Cp Cực Kỳ Flop


Lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Phương Tri Hành vừa tắm xong, tiếng chuông giống như gọi hồn, cậu chưa kịp lau tóc đã vội chạy đến, sau khi bắt máy thì nghe thấy Quý Xuyến kêu gào ở đầu bên kia: “Tri Hành! Tớ vừa nhận được thông báo, cậu qua buổi thử vai rồi!”
Quý Xuyến là bạn thân của Phương Tri Hành, hai người đã chơi với nhau từ thời còn mặc quần yếm, Quý Xuyến học Bel Canto*, lớn lên thì vào đoàn kịch hát vũ kịch, nhưng về sau cậu ta lại cảm thấy bản thân mình không hợp với nghề này, nên bèn chuyển qua làm quản lý của đoàn kịch.
(Bel Canto, một cách hát chuẩn mực của Opera ra đời từ thế kỷ 19 tại Ý.

Khi phân tích ý nghĩa của từng từ thì chúng ta có: Bel là đẹp; Canto là ca hát.

Bel Canto đòi hỏi một giọng hát đẹp, giai điệu đẹp và giàu cảm xúc, tạo nên sự thi vị cho bản nhạc.)
Vệt nước đọng ở đuôi tóc men theo cần cổ lặng lẽ trượt xuống, Phương Tri Hành sửng sốt một lát, rồi mới xác nhận lại: “Là tớ thật à? Không nhầm đấy chứ…”
“Không nhầm đâu!” Quý Xuyến nói: “Trợ lý của đạo diễn Trần gọi điện thoại cho tớ, nói là sắp vào đoàn phim rồi, giục tụi mình nhanh tới ký hợp đồng đó!”
Phương Tri Hành ngạc nhiên “Hả” một tiếng, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cậu đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời tháng 8 hơi chói mắt, tiếng ve kêu bất tận giữa những tán lá cây, mái tóc đang nhỏ giọt nhanh chóng thấm ướt cổ áo ngủ.

Phương Tri Hành siết chặt điện thoại, trong sự im lặng ngắn ngủi vẫn giữ lại một chút nghi ngờ.
Một tuần trước, sau khi kết thúc buổi biểu diễn Phương Tri Hành đang ở sau hậu trường để tẩy trang, lớp trang điểm diễm lệ mới tẩy được một nửa, thì Quý Xuyến hùng hổ lao vào ném một quyển vở lên trên bàn của cậu.
Trong gương trang điểm, đôi mắt đã được tẩy trang của Phương Tri Hành trong veo sạch sẽ, nghiêng người ném một ánh mắt về phía cậu ta: “Cậu có ý gì?”
Dáng vẻ của Quý Xuyến giống như tới trả thù, trời nắng còn chạy vội đến đây nên khuôn mặt đỏ bừng đổ một tầng mồ hôi, bàn tay đang chỉ lên bàn của cậu ta cũng đang bốc lên hơi nóng: “Cậu xem thử đi.”
Phương Tri Hành tạm thời để đồ trong tay xuống, son môi màu đỏ bị nước tẩy trang làm nhòe thấm trên đầu ngón tay, rồi lại chuyển qua dính trên trang giấy trắng như tuyết: “Kịch bản?”
Hàng lông mi dài mảnh nhìn lướt qua tiêu đề, lúc nhìn đến phần cuối thì dừng lại ——
“Đạo diễn: Trần Hoa.

Biên kịch: Lý Hải Bình.”
Tên của hai người này có thể nói là ai ai cũng biết, trong hàng loạt bộ phim nổi tiếng bây giờ, những bộ có chất lượng và uy tín cao đều là do hai người này sản xuất.

Hai người cũng đồng sản xuất một bộ phim tên《Mưu Sinh》, tại Liên hoan phim Kim Lộc năm ngoái, toàn bộ đoàn phim đã nhờ vào bộ phim này mà thắng được rất nhiều giải.

Trần Hoa giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, Lý Hải Bình giành được giải biên kịch xuất sắc nhất, nam nữ chính thì giành được ảnh đế ảnh hậu.
Phương Tri Hành không nhìn xuống bên dưới nữa: “Cái này đưa cho tớ hả?”
Quý Xuyến kéo ghế qua ngồi xuống cạnh cậu, bưng ấm nước lạnh trên bàn lên uống hết non nửa mới lấy lại được chút sức lực.


Cậu ta lau miệng mình rồi nói: “Chỉ đích danh bảo đưa cho cậu đó.”
Đầu Phương Tri Hành đầy dấu chấm hỏi, ánh mắt nhìn Quý Xuyến rất giống như nhìn một tên bệnh thần kinh.

Cậu chỉ hai cái tên lấp lánh ánh sáng ở phần dưới cùng của kịch bản: “Nghĩ không thông à? Sao lại tìm tớ…”
Giới giải trí không bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, Phương Tri Hành không mặt dày đến mức cảm thấy mình được Trần Hoa ưu ái, thứ nhất cậu không nổi tiếng, thứ hai vẫn là cậu không nổi tiếng, dù đẹp trai nhưng lại cõng một đống tiếng xấu không sao nói rõ được.

Năm năm trước cậu đơn phương chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý ở Hàn Quốc trở về nước, bị haters người Hàn đuổi cùng giết tận tới các trang mạng Trung Quốc, nếu giờ mà được tài nguyên tốt như thế này chắc chắn cư dân mạng sẽ lật lại chuyện cũ để mắng.
Quý Xuyến tiến lại gần cậu, lắc kịch bản trong tay, hạ thấp giọng nói: “Đề tài đồng tính, khó tiếp nhận, nhạy cảm.”
Cổ Phương Tri Hành cứng lại, đang định nói gì đó, Quý Xuyến lại nháy mắt với cậu: “Đương nhiên, lý do quan trọng nhất, là cát xê của cậu rẻ.”
Quý Xuyến vỗ vai cậu, mập mờ xòe lòng bàn tay ra: “Ba tháng, với con số này.”
Phương Tri Hành nhìn chằm chằm bàn tay đổ đầy mồ hôi đó, thật sự hơi động lòng.
Sau khi về nước, cậu gia nhập ‘Đoàn ca múa nhạc Thất Hạm dân tộc’, người sáng lập ra đoàn kịch là cô giáo của mẹ Phương Tri Hành, tên là Chu Phương Bình.
Trước khi nghỉ hưu Chu Phương Bình làm việc tại Học viện khiêu vũ Hải Thành, năm nay đã 68 tuổi, là bạn cùng trường với Dương Tuyết Ni – một nghệ sĩ múa nổi tiếng cả nước.

Mấy chục năm trước đoàn kịch này từng phát triển rất mạnh, nhưng giờ đã khác xưa, ca vũ kịch suy tàn, trong giới có khá nhiều cấp hát, đoàn kịch ngày càng lụn bại, có thể gắng gượng đi đến được ngày hôm nay đều nhờ các mối quan hệ và danh tiếng của Chu Phương Bình.
Nhưng cũng vì vậy, mà thường có những đạo diễn, biên kịch trong giới điện ảnh và truyền hình tới tuyển vai diễn, đào đi không ít nam nữ diễn viên xinh đẹp trẻ tuổi.

Chẳng ai có thể chống cự được danh lợi của giới giải trí, những đứa trẻ tốt nghiệp Học viện khiêu vũ này đều vội vã rời đi như chim nhạn đâm đầu xuống hồ nước.

Không được thay máu, tuổi bình quân của cả đoàn kịch đã tăng lên vài số, những người ở lại đều có một phần tình cảm với ca vũ kịch, nhưng cũng không thể chống chọi được việc hàng ghế khán giả ngày càng quạnh quẽ.
Nhà hát phải khai trương, phải kiếm tiền, các diễn viên phải nhận lương để nuôi sống gia đình họ, Phương Tri Hành từng từ chối vài cơ hội mà người ta dành cho mình, nhưng sau khi xem xét tài khoản của đoàn kịch vào dịp đầu năm, cậu bắt đầu dao động, nếu như không còn khán giả và nguồn vốn nữa, có lẽ Thất Hạm chẳng gắng gượng được bao lâu nữa.

Vào lúc cậu thảm nhất, xui xẻo nhất, là Chu Phương Bình đã thu nhận cậu vô điều kiện, đối xử với cậu như đối xử với cháu trai ruột của mình, đền ơn đáp nghĩa, cậu không thể trơ mắt nhìn đoàn kịch suy tàn được.
“Bà lớn tuổi rồi, không nhảy nổi《Công chúa khổng tước》nữa rồi.”
Lúc còn trẻ, Chu Phương Bình là trụ cột sân khấu của Thất Hạm, một vở《Công chúa khổng tước》, có biết bao nhiêu người bấu víu vào cửa sổ trên mái nhà của nhà hát để xem trộm.

Nhưng giờ mặc dù đã mở cửa chính, hàng ghế khán giả cũng chẳng được lấp đầy.
Mắt Phương Tri Hành sáng lên, cán cân nghiêng ngả đã lâu trong lòng hoàn toàn sụp đổ.
Tên của Trần Hoa và Lý Hải Bình khác với những công ty quản lý trước đây từng tới tìm cậu, bọn họ là người đã đứng vững trong giới, là ước mơ của vô số diễn viên.

Nhận bộ phim này, có lẽ có thể giúp Thất Hạm cải tử hoàn sinh.
Cậu đè tay lên kịch bản, cắn răng hèn mọn một lần: “Tớ thử xem.”
Thời gian gấp gáp, Phương Tri Hành chuẩn bị được hai ngày bèn đi thử vai.

Cậu có kinh nghiệm biểu diễn kịch múa, nhưng cả quá trình này vẫn giống không trâu bắt chó đi cày, trong lòng cậu không chắc chắn, bản thân cảm thấy mình không đủ để đạt tới yêu cầu của Trần Hoa, vốn đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, ai ngờ lại vượt qua buổi thử vai.
Vai diễn đã chắc chắn, Quý Xuyến dò la được một số tin tức từ chỗ trợ lý đạo diễn: “Nghe nói vai diễn này đạo diễn Trần đã thử vai cho hơn một nửa nam diễn viên của giới giải trí, nhưng không hài lòng với một ai cả, tổ đạo diễn không quyết định được diễn viên, cảm thấy phiền muộn nên đến đoàn kịch xem biểu diễn, vừa vặn nhìn thấy cậu nhảy《Thập diện mai phục》, đạo diễn Trần vừa nhìn là thích luôn, nếu không cái kịch bản này có thể đưa thẳng cho cậu được ư? Bộ phim này nếu không phải do đề tài của nó thì chắc chắn sẽ không chiếu mạng đâu, đến lúc phim công chiếu khẳng định sẽ nổi, không chừng cậu cũng nổi tiếng luôn đó.”
Phương Tri Hành xoa trán, từ lâu cậu đã chẳng nghĩ đến chuyện nổi tiếng hay không nổi tiếng nữa rồi, chỉ cần tương lai đừng kiếm chuyện với cậu là được.

Cậu sờ sờ mái tóc đã khô được một nửa: “Vậy… một nam chính khác là ai?”
Quý Xuyến nói: “Không biết, đoàn phim giữ bí mật rất tốt, nhưng tớ nghe ngóng được chút tin đồn, tin tức ngầm đó, nghe nói là một ảnh đế.”
Trong đầu Phương Tri Hành chợt hiện ra một bóng dáng rất mơ hồ, nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu, vì cảm thấy không thể có khả năng đó được.
Sau khi cúp máy, Phương Tri Hành cứ ngồi ngẩn người trên sô pha phải đến hai mươi phút, vẫn cảm thấy hơi không chân thực.

Hạ quyết tâm đóng phim là một chuyện, nhưng thực hiện được lại là một chuyện khác.

Cậu biết mình sắp phải đối mặt với những gì, đợi đến lúc đoàn phim công khai ứng cử viên cho vai chính, chuyện năm năm trước cậu không nói tiếng nào đã hủy bỏ hợp đồng chắc chắn sẽ bị đào ra để nhắc lại, năm đó từng bị cư dân mạng mắng chửi cực kỳ thê thảm một lần, tương lai sợ rằng sẽ phải trải qua một lần nữa.
Mắng chửi hay không Phương Tri Hành cảm thấy chẳng sao cả, từ lâu cậu đã không quan tâm nữa rồi, chỉ cần có thể giúp đỡ được đoàn kịch là được.
Phương Tri Hành thử vai khá muộn, những diễn viên khác đã được quyết định từ lâu, đợi cậu ký xong hợp đồng, quyết định cách trang điểm và làm tóc, rồi thử quần áo, thì phải lập tức bắt đầu đọc kịch bản rồi.
Trần Hoa có yêu cầu rất cao với diễn viên, Phương Tri Hành không dám sơ suất.

Sau khi về nước cậu vẫn luôn tập trung biểu diễn kịch múa, kinh nghiệm quay phim truyền hình vẫn dừng ở lúc còn hoạt động ở Hàn Quốc.
Chuyện Phương Tri Hành sắp tiến vào đoàn phim để quay phim lan truyền đến đoàn kịch, mọi người đều thấy vui cho cậu, đặc biệt là Chu Phương Bình.
Dáng người Chu Phương Bình mảnh khảnh, được chăm sóc rất tốt, nên khuôn mặt chẳng giống người gần bảy mươi tuổi chút nào.

Bà nhảy《Công chúa khổng tước》cả một đời, khí chất hiền hậu thanh cao trầm tĩnh, nghe được tin thì vui mừng xoa nhẹ lưng Phương Tri Hành, vừa dịu dàng vừa thương tiếc nói: “Khanh Khanh, tự con phải biết chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Khanh Khanh” là biệt danh của Phương Tri Hành, người nhà thân thiết đều gọi cậu như vậy.
Dựa theo vai vế, cậu gọi Chu Phương Bình một tiếng ‘bà’, cậu nói: “Ba tháng nữa, con sẽ quay về nhảy《Công chúa khổng tước》.”

Không những muốn nhảy《Công chúa khổng tước》, cậu còn muốn nhảy《Thập diện mai phục》, cậu muốn cải tử hoàn sinh Thất Hạm, làm càng nhiều người đến xem biểu diễn vũ kịch hơn, muốn hái thành quả xuống tặng cho Chu Phương Bình.
Một tuần tiếp, ngoài đi vứt rác Phương Tri Hành sẽ không xuống lầu, ăn cơm thì gọi đồ ăn ngoài, để nhàn nhã đọc kịch bản, cậu cầm theo một cây bút tô tô gạch gạch, ôm kịch bản ngồi gặm.
Ngày đọc kịch bản Phương Tri Hành đã hẹn trước thời gian với Quý Xuyến, 7h30 gặp nhau ở cổng ga tàu điện ngầm.

Địa điểm được sắp xếp ở một khách sạn cao cấp nằm trong trung tâm thành phố Hải Thành, từ nhà của Phương Tri Hành qua đó mất khoảng một tiếng.
Đang là giờ cao điểm buổi sáng, trên tàu điện ngầm vừa nhiều người vừa chật chội, sau khi rời khỏi ga tàu Quý Xuyến cầm chai nước khoáng tu ừng ực, ỉu xìu nói: “Cậu cố chịu đựng thêm chút nữa, đợi tháng sau đoàn kịch kiếm ra tiền, tớ sẽ sắm cho cậu chiếc xe.”
Tiền tiết kiệm của Chu Phương Bình đều dùng hết cho đoàn kịch, có thể phát lương cho các diễn viên đã là tốt lắm rồi, đâu còn tiền mua xe nữa.

Phương Tri Hành săn sóc xua xua tay: “Đi tàu điện ngầm tốt mà, bảo vệ môi trường.”
Lúc đến khách sạn thời gian vẫn còn sớm, hai người đi thang máy thẳng lên phòng họp ở tầng cao nhất.
Hành lang được bao quanh bởi một mùi hương thoang thoảng, thảm trải sàn vừa dày vừa nặng giẫm chân lên không hề gây ra một tiếng động, Phương Tri Hành tiện tay vén lại chỗ tóc rối ở trước trán, rồi nói: “Sao tớ lại thấy hơi căng thẳng nhỉ.”
Quý Xuyến khó hiểu nhìn cậu: “Lúc thử vai đâu thấy cậu căng thẳng đâu.”
“Không giỏi ăn nói.” Phương Tri Hành lắc đầu: “Lần cuối cùng tớ có cảm giác này chính là lúc debut biểu diễn đó.”
Đứng lại trước cửa, Quý Xuyến bóp vai cậu: “Đừng căng thẳng, sau này sẽ tốt đẹp hơn thôi.”
Ấn chuông cửa, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang yên tĩnh vắng vẻ.
Cửa được mở ra, sau khi nhìn thấy Phương Tri Hành trợ lý đạo diễn nhoẻn miệng cười: “Các cậu đến sớm thật, đạo diễn Trần đi ăn sáng rồi, vào phòng nghỉ đợi một lát trước nhé.”
Quý Xuyến luôn mồm nói cảm ơn, cậu ta giải thích: “Giờ cao điểm buổi sáng, sợ không chen nổi lên tàu điện ngầm.”
Phòng họp trên tầng cao nhất rất rộng, bên ngoài có một phòng khách, còn bên trong thì có thêm mấy phòng nghỉ nhỏ.
Trong phòng bật điều hòa xua tan khí nóng, trợ lý mỉm cười hỏi: “Đúng rồi, một nam chính khác cũng đến rồi, các cậu vẫn chưa gặp nhau nhỉ, có muốn chào hỏi không?”
Phương Tri Hành hơi sửng sốt, không ngờ mình lại sắp được gặp vị ảnh đế đó.
Kể từ khi chuẩn bị cho bộ phim chiếu mạng này cho tới nay, những đồn đoán về hai nam chính ở trên mạng chưa bao giờ dừng lại.

Nhà sản xuất giữ bí mật rất chặt, cho dù bên ngoài có đồn đoán thế nào cũng không đứng ra làm rõ ngọn ngành.

Cư dân mạng không đoán ra Phương Tri Hành là chuyện quá bình thường, vì cậu vốn flop, nhưng rốt cục thì một nam chính khác là ai, ngay cả Quý Xuyến cũng tò mò chết đi được.
Cậu ta dường như rất mong đợi: “Đương nhiên là phải gặp rồi, tụi em sẽ theo thầy đi làm quen một chút.”
Trợ lý dẫn bọn họ đi tới trước cửa một gian phòng nghỉ, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, bên trong không hề có tiếng động, có lẽ trợ lý cũng quen rồi, nên không đợi trả lời đã vặn tay nắm cửa ra.
Cửa được mở thành một khe nhỏ, cửa sổ sát đất của tầng cao nhất trong khách sạn cao cấp không bị cái gì che chắn, được ánh mặt trời nhuộm đẫm bầu trời xanh trong veo tinh khiết.
Quý Xuyến dừng bước, đứng bất động tại chỗ.
“Má ơi,” cậu ta ngạc nhiên đến mức không nói nên lời: “Rốt cục là ở đâu ra miếng bánh lớn từ trên trời rớt xuống thế này…”
Phương Tri Hành không nghe rõ cậu ta đang lẩm bẩm cái gì, lại nghe thấy trợ lý nói: “Thầy Chung, thầy Phương đến rồi ạ.”
Mùa hè ngay cả ánh nắng sớm mai cũng rất độc, kính thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh sáng lạnh của bầu trời màu xanh lam.
Đời này Phương Tri Hành chỉ biết một người đàn ông họ Chung, nên lúc nghe thấy chữ này nhịp tim không kiềm chế được mà tăng tốc.


Cậu nhìn vào bên trong, chiếc sô pha đơn đặt cạnh cửa sổ sát đất ngăn cách hoàn toàn với ánh sáng mặt trời, ranh giới rõ ràng giữa sáng và tối lạnh lùng đẩy người đàn ông anh tuấn với mặt mày sắc bén chìm hẳn vào trong bóng tối.
Người đàn ông đó đang chuyên chú quan sát thành phố này, đôi chân thon dài lười biếng gác lên nhau, một tay gác lên ghế sô pha đỡ lấy trán, thu hết chúng sinh, xe cộ đông đúc lao nhanh như nước chảy vào trong đáy mắt, nhưng đôi mắt đó quá lạnh lùng, chẳng chút gợn sóng, đến nỗi lúc va chạm với ánh mặt trời còn rơi xuống vụn băng khốc liệt.
Anh lặng yên nhìn lại với một loại mâu thuẫn cực độ như vậy.
Đồng tử Phương Tri Hành chợt co rút lại, ngạc nhiên đến mức đứng ngơ ngác tại chỗ.
Quý Xuyến đã đi hai ba bước tới trước sô pha, cậu ta giơ tay ra trước: “Thầy Chung, hân hạnh được gặp anh.”
Nụ cười của cậu giống như đang nịnh nọt, bản thân cũng cảm thấy mình làm màu, nhưng người trước mặt không hề bị lay động, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cậu ta, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành sau lưng cậu ta chẳng chút e dè.
Quý Xuyến kịp phản ứng lại, vội vàng giới thiệu: “Đây là Phương Tri Hành của công ty chúng tôi, là bạn diễn với anh trong phim, vì là diễn viên mới nên nếu trong quá trình quay phim có chỗ nào chưa tốt mong anh Chung thông cảm, ừm… cũng chỉ bảo cho cậu ấy một chút.” Nói xong cậu ta quay đầu lại, thấy Phương Tri Hành vẫn đang đóng cọc ở ngay cửa, vẻ mặt trông hết sức ngốc nghếch.
Đừng nói Phương Tri Hành, cảnh tượng này, đến ngay cả bản thân Quý Xuyến cũng hơi choáng váng, cậu ta khụ khụ mấy tiếng, rồi vẫy tay: “Tới đây chào hỏi đi!”
Phương Tri Hành hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng, cảnh tượng và người trước mặt đã vượt quá phạm vi cậu có thể tiếp nhận được.

Cậu khó tin trợn to hai mắt, môi hơi hé ra để lộ chút hoang mang, suy nghĩ của cậu đang bị mất kiểm soát, linh hồn đã thoát khỏi cơ thể, trong lòng rối như tơ vò gần như không thể thở nổi.
Quý Xuyến thì lại cảm thấy năng lực chịu đựng của Phương Tri Hành kém hơn mình rất nhiều, cậu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bèn đi tới kéo người qua, lúc cầm được tay cậu còn bị lạnh đến giật mình.
Trời nắng to như thế này cơ mà, do máy điều hòa trong phòng để nhiệt độ thấp quá à?
Quý Xuyến không nghĩ được nhiều, đẩy Phương Tri Hành lên trước mặt người đàn ông đó, nhỏ giọng nói: “Tớ biết cậu ngạc nhiên, tớ cũng rất ngạc nhiên, nhưng tụi mình về nhà hẵng ngạc nhiên thì tốt hơn, giờ cậu nhanh chào hỏi cho tớ!”
Chân tay Phương Tri Hành cứng đờ, bước đi như máy móc, chẳng khác nào người máy nhận được lệnh, nên chỉ có thể nghe theo mà làm việc.

Tay phải chậm chạp giơ lên, đầu ngón tay run rẩy, hầu kết trượt lên trượt xuống, nói ra lời dạo đầu có thể coi là thiểu năng: “Chào anh, tôi tên là Phương Tri Hành.”
Thời gian dường như đã đóng băng, khuôn mặt của người ngồi trên sô pha không có bất cứ biểu cảm gì, đáy mắt là một mảnh khói xám, làm toàn thân anh trông rất lạnh lẽo, u ám, người sống chớ lại gần.

Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích, tầm mắt đảo qua mặt Phương Tri Hành chẳng mang theo chút tình cảm nào, nhưng lại làm người ta chợt có loại cảm giác ——
Phương Tri Hành có cảm giác mình đang bị quan sát thật kỹ.
Trợ lý đã đi ra ngoài pha trà, một góc trong phòng nghỉ quá yên tĩnh.
Quý Xuyến cảm thấy lúng túng, ảnh đế họ Chung này xem ra không hài lòng với Phương Tri Hành rồi, cứ để mặc cho người ta giơ tay ra cả buổi trời, không bắt tay cũng chẳng tiếp lời, cực kỳ lạnh lùng.

Cậu ta chợt hiểu ra, cái này chính là ‘ra oai phủ đầu’.
Nghe nói mấy ông lớn phái diễn xuất bình thường đều không thích người mới, phim còn chưa quay, chẳng nhẽ quan hệ đã rơi vào bế tắc trước rồi ư?
Quý Xuyến như gặp phải đại địch, gắng bật cười mấy tiếng, vốn muốn hâm nóng bầu không khí, kết quả lúc cười xong bầu không khí lại càng kỳ cmn lạ.
Phương Tri Hành cụp mắt xuống, cảm xúc hỗn loạn bị đối phương nhìn thấu.
Không phải là cậu chưa từng tưởng tượng đến cảnh gặp lại nhau lần nữa, phản ứng của đối phương nằm trong dự liệu của cậu, sự sỉ nhục thầm lặng này có lẽ được coi như quà ra mắt.
Cậu rụt đầu ngón tay lại, bối rối đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.
Nhưng cánh tay vừa khẽ rụt lại được một chút, thì bàn tay đã bị nắm lấy.
Mi mắt đang cụp xuống của Phương Tri Hành chợt rung rung, cậu nghe thấy giọng nói không mang theo chút độ ấm nào của đối phương: “Chung Tư Viễn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận