Cp Cực Kỳ Flop


Bốn giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hải Thành.
Ngồi trên xe, Chung Tư Viễn nói với tài xế chạy thẳng tới Hải Đường garden.
Sau đó quay sang nói với Phương Tri Hành: “Giờ vẫn còn sớm, tôi về nhà dọn dẹp đồ đạc với em.”
Phương Tri Hành không ngờ sẽ chuyển chỗ ở nhanh như vậy: “Chuyển ngay hôm nay luôn à?”
Lịch quay phim phần sau rất kín nên có rất ít thời gian để nghỉ ngơi, Chung Tư Viễn nhìn Phương Tri Hành chẳng nói lời nào, ý nghĩa đằng sau ánh mắt của anh không cần nói cũng biết.
Phương Tri Hành vội vã gật đầu: “Chuyển chuyển chuyển!” Nói xong còn ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Nhưng nói trước nhé, em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh.”
Theo lý lẽ của Phương Tri Hành, người một nhà không phân biệt anh và em, Chung Tư Viễn bình tĩnh chấp nhận: “Biết rồi.”
Hơn một tiếng sau, xe ô tô dừng lại dưới lầu nhà Phương Tri Hành.
Thật ra chẳng có gì để thu dọn cả, bên chỗ Chung Tư Viễn có tất cả mọi thứ, chỉ cần lấy thêm một ít quần áo là được.
Ngôi nhà trong Hải Đường garden do cha mẹ đã qua đời của Phương Tri Hành để lại, cậu lớn lên ở đây, ngôi nhà cũ mang quá nhiều kỷ niệm, cậu không thể rời đi.
Lúc Phương Tri Hành thu dọn hành lý, Chung Tư Viễn ngồi ở cuối giường nhìn cậu, tiện thể điều khiển từ xa: “Lấy thêm hai cái áo len, với cả áo khoác dày nữa.”
“Khi thời tiết trở lạnh chân của em sẽ bị đau nên phải giữ ấm, quần thu của em đâu?”
“Thật ra không cần mang áo quần theo cũng được, gần chung cư có một trung tâm mua sắm, có thể bảo Tiểu Mạn đi mua cho em.”
“Cũng đừng cầm dầu gội đầu với sữa tắm, trong nhà có rồi.”
“Miếng dán nhiệt của em đâu, đừng quên cái đó.

Nhưng tôi có mua thêm mấy hộp thuốc mỡ nhập khẩu rồi, về bôi thử xem.”
“Em cầm album của tôi theo làm gì? Tôi có thể hát cho em nghe, bản live luôn.”
….
Phương Tri Hành đậy nắp vali lại, rồi hung dữ trừng Chung Tư Viễn, sao tự nhiên người này trở nên lắm lời thế nhỉ!
Cậu nghiêm túc thanh minh: “Em là khách thuê trọ kiêm hàng xóm của anh, nên xin anh chú ý cách dùng từ, chúng ta không phải sống chung với nhau.”
Chung Tư Viễn im miệng, từ từ nhướn mày lên.
Phương Tri Hành kéo phéc mơ tuya, giao vali cho Chung Tư Viễn, rồi quay đầu một cách cực kỳ kiêu ngạo: “Em vẫn chưa được chuyển chính thức đâu.”
Lúc trời dần tối, chiếc Land Rover lái vào một khu chung cư cao cấp gần Đàn Hương Sơn.
Khu chung cư được xây dưới chân núi, xung quanh là rừng cây, môi trường yên tĩnh và khá đẹp, khả năng che giấu rất tuyệt vời, rất nhiều người nổi tiếng và doanh nhân giàu có ở Hải Thành đều mua nhà ở đây.
Chung Tư Viễn đẩy hai cái vali lớn bước vào thang máy, anh tìm thấy đôi mắt của Phương Tri Hành trong tấm gương thủy tinh bóng loáng, thấy cậu đang ngơ ngác bèn hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Phương Tri Hành cảm thấy không chân thật lắm, thậm chí còn viển vông hơn cả việc gặp được Chung Tư Viễn vào ngày đọc kịch bản.

Mới chỉ hơn một tháng, cậu không chỉ gặp lại Chung Tư Viễn, mà còn được phép theo đuổi đối phương, giờ còn công khai đến làm hàng xóm của anh!
Phương Tri Hành chép miệng, rồi than thở: “Em được ở gần đại gia thật rồi!”
Nghĩ lung ta lung tung gì vậy không biết.
Chung Tư Viễn cạn lời, thang máy đến tầng 18, anh bèn bước ra ngoài trước.
Tòa nhà thiết kế theo kiểu một thang máy và hai căn hộ, khung cảnh bên trong cơ bản đều giống nhau, chỉ có hướng là ngược lại.
Chung Tư Viễn quay sang bên trái, vừa nhập mật khẩu vừa nói: “Để hành lý vào trong trước rồi tối về dọn sau.”
“Tít tít” một tiếng, cửa mở, Phương Tri Hành còn chưa kịp xem bên trong trông như thế nào, đã thấy Chung Tư Viễn thuận tay đẩy vali vào bên trong, tiếng bánh xe lăn từ gần tới xa, rồi cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Phương Tri Hành khó hiểu: “Anh làm gì vậy, em không vào trong à?”
Chung Tư Viễn đi sang bên khác: “Về nhà ăn cơm trước đã.”
Phương Tri Hành khựng lại, cậu nhận ra đây là lần thứ hai Chung Tư Viễn nói từ ‘nhà’ với mình, hiển nhiên như kiểu đây là ngôi nhà của họ vậy.
Trước khi về, Chung Tư Viễn đã đặc biệt dặn dì giúp việc dọn dẹp cả hai căn hộ, còn mua thêm một ít nguyên liệu tươi ngon cất vào trong tủ lạnh dùng dần.
Chung Tư Viễn tìm một đôi dép mới tinh từ trong tủ giày rồi đặt xuống đất, lúc xỏ vào Phương Tri Hành nhận ra nó có cùng kiểu dáng nhưng màu sắc thì khác với đôi trên chân Chung Tư Viễn, hình như là đồ đôi.
Cậu đứng ở cửa thay giày, đèn ở lối vào tự động điều chỉnh độ sáng, ánh sáng dịu dàng, Phương Tri Hành thận trọng ló đầu vào quan sát nơi Chung Tư Viễn sống, thoáng nhìn đã thấy một lọ hoa cát tường đặt ở chính giữa bàn trà trong phòng khách.
Những bông hoa màu trắng điểm xuyết thêm màu xanh nhạt, ngôi nhà của Chung Tư Viễn màu xám lạnh và theo phong cách đơn giản, dường như để phù hợp với nó, chủ nhân của ngôi nhà đã thay thế bằng một chậu hoa gốm sứ màu trắng.
Chung Tư Viễn cầm ly rót nước cho Phương Tri Hành rồi nói: “Đem vali vào trong phòng giúp tôi với, phòng thứ hai bên tay trái ấy.”
Sau đó mở ti vi, tạo ra một chút âm thanh, rồi chỉ đường cho Phương Tri Hành: “Rẽ phải, phòng đầu tiên là phòng sách, phòng thứ hai là phòng đàn, em có thể chơi một lát.”
Phương Tri Hành cầm ly: “Anh định làm gì?”
Chung Tư Viễn xắn tay áo len lên: “Nấu bữa tối.”
“Anh biết nấu ăn thật á?” Phương Tri Hành đã ăn một bát mì cà chua trứng của Chung Tư Viễn vào buổi sáng, hương vị khá ngon, nhưng trước khi thân thiết như hiện tại, người đàn ông này trông giống như một cậu ấm mười ngón tay không dính nước mùa xuân, cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng đến hình ảnh anh nấu ăn.
“Nửa tiếng sau ra đây thử.”
Cũng đúng, tính cách Chung Tư Viễn khá lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nơi riêng tư như ở nhà, ngay cả Lâm Mạn Mạn cũng rất ít khi đến, anh không tự nấu ăn chẳng nhẽ chết đói à?
Phương Tri Hành không chất vấn người ta nữa, mà ngoan ngoãn đưa vali vào trong phòng Chung Tư Viễn rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài, được phép vào phòng sách và phòng đàn, nên cậu vào tham quan chẳng chút do dự.
Phòng sách của Chung Tư Viễn rất hiện đại, giá sách đều là kiểu tạo hình khái niệm, nhìn qua rất có cảm giác nghệ thuật, kiệt tác nổi tiếng thế giới không có mấy quyển, nhưng album nhạc thì đếm không xuể, nào là khúc dương cầm thế giới, nào là nhạc kịch cổ điển, toàn bộ đĩa nhạc của lão làng trong giới âm nhạc đều có.

Phương Tri Hành nhìn mà muốn hoa cả mắt, cuối cùng cậu bị thu hút bởi chiếc máy hát đặt trong góc.
“Oa…” Phương Tri Hành giống như là nhìn thấy đồ cổ, cậu nhẹ nhàng sờ soạng vào cây kim của chiếc máy hát, nhỏ giọng lầm bầm, “Đây chắc không phải đồ gia truyền đâu nhỉ…”
Phương Tri Hành đi một vòng trong phòng sách, chịu đả kích không nhỏ, cậu mang theo sự kính nể đẩy cửa phòng đàn ra.
Trong phòng đàn không có đồ trang trí thừa thãi, phía trên chỉ treo một dàn đèn dịu nhẹ, giữa phòng có đặt một chiếc piano.


Cậu đến gần, từ sắc đen bóng tỏa ra của vỏ đàn có thể đoán được, chiếc piano này chắc chắn có giá trị không nhỏ.
Đi sâu vào bên trong một chút, trên tường treo ba chiếc đàn ghi ta màu sắc khác nhau, đối diện với chỗ đặt đàn ghi ta là một bộ trống trong suốt.
Trong lòng Phương Tri Hành oán thầm, cảm giác một mình Chung Tư Viễn có thể tự thành lập một ban nhạc.
Cậu quay trở lại bên cạnh chiếc piano, nhìn phím đàn trắng đen có hơi ngứa tay.
Bản《Windy Hill》 mà Chung Tư Viễn dạy cậu đàn vẫn chưa được thực hành.
Thế nhưng cây đàn piano này rất đắt tiền khiến người ta không dám đụng vào.
Phương Tri Hành xoa xoa tay, dù sao Chung Tư Viễn cũng để cho cậu tự chơi ở đây, đàn một tí chắc cũng không tức giận đâu nhỉ.
Thế là, cậu đứng trước cây piano duỗi ra một ngón tay.
Phương Tri Hành nào có được thủ pháp đánh đàn như Chung Tư Viễn, cũng không thành thục trôi chảy như người ta, nên nhấn từng phím từng phím một cách ngắt quãng, cậu lần theo trí nhớ, chắp vá chơi một đoạn ngắn.
Đàn thử xong thì rất ngạc nhiên, đúng là một cây đàn tốt có khác, chất lượng âm thanh thật cao cấp.
Phương Tri Hành nổi lên hứng thú, dự định tập một đoạn này, cậu sử dụng cả tay trái và tay phải, rõ ràng lần này tiến bộ hơn rất nhiều.
Chung Tư Viễn tựa người vào khung cửa không lên tiếng làm phiền, anh im lặng lắng nghe Phương Tri Hành chơi đi chơi lại bốn, năm lần.

Thấy cậu chơi đủ rồi, đã ghiền rồi, mới bất chợt mở miệng: “Lại đàn sai rồi.”
Phương Tri Hành sợ hết hồn, vừa nãy hưng phấn quá không giữ ý tứ, không coi mình là người ngoài gần như ngồi luôn trên ghế để chơi đàn, bây giờ nhìn rất giống tên trộm bị bắt quả tang, cậu giật mình muốn bật thẳng dậy.
Chung Tư Viễn đi tới phía sau cậu, ấn nhẹ vai cậu, anh hơi cúi người xuống, tay phải vươn qua vai Phương Tri Hành, chậm rãi ấn vài phím rồi hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
Cả người Phương Tri Hành gần như bị Chung Tư Viễn ôm vào ngực, lúc đối phương nói chuyện chất giọng trầm thấp lướt qua bên tai, hơi thở lành lạnh dội rửa từng dây thần kinh.

Lỗ tai Phương Tri Hành tê rần, lông tơ trên cổ và tóc gáy đều dựng hết cả lên.
“Lạnh à?” Chung Tư Viễn hiển nhiên đã nhìn thấy phản ứng của cậu, nhưng anh không di chuyển.
Phương Tri Hành hơi cạn lời, một lát sau, Chung Tư Viễn nắm tay Phương Tri Hành đặt lên đùi mình: “Trong nhà lạnh lắm à?”
Lạnh cái rắm á, rõ ràng là bị anh trêu ghẹo.
Phương Tri Hành rút tay ra, cơ thể hơi nghiêng về phía trước tạo khoảng cách, điển hình cho kiểu vừa ăn cắp vừa la làng: “Anh tự kiềm chế bản thân mình chút đi.”
Chung Tư Viễn rất là hỏi chấm, anh kiềm chế bản thân còn chưa đủ tốt sao?
Phương Tri Hành sờ vành tai, cảm giác chỗ đó vẫn còn đang rất nóng.


Cậu giả vờ bình tĩnh kéo góc áo, đang định đứng dậy, bỗng nhiên một thứ lông bù xù gì đó sượt khẽ qua chân, tóc gáy cậu vừa mới hạ xuống lại “xoạt” một cái dựng đứng cả lên, cậu ngạc nhiên kêu một tiếng rồi co cả hai chân lên, mất hết hình tượng gác cả hai chân lên ghế ngồi chơi đàn.
“Thứ gì vậy?”
Chung Tư Viễn đỡ vai cậu, Phương Tri Hành vô thức xoay người sát lại gần, nửa bên mặt áp trên bụng anh, vòng hai tay ôm lấy eo anh.
“Là Mozart.”
“Hử……”
Suýt chút nữa quên mất Chung Tư Viễn có nuôi một con mèo.
Phương Tri Hành ngạc nhiên cụp mắt xuống, cậu nhìn thấy một cục lông trắng đang cuộn tròn dưới chân cây đàn piano.

Lúc này bé mèo mập mặt bẹt đang dùng đôi mắt quả hạnh nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, còn rất là vô tội “meo” một tiếng.
“………..”
Phương Tri Hành bị dọa sợ bóng sợ gió một hồi, mồ hôi đều rớt cả ra.

Cậu khô khan nói: “Ha ha, sao nhìn nó còn mập hơn ở trong video vậy.”
Cậu buông tay ra, lúng túng nhấc chân xuống khỏi ghế ngồi chơi đàn, cảm giác như mình vừa làm trò hề cho thiên hạ coi.
Bé mèo mập loạng choạng đi đến bên chân Phương Tri Hành cuộn tròn thành một quả bóng, bộ lông dày mềm mại của nó cọ cọ mắt cá chân cậu, sau đó thè lưỡi ra liếm cậu.
Phương Tri Hành bị liếm nên hơi ngứa, cậu không nhịn được cuộn tròn ngón chân lại, “Ha ha, ngứa quá.”
Chung Tư Viễn đi vòng tới trước cây đàn piano ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài luồn vào bộ lông trắng muốt của Mozart, anh lạnh mặt vỗ cổ bé mèo một cái: “Đây là một con mèo háo sắc, nhìn thấy ai đẹp là đều liếm liếm.”
Phương Tri Hành vui vẻ cười hai tiếng, sau đó cảm thấy không đúng lắm, cậu đá đá chân Chung Tư Viễn ở bên cạnh: “Còn có người đẹp nào từng đến nhà anh rồi hả?”
Chung Tư Viễn lưu loát ném bé mèo đi, một phát bắt được mắt cá chân của Phương Tri Hành, cảm giác tiếp xúc trên da có hơi lạnh, anh dùng tay ủ lại: “Em cảm thấy sao?”
Phương Tri Hành cố ý chuyển tầm mắt qua chỗ khác: “Em làm sao biết được.”
Chung Tư Viễn nói: “Ở trên TV, con mèo này cả ngày liếm màn hình, TV có một chỗ sáng hơn những chỗ còn lại.”
Mozart như nghe hiểu chủ nhân đang nói xấu mình, nó bèn duỗi thẳng đôi chân ngắn ngủn “Meo” một tiếng.
Phương Tri Hành mỉm cười: “Anh nấu cơm xong rồi à?”
Chung Tư Viễn cảm giác được làn da dưới tay đã ấm dần lên, anh đứng dậy trước, thuận tiện bế bé mèo mập dưới chân lên: “Lại đây rửa tay.”
Trên bàn cơm, Chung Tư Viễn đã sắp sẵn bát đũa.
Phương Tri Hành liếc mắt nhìn, đồ ăn Tây tiêu chuẩn, mỗi ngưởi một đĩa mì ý.
Chung Tư Viễn nhốt Mozart vào chuồng, rồi đi vào phòng bếp rửa tay sau đó bưng ra một nồi súp.
Phương Tri Hành ngửi được mùi thơm, hai mắt đều sáng lên: “Anh còn nấu cả canh đậu hũ non!”
Trong các món ăn Hàn Quốc thì Phương Tri Hành thích nhất là canh đậu hũ non, hồi còn ở Hàn có một khoảng thời gian ngày nào cậu cũng ăn, ăn không biết chán là gì.
Chung Tư Viễn khá chiều chuộng, anh đặt chiếc nồi còn đang sôi “ùng ục” này trong tầm tay của Phương Tri Hành: “Cẩn thận kẻo bỏng.”
Phương Tri Hành ngồi xuống, cầm lấy cái muôi bắt đầu ăn canh: “Thầy Chung, mỳ ý với canh đậu phụ non là ý tưởng của anh phải không?”

“Nếu em muốn uống thì nấu canh xương sườn cũng được.”
Phương Tri Hành được dỗ rất vui vẻ, lâng lâng hưởng thụ thức ăn ngon.

Sau khi ăn xong thì chủ động xin đi rửa bát, cuối cùng cũng coi như không đi ăn chùa uống chùa.
Chung Tư Viễn cho mèo ăn, sau đó dẫn Phương Tri Hành qua căn đối diện thu dọn hành lý.
Hai căn thiết kế tương tự nhau, nhưng do quanh năm không có ai ở nên thiếu đi một chút hơi người, còn có một số phòng bỏ trống.

Chung Tư Viễn hỏi Phương Tri Hành muốn ngủ ở phòng nào, Phương Tri Hành vùa ý căn phòng có ban công này, nói sắp đến mùa đông rồi có thế phơi nắng.
Quần áo của Phương Tri Hành không nhiều, mấy năm rồi cuộc sống túng thiếu, có thể tiết kiệm thì đều tiết kiệm, phòng để quần áo không cần dùng tới, ngay cả tủ quần áo trong phòng cũng chưa đầy.
Chung Tư Viễn cảm thấy hơi khó chịu, anh định mua cho cậu thêm ít đồ.
Phương Tri Hành nhìn ra ý định của anh, cậu khẽ lắc cổ tay anh: “Em không thiếu quần áo, đủ mặc rồi, bây giờ em đang ở nhà của anh, được hưởng ưu đãi giảm tiền thuê nhà, lại còn rất đẹp nữa, anh đừng để em có gánh nặng tâm lý được không?”
Chung Tư Viễn bất đắc dĩ nhìn cậu.
Phương Tri Hành nói: “Hơn nữa lúc nào có lương thì em chính là người có tiền rồi, đến lúc ấy muốn cái gì mà chả có.” Cậu kéo người đến ban công, “Anh Viễn, nhà các anh phong cảnh đẹp thật ấy, đó là chỗ nào vậy?”
Đề tài đột ngột bị chuyển hướng, Chung Tư Viễn không ép buộc người khác, anh nhìn theo phương hướng ngón tay Phương Tri Hành chỉ, có một vầng sáng dịu nhẹ vắt ngang lưng chừng núi trong đêm đen.
Chung Tư Viễn nói: “Đó là am ni cô trên núi Đàn Hương.”
“Hả?” Phương Tri Hành suýt chút nữa ngất luôn, “Sao núi Đàn Hương lại có am ni cô, trước giờ em chưa từng nghe nói đến.”
“Hai năm trước mới xây, hình như là từ nơi khác dời tới.”
Núi Đàn Hương nhìn thì có vẻ rất gần, nhưng muốn qua đó thật ra phải đi rất xa, am ni cô ẩn mình giữa rừng núi sâu thẳm, chỉ có một ngọn đèn duy nhất tỏa sáng lập lòe không xác định được địa điểm chính xác.
Phương Tri Hành bật cười quay sang nhìn Chung Tư Viễn: “Anh Viễn, anh xem cái đèn kia có giống một ngôi sao không?”
Trên núi có sao, bầu trời đêm cũng có sao, nhưng nó không phải ngôi sao kia của Chung Tư Viễn.
“Đồ ngốc.” Chung Tư Viễn vòng tay qua sau đầu Phương Tri Hành, cuối cùng cũng lộ ra vẻ dịu dàng không muốn ai biết: “Ngôi sao đó ở đây.”
Mẹ ơi, người đàn ông này buồn nôn chết mất thôi!
Thế nhưng Phương Tri Hành rất thích!
Cậu nhào vào lồng ngực Chung Tư Viễn, không hề che giấu khát vọng của bản thân: “Thầy Chung, anh tính khi nào rước ngôi sao của anh về nhà thế?”
Chung Tư Viễn ghé sát bên tai cậu cười khẽ: “Tôi…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Phương Tri Hành chợt vang lên.
Mẹ nó chứ, mãi mới có một chút không khí, tâm trạng đang tốt, cậu có cảm giác nói thêm vài câu nữa thì Chung Tư Viễn sẽ đồng ý rồi!
Cơ mà vào lúc này ai lại gọi điện cho cậu thế!
Phương Tri Hành phát cáu đẩy Chung Tư Viễn ra, móc điện thoại nhìn thử, là Quý Xuyến!
“Gì!” cậu không hề khách khí bắt máy, “Nếu cậu không nói ra được chuyện quan trọng gì, thì tình anh em của chúng ta cắt đứt từ đêm nay luôn!”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Giọng của Quý Xuyến rất gấp, “Xem tin tức chưa? Cậu bị chụp ảnh hẹn hò với diễn viên nữ ban đêm kìa!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận