng, nhưng không có đủ tiền để mạnh dạn trả giá. Ông ta nhìn tôi đờ đẫn:

- Cô sẽ mua căn hộ này chứ?

- Giá hơi cao... - Tôi lưỡng lự - Ông có thể bớt cho tôi được không. Ông biết đấy, tôi mới đi làm...

Người chủ nhà không nói gì. Gương mặt ông ta rắn lại như đóng băng. Chỉ có đôi mắt vẫn ủ dột như một con chó bị đánh đập tàn nhẫn.

Thật sự, 700 triệu cho một nơi ở lý tưởng như thế này khó tìm nơi đâu khác. Nhưng hai năm đi làm tiêu xài dè sẻn, cày thêm cật lực các công việc kế toán ngoài giờ, bán cái xe tay ga đang đi, rồi tính cả khoản tiền có thời gian Peter chu cấp, tôi cũng chỉ dành dụm chưa đầy một nửa con số cần thiết. Gần 400 triệu còn lại, tôi biết xoay nơi đâu? Dường như đọc được nỗi băn khoăn trong mắt tôi, Tài đề nghị chủ nhà để tôi và anh ta trao đổi riêng thêm một lúc nữa.

- Có lẽ anh giúp tôi tìm một căn hộ khác, nhỏ hơn cũng được. Nhưng rẻ hơn. Thú thật là tôi không có đủ tiền! - Tôi nói nhỏ. Thật chẳng dễ chịu gì khi phải thú thật về tình trạng thiếu thốn của mình.


- Cô có thể vay mượn ở đâu được không? Chẳng ai có ngay một khoản lớn để mua nhà. Người ta thường phải xoay sở mỗi nơi một chút. Rồi sau đó trả dần dần - Tài nói tha thiết - Cô biết đấy, căn hộ này rẻ không ngờ. Nó còn mới tinh. Chỉ cách trung tâm thành phố 10 phút đi xe. Nếu không phải lúc cần tiền, người ta không ra giá bán rẻ như thế này đâu. Tôi hỏi rồi, có mấy căn hộ giống vậy ở khu bên cạnh cũng rao bán. Gần một tỉ, Hoàng Anh ạ.

- Tại sao ông ta chấp nhận bán rẻ thế này? - Tức khắc tôi nghi ngờ.

- Ông ta mua căn hộ, đầu tư, định cho thuê kiếm tiền dưỡng già. Nhưng con trai ông ta đụng xe chết người, cần tiền gấp bồi thường để khỏi phải ra toà - Tài đảo mắt nhìn căn hộ một cách tiếc rẻ - Hơn ai hết, cô biết đây là cơ hội vàng, đúng không?

Tôi và Tài ra về, sau khi để lại lời hứa sẽ có quyết định ngay trong tối nay. Vị chủ nhà tiễn khách, gương mặt vẫn im lìm.

Suốt ngày làm việc còn lại, một lần nữa ruột gan tôi lại như thiêu đốt. Cảm giác thèm khát tiền bạc khiến tôi muốn điên lên. Chao ôi, tại sao tôi không may mắn như Lim, như Kat. Những con người sinh ra đã có sẵn chiếc thìa bạc trong miệng. Họ chỉ biết học, biết chơi, họ hưởng tất tật may mắn và sung sướng mà cuộc đời đem lại. Còn tôi, tôi thua kém gì chứ? Tôi học giỏi. Tôi thông minh. Tôi xinh đẹp. Vậy mà vì sao tôi phải vật lộn tranh giành từng chút một với đời? Ra trường, trụ lại thành phố, vì sao những cô gái tỉnh lẻ như tôi cứ phải giải chung một bài toán quá nặng nề: Tìm việc làm tốt. Giúp đỡ tiền bạc cho gia đình ở quê. Rồi phải tìm một người đàn ông để bấu víu. Nếu không muốn thế, thì phải làm việc và tính toán gấp đôi gấp ba để có thể mua xe, mua nhà? Ừ, đành rằng cứ kiên nhẫn, cứ chăm chỉ, rồi cũng đến ngày tôi đạt được những mục đích ấy. Nhưng thử hỏi khi đó, tôi đã già nua, đã mệt mỏi. Liệu tôi còn hào hứng và cảm thấy hạnh phúc để tận hưởng tất cả những điều ấy không?

Tôi chạy xe về nơi đang trú ngụ chung với Kat. Cô bạnở nhà. Ngọn đèn phòng khách toả sáng vàng dịu. Kat ngồi co chân trong góc sofa, hút thuốc. Gò má đôi khi hóp lại. Bóng tối và ánh sáng mờ ảo khiến gương mặt nhìn hệt một đầu lâu. Trên bàn salon, cái áo cưới lôi ra khỏi hộp, nằm sõng sượt. Màu trắng của cái áo làm đôi mắt tôi như muốn vỡ bung ra. Sáng mai, họ làm lễ ở nhà thờ. Giữa tuần, họ sẽ đãi tiệc ở khách sạn. Tôi nhớ như in mọi chi tiết trong tấm thiệp cưới. Cắn chặt môi, tôi đi nhanh về phía cầu thang. Bất thần, cái đầu lâu trong góc phòng khách nhỏm bật dậy. Kat vứt đầu mẩu thuốc vào cái gạt tàn, chạy ra chặn ngang trước mặt tôi:

- Có chuyện gì mà you ủ dột vậy?


- Không sao, chuyện nhỏ thôi! - Tôi nhìn đăm đăm về phía cái áo cưới.

- Nói đi! - Kat quát lên.

- Mình đang tính chuyện mua nhà - Tôi nói thẳng - Khi you lấy chồng rồi, mình không thể ở trọ chỗ này được nữa.

- You đang lo âu vì không đủ tiền, phải không? - Kat hỏi không rào đón, bàn tay cô áp lên gương mặt tôi.

- Đúng vậy. Mình đang nghĩ cách vay ngân hàng.

- Không cần phải thế! - Kat cười. Đôi môi cô rất gần gương mặt tôi - Hãy lấy tiền của mình. Đừng nghĩ gì cả.

Đột nhiên, gánh nặng trên vai rơi xuống. Sao tôi không nhớ đến Kat nhỉ, cô ta luôn sẵn lòng vì tôi mà. Tôi mỉm cười khoan khoái. Kat có đề nghị nhỏ. Cô ta muốn tôi mặc thử áo cưới. Kat giúp tôi mặc áo trước gương, chậm rãi. Những lớp vải ren mềm mượt, toả rộng trên sàn gỗ như bọt sóng. Màu trắng tinh khiết nhưng ma quái. Nhìn mình trong gương, mắt tôi mở to. Hơi thở Kat nóng hổi, mơn man trên cổ tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận