Couple 50

Tại sao lại như vậy? - Tôi ngẩn ngơ, không biết nên khóc hay nên cười, nhìn An Vũ Phong rồi lại nhìn Kỷ Minh, cảm thấy thật khó hiểu.

Nhưng An Vũ Phong bông quay sang nhìn Kỷ Minh, hình như nghĩ ra cái gì đó, câm điện thoại lên gọi tới một con số.

-A lô? Hựu, là tôi, tôi là Phong!

- Có thể giúp tôi tra lịch sử gia tộc nhà họ Kỷ ở nước Chanel không... .ừ, được, tình hình cụ thể tôi sẽ gửi tài liệu cho anh sau. Được, cảm ơn anh!

Pặp! An Vũ Phong cúp điện thoại, mặt lộ ra vẻ an ủi, nhìn Kỷ Minh, lạnh lùng nói:

- Kỷ Minh, việc của cậu tôi không giúp được nhiều, nhưng tôi có thể nhờ Hoàng tử Giang Hưu Thần đích thân kiểm tra lịch sử gia tộc nhà cậu, nếu tất cả đều như cậu nói, chắc chắn họ sẽ trả công bằng cho cậu.

- An Vũ Phong....- Đôi mắt của Kỷ Minh sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo tỏ ra khó hiểu, hình như không biết vì sao An Vũ Phong lại làm như vậy.

-Đừng nói cám ơn tôi, coi như là tôi cảm ơn cậu vì thời gian qua luôn chăm sóc cho Bạch Tô Cơ! Ha ha, còn cả cái này nữa - An Vũ Phong bỗng lấy chiếc vòng tay mà khó khăn lắm mới tìm được về trong túi ra, nhìn một cái rồi đưa cho Kỷ Minh - Cái này cho cậu!

- Cái này... .sắc mặt của Kỷ Minh càng khó hiểu, không biết nên nhận chiếc vòng hay không - Cái vòng này chẳng phải của cậu sao?

- Ha ha ha, nếu cậu đã cần nó hơn tôi thì tôi tặng cho cậu - An Vũ Phong thản nhiên cười, rồi lại nhìn tôi. - Bây giờ tôi không còn cần cái vòng tay này nữa rồi.

Nhưng Kỷ Minh lại rơi vào im lặng.

- Kỷ Minh, bạn cứ nhận đi - Thấy dáng vẻ khổ sở của Kỷ Minh, tôi cũng mỉm cười với anh, nói khẽ.

- Bạch Tô Cơ, bạn... .không trách mình sao? - Kỷ Minh do dự nhìn tôi, giọng nói vẫn không được tự tin như trước.

-Tại sao lại trách bạn? Bạn luôn giúp đỡ mình mà. Thực ra mình rất vui vì quen được một người bạn như bạn, nếu không có bạn thì cũng không có sự tồn tại của Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu - Tôi nghiêm túc gật đầu, rồi bỗng dưng nghĩ lại cái gì đó, tôi đưa tay phải ra muốn bắt tay Kỷ Minh - Chúc lên đường may mắn.

- Cảm ơn! - Kỷ Minh cảm động nhìn tôi, nhưng khi tay anh sắp chạm vào tay tôi,bỗng có một bàn tay nhanh như cắt bắt tay Kỷ Minh trước tôi.

-An Vũ Phong! Anh!

-Ha ha ha, Kỷ Minh, chúc lên đường may mắn.

Tôi tức giận nhìn An Vũ Phong, nhưng An Vũ Phong mỉm cười đắc ý.

- Hai bạn....... Ha ha... .cảm ơn! Kỷ Minh nhìn tôi rồi lại nhìn An Vũ Phong, hình như

hiểu ra điều gì đó, lắc đầu, cười đau khổ, và quay người đi, cái bóng của anh dần khuất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

-Này, An Vũ Phong, anh đúng là ngang ngược! - Nhìn bóng Kỷ Minh đi xa dần, tôi giận dữ nhìn An Vũ Phong.

-Làm sao? Em không hài lòng sao? Vậy thì từ sau anh cũng nắm tay người con gái khác! Nhưng An Vũ Phong chỉ nhếch miệng lên cười.

-Anh..... anh dám! - Mặt tôi đỏ bừng nhưng vẫn không chịu nhận thua, đưa tay ra đấm mạnh vào vai An Vũ Phong.

An Vũ Phong chỉ nheo mắt với tôi, quay người lại tránh khỏi cú đấm, chạy ra đằng xa Tôi thoáng khựng lại rồi nhanh chóng chạy đuổi theo!

-Anh tưởng rằng em không dám sao? An Vũ Phong, anh cứ chờ đấy.

- Kính coong....Các bạn thân mến, xin mau chóng làm thủ tục lên máy bay...

Trong phòng chờ máy bay của sân bay Quốc tế thành phố Tinh Hoa, tôi, Ma Thu Thu và Tô Hưu Tuệ đang ngồi sát với nhau, vui vẻ nói chuyện không ngừng. Cách đó không xa, Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ, Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất, bốn người con trai cũng ngồi chụm đầu vào nhau, nói nói cười cười.

Chuyện gì thế nhỉ, đã sắp tới giờ rồi mà sao An Vũ Phong vẫn chưa tới?

Đáng lẽ bọn tôi đã hẹn gặp nhau ở sân bay từ nửa giờ trước! Vậy mà bây giờ đã quá 5 phút rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cái gã đó đâu, không hiểu hắn đang giờ trò gì.

Tôi nhìn vào từng bóng người đi vào săn bay, tâm trạng giống như chiếc máy bay sắp hạ cánh, càng ngày càng nặng nề! Ngọn lửa giận lại bắt đầu nhen nhóm lên ương tôi.

-Tô Cơ, đừng nhìn nữa! cổ cậu sắp dài ra rồi! Nhớ rõ đấy, đồ ăn của nước Pháp rất dễ gây béo, ăn ít một chút, nếu không khi trở lại tớ sẽ nhìn thấy một con heo béo đấy.

Đúng lúc tôi đang giận dữ chu môi lại thì giọng nói của Tô Hưu Tuệ ngồi cạnh lọt vào tai tôi! Tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cô đang xoắn mấy lọn tóc dài, nhìn tôi nói.

-Hưu Tuệ đáng ghét, cậu tưởng rằng cậu không nói chuyện thì người ta nghĩ cậu câm sao? Bạch Tô Cơ tớ cho dù ăn nhiều thế nào thì vẫn là mỹ nữ vạn người mê! Tôi giận đỗi lườm cô, nhưng trong lòng thì thầm cảm động....Ha ha, quả nhiên chỉ có Tô Hưu Huệ là hiểu tôi.

-Ha ha ha, lần này chỉ là do cậu may mắn thôi. Nếu có Tô Hưu Tuệ tớ ở đố thì chắc chắn người được đi Pháp phải là tớ! - nhưng ngay sau đó câu nói kiêu ngạo của Tô Hưu Tuệ lại làm tôi tức nổ đom đóm mắt.

-Em Hưu Tuệ, lẽ nào em quên anh rồi sao? - Bỗng dưng một giọng nói quen thuộc chen vào. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt to béo của Kim Nguyệt Dạ đang cười hi hi nhìn Tô Hưu Tuệ.

-Thu Thu! Tớ đi đây! Sau này Câu lạc bộ Trái tím Tình yêu giao cho cậu nhé! - Trong lúc Tô Hưu Tuệ còn đang mải "nói chuyện tình yêu" với Kim Nguyệt Dạ, tôi nắm lấy đôi tay của Ma Thu Thu dặn dò.

-Yên tâm đi! Tô Cơ! Chắc chắn tớ sẽ kế thừa truyền thống ưu tú của cậu, phát triển Câu lạc bộ Trái tìm Tình yêu, biến nó trở thành câu lạc bộ nổi tiếng nhất Đại học Tinh hoa! - Ma Thu Thu vui vẻ trả lời, hai con mắt sáng lấp lánh nhìn tôi gật đầu.

-Được rồi, được rồi, mọi người đừng đùa nữa! - Lý Triết Vũ vẫn dịu dàng như vậy, cười cười xua tay, cố gắng giữ "trật tự" - Bạch Tô Cơ, sao An Vũ Phong vẫn chưa tới? Có cẩn gọi điện cho cậu ta không?

-Ừ! - Câu nói của Lý Triết Vũ nhắc nhở tôi, tôi mở túi xách, móc điện thoại di động ra định gọi cho hắn.

-Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!

Cái gi? Còn dám tắt máy?

Trong phút chốc đôi tay đang cầm điện thoại của tôi chợt mím lên một cách kỳ lạ!

Chẳng nhẽ trên đường gặp chuyện gì rồi sao?

-Đừng lo, đừng lo, chắc là bị tắc đường, Tô Cơ, bọn tớ chờ với cậu - Lý Triết Vũ vẫn mỉm cười hiểu biết, an ủi tôi.

Cũng đúng, An Vũ Phong từ trước tới giờ lúc nào cũng thích phô trương thanh thế, bên cạnh luôn có con "Hải ly" trung thành, làm sao mà xảy ra chuyện gì được.

Nghĩ tới đây, trái tim lo lắng của tôi bình tĩnh lại một chút.

-Ha ha, tôi thấy cái gã đó chắc chắn là chán sống rồi, đi hưởng tuần trăng mật với người đẹp của mình mà còn đến muộn! Đúng là đồ ngốc!

Mông Thái Nhất từ nãy ngồi im không nói gì, giờ dương dương tự đắc nói ra suy nghĩ của mình.

- Em Hựu Tuệ, bao giờ chúng ta hưởng tuần trăng mật cũng đi Pháp nhé. Triết Vũ, cậu sẽ mừng cho chúng tớ, đúng không? - Kim Nguyệt Dạ cũng mượn câu nói của Mông Thái Nhất, vừa nói vừa nắm tay Tô Hưu Tuệ!

-Kim Nguyệt Dạ! - Tô Hựu Tuệ kinh ngạc kêu lên, nhưng ngay sau đó cô lại như hóa thạch.

-Ha ha ha. Nếu khi đó Hựu Tuệ vui vẻ thì đương nhiên tớ cũng vui vẻ - Bị Kim Nguyệt Dạ nói khích nhưng Lý Triêt Vũ vân bình tĩnh, mỉm cười năm bàn tay còn lại của Hựu Tuệ.

-Wa, mọi người lãng mạn quá.

Ma Thu Thu ngưỡng mộ nhìn hai chàng trai đang tranh nhau nắm tay Hưu Tuệ, hạnh phúc thốt lên một câu tán dương.

-Chim sẻ! Lãng mạn cái đầu em ý! Mau đưa tay đây, để đại gia Mông Thái Nhất này cho em niềm hạnh phúc đó! Nào, lại đây để anh ôm!

-Xuất phát.

Đúng vào lúc Mông Thái Nhất "nhào" về phía Ma Thu Thu, Kim Ánh Minh từ nãy đứng cạnh không nói gì, bất giác lôi một cái điện thoại trong túi áo ra, ấn một nút, miệng ra hiệu.

Soạt Soạt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui