Công Viên Nhỏ FULL


Dịch: Một fan giấu tên
Lý Quỳ Nhất không biết tại sao mẹ của Kỳ Ngọc lại đột nhiên hỏi câu này, cô chỉ lờ mờ cảm thấy “người tốt thì không đến, người đến thì chả tốt lành gì” mà thôi.
Cái chuyện kiểu như mời bạn cùng lớp đi ăn, tuy là cũng chẳng có gì mà phải giấu giếm, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô muốn tất cả mọi người đều biết.

Bây giờ ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào cô, xen lẫn chút bối rối, chút lo lắng, và cả chút tò mò.
“Mẹ…” Kỳ Ngọc bất lực gọi, đây là câu nói đầu tiên của cậu ta kể từ khi bước chân vào phòng.
“Làm sao?” Trần Tú Cẩm nghiêng đầu nhìn con trai bằng ánh mắt quái lạ: “Đây là vấn đề không thể hỏi được à?”
Mí mắt Lý Quỳ Nhất giật giật, cô bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Không ạ, thưa cô, hôm kia là cháu mời Kỳ Ngọc đi ăn ạ.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Kỳ Ngọc giúp cháu in tài liệu của lớp thi đấu, cháu muốn cảm ơn nên đã mời cậu ấy một bữa ở cổng trường.”
“Vậy à.” Khóe môi mỏng của Trần Tú Cẩm khẽ nhếch, như là đang mỉm cười dịu dàng: “Cô đang bảo sao tự dưng Kỳ Ngọc lại xin cô đi ăn ngoài trường, bình thường nó đâu có như thế, nhất là đang trong thời gian thi cử thì càng không tùy tiện ra ngoài ăn linh tinh.”
“…”
Mọi người như chết lặng.

Bọn họ cũng không biết rốt cuộc từ “xin” chấn động hơn, hay là từ “ăn linh tinh” kinh ngạc hơn.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có mình Cao Quang tay phải đang đặt trên bàn, không biết là do căng thẳng hay đang chán mà ngón trỏ cứ liên tục gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng “cộc cộc” khe khẽ.
Chu Phương Hoa ngồi bên cạnh Lý Quỳ Nhất, cô nàng lặng lẽ nắm lấy ngón tay cô dưới gầm bàn.
Lý Quỳ Nhất cau mày, nhìn thẳng Trần Tú Cẩm, nhẹ giọng hỏi: “Kỳ Ngọc cậu ấy… Bị đau bụng hay sao ạ?”
Mắt Trần Tú Cẩm khẽ đảo, thở dài một hơi khó nhận ra, nói: “Đau bụng thì không, chỉ là cô rất ít khi cho nó ăn mấy thứ đồ dầu mỡ cay nóng, không tốt cho dạ dày.” Nói xong, Trần Tú Cẩm lại quét mắt nhìn mọi người, giọng điệu nhàn nhạt: “Cho nên, hôm nay cô cố ý đặt nhà hàng này.

Ở đây làm ngon nhất là món Hoài Dương, các món ăn đều thanh đạm, các cháu chắc là ăn quen chứ nhỉ?”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định chắc nịch, không chút nghi ngại.
Ai mà dám nói ăn không quen cơ? Mọi người gật đầu rối rít, thi nhau nói ăn quen, ăn quen.

Hạ Lạc Di như muốn xoa dịu bầu không khí, cười nói: “Món Hoài Dương là món chính của tiệc chiêu đãi do Chính phủ tổ chức, phù hợp với khẩu vị của quần chúng nhất, chắc chắn là chúng cháu ăn quen rồi.”
Trần Tú Cẩm hơi gật đầu: “Ừm, vậy thì tốt.”
Dứt lời, bà đứng dậy, cầm túi lên rồi nói: “Hôm nay là sinh nhật Kỳ Ngọc, cảm ơn các cháu đã tới tham dự.

Cô còn có chút việc, tối nay để Kỳ Ngọc chiêu đãi các cháu, mong là các cháu ăn vui vẻ, chơi hết mình.”
Mọi người nghe xong lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng mừng quýnh nhưng ngoài mặt thì không để lộ ra, cũng đứng lên theo, nghĩ một đằng nói một nẻo, khách sáo vài câu: “Ối? Cô phải đi rồi ạ? Sao không ở lại dùng bữa với bọn cháu?”
Đương nhiên, lời khách sáo cũng không dám nói thành thật quá, chỉ sợ giữ Trần Tú Cẩm ở lại thật.
“Cô không ở lại được, mấy đứa cứ chơi đi.”
Dừng ở đây thôi, mọi người kịp thời thu lại khách sáo, không giữ nữa.

Nhưng Châu Sách và Cao Quang lại cười ha ha: “Cô ơi, vậy để chúng cháu tiễn cô nhá.”
Không đợi Trần Tú Cẩm cất lời, Kỳ Ngọc đã giữ hai người kia lại, khẽ bảo: “Để tao tiễn mẹ tao.”
Cũng không nên tranh công với con trai ruột của người ta, Châu Sách và Cao Quang bèn ở lại.

Tạm biệt xong, đợi Trần Tú Cẩm và Kỳ Ngọc ra khỏi phòng, đoán chừng hai người đã đi khá xa rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cao Quang làm lố muốn chết, nắm tay tự đấm vào ngực mình thùm thụp, cứ như sắp tắt thở tới nơi: “Cho tôi bình oxi mau, tôi sắp không xong rồi!”
Hạ Lạc Di thì nhìn Lý Quỳ Nhất, nhún vai bảo: “Không lừa cậu đúng chứ, nhà bọn họ quản lý rất nghiêm.

Nhưng mà cô Trần có lẽ cũng không nhắm vào cậu, cậu đừng để bụng.”
Lý Quỳ Nhất lắc đầu, nói: “Không đâu.”
Chu Phương Hoa tựa nhẹ đầu lên vai Lý Quỳ Nhất, nói thầm với cô: “Mình sợ gần chết, nếu mình mà bị hỏi như thế có khi phát khóc lên mất.” Vừa dứt lời, Cao Quang lại bắt đầu góp chuyện, nắm tay làm micro rồi phỏng vấn: “Tráng sĩ Lý Quý Nhất, xin hỏi vừa rồi cậu có tâm trạng thế nào?”
Lý Quý Nhất nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ sợ cậu ấy bị đau bụng, đòi mình bồi thường.”
Mọi người: “…”
Cùng lúc đó, Trần Tú Cẩm cũng đợi bước vào trong thang máy rồi mới tháo “mặt nạ” xuống, bà lạnh lùng nói với Kỳ Ngọc: “Không phải mẹ bảo con tránh xa đám bạn học kia ra rồi à? Đến cả Trường Liễu Nguyên số 1 chúng nó cũng không thi nổi, cả ngày chỉ biết hi hi ha ha không ra thể thống gì, sớm muộn chúng nó cũng làm hư con.”
Câu nói này Kỳ Ngọc đã nghe không biết bao nhiêu lần, bây giờ cậu không muốn đáp lời cũng chẳng muốn giải thích nữa, vô cảm trầm mặc.

Đến khi thang xuống đến bãi đỗ xe tầng 1, khi Trần Tú Cẩm đi tới mở cửa chuẩn bị lên xe, Kỳ Ngọc mới lạnh lùng nói một câu “tạm biệt”.
“Giận rồi à?” Trần Tú Cẩm cuối cùng cũng nhận ra gì đó,bà  ném túi vào trong xe, liếc cậu ta một cái.
“Không phải mẹ đã nói rồi sao?” Kỳ Ngọc đột nhiên cáu kỉnh, giọng nói lớn hơn thường ngày: “Mẹ đã nói là mẹ chào hỏi bọn họ một câu rồi đi về, tại sao còn cứ hỏi này hỏi nọ?”
“Hỏi này hỏi nọ? Chẳng qua mẹ chỉ hỏi đứa con gái kia chút thôi, thế mà cũng là hỏi này hỏi nọ à?” Trần Tú Cẩm rất hiếm khi thấy con trai xung đột với mình, trong lòng hiển nhiên là không vui.
“Nhưng mẹ nói những lời đó chẳng khác nào đang trách móc cậu ấy, cậu ấy không biết thói quen ăn uống thường ngày của con, mẹ như thế khác gì cố ý làm cậu ấy khó xử? Không những làm cậu ấy khó xử, mà cả con cũng khó xử, rồi sau này cậu ấy nghĩ thế nào về con?” Kỳ Ngọc tức giận quay đầu sang một bên.
Trần Tú Cẩm dù sao cũng là giáo viên nên rất nhạy bén, bà chợt phát giác ra chút cảm xúc khác thường trong lời nói của Kỳ Ngọc.

Nghe xong, sắc mặt Trần Tú Cảm bỗng sầm xuống: “Người khác nghĩ thế nào về con thì liên quan gì đến con? Con chỉ cần làm tốt việc của mình là được.

Còn nữa, đối với con thì đứa con gái này không giống bình thường, cho nên con mới để ý suy nghĩ của nó?”
Nghe được câu này, Kỳ Ngọc lập tức cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng lên, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, không biết phải phản bác thế nào.

Kìm nén mãi, cuối cùng cậu chỉ nhếch môi cười như giễu cợt: “Con nào dám? Nếu như con không dồn hết tâm trí vào việc học, mẹ và bố con sẽ đuổi con ra khỏi nhà mất nhỉ?”
“Kỳ Ngọc!” Trần Tú Cẩm nổi cơn tam bành gào lên, mấp máy miệng muốn dạy dỗ cậu.

Nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu, như là kìm nén lửa giận của chính mình: “Hôm nay là sinh nhật con, mẹ không muốn gây sự không vui, có chuyện gì để về nhà rồi nói.

Bạn học đang đợi con đấy, mau đi lên đi.”
Dứt lời, bà ta ngồi vào trong xe, đóng cửa, vừa thắt dây an toàn vừa ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Về nhà trước 10 giờ tối, đừng để mẹ phải gọi con.”
Chiếc xe vụt đi, biến mất khỏi tầm mắt.

Kỳ Ngọc ôm đầu chầm chậm ngồi xuống, co ro thành một hạt mơ giữa bãi đỗ xe rộng lớn.
Cậu ta không biết phải đối diện mới bạn bè mình thế nào, nhất là Lý Quỳ Nhất.

Cậu ta đã có thể tưởng tượng được bữa cơm này sẽ trầm lặng đến nhường nào, quẫn bách đến nhường nào.
Kỳ Ngọc chưa từng tổ chức sinh nhật với bạn bè, trước kia đều là tới nhà hàng cùng với bố mẹ ăn cơm, thổi nến, cắt bánh.


Cơ hội lần này là do mấy tháng trước Kỳ Ngọc phải “xin” ba mẹ mới có được… Dùng chính thành tích thi cấp 3 của cậu ta để đổi lấy.
Cậu thực sự đã mong chờ rất lâu rồi.
Nhưng giờ đây Kỳ Ngọc không muốn trải qua sinh nhật này một chút nào hết, cậu chỉ muốn biến thành một con đà điểu rồi bất động vùi đầu thế này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại trong túi cậu đột nhiên rung lên.

Kỳ Ngọc không muốn để ý tới, nhưng nó cứ rung mãi không ngừng.

Bởi vậy cậu chỉ đành ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, hít mũi, lấy điện thoại ra, trượt mở… Là tin nhắn trong nhóm “Chúc mừng sinh nhật Kỳ tiểu chủ”.
Cao Quang: Kỳ tiểu chủ đâu? Có phải chết đói ở bên ngoài rồi không? Ai đi gọi món bây giờ? 
Tiếp theo là ngay ngắn theo đội hình.
Châu Sách: Kỳ tiểu chủ đâu? Có phải chết đói ở bên ngoài rồi không? Ai đi gọi món bây giờ?
Hạ Lạc Di: Kỳ tiểu chủ đâu? Có phải chết đói ở bên ngoài rồi không? Ai đi gọi món bây giờ?
Lý Quỳ Nhất: Kỳ tiểu chủ đâu? Có phải chết đói ở bên ngoài rồi không? Ai đi gọi món bây giờ?
Chu Phương Hoa: Kỳ tiểu chủ đâu? Có phải chết đói ở bên ngoài rồi không? Ai đi gọi món bây giờ?

Kỳ Ngọc nhìn mà cười gượng.
Mọi người vẫn còn đang nói đùa, có nghĩa là bọn họ không trách cậu đúng không?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, vậy nên cậu đứng dậy.
Trở lại tầng tầng phòng riêng, Kỳ Ngọc vào nhà vệ sinh trước để rửa mặt, soi gương điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt.
Nhưng cậu vẫn hơi thấp thỏm.
Tới trước cửa phòng, cánh tay vươn ra của Kỳ Ngọc ngập ngừng lưỡng lựu.

Đột nhiên cậu thấy tiếng hò reo ầm ĩ truyền ra từ trong phòng, thấp thoáng nghe thấy có người cười đùa: “Khai thật mau, không được giấu bất kỳ chi tiết nào!”
Đang làm cái gì thế?
Kỳ Ngọc đẩy cửa ra, tiếng cười đùa đột ngột trở nên lớn hơn rất nhiều, cậu chỉ thấy đám con trai đang bao vây Trương Sấm, vỗ tay hăng hái gào: “Nụ hôn đầu! Nụ hôn đầu! Nụ hôn đầu…”
Thấy Kỳ Ngọc bước tới, tiếng ầm ĩ cũng không hề ngừng lại, Châu Sách đi tới choàng cổ cậu, cười hì hì nói: “Bọn tao chơi thật hay thách, Trương Sấm nó vừa mới thua.”
Bọn họ… Hình như không để bụng chuyện của mẹ cậu?
Đồ ăn trên bàn đã được dọn ra, nhưng chỉ có ba bạn nữ vào chỗ.

Chỗ ngồi của Trương Sấm có một món đồ chơi cá sấu cắn tay, chỗ ngồi của Cao Quang thì là một xếp thẻ boardgame, trên mỗi lá bài đều viết yêu cầu “Thật” hoặc “Thách”.
Kỳ Ngọc cẩn thận liếc nhìn Lý Quỳ Nhất, cô và Hạ Lạc Di, Chu Phương Hoa cùng nghiêng người nhìn đám con trai đang vây quanh Trương Sấm, môi nở nụ cười, mắt sáng long lanh.
Cậu do dự, không biết có nên đi tới nói xin lỗi cô hay không.
Thực sự rất khó xử.
Nếu không xin lỗi, cậu sẽ rất áy náy trong lòng; mà xin lỗi thì lại sợ sẽ làm gián đoạn bầu không khí vui vẻ này.
Lúc này Trương Sấm đang bị chặn ở góc tường, một người cao lớn cường tráng 1m87, ấy thế mà lại ngượng ngùng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “À thì, lúc tao học lớp 8, ở công viên Lục Thủy, ừm, nhân lúc xung quanh không có ai bèn hôn một cái, thế thôi.”
“Ầy…” Bọn con trai không hài lòng, liên tục la ó cậu ta.

Ở đây đa số mọi người đều chưa từng yêu đương, nên rất là tò mò cái chuyện này, Cao Quang chớp chớp đôi mắt nhỏ, cực kỳ tò mò mà hỏi: “Cảm giác thế nào? Miêu tả thử coi.”
“Mềm.” Trương Sấm lời ít ý nhiều.
Cao Quang bĩu môi: “Đương nhiên là tao biết mềm rồi, cảm giác khác thì sao?”
Trương Sấm không muốn nói nhiều nữa, qua quýt: “Hết rồi, chỉ thấy mềm thôi.”
Mọi người cùng đồng thanh “xời” một tiếng rồi trở về chỗ ngồi, chuẩn bị chơi vòng tiếp theo.
Kỳ Ngọc quyết định không nghĩ ngợi nữa, để mọi người ăn uống vui vẻ mới là việc chính.

Thế là, với tư cách là người chủ trì bữa tiệc, cậu ta ngượng ngùng mà xa lạ mở lời khuyên: “Mọi người dùng bữa trước đi đã, nếu không thức ăn nguội hết mất.”
“Không đợi Hạ Du Nguyên hả?” Hạ Lạc Di hỏi.
Cao Quang “haiz” một cái rồi bảo: “Chờ nó làm gì, chó ấy mà, ăn tí xương là được rồi.”
Mọi người cười ầm cả lên, nhưng cuối cùng vẫn còn tí lương tâm lấy điện thoại ra, xếp hàng lần lượt từng người gọi cậu trong nhóm.
Châu Sách: Chó Hạ có đó không, tới ăn xương đê.
Trương Sấm: Chó Hạ có đó không, tới ăn xương đê.
Cao Quang: Chó Hạ có đó không, tới ăn xương đê.

Hạ Du Nguyên: Cút.
Hạ Du Nguyên: Tao đang tắc đường, chúng mày ăn trước đi, để phần cho tao là được.
Trương Sấm: Phần cái gì? Cục xương to nhá, được không?
Châu Sách: Phần cái gì? Cục xương to nhá, được không?

Không biết chính xác khi nào Hạ Du Nguyên mới tới nơi, hơn nữa mọi người bị thi cử đày đọa bụng cũng đói cồn cào rồi, vẫn nên động đũa trước thì hơn.

Đùa thì đùa vậy, bọn họ vẫn kêu phục vụ lấy bát đĩa sạch rồi để phần cho cậu mỗi món một ít.
Lúc ăn cơm mọi người cũng không nhàn rỗi mà tiếp tục chơi thật hay thách.

Con cá sấu cắn tay truyền hết từ người này sang người khác.

Khi đến tay Lý Quỳ Nhất, cô chọn một chiếc răng cá sấu rồi ấn xuống, thật không may, “lạch cạch”, con cá sấu cắn xuống.
Cao Quang hưng phấn điên, lập tức hỏi: “Mau! Thật hay thách!”
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ rồi nói: “Chọn thật đi.”
Nếu chọn thật mà không nói ra được thì có thể bịa chuyện, còn chọn thách mà không dám làm thì chơi bời gì nữa.
“Được.

Vậy cậu chọn số từ 1 đến 50.”
“Mình chọn số 7.”
Lý Quỳ Nhất rất thích số 7 vì cô cho rằng con số này rất tinh tế và linh nghiệm.
Cao Quang nhanh chóng lục tìm một lá trong đống thẻ bài, sau khi tìm thấy lá số 7, cậu ta cười khì khì rồi lại giả vờ nghiêm túc đọc câu hỏi trên lá bài: “Bạn thích người khác giới nào nhất ở đây?”
Mọi người lập tức nhìn Lý Quỳ Nhất với ánh mắt hóng hớt.


Học sinh đang trong tuổi dậy thì, ngoài việc học hành ăn uống ra thì những chủ đề được quan tâm nhất chính là ai thích ai, ai yêu thầm ai, ai đang yêu đương với ai.

Châu Sách tiếc nuối lắc đầu thở dài: “Haiz, đáng tiếc thật, đồ chó đẹp trai nhất lại không có ở đây.”
Ai thèm thích cậu ta, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Cô chớp mắt, ngẫm nghĩ hai giây rồi nói: “Kỳ Ngọc.”
“Ồ…” Mọi người lập tức đập bàn rú lên.
Mặt Kỳ Ngọc đỏ bừng.
Vẻ mặt Lý Quỳ Nhất lại không thay đổi, cô gắp một miếng cá đai chiên, đặt vào đĩa nhỏ rồi ăn.
Lý do cô chọn Kỳ Ngọc rất đơn giản, cô muốn nói với cậu ta rằng cô không giận vì chuyện của mẹ cậu ta.

Nhưng không phải cô hoàn toàn không để bụng chút nào, cô chỉ không muốn giận cá chém thớt mà thôi.
Trương Sấm cười theo, song lại lấy điện thoại ra, lén gửi tin nhắn cho Hạ Du Nguyên: “Bọn tao chơi thật hay thách, you – know – who thua rồi đấy, hỏi cậu ấy thích người khác giới nào nhất, mày đoán xem cậu ấy nói ai?”
Hạ Du Nguyên: …
Hạ Du Nguyên: Không đoán.
Không đoán thì dẹp, Trương Sấm buông điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại nhảy ra một tin nhắn.
Hạ Du Nguyên: Dù sao cũng không phải là mày.
Lại một lúc sau.
Hạ Du Nguyên: Chẳng thèm biết.
Lại một lúc sau.
Hạ Du Nguyên: Sau chúng mày lại chơi cái trò chán chết ấy?
Trương Sấm khoái trá cắn một miếng thịt cua viên, bơ Hạ Du Nguyên luôn.
Mấy câu hỏi về sau càng ngày càng độc.

Hạ Lạc Di thua, cô nàng rút lá bài số 42, thế mà lại là hỏi cô nàng thường dùng ngón tay nào để ngoáy mũi.

Hạ Lạc Di cười ngặt nghẽo, còn chưa kịp trả lời trả lời thì Cao Quang không chịu nổi, quay người bịt mắt gào: “Đừng trả lời, tuyệt đối đừng trả lời, nữ thần trong lòng tôi không bao giờ ngoáy mũi!”
Hạ Lạc Di gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, mình không bao giờ ngoáy mũi.”
Kỳ diệu thay, mọi người lại bỏ qua cho cô nàng dễ dàng như vậy, có lẽ là vì họ không nỡ phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ trong lòng mình.
Ăn được nửa bữa rồi, Hạ Du Nguyên lững thững mò đến.
Đám con trai lại bắt đầu ồn ào, hỏi đồ chết tiệt này đi lêu lổng đâu mà muộn thế này còn không biết đường về nhà.

Trương Sấm chỉ thức ăn để phần cho cậu ở trên bàn, bảo: “Chó con, nhìn xem ba đã để phần cho mày món ăn ngon gì nào.”
Hạ Du Nguyên liếc mắt nhìn Lý Quỳ Nhất, nhưng chưa kịp dừng lại thì đã rời đi, sau đó cậu bỏ bã lô xuống, bước tới đá Trương Sấm một phát: “Con trai là chó thì ba là thứ gì hay ho hả?”
“Thì cũng là ba mày.” Trương Sấm đắc ý.
Hạ Lạc Di lặng lẽ trợn mắt, sáp tới nhỏ giọng nói với Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa: “Mình thật sự không hiểu tại sao đám con trai lại cố chấp muốn làm ba của nhau như thế.”
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa gật đầu tán thành: Thật sự là vô vị lắm luôn.
Lúc này Châu Sách cũng đứng dậy la lối: “Đừng bỏ qua cho nó, đã đến muộn thì phải chịu phạt, mau, thật hay thách.”
Hạ Du Nguyên bóc một hạt thông rồi ném vào miệng, tựa lưng vào ghế, không từ chối mà nói: “Thật.”
Không thèm yêu cầu cậu chọn số theo đúng thủ tục, Cao Quang đặt thẳng bộ bài xuống trước mặt cậu, sau đó bảo cậu rút một lá.
Câu hỏi rút được là… Lần gần đây nhất bạn khóc là vì điều gì?
Hạ Du Nguyên co rút khóe miệng, nghĩ thầm, trùng hợp vậy sao? Không phải cậu đang ở trong phim “Buổi biểu diễn của Truman” đấy chứ? Chắc chắn là cậu đã bị giám sát từ mọi hướng, vậy cho nên, dứa mặt xụ chính là NPC được lập trình sẵn…
*Buổi biểu diễn của Truman: phim khoa học viễn tưởng: Nam chính này phát hiện bản thân mình đang sống trong một vở kịch.

Phim khá thú vị, có thể lên mạng xem thử
Cậu né tránh ánh mắt, sau đó liếc nhìn Lý Quỳ Nhất.

Nhưng không ngờ, cô lại nhìn thẳng vào mắt cậu như thể đã biết cậu muốn nhìn cô từ lâu.
Toang rồi, Hạ Du Nguyên nghĩ, cậu không nên nhìn cô như vậy, cô nhất định biết ngày hôm đó cậu đã khóc.
Quá là mất mặt.
Đã mất mặt với con gái rồi thì không thể lại mất mặt với anh em được, cậu hít vào một hơi, lập tức vờ vịt: “Hả? Khóc á? Chắc là lúc tao ra đời ha.”
“Biến mọe đê, chơi không được thì đừng có chơi!”  Bọn con trai vo khăn giấy ném cậu.

Trương Sấm thì xùy một tiếng, thẳng thắn bán đứng: “Giả vờ làm cái gì, cứ làm như mọi người chưa thấy mày khóc bao giờ ấy.”
Được lời này nhắc nhở, mọi người lập tức nhớ ra gì đó, thế là không hẹn mà cùng đồng thanh “ồ” lên: “Đúng ha, không phải mấy tháng trước mày mới khóc à?”
“Đệch cụ Trương Sấm.” Hạ Du Nguyên rõ ràng đã nhớ lại chuyện gì đó không tốt lắm, mặt tối sầm một nửa.
Thực tế, chuyện này xảy ra ở tiệc tốt nghiệp cấp 2 của họ.

Khi đó, dưới sự cổ vũ của mọi người, Hạ Du Nguyên đã uống hai lon bia rồi say khướt.

Ai mà ngờ cái người này uống say là bắt đầu khóc, nhưng lại không khóc một mình mà ôm túm lấy Kỳ Ngọc để khóc, vừa khóc vừa nói với Kỳ Ngọc: “Kỳ Ngọc à, anh ngươi hại Đại Minh thảm quá1!”
Kỳ Ngọc: “…”
Tỉnh đi mày, tao là Kỳ Ngọc, không phải Chu Kỳ Ngọc.
Các bạn học cười như điên.

Đương nhiên những người anh em tốt của cậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Họ lấy điện thoại ra ghi lại cảnh tượng hiếm hoi, hơn nữa còn đợi Hạ Du Nguyên tỉnh rượu rồi chiếu cho cậu xem, sau đó càn rỡ cười nhạo ngay trước mặt.

Cuối cùng, Hạ Du Nguyên phải đãi đám anh em tốt này một bữa mới kêu xóa video đi được.
Hạ Du Nguyên bây giờ thực sự hơi cạn lời, hóa ra cái “mặt” cậu mất với con gái và cái “mặt” cậu mất với các anh em lại không phải cùng một cái à?
Vì không trả lời được câu hỏi đầu tiên nên Hạ Du Nguyên bị bắt phải rút một lá bài mới.
Câu hỏi lần này là: Chia sẻ một tip để theo đuổi người mình thích.

Vòng trước đã mất mặt rồi, Hạ Du Nguyên đương nhiên là muốn lấy lại mặt mũi của mình.

Cậu vắt hai tay sau đầu, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, giọng điệu cũng ngứa đòn: “Xin lỗi nha, đây chưa theo đuổi ai bao giờ.”
Đùa à, khuôn mặt đẹp trai của cậu chỉ để trưng thôi chắc? Cậu mà phải chủ động theo đuổi người khác?
Đúng thật là làm lòng người phẫn nộ.

Cao Quang thu hết thẻ bài lại, nói: “Chán, quá là chán.

Tao đã bảo là không nên dẫn nó đi chơi cùng rồi mà, bao xác rắn cũng chẳng ra vẻ như nó.” (3)
(3)蛇皮大口袋都没他能装: câu này chơi chữ “zhuang” trong cái túi/bao đồng âm với “zhuang” trong khoác lác, ra vẻ.
Hạ Du Nguyên nhướng mày liếc cậu ta: “Đừng có hễ đả động đến chuyện mình không biết lại cứ bảo người khác khoác lác.”
Mọi người: “…”
Nhục nhã làm sao! Đám con trai nhìn nhau, xắn tay áo chuẩn bị cho thằng oắt này một trận.

Lúc này, Kỳ Ngọc vốn vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu mày gặp được người con gái mày thích, mày cũng không theo đuổi à?”
Mọi người lại dừng tay, định cho Hạ Du Nguyên một cơ hội để biện bạch.
Kết quả Hạ Du Nguyên lắc đầu, vẫn nói: “Không theo đuổi.”
“Không đuổi theo cứ thế bỏ qua nhau à?” Kỳ Ngọc cau mày, hỏi tiếp.
“Đương nhiên là không.

Nếu tao thích người ta trước, tao sẽ không theo đuổi, cũng không nói cho cô ấy biết, nhưng tao sẽ để cô ấy từ từ thích tao, sau đấy cô ấy có thể theo đuổi tao, vậy không phải là được rồi à? ” Hạ Du Nguyên dang tay nhún vai, cây ngay không sợ chết đứng.
Mọi người: “…”
Thằng này chó thật.
Nhưng không ai có thể phản bác được, bởi vì đồ chó này quả thực rất đẹp trai, rất dễ khiến các cô gái phải lòng cậu, vì vậy, kế hoạch của cậu là hoàn toàn khả thi.
Thực sự là không thể chịu đựng được nữa.

Vừa hay đúng lúc bánh kem được đưa lên, đám con trai nghiến răng xông tới, bôi kem đầy mặt Hạ Du Nguyên.
Được rồi, bây giờ cậu ta không thể khoe khoang khuôn mặt này nữa rồi.
Ăn xong mới hơn tám giờ, còn lâu mới đến giờ về nhà nên mọi người lại hò nhau đi hát.

Vừa hay nhà hàng có một quán karaoke Tinh Không Thuần ở tầng trên, mọi người thuận lợi di chuyển trận địa.
Đặt một phòng riêng lớn, Cao Quang và Trương Sấm mỗi người nhanh chóng chiếm một micro rồi bắt đầu gào thét hú hét, bọn họ hát bài “Trời cao biển rộng” của Beyond, hú hét bằng hết sức bình sinh: “Tha thứ cho tôi vì đời này đã buông thả ngang ngạnh yêu tự do.” Nói thật thì Trương Sấm hát rất hay, cũng khá có cảm giác, nhưng Cao Quang thì không, đã hát không hay rồi mà cậu ta cứ hát xong lại hỏi khắp nơi: “Sao hả? Tiếng Quảng Đông của mình có chuẩn không?”
Lý Quỳ Nhất vốn tưởng rằng người như Hạ Du Nguyên sẽ nhảy lên cướp micro, nhưng từ khi bước vào phòng karaoke, cậu vẫn luôn dựa vào góc ghế sofa, như thể lười cử động.

Ánh sáng đẹp đẽ chiếu nhấp nháy lên khuôn mặt sạch sẽ của Hạ Du Nguyên, càng làm tôn lên ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ.
Nhưng cuối cùng dưới sự xúi giục của mọi người, cậu vẫn hát một bài “Yêu như thủy tiên”.
Bài hát này vốn là giọng nữ, lưu luyến uyển chuyển kể về sự bất lực và tiếc nuối trong tình yêu.

Khi được chất giọng thiếu niên của cậu cất lên, ca khúc lại mang đến cảm giác quyết liệt, như thể cậu thực sự sẽ giống như một bông thủy tiên vậy, trong mùa đông lạnh giá tuyết rơi, lặng lẽ kiên cường nở rộ trước cửa sổ người mình thích.
Vì vậy, đám con trai lại cướp micro của cậu đi, bảo là tên này quá sến, hát mà cũng sến, cảm giác đang âm thầm quyến rũ người ta vậy.
Cao Quang lèo nhèo đòi Hạ Lạc Di hát một bài.

Hạ Lạc Di lườm cậu ta một cái, nhưng cô nàng cũng không khách khí, cầm lấy micro.

Hạ Lạc Di không chọn bài, mà bắt đầu hát theo giai điệu đang được phát.

Lý Quỳ Nhất thấy cô nàng phóng khoáng như vậy thì tưởng cô hát hay, nhưng không ngờ cô nàng này căn bản là không tìm được nhịp, hát rất khí thế, bài hát từ “Tóc tựa tuyết” biến thành “Tóc tựa thép”.
Mọi người nghe mà không nhịn được cười, nhưng không dám cười to, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói ồn ào.

Hạ Lạc Di mắt điếc tai ngơ, can đảm hát hết cả bài.
Hát xong, mọi người tặng cô nàng một tràng pháo tay khen ngợi lòng dũng cảm.

Hạ Lạc Di làm động tác nhấc váy cảm ơn như một công chúa, sau đó ngẩng cao đầu ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục ăn trái cây.
Lý Quỳ Nhất cũng chọn một bài.

Vì các bài hát của Châu Kiệt Luân được mọi người chọn rất nhiều rồi nên cô không chọn nữa, mà chọn bài “Trò đùa tinh nghịch”.

Phương Tri Hiểu rất thích xem bộ phim truyền hình Đài Loan “Nụ hôn tinh nghịch”, cô nàng xem đi xem lại mãi mà vẫn cảm thấy chưa đủ, còn lôi cả Lý Quỳ Nhất xem cùng.

Chính vì nam chính của bộ phim này mà Phương Tri Hiểu mới mê mẩn mấy người kiểu đóa hoa lạnh lùng không thể với tới kia.
Trước khi nhạc dạo vang lên, mọi người theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng… Đây là một bài hát ngọt ngào à?
Lý Quỳ Nhất hát bài hát ngọt ngào?
Ặc, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô thực sự đã bắt đầu hát.

Lý Quỳ Nhất hát không hay lắm, chỉ có thể nói không lạc tông, nhưng giọng của cô gái 15 tuổi tựa như mùi táo xanh, hoàn toàn phù hợp với bầu không khí khao khát và nguyên sơ này.

Lúc đầu, mọi người không quá quen với việc một học sinh giỏi có vẻ ngoài nghiêm túc hát “tôi tin định nghĩa của tình yêu”, song sau khi nghe một hồi, lại không khỏi nhớ lại tình bạn mơ hồ kia.
Ở tuổi này ai mà chưa từng thích một người?
Rung động của thiếu niên chung quy vẫn là vô song.
Hát xong nửa đoạn đầu, đến đoạn nhạc dạo giữa, Lý Quỳ Nhất cảm thấy hơi khát nên cô cúi người ăn hai miếng trái cây.

Khi đang ăn, nửa đoạn sau lại bắt đầu.

Lý Quỳ Nhất luống cuống tay chân, miếng hoa quả còn chưa nuốt xuống đã mở miệng, thành công hát lệch tông, đưa giai điệu lên đến chín tầng mây.
Chính cô cũng không chịu nổi, vùi mặt vào vai Chu Phương Hoa, cười ngượng ngùng.
Hạ Du Nguyên ngồi trong góc tối, cậu nhìn bóng nghiêng rồi lặng lẽ nhếch môi.

Ánh đèn mờ ảo của phòng karaoke là một tấm màn che tuyệt vời, cậu vô tư nhìn sang bên cạnh, nhìn những ngôi sao xoay tròn rơi trên mặt cô, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo.
Cô cầm micro lên, chìm vào giai điệu lần nữa, từng câu từng chữ chui vào tai cậu.
Tôi nghĩ tôi đã dần thích cậu rồi
Vì tôi có dũng khí để yêu…
Cơn nóng khô khốc chợt ập đến, giống như dung nham cuộn trào trong máu, Hạ Du Nguyên đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Không khí bên ngoài tốt hơn nhiều, bớt đông đúc và nóng bỏng hơn.

Hành lang của quán karaoke đầy những mảng màu xanh tím lập lòe trông như những tấm gương nhỏ.

Bóng cậu vỡ tan từng mảnh trên bức tường màu sắc sặc sỡ, sao cũng không thể nhìn rõ.
Sao lại không nhìn rõ nhỉ?

Cậu biết sự xáo trộn trong lòng mình là tại vì cô.
Hạ Du Nguyên không thích cảm giác này, thật đấy.

Cậu muốn xin lỗi cô, sau khi xin lỗi, tất cả quá khứ giữa cậu và cô sẽ bị xóa sạch, sau này cậu không muốn có bất kỳ dây dưa nào với cô nữa, họ nên là người xa lạ, như vậy sẽ tốt cho mọi người.

Chuyện đó hẳn là dễ dàng thôi, dù sao tối hôm đó cô đã nói rằng cô không thích cậu.

May mà cô không thích cậu, nếu cô mà thích cậu thì chuyện này sẽ khó khăn rồi…
Hạ Du Nguyên ngẫm nghĩ rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khi quay trở lại phòng, Hạ Du Nguyên nhìn thấy Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa đang cùng hát “Một người như mùa Hạ, một người như mùa Thu”.

Cậu nhanh chóng rời tầm mắt, cậu nói được làm được, kể từ giờ phút này, cậu sẽ không để ý đến cô nữa.
Hát mệt rồi, mọi người bật đèn, bật nhỏ nhạc đi để làm nhạc nền, mấy ông con trai tiếp tục chơi board game quanh bàn.

Cao Quang, Kỳ Ngọc thì sáp lại chỗ mấy nữ sinh, đòi Hạ Lạc Di xem bản đồ sao cho.

Hạ Lạc Di nhìn bản đồ sao của Kỳ Ngọc, cảm thán: “Ây da, sao thổ của cậu ở cung Cự Giải, sau này cậu khó tìm bạn gái lắm đây…”
Kỳ Ngọc: “…”
Cao Quang vui vẻ vỗ vai cậu ta, an ủi: “Không sao, không sao, mày đừng yêu đương, mày phải thi đại học.”
Chơi đến hơn mười giờ thì mọi người mới duỗi lương, ồn ào đòi về.
Giờ này rồi, để con gái đi về một mình không an toàn nên đám con trai bàn bạc, ai tiện đường thì đưa các cô nàng về.
Lý Quỳ Nhất và Kỳ Ngọc, Hạ Du Nguyên, Châu Sách đều sống ở phía đông thành phố, thế là bốn người cùng gọi một xe.

Nhà Chu Phương Hoa và nhà Hạ Lạc Di đều ở phía nam thành phố, hai người do Cao Quang phụ trách đưa về.
Chơi đã mệt, mọi người không nói chuyện trên xe nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nơi đến đầu tiên là Phủ Trạng Nguyên, Châu Sách ngáp một cái rồi xuống xe, cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Hạ Du Nguyên nói với tài xế: “Bác tài, đi đến Ngự Cảnh Uyển đường Hoa Viên nhé.”
Châu Sách khó hiểu: “Mày không xuống xe à?”
Hạ Du Nguyên nói như thể đương nhiên: “Tao đưa người ta về.” Nói xong, cậu đóng sầm cửa xe lại.
Kỳ Ngọc: “…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Xe taxi lái đi, Châu Sách vẫn ngơ ngác đứng ở đó: Kỳ Ngọc không đưa được chắc? Càng nghĩ càng thấy không đúng, sao đồ chó này lại biết người ta sống ở Ngự Cảnh Uyển?
Dường như Châu Sách đã hóng được một tin hot lớn, cậu ta lập tức hết buồn ngủ, lấy điện thoại ra rồi bắt đầu chia sẻ…
Kỳ Ngọc vốn muốn tận dụng cơ hội được ở một mình với Lý Quỳ Nhất này để xin lỗi cô, kết quả giữa đường lại xông ra một con kỳ đà cản mũi, làm gián đoạn kế hoạch.

Cậu ta nắm chặt chiếc điện thoại đã tắt nguồn trong túi quần, mệt mỏi tựa lưng vào ghế.
Có vẻ như không phải lúc nào cậu ta cũng có được thứ mình muốn.
Chỉ mấy phút sau đã đến cổng khu chung cư nhà Lý Quỳ Nhất.
Như thể về đến nhà của mình, Hạ Du Nguyên bước xuống xe còn nhanh hơn cả Lý Quỳ Nhất, sau đó vẫy tay với Kỳ Ngọc: “Đi về chú ý an toàn nhá.”
Kỳ Ngọc: “…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Người này thực sự là không biết xấu hổ.
Kỳ Ngọc cụp mắt xuống, nói lời tạm biệt.
Chiếc taxi tiếp tục lái tới địa điểm tiếp theo.
Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm xa xăm, sau đó quay đầu lại, vô tình chạm vào ánh mắt của nhau; cuối cùng cả hai đều tránh đi, cúi đầu nhìn mặt đất.
Phòng bảo vệ ở lối vào khu chung cư vẫn sáng đèn, bên trong chắc có người đang xem TV, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng người xôn xao khe khẽ.

Trên đường đã chẳng còn xe cộ hay người đi đường, chỉ có vài chiếc lá rơi chất đống dưới lề đường, sau đó đột nhiên bị gió đêm thổi tới cuốn lên, xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống đất phát ra âm thanh xào xạc, như một bãi vàng vụn.
Hạ Du Nguyên nhướng mi nhìn cô rồi chợt bối rối, cậu đến đây làm gì nhỉ?
À đúng rồi, đến xin lỗi.

Xin lỗi xong, từ giờ trở đi cậu sẽ đi trên con đường xán lạn của cậu, cô sẽ đi trên con đường gian nan của cô, ừm.
Hạ Du Nguyên để ba lô trên vai xuống, mở khóa rồi thò tay vào lục lọi.

Lúc này Lý Quỳ Nhất mới để ý thấy chiếc ba lô trống rỗng của cậu đã phồng lên, không biết trong đó có thứ gì.
Cậu lấy trong ba ly ra một chiếc hộp màu vàng, sau đó đưa cho cô, nói: “Cho cậu.”
Lý Quỳ Nhất không biết đó là gì, cúi đầu nhìn, cô chỉ thấy chữ “GODIVA” được viết trên chiếc hộp vàng, bên trái còn cột một dải ruy băng.
Ồ, socola.
Lý Quỳ Nhất nhận ra thương hiệu này, hình như rất đắt tiền.
Cô đoán rằng cậu chắc là đến xin lỗi cô, nhưng cô không thể nhận món quà xin lỗi đắt tiền như vậy được.

Lý Quỳ Nhất đẩy hộp socola về lại, nói: “Mình không cần.”
Kết quả là Hạ Du Nguyên nhét chiếc hộp vào trong ngực cô, giống như cô đã làm tối đó, cậu lấy tay cô giữ lấy hộp socola để nó không rơi xuống, cuối cùng lớn tiếng nói: “Cậu phải cần!”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Đây có thực sự là thái độ xin lỗi đấy à?
Hạ Du Nguyên cũng nhận ra giọng điệu của mình không đúng, nuốt nước miếng, lúng túng nhéo góc áo.

Sau đó cậu đột nhiên quay người lại, tiếp tục lục trong chiếc ba lô màu đen của mình, nào ngờ cậu lại lôi ra một bó hoa.
Lý Quỳ Nhất đột nhiên mở to mắt.
Cậu cậu cậu… Cậu ấy chẳng lẽ không phải đến đây để xin lỗi, mà là để tỏ tình à?
Không đợi Lý Quỳ Nhất thoát khỏi sự kinh ngạc, Hạ Du Nguyên đã nhét bó hoa vào trong ngực cô, sau đó cầm cánh tay còn lại của cô vòng qua.

Những bông hoa bị cậu nhét trong cặp tủi thân vô cùng, bó hoa bị đè ép hơi xiêu vẹo, cậu đưa tay chỉnh từng bông một, cẩn thận vuốt phẳng giấy gói hoa.
Xong xuôi Hạ Du Nguyên mới nhìn vào mắt cô.
Cậu đến đây làm gì nhỉ? À đúng rồi, đến xin lỗi…
Tai Hạ Du Nguyên hơi nóng, môi mấp máy.

Khi đang định nói thì cậu lại đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt đen láy của cô.
Hơi thở của cậu chợt run rẩy, đầu bỗng trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình định nói gì, thay vào đó là bắt đầu lảm nhảm: “Lý Quỳ Nhất, chúng… Chúng ta làm hòa đi.”
*******
Lời của tác giả:
Bé cún: Đáng ghét, cứ căng thẳng là nói sai thoại, rõ ràng là đến để mỗi người một ngả cơ mà.
******
Chú thích:
Đại Minh ý là triều đại nhà Minh.

Anh của Chu Kỳ Ngọc (Minh Đại Tông, Cảnh Thái Đế) là Chu Kỳ Trấn (Minh Anh Tông), ông Chu Kỳ Trấn này bị đánh giá là hôn quân, bất tài, trọng dụng gian thần làm triều đình điên đảo, tham công khiến quốc thể mất mặt, phục vị lại để Tào, Thạch lấn quyền thao túng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận