Chết con rồi má ơi!
Ngõ cụt !
Nó được chặn ngang lại bởi một bức tường loang lổ cũ kĩ.
Anh Nghi quay đầu nhìn ra sau.
Lạy chúa!Bọn điên kia sắp rượt tới ổ rồi!!!
Làm gì đây?Làm gì đây?
Nó nhăn mặt,mím môi suy nghĩ.
Đúng là trong cái khó thì ló cái khôn,nó đã thông suốt được điều gì nên đôi môi anh đào bất chợt nở một nụ cười tinh quái.
Nó chạy thẳng đến bức tường ở phía trước.Sáu tên kia cũng hả hê tăng hết tốc lực đến chỗ nó,vì trong bụng cứ đinh ninh rằng mình sẽ mau chóng tóm được con nhãi ranh kia.
Bộp!
Bằng một động tác rất nhẹ nhàng,nó phi người lên không trung,hai chân đạp vào tường để làm lực đẩy và lộn vòng người để tiếp đất.Mấy gã ngu xuẩn kia do chạy quá nhanh nên nhất thời không dừng lại được,vậy là cứ thế bổ nhào vào bức tường và in lại dáng hình trên đó.
Nó chạy vội ra hẻm,và nó bị một gã khác túm lấy cổ tay giằng mạnh ra phía sau.Anh Nghi quay lại,sẵn đà tung một cú đấm vào mặt gã.Ai cha,ê hết cả tay.
Như còn hăng máu,nó nắm lấy cổ áo gã và lên gối tới tấp vào bụng rồi mới tẩu thoát.
Nó chạy ra đường cái.Cùng lúc ấy,Vũ Khánh và Kì Dương lẫn nó giao nhau tại một con đường.Cả ba không hẹn mà gặp.Kì Dương như sực nhớ ra điều gì,liền lôi cái iphone ra gọi cho ông quản lí,giọng nói gấp gáp:
-Cho người tới giải vây mau lên!-Nói tới đây Kì Dương nhìn quanh,rồi kết thúc cuộc đối thoại bằng ba chữ gỏn lọn-Đường Nguyễn Huệ!
Vũ Khánh nhíu mày nhìn Kì Dương,hắn lên tiếng:
-Nãy giờ cậu bị ngu hay sao mà không gọi chi viện vậy?Đợi đến tận bây giờ...
-Làm sao tôi nhớ được!-Kì Dương gầm gừ đáp lại.
Nó nhăn mặt thở dốc.Đuối quá rồi còn gì.
-Nghi không bị thương chứ???-Hắn và Kì Dương đồng thanh hỏi,vẻ mặt cả hai có phần lo lắng.
-Đâu có gì đâu!-Nó lắc đầu,sắc mặt dần dần tươi tỉnh lại.
1 phút...
1 phút 30 giây...
Vậy là ổn rồi!Bình an vô sự!Không còn gặp rắc rối nữa!
Ba nhân ảnh bật cười thật to,không hề hay biết vẫn còn một mầm mống của sự nguy hiểm đã kéo đến.
-Vũ Khánh!!!!!!!!
Kì Dương trợn mắt lên nhìn,bất thình lình nên cậu ta không kịp làm gì hết.Còn Anh Nghi,nó chỉ kịp kêu lên một tiếng....
Xoẹt!
Lưỡi dao xuyên vào da thịt...
Và máu túa ra,rất nhanh chóng,loang ướt cả bả vai,phút chốc nhuốm đỏ chiếc áo sơ mi trắng...
Mùi máu thật nồng nàn quyến rũ...
Thật nồng nàn...
Từng giọt máu đỏ tươi rơi rớt xuống đất như những cánh hoa hồng vừa chớm nở...
Ai đã bị thương?!
Lúc đó...tôi không còn nghỉ đến việc gì được nữa...
Tôi không nghĩ gì được nữa...ngoài việc hành động theo quán tính...
Đến bây giờ,tôi mới cảm thấy cái nhức nhối đau đớn ....
Tôi vẫn còn ớn lạnh với cái cảm giác khi lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào người mình....
Mùi máu thật dễ chịu...
...tôi đang ở đâu...?
Người đang run rẩy,trong tay còn cầm con dao là kẻ lạ mặt kia.
Người kêu to là Anh Nghi...
Và người đẩy Vũ Khánh ra để đỡ giùm nhát dao ấy....vẫn là Anh Nghi...
Nó ngã gục vào người hắn.
Mệt mỏi quá rồi...
Nó đã làm xong việc cần làm và giờ đây nó chỉ muốn chìm sâu vào giấc mộng.
Tiếng xe hơi phanh lại gấp rút.Một đám người áo đen tủa ra,là người của Kì Dương.Và xem ra họ đã đến trễ một bước.
-Nhanh!Đưa Anh Nghi đến bệnh viện !!