Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật


Lục Thừa Tư lạnh lùng nhìn bọn họ kết bạn, anh nhìn Phó Lãng nói: "Hiện tại anh có thể biến chưa?"Phó Lãng vừa nghe thấy tiếng anh, nụ cười trên mặt biến mất.

Anh ta cầm điện thoại quay đầu lại, cũng mặt lạnh nhìn anh: "Sao thế, ngày đó cậu cũng đuổi em gái tôi đi như thế này à?"Lục Thừa Tư không nói gì thêm, Triệu Khoan lập tức biết ý đi lên, muốn mời Phó Lãng ra ngoài: "Anh Phó, mời đi."Phó Lãng đặt mông ngồi xuống ghế sofa, hoàn toàn không có ý muốn để ý tới anh ta: "Bên ngoài mưa to như vậy, các người bắt tôi đi bây giờ, nếu như trên đường xảy ra ngoài ý muốn thì sao?"Lục Thừa Tư nói: "Vậy tôi sẽ thắp một nén hương cho anh.""..." Phó Lãng không ngờ người này độc miệng đến mức này, khó trách ngày đó Phó Linh về đến nhà khóc lóc như thế.Bên ngoài lại thêm một chiếc xe đi vào, là xe của Lý Tuyền.

Bà từ công ty trở về, còn chưa tới nhà thì trời đổ mưa to, cũng may cách trang viên không xa lắm, an toàn về tới nơi.

Thấy Phó Lãng cũng ở đây, bà hơi kinh ngạc nói: "Phó Lãng, sao cháu lại tới đây?"Phó Lãng chào bà một tiếng rồi nói: "Cháu đến gần đây làm ít chuyện, thuận tiện thăm Lục Thừa Tư."Nói đến đây, Phó Lãng lại nhìn Lục Thừa Tư một chút: "Có điều hình như cậu ấy không hoan nghênh cháu lắm."Anh ta nói xong lời này, Lý Tuyền cười xấu hổ, bà đang định nói cái gì đó, Lục Thừa Tư đã lạnh lùng mở miệng: "Đêm hôm khuya khoắt anh đến làm chuyện gì?"Phó Lãng nói: "Lúc này tôi mới làm xong việc."Ngoài công viên ngoại ô phía Tây sắp xây một viện bảo tàng mỹ thuật, công ty Phó Hoằng Thâm chính là công ty xây dựng, muốn giành được hạng mục này.


Hôm nay Phó Lãng đặc biệt tới thăm hỏi người phụ trách, mời người ta ăn bữa cơm tối."Cháu nghĩ đã đến ngoại ô bên này rồi thì dứt khoát lên núi xem, thuận tiện thay em gái cháu xin lỗi Lục Thừa Tư vì chuyện lần trước."Phó Lãng nói xong lời này, Lục Thừa Tư lại cười khẩy một tiếng.

Lý Tuyền ngượng ngùng cười với Phó Lãng, mở miệng nói: "Chuyện lần trước là Tiểu Tư làm không đúng, không liên quan đến Phó Linh."Phó Lãng nói: "Linh Linh cũng hơi tùy hứng, nhưng nó thật sự có ý tốt.""Cô biết mà." Lý Tuyền đang nói đến đó, mưa bên ngoài đổ to hơn, còn sấm chớp ầm ầm.

Lý Tuyền thấy bên ngoài sấm chớp rền vang bèn nói với Phó Lãng: "Bên ngoài mưa to lắm, cháu xuống núi không an toàn, tối nay ở lại đây một đêm đi."Lục Thừa Tư nhìn về phía bà, dường như muốn nói gì đó, Lý Tuyền mở miệng trước anh: "Mẹ mới vừa từ bên ngoài trở về, đường rất khó đi, hơn nữa bây giờ đã trễ như vậy, xuống núi quá nguy hiểm."Lục Thừa Tư im lặng một lát, cuối cùng ngồi lên xe lăn rời đi, Lý Tuyền nhìn anh lên tầng, mới quay đầu nở nụ cười với Phó Lãng: "Tính tình Tiểu Tư không tốt lắm, cháu đừng để trong lòng.


Cô bảo quản gia dọn dẹp phòng cho cháu, cháu ở tạm một đêm.""Vâng ạ, cảm ơn cô Lý." Phó Lãng cảm ơn Lý Tuyền, lại muốn đi tìm Tạ Chiêu nói chuyện, trong nháy mắt anh ta nhìn qua, Tạ Chiêu nhanh chóng chạy lên tầng.Ăn dưa xong rồi, chuồn lẹ."..." Phó Lãng không tiện gọi cô, chỉ có điều lúc đi theo quản gia tới phòng, anh ta hỏi một câu, "Có thể sắp xếp tôi ở cạnh phòng Tạ Chiêu không?"Quản gia rất bình tĩnh nói: "Xin lỗi cậu Phó Lãng, phòng bên cạnh cô Tạ đã có người ở."Phó Lãng hơi tiếc nuối, sau khi đi vào phòng, anh ta nhắn tin cho Tạ Chiêu, Tạ Chiêu cũng không trả lời anh ta.Lúc này Tạ Chiêu đang tắm vòi sen, tắm xong cũng không nhìn điện thoại mà ngồi trước máy tính sửa lại nội dung của buổi họp hôm nay.Bận đến mãi 11h30, Tạ Chiêu cảm thấy hơi đói bụng, cô như kẻ trộm lấy một gói bún ốc, quyết định lén lút xuống dưới nhà nấu bún.Cô mở cửa phòng, thò đầu ra bên ngoài nhòm ngó, bỗng nhiên "đoàng..." một tiếng, bên ngoài sét đánh như quân địch nổ bom dọa Tạ Chiêu giật nảy mình, ôm chặt gói bún ốc, lại rụt về.

Nếu không đêm nay thôi đi, sấm chớp đùng đoàng, cũng không biết có bao nhiêu tên đàn ông khốn nạn đang thề tập thể.Ăn mấy gói que cay cho đỡ thèm, Tạ Chiêu nhịn đến 12 giờ, vẫn cảm thấy đói, lần nữa cầm bún ốc đi ra ngoài.Giờ này mọi người cơ bản đều ngủ hết rồi, trên hành lang cũng không bật đèn, ngẫu nhiên có tia chớp xẹt qua bầu trời đêm chiếu sáng biệt thự trong giây phút ngắn ngủi làm cảnh tượng càng quỷ dị hơn.Cực kỳ giống hiện trường giết người kịch bản kinh dị.Tạ Chiêu bật đèn pin điện thoại, rón rén đi xuống nhà, mới vừa đi tới thang máy, một tiếng thét ngắn ngủi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cô giật nảy mình, điện thoại suýt bị tuột khỏi tay.

Ngay sau đó là một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng Triệu Khoan truyền đến từ trong bóng đêm: "Sao vậy?""Nhện, một con nhện rất to!" Tiếng thét run rẩy hồi nãy vang lên lần nữa, Tạ Chiêu nghe ra đây là tiếng của y tá Hách Giai.Tạ Chiêu duỗi dài đầu, muốn nhìn theo hướng của tiếng nói, bỗng nhiên lại "ầm ầm" một tiếng, nương theo một tia chớp, Tạ Chiêu trông thấy một bóng người chợt lóe lên."..." Vừa rồi là cái gì? Giống như đi về phía phòng của Lục Thừa Tư.Tạ Chiêu không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, cô do dự một chút, vẫn đi theo nhìn xem.


Cửa phòng Lục Thừa Tư hơi hé, giống như thật sự có người đi vào.

Tạ Chiêu dùng đèn pin chiếu tới, đẩy cửa ra, trông thấy một người đàn ông mặc áo đen đội mũ đen đang cầm một ống kim tiêm tiêm vào túi truyền dịch của Lục Thừa Tư.Bởi vì đèn pin điện thoại bỗng nhiên chiếu tới, người kia cũng giật nảy mình, cái này chỉ nhoáng một cái, Lục Thừa Tư vẫn ngủ không yên giấc trên giường cũng mở mắt ra, lập tức nhíu mày lại.Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, đầu óc Tạ Chiêu còn không kịp phản ứng, ngoài miệng đã hô to: "Triệu Khoan anh mau tới đây a a a a a!"Người kia nghe thấy cô gọi Triệu Khoan, ném ống kim tiêm trực tiếp nhảy cửa sổ chạy trốn, động tác cực kỳ dứt khoát.

Gió lạnh ngoài cửa lập tức thổi vào, Tạ Chiêu chạy cực nhanh tới bên giường Lục Thừa Tư, dùng tốc độ nhanh hơn người kia nhảy cửa sổ rút kim tiêm khỏi mu bàn tay Lục Thừa Tư."Anh sao rồi? Anh không sao chứ?"Cô vừa dứt lời, Triệu Khoan và Hách Giai cũng chạy từ bên ngoài vào, Triệu Khoan nhìn cửa sổ mở toang, bật đèn trong phòng lên: "Xảy ra chuyện gì?"Tạ Chiêu nắm tay Hách Giai làm lơ Triệu Khoan, lo lắng nói với cô ấy: "Cô mau khám cho anh ấy, vừa rồi có người muốn tiêm thứ gì đó vào túi truyền dịch của anh ấy!"Hách Giai nghe xong lời này thì hoảng sợ, vội vàng kiểm tra tình huống của Lục Thừa Tư, thấy tình huống của anh tạm thời ổn định, mới nói: "Tôi lập tức đi gọi bác sĩ tới."Sắc mặt Lục Thừa Tư hơi tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi, anh nhìn Triệu Khoan, có chút cố hết sức mở miệng: "Tới phòng Phó Lãng nhìn xem."Triệu Khoan hiểu ý ngay, gật đầu nói: "Tôi lập tức dẫn người tới."Lúc anh ta rời đi gọi hai vệ sĩ khác canh ở cửa ra vào, lại sắp xếp những người khác lục soát trong trang viên.

Trong phòng nhất thời khôi phục yên tĩnh, lúc này Tạ Chiêu mới chợt thấy hoảng sợ, hơi hết sức lực trượt theo mép giường Lục Thừa Tư ngồi xuống đất: "Má ơi, làm tôi sợ muốn chết.""..." Lục Thừa Tư nhìn cô, thấy sắc mặt cô cũng không tốt lắm.


Anh im lặng một hồi, mở miệng hỏi cô: "Sao cô lại tới đây?"Tạ Chiêu nói: "Tôi muốn ra ngoài nấu một bát bún ốc, ai mà ngờ trùng hợp trông thấy có người âm thầm vào phòng anh..."Lục Thừa Tư nhướng mày, ngắt lời cô: "Cô muốn ra ngoài nấu một bát bún ốc?""..." Tạ Chiêu yên lặng trong chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, "Thật hả? Tôi nói như vậy sao? Anh nghe nhầm rồi."Ánh mắt Lục Thừa Tư nhìn xuống dưới, một gói bún ốc nằm yên trên sàn nhà."..." Tạ Chiêu từ từ đưa bàn tay tới túm một góc gói bún ốc, từ từ kéo ra phía sau mình.Lục Thừa Tư: "..."Trong phòng yên lặng một lát, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là Hách Giai gọi bác sĩ tới, Lý Tuyền cũng mặc áo ngủ tới cùng.

Tạ Chiêu thấy bọn họ, lập tức đứng dậy nhường chỗ.Ống kim tiêm còn rơi dưới đất, bởi vì phát hiện kịp thời, cơ bản không có thuốc truyền vào trong cơ thể Lục Thừa Tư.

Nhưng lúc Tạ Chiêu rút đầu kim hơi mạnh tay, trên tay Lục Thừa Tư chảy mấy giọt máu.

Hách Giai chỉnh lại cho Lục Thừa Tư, treo túi nước cho anh lần nữa."May mắn phát hiện kịp thời, hiện tại tình huống của cậu Lục cơ bản ổn định, về phần trong ống kim tiêm này chứa cái gì, chúng tôi còn cần kiểm tra thực hư."Nghe lời bác sĩ nói, Lý Tuyền mới thoáng yên tâm: "Vậy là tốt rồi." Bà nói xong nhìn Tạ Chiêu đứng ở bên cạnh, lo lắng hỏi: "Hôm nay nhờ có cô Tạ, cô không có bị thương chứ?""Không có không có." Tạ Chiêu lắc đầu, "Người kia nghe thấy tôi gọi Triệu Khoan thì chạy ngay."Lục Thừa Tư nói: "Cô ấy bị dọa co rúm dưới đất, nếu không kê cho cô ấy ít thuốc bình tĩnh lại.""..." Ngay trước mặt Lý Tuyền, Tạ Chiêu không tiện bật lại anh, đành phải nói, "Không cần, tôi ăn bát bún ốc cũng có thể an ủi giống vậy."Lý Tuyền nghe cô nói thế, nhân tiện nói: "Vậy tôi bảo người nấu cho cô nhé."Con ngươi Tạ Chiêu lập tức sáng lên: "Cảm ơn Lý tổng!"Mà một bên khác, Triệu Khoan còn đang giằng co với Phó Lãng trước cửa ra vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận