-Liêu Nhật Anh Nghi,17 tuổi,mẹ là Nguyễn Phi Yến,ba là Liêu Anh Hải,là con một của tổng giám đốc công ty New fashion,chuyên sản xuất quần áo và các phụ kiện thời trang phân phối trên toàn quốc.Hiện cô ta đang học tại trường Blue,lớp 11/3,nhà ở đường Trần Hưng Đạo,đó là những thông tin cơ bản mà chúng tôi thu thập được thưa cậu chủ!
-Vậy sao?-Dương vân vê mái tóc dài thẳng mượt của mình,giọng thoang thoảng-Xem ra con nhỏ cũng không tệ đấy
chứ?
-Vâng thưa cậu chủ!-Người đàn ông trung niên gật đầu.
Kì Dương chống cằm,ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài song cửa.
-Thủ tục chuyển trường đã hoàn tất chưa?
-Thưa rồi ạ!
-Trường đặc cách cho tôi mặc thường phục chứ?-Kì Dương khẽ nhếch môi cười nhạt.
-Dạ thưa việc đó ông chủ lên tiếng thì xong xuôi hết rồi ạ!-Ông ta mỉm cười,đáp lại nụ cười của Dương.
-Tốt!Chú lui đi!-Kì Dương phất tay cho ông ta lui ra ngoài.Coi bộ những ngày tháng sau này có rất nhiều chuyện đáng để vui đây.Tất nhiên,Anh Nghi là nguồn gốc của niềm vui ấy.Kì Dương khẽ liếm môi,ngẩng mặt nhìn trời.....
♥♥♥
Nó từ từ mở mắt,khẽ cựa quậy thân mình,một cảm giác nhức nhối chạy đến tận sống lưng.Cánh tay nó đau ê ẩm đến nỗi nhấc lên không muốn được.Gì vậy trời?Rõ ràng hôm qua đâu có đau như thế này cơ chứ...Nó vô tình đụng trúng vết thương,khẽ nhăn mặt kêu đau một tiếng.
-Ui da....
Ngay lập tức hắn bừng tỉnh giấc,hắn hỏi han với ánh mắt lo lắng:
-Vợ có sao không?Có đau lắm không?
-A........ui.....bị lụi một dao tất nhiên là đau rồi....-Nó nhăn mặt rên rỉ.
Vũ Khánh nhìn nó:
-Vậy mà hôm qua cứng miệng bảo không đau!Hay quá ha?Nhưng nếu dậy rồi thì đi rửa mặt mau lên!
Nó nằm suy nghĩ tiếp.Dường như có chuyện gì không đúng cho lắm.Sao vậy ta?Sao kì vậy ta?Sao Vũ Khánh lại ở trong này nhỉ?Ở trong này....ở trong này....Nó quay qua nhìn hắn.Rồi nhìn lại cái gối nó đang lót đầu....Chính xác là nó đang nằm trên cánh tay của Vũ Khánh....Ủa ?...Mà....?!
-Sao....sao....-Nó hét lên-Sao bạn ở trong phòng
tôi??????????
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Đầu hắn ong ong vì tiếng hà mã rống của nó.Con nhỏ này....Thiệt tức chết mà....Hắn đưa tay che miệng nó lại,nhằm để giảm bớt lượng volume đang bùng phát dữ dội từ khuôn miệng nhỏ nhắn kia.
-Nghi!Đừng có hét như thế!Thật ra chuyện là vầy nè.....
♥ Tối hôm qua ♥
Nó vào toilet thay ra bộ đồ Pijama ngắn tay màu cam,sau đó bê bê lại cái giường yêu quý và nằm lăn ra ngủ.Vũ Khánh bước đến gần nó,đưa tay vuốt tóc nó và khẽ nói:
-Tôi về nha Nghi....
Vừa định xoay bước thì chẳng hiểu sao lúc đó Anh Nghi lại mơ màng ngồi dậy,đưa tay ôm lấy hắn và nhắm mắt ngủ luôn trên người hắn.Vũ Khánh vô cùng ngỡ ngàng trước hành động của Anh Nghi,miệng thì lắp bắp:
-Ơ....Nghi......
Vũ Khánh nhẹ gỡ tay của nó ra,nhưng không được.Vì căn bản là nó cứ níu lại không buông.Hắn bất giác thở dài,và không biết làm gì nữa ngoài việc ôm nó vào lòng và nhẹ nhàng nằm xuống nệm,cứ thế để yên cho nó ngủ.Ai ya,Nghi cứ như vậy thì có lẽ hắn sẽ giở trò mất thôi....
-Em đúng là ma nữ mà!-Vũ Khánh cười khổ sở,đưa ánh mắt bất lực nhìn nó.Hắn mỉm cười,một nụ cười hạnh phúc của người đang yêu,hắn đang ôm trong tay một siêu cấp ma nữ-cũng là vợ
chưa cưới của hắn.
-Quản gia à,tối nay tôi không về nhà!Ông khỏi đợi cửa!-Vũ
Khánh lấy điện thoại ra và gọi cho ông quản gia thông báo một câu ngắn gọn xong ngắt máy.Căn bản là hắn không muốn làm Anh Nghi thức giấc giữa đêm khuya....
Em như thế này thì bảo anh phải làm sao đây Nghi ơi.....?-Suy nghĩ trong lòng.
♥ Trở về thực tại ♥
-Tóm lại là vậy đấy!-Hắn đỡ nó ngồi dậy,cánh tay thì mỏi vô cùng,bị nó gối đầu cả đêm mà lại...
Anh Nghi đỏ mặt,tâm trạng lúc này vô cùng bối rối.Là mình tấn công người ta trước sao?Nếu vậy thì....đúng là chết tiệt mà.....!!!!!AAAAAAAAAAAAAA ( Gào thét nội tâm )
Sau 15 phút....
Nó lấp lửng bước xuống cầu thang,đi nhón nhón như kẻ trộm vào nhà bếp để tìm đồ ăn sáng ( nhà của mình mà mất tự tin gớm ).Nó ngó đông ngó tây xem Vũ Khánh còn ở đó không.
-Vậy là đi rồi!-Nghi thở phào nhẹ nhõm.
Một vòng tay ấm áp choàng qua cổ nó,hắn thì thầm:
-Đi đâu?
-Á!-Nó giật mình.Vũ Khánh xuất hiện từ lúc nào thế không
biết!!Trời ơi.......Chuyện hôm qua....Chuyện hôm qua bảo nó phải làm sao đối mặt đây??
-Nghi không cần phải mất tự nhiên như vậy,tôi có làm gì Nghi đâu?-Vũ Khánh buông nó ra,sau đó nắm lấy tay nó và kéo đi đến bàn ăn.Hắn kéo ghế cho nó ngồi và dịu dàng bảo:
-Nghi ăn phở nha!Ăn để mà uống thuốc rồi tôi còn chăm sóc vết thương cho Nghi nữa...Tôi...
-Rồi...rồi...biết rồi!-Anh Nghi gật đầu liên tục,giọng điệu cứ như là
biết rồi khổ lắm nói mãi.Hắn quan tâm nó còn chu đáo hơn là một bảo mẫu chuyên nghiệp nữa.
-A......nóng!-Nó vì ham ăn nên quên là tô phở đang còn rất nóng.-Phù...nóng quá...
-Thiệt là!-Hắn nhíu mày, trắc lưỡi một tiếng-Ngồi đó tôi đi lấy nước cho Nghi!
10 giây sau hắn quay lại bàn ăn cùng với cốc nước lạnh
-Nè uống đi!
Ực ực...
-A ~ Nó thở ra và mỉm cười thoải mái.
Vũ Khánh đứng đó nhìn Anh Nghi.Vẻ mặt ngây ngô của cô nàng làm cho hắn bật cười thích thú.Người gì đâu mà dễ thương dữ vậy nè?Em ngốc thật sao Nghi?......Nhưng mà.....Em cứ cười như thế này nhé,vì lúc em nở nụ cười,cả thế giới xung quanh anh bừng sáng lên như vừa được phủ thêm một phép lạ,vì lúc em nở nụ cười,ánh mắt em trở nên lung linh hơn,có đôi lúc lấp lánh như pha lê,có đôi lúc lại thẳm sâu như biển cả,em khác với những đứa con gái mà anh từng tiếp xúc.Đó là do tính cánh em vốn đã đặc biệt hay do em là vợ của anh nên anh cảm thấy như thế?Nghi ơi,anh.....-Hắn tự đặt câu hỏi trong đầu,thoáng chút bâng khuâng.
Hắn thôi suy nghĩ nữa,lấy đôi đũa trong tay nó ra,nhẹ giọng bảo:
-Tôi đút Nghi ăn nha !
-Hớ?-Nó khựng lại sau vài chục giây để tiếp thu cái thông tin đó,rồi xua tay-Không...không cần đâu!Tôi tự làm được mà!
Vũ Khánh véo mũi nó:
-Không có cãi!......A.....
-Ùm!-Nó ngậm miệng lại và bắt đầu nhai nuốt,hành động nàykhiến hắn cười to.Nó đúng là siêu cấp dễ thương mà,như vậy
thì bảo sao hắn không yêu nó cho được...
Chị Nga cùng lúc đi ngang qua và vô tình bắt gặp được khung cảnh hạnh phúc của đôi ác ma,không khỏi cười thầm một tiếng.Và sau 10 ngày,vết thương ở tay nó đã hoàn toàn lành hẳn,vậy là nó lại tiếp tục đến trường....