Copy Mối Tình Đầu

Sau hôm đi chơi núi, đúng như những gì đã nói trước
đó, Tiểu Thất không đến công ty làm việc nữa mà ngày nào cũng đi từ rất sớm,
khi về nhà thì thường xuyên tỏ vẻ mệt nhọc, kiệt quệ. Nếu Hàn Tú có hỏi đã xảy
ra chuyện gì thì anh chỉ trả lời ậm ừ dăm ba câu rồi chuyển sang chủ đề khác,
khiến cô rất bực bội, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi ấy, trái tim cô lại đau
nhói, không đành lòng nổi nóng với anh được.

Hôm nay cũng thế, mới sáng sớm, Tiểu Thất đã ra khỏi
nhà. Bình thường, dù không đi làm, anh vẫn trở về vào giờ tan sở, có khi còn về
nhà trước cả Hàn Tú để nấu thức ăn cho cô. Nhưng hôm nay, lúc cô về đến nhà thì
trời đã xẩm tối, nhà cửa vắng lặng, Tiểu Thất vẫn chưa về.

Hàn Tú gọi vào số di động của anh mấy lần nhưng không
liên lạc được, chỉ nghe thấy tiếng thông báo đã cài đặt sẵn lạnh lùng của tổng
đài: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi
lại sau!”. Tắt máy!!! Cô đành dập điện thoại.

Hàn Tú đi đi lại lại trong phòng, bồn chồn như kiến bò
trên miệng chảo nóng. Kim đồng hồ trên tường đã chỉ sang số mười hai, cô càng
lúc càng lo lắng, băn khoăn không biết có thật là anh đi nghiên cứu mỹ phẩm hay
không nữa, bỗng nhận ra trái tim mình đang đập loạn nhịp, trong đầu không ngừng
hiện lên hình ảnh anh nằm ở bãi rác, máu me be bét…

Cô vỗ vỗ lên mặt, tự nhủ: Tiểu Thất chắc chắn vẫn ổn,
không cần biết trước kia anh gặp phải chuyện gì, còn bây giờ, nhất định sẽ
không xảy ra chuyện với anh đâu.

Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng mở cửa “lách cách”,
vội chạy ngay ra trước cửa.

Nhìn thấy Hàn Tú đang đứng trước cửa đợi anh về, đôi
mắt ngập tràn sự lo lắng, mọi mệt mỏi, phiền não trong lòng Tiểu Thất bỗng chốc
tan biến hết. Chỉ cần bước về nhà, chỉ cần nhìn thấy Hàn Tú, trái tim anh lại
như được ánh mặt trời rực rỡ sưởi ấm.

“Em vẫn chưa ngủ sao? Có một mình nên sợ hãi, không
ngủ được à?”. Anh đi vào nhà, đặt chìa khoá xuống bàn rồi bước đến gần cô.

Có rất nhiều, rất nhiều chuyện cần được giải đáp nhưng
không hiểu sao lúc này, chúng lại ứ nghẹn nơi cổ họng, cô chẳng thể thốt ra một
từ nào. Hàn Tú chỉ biết khẽ lắc đầu, mím chặt môi, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn
lệ.

Tiểu Thất lặng lẽ ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô.
Có thể ngày mai, anh sẽ được gặp lại giáo sư Trương, người mà anh dày công tìm
kiếm bấy lâu nay, cũng là người bất chấp nguy hiểm để cứu mạng anh. Nhưng điều
đó có thể đồng nghĩa với việc những tháng ngày anh ở lại đây không còn dài nữa,
anh sắp phải rời xa Hàn Tú, có khi còn chẳng bao giờ cơ hội gặp lại cô nữa. Nếu
anh phải chết thì sao? Anh không nỡ rời xa cô một phút giây nào. Vòng tay bất
giác siết chặt hơn, anh muốm ôm chặt cô vào lòng hơn nữa.

“Anh làm sao thế?”. Ở trong vòng tay ấm ấp của Tiểu
Thất, con tim thấp thỏm lo lắng của cô cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.

Đúng vào khoảnh khắc Hàn Tú vừa dứt lời, anh đặt một
nụ hôn cháy bỏng lên môi cô. Bàn tay cô bất giác nắm chặt lấy cổ áo anh. Nụ hôn
vừa mãnh liệt vừa đắm say khiến đầu óc cô hỗn loạn, không thể suy nghĩ bất cứ
điều gì. Anh như muốn cướp đi tất cả không khí trong lòng ngực cô vậy, trái tim
cũng theo nụ hôn của anh mà loạn nhịp …

Rất lâu sau, anh mới rời khỏi đôi môi cô, ôm chặt cô
vào lòng. Cô tựa đầu vào ngực anh, không ngừng hít thở.

Nụ hôn lần này khác hoàn toàn so với những lần trước.
Nụ hôn đầu còn vụng về do không kiềm chế được cảm xúc, nụ hôn thứ hai bá đạo,
xâm chiếm, nụ hôn thứ ba, thứ tư… thì vô cùng ngọt ngào, khiến người ta lâng
lâng hạnh phúc. Nhưng lần này, không hiểu sao Hàn Tú lại cảm thấy mình vừa nếm
trải một nụ hôn tuyệt vọng như thể sắp phải chia li vậy.

Cô không dám nghĩ thêm nữa, ngước mắt nhìn anh, hỏi:
“Rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu”. Anh siết chặt vòng tay hơn nữa, vùi
mặt vào cổ Hàn Tú, tận hưởng hương thơm toả ra từ người cô.

“Anh có thể thôi không nói những từ ấy được không? Hôm
nay, anh lạ lắm, à không, phải nói là gần đây, anh rất lạ, hành tung vô cùng
thần bí. Có thật là anh đi nghiên cứu mỹ phẩm không?”

“Anh thực sự không có chuyện gì hết”. Tiểu Thất nhẹ
nhàng đáp.

Nếu chỉ nhìn vào vẻ mặt bình thản như không của Tiểu
Thất, có lẽ cô sẽ tin lời anh nói, nhưng nụ hôn ban nãy đã khiến cô nghi ngờ
rằng anh đang gặp chuyện gì đó. Có có thể cảm nhận được những cảm xúc phức tạp
của anh qua nụ hôn ấy, nhưng anh vẫn dùng khuôn mặt đó để che giấu mọi chuyện,
không chịu nói ra bất kỳ điều gì.

“Được thôi, nếu anh đã không muốn nói thì em cũng
không hỏi. Sau này, em không cho phép anh ôm em, hôn em nữa. Tránh ra mau!”.
Hàn Tú bực tức đẩy Tiểu Thất ra, quay người bỏ đi.

Anh cau mày, nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông.

“Bỏ tay ra mau lên!”. Cô vẫy mạnh tay anh ra rồi đi về
phòng mình, sập cửa rất mạnh và khoá lại.

Nhìn thấy Hàn Tú giận dữ đi vào phòng, trái tim Tiểu
Thất như bị ai đó bóp chặt. Nghĩ một lúc, anh bước đến trước cửa phòng, gõ nhẹ

mấy tiếng.

“Mau đi đi! Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”

Nếu là hồi trước, anh sẽ ngoan ngoãn rời đi, nhưng bây
giờ, anh biết chắc rằng người phụ nữ của anh luôn nói một đằng, nghĩ một nẻo,
càng nói không muốn gặp thì trong tim lại càng mong được gặp. Tình yêu làm
người ta trở nên kì quặc như thế đấy!

“Xin lỗi vì anh đã nói dối em, mấy ngày hôm nay, anh
không hề đi nghiên cứu mỹ phẩm, Anh đã đi khắp nơi để tìm… tìm… bố nuôi của
anh. Nếu may mắn tìm được, anh sẽ dẫn em tới gặp ông.”

Đưa bạn gái đến ra mắt bố mẹ là việc mà mọi người đàn
ông đều nên làm. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng là con người, cũng mong muốn
tình yêu của mình được người thân chúc phúc. Anh nghĩ, nếu nhìn thấy cô, giáo
sư Trương nhất định sẽ rất vui.

Nghe anh nói vậy, Hàn Tú bèn lập tức mở cửa, nói: “Anh
đã nhớ lại những truyện trước kia rồi à?”. Bốn năm trước, cô chưa bao giờ nghe
Đường Trạch Tề nói là có bố nuôi, có lẽ chuyện nhận bố nuôi xảy ra khi anh đã ở
Mỹ.

Tiểu Thất gật đầu: “Trong đầu anh… thỉnh thoảng xuất
hiện vài cái bóng.”

“Em làm vậy không phải là vì muốn nũng nịu, giận dỗi linh
tinh đâu, em thực sự rất lo lắng, chỉ sợ anh gặp chuyện gì bất trắc thôi”. Cô
mím môi.

Anh mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh biết”.

Nhìn nụ cười của anh, Hàn Tú vẫn cảm thấy những mệt
mỏi, muộn phiền ẩn hiện nơi chân mày của anh chưa hề biến mất. Rốt cuộc đã có
chuyện gì khiến anh phải bận tâm như thế? Đường Trạch Tề của bốn năm sau đúng
là đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều, hai con người ở hai thời điểm giống như
hai kẻ hoàn toàn khác nhau vậy…

“Anh mau ra tắm rửa rồi vào nghỉ sớm!”

“Ừ.”

(2)

Hôm sau, Hàn Tú thức dậy từ sớm, nhưng Tiểu Thất còn
dậy sớm hơn cả cô, thậm chí đã làm xong bữa sáng. Nhìn thấy vẻ mặt hốc hác của
anh, Hàn Tú thầm nghĩ, liệu có phải cả đêm qua, anh không hề chợp mắt?

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên giữa buổi sáng
tĩnh lặng, Tiểu Thất bèn rút di động trong túi ra nghe, mất giây sau, anh nói:
“Tôi xuống ngay bây giờ đây, cảm ơn chị”, rồi tắt máy, sau đó quay sang bảo Hàn
Tú: “Chị Alice đang chờ chúng ta ở dưới lầu.”

“Hả? Tại sao chị ấy lại ở đó?”

“Cứ xuống trước rồi nói sau!”

Cô chưa kịp nói thêm câu nào thì đã bị Tiểu Thất kéo
ra khỏi nhà rồi.

Alice đeo cặp kính râm, dựa người vào ô tô, nhìn thấy
Tiểu Thất và Hàn Tú nắm tay nhau, tiến về phía mình thì không nhịn được mà cười
lớn: “Ha ha, vậy mà Tiểu Thất còn nói cô không phải là bạn gái của cậu ấy, nhìn
xem, hai người tay trong tay thân mật như thế, lại còn ở chung với nhau nữa,
không là bạn gái thì là gì chứ?”

Bị Alice trêu trọc, khuôn mặt Hàn Tú đỏ ửng lên.

“Xin chào, tên tôi là Hàn Tú”. Hàn Tú nhỏ nhẹ. Người
phụ nữ trước mặt cô vận một bộ âu phục rất đẹp, thái độ vô cùng lịch sự.

“Đúng là người giống hệt tên. Tôi đã hỏi tên cô rất
nhiều lần nhưng Tiểu Thất không chịu nói, Không hiểu cậu ấy giấu giếm kỹ như
vậy để làm gì nữa. Đây là danh thiếp của tôi, hoan nghênh cô sử dụng sản phẩm
của công ty B&G, tôi có thể tính cho cô giá ưu đãi nhất toàn cầu.”

“Tôi dùng mỹ phẩm của công ty chị từ rất lâu rồi. Mặt
nạ đắp mặt của B&G thực sự rất tuyệt. Ây da, ngại quá đi, tôi quên mang
theo danh thiếp của mình rồi. Tôi làm ở công ty chuyên dọn dẹp vệ sinh, nếu có
thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé!”. Không ngờ rằng mình sẽ có
ngày được gặp lãnh đạo cao cấp của công ty mỹ phẩm B&G nên Hàn Tú cảm thấy
cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này để xúc tiến chuyện làm ăn giữa hai bên mới
được.

“Tiểu Thất đã kể cho tôi nghe một số chuyện về cô rồi.
Cô còn trẻ như thế mà đã tự thành lập và quản lý được công ty riêng, đúng là vô
cùng bản lĩnh, tài giỏi, biết nhìn xa trông rộng. Hiện nay, nghề này đang ăn
nên làm ra đấy, muốn mời nhân viên dọn dẹp còn phải chờ người ta sắp xếp thời
gian nữa cơ.”

Đây có lẽ là “bệnh nghề nghiệp” như người ta thường
nói, hai người phụ nữ đó vừa gặp mặt đã nhiệt tình quảng bá, giới thiệu sảm
phẩm của công ty mình cho nhau.

Thấy hai người kia có vẻ như hận rằng đã gặp nhau quá
muộn, xem chừng không ngại ngồi lại đây để hàn huyên chuyện đời, Tiểu Thất liền
hắng giọng: “Chị Alice!”

Được Tiểu Thất nhắc khéo, Alice mới sực nhớ ra vấn đề

quan trọng của buổi gặp hôm nay, bèn vỗ nhẹ vào trán mình: “Ây da, thật ngại
quá, suýt chút nữa thì tôi quê khuấy mất chuyện chính. Tôi đã nhờ bạn tôi điều
tra rồi, đúng là có một bệnh nhân tên là Trương Đồng Ân, mới được chuyển từ khu
tạm giam sang bệnh viện não khoa. Tuy người đó là bố nuôi của cậu nhưng bạn tôi
nói rằng hình như ông ấy phạm tội gì đó, lại là nhân chứng quan trọng của một
vụ án nên bị quản lý rất nghiêm, còn có cảnh sát trông coi, giám sát nữa. Vốn
dĩ cậu không được phép gặp ông ấy đâu, nhưng vừa hay bạn của tôi lại là bác sĩ
chẩn trị chính cho ông. Đây là danh thiếp của bạn tôi, cậu có thể đến đó, nhờ
bạn tôi giúp đỡ. Tôi đã kể chuyện của cậu cho bạn tôi nghe rồi, tuy rằng không
thể đảm bảo chắc chắn là cậu sẽ được gặp bố nuôi, nhưng ít ra là cũng hi vọng.”

Hàn Tú nhìn Tiểu Thất với ánh mắt vô cùng kinh ngạc,
đến tận tối qua, cô mới biết là anh có bố nuôi, không thể ngờ rằng ông ấy lại
là người như vậy. Chẳng lẽ chuyện anh bị thương tích toàn thân vào hai tháng
trước là có liên quan tới người bố nuôi đó sao?

Tiểu Thất nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị. Sau khi giải
quyết xong chuyện này, tôi nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực nghiên cứu, điều
chế ra sản phẩm mới cho công ty.”

“Tôi chỉ đợi câu nói này của cậu thôi. Thế nhé, tôi đi
trước đây”. Alice mỉm cười, vẫy tay chào hai người rồi ngồi vào ô tô.

Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Tú mới ngập
ngừng nói: “Bố nuôi anh… ông ấy…”

“Em có nhớ bản tin tức lần trước phát trên ti vi
không? Về đường dây buôn bán người ấy!”. Giọng nói của anh rất nhỏ, giống như
phải rất cố gắng mới cất tiếng lên được vậy.

Hàn Tú mở to mắt, không dám tin vào những gì vừa được
nghe.

“Ông không hề tham gia vào việc buôn bán người, ông
chỉ là một người điên nghiên cứu động thực vật mà thôi.”

Một người mê mải nghiên cứu thử nghiệm đến mức ngoài
nghiên cứu ra thì trong mắt không còn thấy bất cứ thứ gì, không phải là điên
thì là gì nữa? Đến khi tỉnh ngộ thì quay đầu lại, vô tình trở thành một gã dao
phủ bàn tay thấm đãm máu người, đến vợ và con gái cũng đã rời bỏ ông mà đi, lẽ
nào người đó không phải là kẻ điên?

Hàn Tú động viên anh: “Chúng ta cứ đến bệnh viện não
khoa thành phố xem sao đã! Nếu không được gặp bố nuôi của anh thì chúng ta có
thể tìm bác sĩ, hỏi thăm tình hình của ông mà.”

“Ừ”. Tiểu Thất gật đầu. Cho dù thế nào đi chăng nữa,
anh cũng muốn gặp lại giáo sư Trương một lần.

(3)

Khi đến bệnh viện, Tiểu Thất hoàn toàn không có ý định
đi tìm người bạn bác sĩ của Alice.

Hàn Tú đọc được suy tính của anh. Người bạn của Alice
chưa chắc đã giúp họ gặp được người cần gặp mà còn có thể đem đến cho họ một số
rắc rối không cần thiết. Cô bèn nói: “Nếu anh thấy không tiện thì khúng ta thử
ra hỏi xem bố anh ở phòng nào. Anh đợi một chút, em sẽ đi hỏi. Anh đưa danh
thiếp của bạn chị Alice cho em!”

Tiểu Thất đưa danh thiếp cho Hàn Tú, nói khẽ: “Em đừng
nhắc đến cái tên Trương Đồng Ân nhé!”

“Vâng”. Hàn Tú cầm tấm danh thiếp rồi đi về phía quầy
lễ tân.

Tới nơi, Hàn Tú liền hỏi cô y tá trực ban rằng bác sĩ
Mã Tuấn Hoa – cái tên in trên danh thiếp – đang ở đâu và được biết, bác sĩ Mã
hiện đang ở khu phòng bệnh số mười của bệnh viện.

Hàn Tú cảm ơn cô y tá rồi quay trở lại bên cạnh Tiểu
Thất, nói: “Bác sĩ Mã đang ở khu phòng bệnh số mười. Có lẽ…”

Cô đang định nói rằng bố nuôi của anh có thể đang ở
đó, nhưng bị anh ngắt lời: “Đi thôi!”

Hai người đi thang máy lên khu phòng bệnh số mười, vừa
bước ra khỏi thang máy, Hàn Tú ngay lập tức cảm thấy không khí ở đây có gì đó
không ổn.

Đi qua một phòng bệnh, cô nhìn thấy mấy vị bác sĩ mặc
áo Blouse trắng đang đứng vây quanh một bệnh nhân, người đó không ngừng hò hét
đến lạc cả giọng, một lúc sau lại nghe thấy tiếng thét lên trong hoảng loạn.

Đột nhiên có một bệnh nhân nam lớn tuổi từ đâu nhảy xổ
đến chỗ hai người, giơ một con búp bê ra trước mặt Hàn Tú rồi nũng nịu nói:
“Chị ơi, chị chơi cùng em nhé!”

Hàn Tú sợ hãi tới mức ôm chặt lấy cánh tay của Tiểu
Thất, không dám động đậy.

Trong khi đó, Tiểu Thất vẫm bình tĩnh như không, nhẹ
nhàng nói: “Hóa ra bác tên là 438, tôi là 074. Người bạn nhỏ của bác trông rất
đáng yêu, tên nó là gì vậy?”


Bệnh nhân mang áo số 438 giơ cao con búp bê và nói:
“Nó không phải là bạn tôi mà là con trai tôi, tên nó là Đậu Đậu. Cậu thấy nó có
đẹp trai không? Con tôi là chàng thanh niên đẹp trai nhất trong khu nhà đấy!”

Hàn Tú chăm chú nhìn người đàn ông có dáng người béo
tròn, khuôn mặt phúc hậu, hiền lành đối diện, ông ấy cũng phài năm sáu chục
tuổi rồi, đáng lẽ đã đến lúc an hưởng tuổi già, con cháu quây quần xung quanh,
vậy mà nay lại là một bệnh nhân tâm thần, thật là đáng thương.

“Con của bác đúng là rất đẹp trai”. Tiểu Thất nói rồi
ngồi xuống, cùng nghịch con búp bê với người kia.

Hàn Tú không hiểu rốt cuộc Tiểu Thất đang muốn làm gì
nhưng nhìn cách anh chơi đùa cùng người đàn ông đó, cô biết rằng anh rất chân
thành. Hình ảnh ấy đã làm rung động trái tim cô, khiến cô gạt bỏ được nỗi sợ
hãi, nhanh chóng ngồi xuống, chơi búp bê với họ, thỉnh thoảng cũng góp vui vài
câu.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, đột nhiên Tiểu Thất
hỏi: “Bác có nhìn thấy một người tóc đã bạc gần nửa, đeo một chiếc kính gọng
đen, chỗ này có một nốt ruồi đen, lúc cười thì trông miệng như thế này không?”.
Anh chỉ vào phía góc trái trên miệng mình rồi nhếch mép cười.

Lúc đầu, người đó ngây ra, sau đó sợ hãi, ôm chặt lấy
con búp bê của mình, ngồi nép vào một bên, run rẩy nói: “Tôi sợ lắm, tất cả bọn
họ đều mang theo súng, không cho chúng tôi lại gần. Đậu Đậu của tôi cũng rất sợ
hãi, vừa nhìn thấy bọn họ là khóc ngay.”

Tiểu Thất nghe thấy lời ông bệnh nhân nói, cố nén sự
kích động trong lòng, vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy ông ấy ở tầng này sao?”

Người bệnh nhân kia chỉ về phía Tây của tòa nhà, ghé
sát vào tai anh, thì thầm: “Ông ấy ở chỗ có chiếc cửa màu xanh lá cây ấy, trước
cửa đang có hai tên yêu quái đứng, tay yêu quái có cầm súng đấy!”

“Cảm ơn bác. Bác và Đậu Đậu đều là người tốt. Để hôm
khác có thời gian, tôi sẽ chơi với bác và Đậu Đậu lâu hơn nhé!”. Tiểu Thất mỉm
cười rồi quay sang nhìn Hàn Tú, khẽ gật đầu.

Hàn Tú thực sự bái phục Tiểu Thất khi anh có thể chơi
cùng một người bệnh hơn một tiếng đồng hồ để gặng hỏi tin tức về bố nuôi mình.
Cô cứ tưởng là anh thực lòng muốn chơi đùa cùng người đó, ai ngờ việc này là
một phần của kế hoạch đã được vạch sẵn trong đầu anh.

“Việc anh giả vờ như vậy xem ra không tốt lắm đâu.”

“Anh thực lòng muốn chơi cùng bác ấy, hỏi thăm tin tức
chẳng qua là tiện thể thôi”. Tiểu Thất mỉm cười, nắm tay Hàn Tú, đi về phía
Tây.

Từ xa, hai người đã nhìn thấy một cảnh sát đứng trước
căn phòng ở trong cùng.

Hàn Tú thấy tim mình đang đập liên hồi. Ngoại trừ vài
lần lén lút rải tờ rơi quảng cáo trong các tòa nhà cao tầng, cô chưa bao giờ là
những chuyện “ám muội” kiểu này.

Cô chẳng dám nhìn ngó xung quanh. Cảm nhận được sự lo
lắng của Hàn Tú, anh khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu không thể gặp
được bố nuôi của anh thì chúng ta sẽ quay về.”

“Ừm.”

Tiểu Thất nắm chặt lấy tay Hàn Tú, đi về phía phòng
bệnh ở cuối hành lang. Họ vừa bước đến gần đó, người cảnh sát kia đã giơ tay
chặn lại.

Tiểu Thất nhìn vào số hiệu giường bệnh trên tường một
hồi lâu, trên mặt cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi đến thăm người bệnh nằm giường 074.
Tại sao lại không có giường bệnh 074 nhỉ? Lúc nãy, cô y tá nói giường bệnh 074
ở phía này mà. Rõ ràng đây là khu phòng bệnh số mười còn gì.”

“Xin lỗi, ở đây không có giường bệnh số 074 mà anh
tìm, xin mời anh mau chóng rời khỏi đây!”. Vị cảnh sát ấy nói một cách lạnh
lùng.

“Thật ngại quá, có lẽ tôi đã nhầm”. Tiểu Thất nhìn
chằm chằm vào căn phòng bệnh kín mít chỉ còn cách mình nửa mét nữa, ánh mắt
không giấu nổi sự thất vọng, chán nản, quay
người chuẩn bị rời đi.

Hàn Tú nhận thấy tất cả, đột nhiên nhanh chân, lao về
phía người cảnh sát, hét lên thất thanh: “Á, ông xã ơi, có gián, có gián!!!”

Đồng chí cảnh sát bị Hàn Tú đẩy lui về phía sau vài
bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cố đẩy Hàn Tú ra khỏi người mình, nói: “Này cô,
cô ôm nhầm người rồi, tôi đâu phải là ông xã của cô.”

Hàn Tú giật nảy mình khi bị người cảnh sát đẩy ra khá
xa. Nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh ta khi đang chĩa súng vào mình, cô ôm
đầu sợ hãi lùi về phía sau. “Xin đừng nổ súng!”. Quay lại bên cạnh Tiểu Thất,
cô run rung nói: “Thật ngại quá, tôi cứ nhìn thấy gián là sẽ phản xạ như vậy.
Xin lỗi anh, vô cùng xin lỗi. Đúng là có gián mà…”

Thấy người đối diện không ngừng cúi gập người xuống
xin lỗi, đồng chí cảnh sát cảm thấy ngại ngùng, cuối cùng cũng hạ súng: “Không
sao, nơi này thực sự không có người mà anh chị muốn tìm đâu, xin hãy đi khỏi
đây nhanh lên!”

Trong lúc Hàn Tú đánh lạc hướng sự chú ý của người
cảnh sát, Tiểu Thất đã kịp nhìn qua khe cửa sổ và thấy người đang ngồi trong
căn phòng đó đúng là giáo sư Trương. Ánh mắt ông lấp lánh như có trăm câu ngàn
lời muốn nói.

Tiểu Thất thu lại ánh mắt rồi cũng cúi đầu xin lỗi
đồng chí cảnh sát: “Xin lỗi anh vì hành động bồng bột của bà xã tôi.”

Nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh khi gọi ba tiếng
“bà xã tôi”, Hàn Tú liền đỏ bừng mặt lên.

Một người cảnh sát khác chợt đi qua, hỏi: “Có chuyện
gì thế?”


Vị cảnh sát kia nói: “Không có chuyện gì cả, họ tìm
nhầm phòng bệnh ấy mà.”

Tiểu Thất cầm tay Hàn Tú, xin lỗi hai vị cảnh sát kia
một lần nữa rồi mới rời đi.

Vừa bước được vài bước, họ nghe thấy từ phòng bệnh
vọng ra một tiếng hát. Hàn Tú không hiểu những câu hát ấy có nghĩa là gì. Càng
về sau, âm thanh phát ra càng lớn, nghe rất hỗn loạn. Các bác sĩ, y tá lập tức
chạy đến căn phòng đó.

Khi vào trong thang máy, Hàn Tú mới hỏi: “Anh đã nhìn
thấy bố nuôi của mình chưa? Người hát lúc nãy là ông ấy phải không? Ông ấy hát
bài gì vậy? Em không hiểu được.”

Tiểu Thất gật đầu: “Ừ, đúng là bố nuôi của anh đấy.
Ông ấy vừa hát một bài hát của người da đỏ, đại ý là: “Ngồi trên thảo nguyên
xanh bao la, nhìn bông hoa nguyệt quý trước mặt đang nở rộ, tôi đợi chờ người
trong lòng đã mong mỏi bấy lâu…”. Đang nói, anh đột nhiên ngừng lại, im lặng
một lát rồi bảo: “Chúng ta ngồi xuống thảm cỏ dưới nhà ngồi một lát đi!”

Bài hát vừa nãy là thông điệp của giáo sư Trương nhắn
cho anh.

Tiểu Thất kéo Hàn Tú đi quanh bệnh viện để tìm hoa
nguyệt quý. Quả nhiên là có một khu vườn trồng rất nhiều loại hoa này, anh bèn
kéo cô ngồi xuống.

“Sao anh có thể hiểu được cả tiếng của người da đỏ thế?”.
Hàn Tú nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

“Chính cha nuôi đã dạy anh, ông đã dạy anh rất nhiều
rất nhiều thứ”. Anh vừa nói vừa không rời mắt khỏi lối ra vào của bệnh viện.

Tiểu Thất không ngừng nhìn thời gian trên di động, anh
đã đợi một hồi lâu mà chưa thấy có động tĩnh gì. Hơn một tiếng đồng hồ sau, anh
nhìn thấy một y tá đẩy một chiếc xe lăn ra, người ngồi trên đó chính là giáo sư
Trương. Chân trái của ông được bó bột, mái tóc trước kia mới bạc phân nửa, nay
đã trắng toàn bộ. Trên đầu ông còn có một vết sẹo rất rõ, có lẽ đó là vết
thương do Cổ tiên sinh gây ra khi giáo sư kêu anh trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Có hai người cảnh sát đi đằng trước và đằng sau chiếc
xe lăn. Ngồi trên xe, giáo sư Trương vẫn không ngừng hát, lần này đã đổi sang
một thứ tiếng khác. Những người xung quanh nghe ông xì xồ âm thanh lạ tai,
không hiểu gì, đều tưởng là ông bị điên.

Cô y tá đưa ông ra chỗ hoa viên mà hai người đang
ngồi. Nhìn thấy Hàn Tú, người cảnh sát khi nãy bị cô ôm lấy ngượng ngùng quay
mặt đi phía khác.

Trông thấy hoa nguyệt quý, giáo sư Trương vừa vỗ tay
ầm ĩ vừa hát mấy bài hát thiếu nhi, còn đòi ngắt một bông hoa để tặng cho cô y
tá. Cô y tá lắc đầu, hoàn toàn bất lực trước người bệnh nhân không chịu an phận
này.

Đột nhiên giáo sư Trương dùng bên chân không bị thương
để trụ và đứng bật dậy khỏi xe lăn, người ngã nhào về phía Tiểu Thất và Hàn Tú.

Tiểu Thất vội lao ra đỡ lấy giáp sư Trương theo phản
xạ. Ngay lúc ấy, ông nắm lấy tay Tiểu Thất, vừa không ngừng di di ngón tay
trong lòng bàn tay anh vừa hét lên: “Con trai ta, con trai của ta!”

Cô y tá và hai người cảnh sát nhanh chóng bước đến, đỡ
lấy giáo sư Trương. Dùng sức toàn thân đẩy mạnh bọn họ ra, nắm chặt lấy tay
Tiểu Thất không chịu buông, ngón tay tiếp tục di di trong lòng bàn tay anh, ông
hét lớn: “Đây là con trai tôi, đây là con trai tôi. Các người bỏ tôi ra, tôi
muốn về nhà cùng con trai của tôi! Tôi không muốn ở lại nơi này nữa, ở đây có
người xấu, các người đều là người xấu.”

“Này, ông đừng có nắm tay của ông xã tôi không chịu
buông như thế chứ!”. Hàn Tú xông đến chỗ họ, ngoài mặt thì tỏ vẻ muốn gỡ giáo
sư Trương ra, kì thực, cô đang đứng chắn trước mặt ba người kia để ông và Tiểu
Thất có thời gian tiếp xúc vơi nhau lâu hơn.

Nhưng chẳng mấy chốc, giáo sư Trương vẫn bị kéo ra,
lôi về chiếc xe lăn. Khuôn mặt Tiểu Thất lộ rõ vẻ khó chịu.

Hàn Tú tỏ vẽ phẫn nộ, quát ầm lên: “Các người làm ăn
kiểu gì thế? Đây là bệnh viện não khoa, phải trông coi bệnh nhân thật cẩn thận
chứ! Chúng tôi đã ngồi tận ngoài đây mà vẫn còn gặp chuyện này là sao? Các
người nói xem, nếu ông xã tôi bị người đàn ông kia gây thương tích cho thì sao
hả? Chuyện đó nên trách ai đây?”

“Thật xin lỗi anh chị”. Cô y tá ngại ngùng, không
ngừng xin lỗi Hàn Tú và Tiểu Thất.

“Lần sau phải chú ý hơn đó!”. Hàn Tú kéo Tiểu Thất lại,
khẽ hỏi: “Anh có bị thương không?”

Tiểu Thất lắc đầu.

Hàn Tú lại quay sang nói với cô y tá: “Nhớ cẩn thận
hơn đấy!”

Cô ấy gật đầu lia lịa, vâng dạ rối rít rồi vội vã đưa
giáo sư Trương vào.

Người cảnh sát nghiêm nghị nhìn Hàn Tú và Tiểu Thất
rồi cúi đầu chào. Cô mím môi kéo anh đi.

Suốt đường về, Tiểu thất im lặng, không nói gì. Hàn Tú
thấy vậy liền an ủi anh: “Anh đừng buồn, bố nuôi của anh tuy bị nhốt trong bệnh
viện nhưng ông vẫn nhận ra anh mà. Đợi một thời gian nữa, chúng ta lại nghĩ
cách đến gặp ông nhé!”

Tiểu Thất quay đầu qua nhìn cô, đáp khẽ: “Ừm”.

Giáo sư Trương không hề bị điên, nhưng cho dù nơi này
có thế nào đi chăng nữa thì nó cũng an toàn hơn rất nhiều so với bên ngoài. Lúc
nãy, ông đã dùng mật mã Morse để nói với anh rằng: Viện điều dưỡng, dưới gốc
cây ngân hạnh, sổ sách, số liệu. Có lẽ sổ sách và số liệu được chôn dưới gốc
cây ngân hạnh trong viện điều dưỡng. Và chúng vô cùng quan trọng với anh.

Những thứ đó có giá trị đến mức nào chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận