Edit: TV
“Xin lỗi thầy Trần, vừa rồi thái độ của Hạ Du Nguyên không đúng, quả thực cần phải uốn nắn lại.
“Hạ Thu Minh hít một hơi nhẹ, sau đó nói với Trần Quốc Minh: “Nhưng chuyện tối qua, tôi cho rằng sự thật thế nào còn cần phải xem lại.
Camera giám sát ở xa, lại còn là góc chết, cảnh quay được chẳng rõ ràng.
Hơn nữa hai đứa trẻ cũng khẳng định rằng chúng không hẹn hò, lại không làm gì vi phạm nội quy, bại hoại khuôn phép nhà trường.
Về việc tại sao lại có cảnh tượng đó trong camera, tôi nghĩ vẫn nên để phụ huynh đưa con về nhà hỏi rõ…”
Phụ huynh của nữ sinh bỗng nhiên ngắt lời dì: “Đưa về nhà hỏi? Ở đây còn không chịu nói thật thì về nhà hỏi ra cái gì được chứ! Phải rồi, nhà chị là con trai, không thiệt thòi gì nên đương nhiên không vội rồi, nhưng nhà tôi là con gái, nhỡ đâu có hậu quả gì thì đều do chúng tôi gánh cả đấy!”
Lý Quỳ Nhất và Hạ Lạc Di sợ líu lưỡi, chuyện này… Dù có hôn thật đi nữa thì có thể có hậu quả gì chứ?
Hai người ghé tai vào tường, chuẩn bị tiếp tục nghe lén.
Kết quả, bóng dáng thầy giáo nào đó đột nhiên xuất hiện ở đầu hành lang, người này đang đi về phía của họ.
May mà ánh sáng ở đây không đủ, lại có cửa phòng giáo dục chính trị mở nửa che lại, cho nên thầy không phát hiện ra bọn họ ngay lập tức.
Nhân lúc này, cả hai nhanh chóng cúi thấp người, dán sát vào tường trốn đi.
Chạy một mạch đến cửa thang máy, bọn cô mới dám đứng thẳng người lên.
Hạ Lạc Di cảnh giác nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Chúng ta có bị camera quay lại không? Có khi nào ngày mai đến lượt chúng ta lên phòng giáo dục chính trị uống trà không?”
“Hả…” Lý Quỳ Nhất cũng bắt đầu lo sợ: “Không phải chứ?”
“Thôi, dù sao nghe thì cũng đã nghe, cùng lắm là bị phê bình vài câu thôi, không có gì to tát đâu.” Hạ Lạc Di an ủi, sau đó đứng thẳng người nhấn nút thang máy.
Lý Quỳ Nhất nhìn số màu đỏ đang nhảy lên, hỏi: “Vậy họ thì sao? Ý mình là, nếu họ thật sự yêu sớm bị bắt được thì trường có phạt không?”
“Đương nhiên là có.” Hạ Lạc Di nói: “Lúc khai giảng chẳng phải thầy Lưu đã nhấn mạnh rồi sao? Trường Liễu Nguyên số 1 nhất định sẽ trị nghiêm việc yêu sớm đấy.
Lúc bọn mình học cấp 2, có bạn bị thông báo phê bình toàn trường vì yêu sớm rồi, hơn nữa còn là dán thông báo chữ to đùng trên bảng tin kìa.”
“Nghiêm trọng vậy á.” Lý Quỳ Nhất nhíu mày: “Hồi cấp hai trường mình cũng có vài người yêu đương, nhưng chủ nhiệm lớp chỉ phê bình chút thôi.”
Hạ Lạc Di như đã hiểu ra gì đó rồi “À” một tiếng, nói: “Mình hiểu ý của bác gái kia rồi.
Nếu Hạ Du Nguyên và nữ sinh đó thật sự bị trường phát hiện là đang hẹn hò, họ chắc chắn sẽ bị phê bình trước toàn trường.
Có lẽ bác gái kia đang lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái, nếu tới khi ấy cả bạn cùng lớp cũng bàn tán thì người có tâm lý yếu sẽ khó ngẩng đầu lên mà sống.
Nhưng con trai thì khác, thậm chí có người còn xem việc có nhiều bạn gái là một vinh dự đấy.”
“Đinh” Cửa thang máy mở, hai người đi vào.
Lý Quỳ Nhất nói: “Không công bằng, cứ như hai chữ “danh tiếng” chỉ áp dụng cho nữ sinh vậy.”
“Thật sự là không công bằng.” Hạ Lạc Di nhún vai: “Nhưng không còn cách nào khác, mọi người đều nghĩ như thế.
Cậu nói xem, thay đổi suy nghĩ của mọi người dễ hơn hay thay đổi suy nghĩ của bản thân dễ hơn? Cho nên chỉ có thể tự mình nhìn nhận thoáng hơn, học tâm lý không biết xấu hổ của đám con trai, xem việc có nhiều bạn trai là vinh dự.”
“Khó lắm.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Sở dĩ con trai có tâm lý không biết xấu hổ đó là vì từ nhỏ họ đã không bị hạn chế bởi các quy tắc hay khuôn khổ, đây là tâm lý được hình thành qua tháng ngày, không phải nữ sinh muốn học là có thể học được, ít nhất trong thời gian ngắn cũng không thể học được.”
“Ừm, cậu nói đúng.”
Sau khi Hạ Lạc Di nói xong, trong thang máy chìm vào im lặng.
Không gian thang máy vuông vức chật hẹp, bức tường bằng thép không gỉ kín kẽ, hai người nhìn thấy hình bóng mình biến dạng trên đó.
Dường như rất lâu sau, thang máy mới lại “đinh” một tiếng.
Cả hai bước ra khỏi thang máy, sau đó hít thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc, sắc mặt nặng nề như đang tham dự hội nghị Liên Hợp Quốc.
Bọn cô âm thầm ôn tập bản thảo lần nữa, không ngừng tập dợt lại trong đầu cách nói và hành động như thế nào khi gặp hiệu trưởng.
Hai người cả thở cũng chẳng dám thở mạnh mà bước đến trước phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó cẩn thận nhìn qua tấm kính trên cửa: Ồ? Hình như không có ai.
Nín thở gõ cửa ba lần, vẫn không có ai trả lời.
Khoảnh khắc đó, bọn cô đồng loạt thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn nhau cười.
Hai người đặt lá thư lên tay nắm cửa, chắc chắn nó không rơi xuống, sau đó chạy đi như bay.
Khi trở lại tầng một, Hạ Lạc Di giữ chặt Lý Quỳ Nhất, nói: “Chúng ta đi ra bằng cửa này đi, mình sợ quay lại đường cũ sẽ không kiềm chế được mà tới phòng giáo dục chính trị nghe lén nữa mất.”
Lý Quỳ Nhất nói “Được,” rồi tự nhiên quay lại chủ đề trước đó: “Thật ra hình phạt của trường đối với việc yêu sớm cũng khá biến thái đấy.”
“Đúng vậy, nhưng Hạ Du Nguyên chắc chắn không hẹn hò.”
“Tại sao?”
Hạ Lạc Di bĩu môi: “Với tính cách của cậu ấy, nếu có bạn gái thì thể nào cũng khoe khoang với chúng ta.”
“Chúng ta” … Từ ngữ thể hiện sự thân thuộc và gần gũi.
Lý Quỳ Nhất tò mò: “Cậu với cậu ấy là bạn thân hả?”
“Đúng vậy.” Hạ Lạc Di cười híp mắt: “Bọn mình học chung lớp hồi cấp hai, cả Kỳ Ngọc cũng thế.
Cậu ấy với Kỳ Ngọc là bạn cùng bàn, mình ngồi trước họ.
Lúc đó cậu ấy thường ngủ trong giờ học, toàn là mình với Kỳ Ngọc che dấu hộ đấy, rồi mình và Kỳ Ngọc còn phải dạy thêm cho cậu ấy nữa.
Haizz, cậu ấy đậu được vào trường Liễu Nguyên số 1 này đúng là phải dập đầu cảm ơn mình và Kỳ Ngọc ấy chứ.”
Khi nói những lời này, Hạ Lạc Di đầu hơi ngẩng lên, dường như rất tự hào.
Hai má lại hơi phồng lên, mặt vô cùng hớn hở như trái mơ non trên cành, ngọt ngào chan chát mà xinh xắn.
Lý Quỳ Nhất nhận ra, có lẽ Hạ Lạc Di thích Hạ Du Nguyên.
Vậy sao họ không hẹn hò? Chẳng lẽ Hạ Du Nguyên không thích Hạ Lạc Di.
Nhưng Hạ Lạc Di xinh đẹp, học giỏi, tính cách cũng tốt, chẳng lẽ không xứng với cậu?
Lý Quỳ Nhất nhớ lại câu nói của Phương Tri Hiểu: “Đồ đàn ông chó, lại còn bày đặt cao quý lạnh lùng.”
Không thể không nói, Phương Tri Hiểu có tài nhìn người.
Mặc dù Hạ Lạc Di khẳng định chắc chắn rằng Hạ Du Nguyên nhất định không hẹn hò, nhưng trưa hôm sau, thông báo phê bình trước toàn trường với “hàng chữ to đùng” vẫn được dán lên bảng tin.
“Sau khi xác minh, học sinh Hạ Du Nguyên lớp 10A12 trường Liễu Nguyên số 1 và học sinh Trương Nguyệt lớp 10A13 trường Liễu Nguyên số 1 có hành vi yêu sớm, cả hai đã có những hành vi không đứng đắn trong hành lang của tòa nhà thí nghiệm cũ vào tối thứ Hai sau giờ tự học vừa rồi, vi phạm nghiêm trọng quy định của trường, gây tổn hại hình ảnh nhà trường.
Nay nhà trường quyết định phê bình trước toàn trường…”
Ánh nắng gay gắt chói mắt, Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay Phương Tri Hiểu, mặc cơ thể chen chúc xô đẩy trong biển người như một chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước.
Xung quanh rất ồn ào.
Thật ra mọi người không còn xa lạ với từ “‘yêu sớm,” dù trường có nghiêm trị việc này nhưng sự nông nổi của tuổi trẻ như măng mọc sau mưa, không phải chỉ dựa vào việc đè nén là có thể ngăn lại được.
Nếu không thể quang minh chính đại yêu đương thì yêu lén lút vụng trộm, lớp nào không có mấy đôi như thế? Cho nên thứ thật sự hấp dẫn mọi người trong thông báo chính là dòng “có những hành vi không đứng đắn trong hành lang.”
Đối với các học sinh thì những hành vi không đứng đắn là như thế nào? Nắm tay? Ôm? Hôn? Vuốt ve? Hay là…
Bởi vì nói không rõ cho nên mọi người tưởng tượng rất nhiều.
Mà những tưởng tượng đó chắc chắn không có gì tốt lành.
“Học sinh lớp 10 bây giờ ai cũng can đảm thế sao?” Một nam sinh phía trước cười nói với bạn của mình: “Mới khai giảng vài ngày mà đã dính nhau rồi, còn biết đi đến tòa nhà thí nghiệm cũ để làm nữa chứ.”
Nam sinh khác cũng cười hì hì hùa theo: “Tuổi trẻ không kiềm chế được mà!”
“Ha ha ha, mày nên nói rõ là không kiềm chế được ở phương diện nào.”
“Mày giả vờ trong sáng cái gì.” Người đang nói đột nhiên bật cười: “Thôi mày đừng nói nữa, thật ra vài hôm trước tao mới xem một bộ phim, cũng ở hành lang trong trường, đứa con gái với thằng con trai đấy…”
Lý Quỳ Nhất cảm thấy đầu mình ong ong như thể có một trăm con ruồi bẩn thỉu đang vo ve bên tai.
Cô cắn răng, cố gắng dùng giọng điệu bình thường để nói với Phương Tri Hiểu: “Người bẩn thỉu thì nhìn gì cũng thấy bẩn thỉu.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, tựa như một câu nhận xét vô tư nhưng cũng đủ cho mọi người xung quanh nghe thấy.
Hai nam sinh phía trước cứng người, quay đầu lại.
Lý Quỳ Nhất trực tiếp nhìn thẳng vào mắt họ, ánh mắt lạnh lùng không sợ hãi.
Rõ ràng Phương Tri Hiểu cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô nàng lập tức mắng: “Đúng đấy, chắc không còn ai không ai biết đấy chứ, mấy kẻ nói chuyện tục tĩu ở nơi công cộng sẽ chết cả nhà đó!”
Hai nam sinh lập tức thẹn quá hoá giận, nắm chặt nắm đấm: “Mày nói ai đấy?”
Lý Quỳ Nhất khẽ cười khẩy: “Ai nói chuyện tục tĩu thì tự biết.”
Dù sao thì bảng thông báo và cổng trường chỉ cách nhau vài bước, trước cổng trường có rất nhiều bảo vệ, cô không sợ họ động tay động chân.
Hai nam sinh cũng rất do dự, dù sao trong trường Liễu Nguyên số 1 ai đánh nhau có thể bị đuổi học ngay lập tức.
Họ đều là học sinh lớp 12 rồi nên không thể chịu nổi sức ép đó.
Bọn họ bực bội chen ra khỏi đám đông, nhưng cảm thấy rất mất mặt nên đi được vài bước lại chửi: “Hai con đĩ, tao thấy tụi nó cũng cùng loại người với cái con trên bảng thông báo, bỉ ổi đáng chết như nhau.”
Phương Tri Hiểu tức đến mức phổi sắp nổ tung, cô nàng vươn cổ đuổi theo chửi: “Mày mới là loại bỉ ổi, thấp hèn, đồ tiện chủng, đồ đê tiện! Dù cho có khủng hoảng kinh tế thì mày cũng vẫn rẻ tiền! Bố mẹ mày sao không mua dây trói mày lại, để mày như con chó hoang giữa ban ngày ban mặt xông ra cắn người chứ…”
Nếu không bị đám đông cản lại, cô nàng có thể lao lên xé nát hai thằng đó.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, vừa khâm phục khả năng chửi cao siêu của người này, vừa cảm thán không hiểu hôm nay là ngày gì mà kịch vui cứ nối tiếp kịch vui.
Dù Phương Tri Hiểu chửi đã miệng nhưng vẫn bị hai người kia chọc phát khóc, lúc ăn trưa nước mắt cứ lăn xuống không ngừng.
Cô nàng là con một trong nhà, chưa từng bị nặng lời, song nay lại bị chửi là “con đĩ”.
Lời vũ nhục như thế đương nhiên tức muốn chết.
Lý Quỳ Nhất lau nước mắt cho Phương Tri Hiểu, mua kem cho cô nàng, cùng chửi hai người kia mới dỗ được cô nàng.
Cô nghĩ, cô và Phương Tri Hiểu đã dũng cảm như vậy, Hạ Du Nguyên cũng nên biết ơn dập đầu cảm tạ nhỉ.
Nữ sinh tên Trương Nguyệt kia thì thôi, vì không quen nên chỉ cần nói tiếng “cảm ơn” là được.
Buổi chiều, lớp 10A1 có tiết thể dục.
Giống như tuần trước, đầu tiên là chạy quanh sân thể dục hai vòng rồi học ít Thái Cực quyền, sau đó giải tán.
Mọi người có thể đến nhà cất đồ học thể dục lấy bóng rổ, cầu lông, bóng bàn để chơi, hoặc chơi tự do, miễn là không về lớp sớm là được.
Lúc chạy bộ, vài nam sinh không chê mệt mà bắt đầu lớn tiếng bàn luận về chuyện của Hạ Du Nguyên.
Nhóm nữ sinh chạy phía trước, nam sinh phía sau, Lý Quỳ Nhất khi chạy cũng không để ý nên chỉ nghe loáng thoáng thấy họ nói cười, sau đó còn nghe thấy họ đùa giỡn.
Khi đội hình giải tán, Lý Quỳ Nhất ngồi nghỉ trên khán đài bên sân thể dục, cô không mấy hứng thú với các hoạt động thể thao, dù có nữ sinh mời cô chơi cầu lông thì cô cũng khéo léo từ chối.
Trong phương diện vận động này Chu Phương Hoa cũng giống cô, cô nàng ngồi sát bên uống từng ngụm nước nhỏ.
Lý Quỳ Nhất ngẩn ngơ nhìn sân thể dục rộng lớn, ánh mắt không có tiêu điểm.
Cô đang nghĩ, có nên viết thêm một bức thư cho hiệu trưởng, xin thầy huỷ bỏ thông báo phê bình toàn trường không?
Chuyện này do hiệu trưởng chịu trách nhiệm sao? Hay là do phòng giáo dục chính trị chịu trách nhiệm? Hay là do Trần Quốc Minh chịu trách nhiệm?
Có phải cô xen vào chuyện của người khác hơi nhiều rồi không?
Nhưng cô không thể tự thuyết phục mình không quan tâm, bởi vì cô cảm thấy cách xử lý chuyện học sinh yêu sớm của nhà trường là không đúng.
Và cô cũng rất quan tâm đến tính xác thực của sự việc, như thể trong lòng cô đã xây dựng một thành phố trật tự nghiêm ngặt, không thể để cho nó hỗn loạn.
Cho nên, mục đích của Lý Quỳ Nhất không phải để giúp đỡ ai, mà là để duy trì trật tự trong lòng mình.
Nhưng mà cho dù cô có quan tâm đến chuyện này thì nó có hiệu quả không? Giống như lá thư đã gửi đi vậy, liệu có ai quan tâm không?
Lý Quỳ Nhất thở dài, thu ánh mắt lại.
Chu Phương Hoa chỉ ngón tay vào một hướng, ra hiệu cô nhìn sang.
Ở đó có hai người đang đứng, một người là giáo viên thể dục của họ, họ Hoàng, tên Hoàng Hành; người còn lại là một nữ sinh trong lớp họ, tên là Giang Nghệ Lâm.
Lý Quỳ Nhất nhớ Giang Nghệ Lâm rất rõ, vì cô nàng rất cao, khoảng chừng 1m75, là nữ sinh cao nhất lớp 10A1.
Các cô thấy Hoàng Hành cầm tấm bảng ghi số liệu nhỏ gõ vào đầu Giang Nghệ Lâm.
Dù không nghe thấy thầy nói gì, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm trên khuôn mặt của thầy thì có thể thấy cái gõ đó khá mạnh.
Giang Nghệ Lâm rụt đầu lại, lưng hơi khom, rõ ràng là bộ dạng bị mắng.
Tại sao? Cậu ấy không chạy nghiêm túc, hay không học Thái Cực Quyền nghiêm túc?
Dù thế cũng không cần phải dùng cách đó để phạt chứ.
Thái dương Lý Quỳ Nhất giật giật, cô đứng dậy, Chu Phương Hoa kéo cô lại: “Cậu định làm gì?”
“Mình muốn biết thầy Hoàng tại sao lại đánh cậu ấy.”
“Vậy… Cậu định qua hỏi trực tiếp à?”
“Thế này đi, chúng ta nắm tay đi qua chỗ bọn họ, giả vờ đi đến quầy bán quà vặt mua đồ, rồi nghe họ nói gì luôn.”
Chu Phương Hoa cảm thấy không thể tin nổi, người này, chẳng giống bề ngoài chút nào, thật đấy.
Nhưng cô nàng rất thích, cô cùng Lý Quỳ Nhất làm một ít việc vượt ra ngoài khuôn khổ.
Hai người nắm tay nhau xuống khán đài, giả vờ nói cười vui vẻ.
Lúc đi đến trước mặt Hoàng Hành và Giang Nghệ Lâm, chưa kịp nghe rõ thầy đã mắng gì thì hai người đã thấy thầy lại cấm tấm bảng nhỏ gõ vào đầu Giang Nghệ Lâm.
“Thưa thầy!” Lý Quỳ Nhất lập tức gọi thầy lại: “Cậu ấy đã làm sai gì sao ạ?”.