Edit: Nynuvola
Cảnh tượng trong giấc mơ hỗn loạn, lúc tỉnh táo lại, Tô Hòa chỉ nhớ rõ hình ảnh cuối cùng là máu tươi nhuộm đỏ.
Cậu vẫn còn sống, nằm trong căn phòng nhỏ của mình, tay chân lành lặn nguyên đai nguyên kiện ở đó, trên mu bàn tay có dán băng y tế và chai nước thuốc treo bên cạnh.
Tô Hòa cảm thấy toàn thân yếu ớt, đầu óc vừa đau vừa nặng giống như bị sốt, nhưng lại mặc một bộ đồ ngủ mới sạch sẽ thoải mái, tủ đầu giường để sẵn thuốc.
Không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ Lục Vân Sanh ra, sẽ không ai nơi này có khả năng làm những chuyện đó cho cậu.
Lúc này biệt thự đã chìm trong bóng đêm tĩnh lặng, Tô Hòa không đợi được nữa, mệt mỏi bò ra khỏi giường, cảnh người thuộc hạ nhỏ trước khi chết kia nháy mắt đã trở thành ám ảnh sâu sắc nhất của cậu.
Tô Hòa chống tường chậm rãi đi đến đại sảnh lầu một, phát hiện có người tiến vào phòng bếp, nhà kho đựng đồ nằm sau phòng bếp, phải đi qua bếp mới có thể bước vô đó.
Tô Hòa còn tưởng là đầu bếp đang nấu bữa ăn khuya, định làm bộ chào hỏi một câu, không ngờ người ấy thế nhưng là Lục Vân Sanh.
Lục Vân Sanh ngậm điếu thuốc, cổ tay áo xắn lên, lộ ra một cánh tay xăm hình đóa hoa lớn, hắn đang từ từ khuấy nồi cháo, mắt kính dính hơi nước nên hắn lấy xuống bỏ sang bên.
Xem điệu bộ này hẳn là Lục Vân Sanh biết nấu ăn, nhưng có lẽ lâu rồi chưa làm, động tác có chút xa lạ, hắn cau mày cầm muỗng muối ước lượng nên bỏ bao nhiêu.
"Nhìn đủ chưa?" Lục Vân Sanh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, tùy tiện rải hai muỗng vào.
Nghe thấy tiếng của hắn, Tô Hòa mới hoàn hồn lại, có điều vẫn im thin thít, chỉ dựa người vào khung cửa ngơ ngác nhìn Lục Vân Sanh, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ngọn đèn sợi đốt trắng bệch tái nhợt, không còn chút sinh động thường ngày nữa.
Lục Vân Sanh vặn nhỏ lửa, úp cái nắp lên tiếp tục hầm, kẹp điếu thuốc đi đến bên cạnh Tô Hòa, một tay nâng người, bế tới ghế sô pha.
"Sốt rồi còn không mang dép chạy loạn." Giọng điệu của Lục Vân Sanh không tính là dịu dàng, nhưng khi nói với Tô Hòa vẫn thấp thoáng chút cưng chiều, "Lá gan bé xíu xiu còn dám chạy ra nhìn lén, bị dọa ngất xỉu, đúng là nhóc con vô dụng."
Rõ ràng sợ hãi người trước mắt, nhưng lại luôn cảm thấy nằm trong lồng ngực hắn mới có thể yên tâm, Tô Hòa ôm chặt cổ Lục Vân Sanh không chịu buông tay, cũng không nói câu gì.
Lục Vân Sanh cũng mặc kệ cậu, ôm mông Tô Hòa nâng lên tựa đang ôm một đứa bé, để người ngồi trong lòng hắn, sờ sờ thử, cảm giác hình như ngày càng gầy.
"Tôi ngược đãi cậu hay sao mà ở đây ngây người lâu như vậy vẫn không mập lên tí nào, chẳng phải nói đi theo tôi có thể ăn ngon uống tốt sao?" Câu từ của Lục Vân Sanh mang theo ý cười, không hề hung dữ.
"Anh ngược đãi tôi chứ gì nữa? Mỗi ngày đều bắt tôi lau sàn nhà, không biết xấu hổ còn hỏi." Người bị bệnh luôn yếu đuối, khi Tô Hòa nói chuyện cũng nũng nịu nhẹ như bông, tâm tư Lục Vân Sanh lập tức mềm đi vài phần.
Phòng khách không bật đèn, bọn họ lặng lẽ ôm nhau trong màn đêm tĩnh mịch, cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của nhau, đáy lòng sinh ra một loại ảo tưởng rằng đối phương là người duy nhất còn lại trên thế giới này để mình nương tựa.
Thật lâu sau, Tô Hòa mới dám đánh bạo chậm rãi mở miệng: "Anh không thể không làm cái đó được sao?"
Bàn tay to vẫn luôn vuốt ve sợi tóc mềm mại của Tô Hòa chợt dừng lại, Tô Hòa ngước mắt lên chỉ có thể trông thấy đường xương hàm cứng rắn và phần râu hơi nhú của Lục Vân Sanh, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn có đang tức giận hay chăng.
Nhưng Lục Vân Sanh rất thản nhiên, tiếp tục xoa nắn Tô Hòa, giống như đang sờ một món đồ chơi yêu thích không muốn buông tay, trả lời: "Tôi không làm những việc ấy, sẽ chẳng thể nào sống sót trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cũng không có cách giúp em đi theo sống sót cùng."
Những lời này làm tim Tô Hòa đập nhanh hơn, dù cho cậu biết Lục Vân Sanh vốn sẽ nói như vậy, bởi vì trước đây cậu từng bảo đi theo hắn mới giữ được mạng sống.
"Những người đi theo tôi, bọn họ cũng muốn sống sót, hiểu rằng sẽ có một ngày phải chết nhưng có thể sống bao lâu thì cứ cố gắng.
Muốn sống có rất nhiều biện pháp, nhưng con đường tôi có thể lựa chọn chỉ mỗi nó, là lúc tôi vừa sinh ra đã định sẵn rồi."
Mẹ của Lục Vân Sanh là gái bán hoa, hắn không biết cha ruột của mình là ai, từ nhỏ hắn đã sống trong một khu ổ chuột, dẫn theo em gái hắn đi khắp nơi để xin ăn, bị người khác chà đạp dẫm dưới lòng bàn chân như bùn lầy.
Em gái hắn lớn lên lại bước chân vào con đường của mẹ hắn khi xưa, hít phải thứ rác rưởi kia rồi cuối cùng bị người tra tấn đến chết.
Càng mỉa mai hơn chính là cách làm giàu của Lục Vân Sanh cũng xuất phát từ thứ rác rưởi đoạt lấy mạng người đó.
Hắn yêu tiền, cũng quý trọng mạng sống, đã từng nghĩ đổi một con đường khác, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, chú định hắn không thể nào quay lại.
Con đường này một khi đã dính vào, bàn tay liền dơ bẩn, mặc kệ cố gắng ra sao, vĩnh viễn rửa không sạch.
"Tôi biết rằng ngày nào đó tôi sẽ gặp quả báo." Lục Vân Sanh châm một điếu thuốc khác, chậm rãi hút, "Nhưng hiện tại tôi muốn sống lâu hơn một chút, cùng một người, bên nhau."
Tô Hòa bị khói xông vào hốc mắt rươm rướm, được Lục Vân Sanh dịu dàng lau sạch, nụ hôn lập tức bao phủ.
Hắn không nói 'người kia' là ai, Tô Hòa cũng không hỏi, cuối cùng vẫn là Lục Vân Sanh tự đưa ra câu trả lời.
"Tôi sẽ mang em đi."
Hắn đáp ứng liệu có phải vì lời hứa hay vì đã động tình, Tô Hòa không biết.
Nụ hôn lần này khởi nguồn từ nhẹ nhàng, nhưng dần dần chuyển biến, áo sơmi của Lục Vân Sanh bị cởi bỏ, áo ngủ của Tô Hòa cũng cởi đến bả vai.
Tô Hòa không dám phát ra tiếng động, mím môi ôm đầu Lục Vân Sanh, lung tung làm loạn chim cúc cu của hắn, mà Lục Vân Sanh chôn trước ngực cậu, liếm mút đầu v* Tô Hòa.
Cuối cùng Tô Hòa bị đặt nằm ngang trên sô pha, Lục Vân Sanh chen vào giữa hai chân cậu, bắt đầu cởi thắt lưng, lúc bàn tay hắn vói vào trong quần Tô Hòa, như ý thức được cái gì, thế là đổi sang hôn sâu Tô Hòa vài cái, trán cụng trán, hô hấp khó khăn nói: "Em còn sốt."
Tô Hòa cũng không ngờ Lục Vân Sanh ngay tại thời điểm này vẫn nhớ được cậu đang bệnh, nhịn không được bật cười thành tiếng: "Lục Vân Sanh anh có phải là không được đúng không hả?"
Lục Vân Sanh chỉ cắn một cái ở vết bớt như trừng phạt, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Hắn mặc áo sơmi, kéo khóa quần, mặc kệ ở trong cứng rắn nhô lên, khuôn mặt thờ ơ tiếp tục vào bếp nấu cháo, thử lại hương vị rồi bưng chén ra.
Hắn thổi cháo nguội, đút cho Tô Hòa ăn từng thìa một, đoạn buộc cậu uống thuốc, bế người về giường.
Cuối cùng Tô Hòa cứ thế mà ngủ thiếp đi trong sự chăm sóc cẩn thận mà thô lỗ đó, nhưng Lục Vân Sanh vẫn như cũ không ngủ với cậu.
Hai ngày sau, Tô Hòa mới có cơ hội đi vào nhà kho chứa đồ kiếm cây lau nhà.
Cậu mở tay cầm bằng nhựa, trên đó có một tờ giấy được cố định bằng miếng bọc thực phẩm giấu trong thanh lau bằng thép không gỉ rỗng, trông qua như rác thải vậy.
Cuối cùng cây lau nhà bị Tô Hòa thành công làm hỏng, cái thứ rác kia cũng theo cùng, xe rác đến hốt đi mất.
Kể từ ngày hôm ấy nhân viên thu rác đã đổi sang người khác, Tô Hòa cố ý nhắc: "Phải nhớ phân loại rác thải, làm tốt công tác bảo vệ môi trường."
Sau khi hoàn thành việc di dời tài sản, Lục Vân Sanh mang theo những người tâm phúc nhất, cùng Tô Hòa nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Bởi vì lần trước thuộc hạ nằm vùng bại lộ, Lục Vân Sanh không tham gia vào đợt giao dịch kia.
Sự thật chứng minh rằng lựa chọn của hắn là đúng, vì đã có mai phục sẵn chờ vây bắt hắn như chiến lợi phẩm.
Khi tất cả lực lượng cảnh sát đều tập trung ở đó, Tô Hòa đi theo Lục Vân Sanh đến một hòn đảo bằng chiếc trực thăng mà hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ở sâu trong rừng.
Lúc chuẩn bị lên máy bay, Lục Vân Sanh bỗng nhét một cái túi vào lòng Tô Hòa.
Cái túi rất nặng, còn có khóa mật mã, Lục Vân Sanh cười bảo cậu ôm cho chắc, nói bên trong đều là vàng thỏi, ném mất cả hai phải ra ngoài đường xin cơm đấy.
Tô Hòa thật sự nghe lời ôm chặt cứng, trong lòng hoảng loạn không che giấu được.
Quả nhiên, họ chưa kịp lên máy bay, xa xa đã truyền đến tiếng súng.
Tờ giấy ghi chú nhỏ được tuồn ra ngoài không phải bằng chứng phạm tội, cũng không phải danh sách phạm tội mà chỉ là kinh độ vĩ độ, ứng với nó là vị trí hòn đảo này.
Cuộc truy quét bắt đầu, vòng vây dần thu nhỏ lại, Lục Vân Sanh bế Tô Hòa lên trực thăng, nhưng hắn không đi theo.
Cánh quạt thổi ra một trận gió mạnh khiến người không thể mở nổi mắt, Tô Hòa gọi tên Lục Vân Sanh, nhưng Lục Vân Sanh không quay đầu, lao vào tham gia cuộc hỗn chiến.
Lúc máy bay sắp cất cánh, Lục Vân Sanh vẫn không đi lên, hắn trộn lẫn trong dòng người mặc đồ đen, nếu không phải tầm mắt luôn nhìn chằm chằm, e rằng Tô Hòa đã không thể nhận ra ai là Lục Vân Sanh.
Từng phút từng giây trôi qua rất chậm chạp nơi mắt Tô Hòa, cậu đột nhiên vứt bỏ túi, nhẹ nhàng nhảy xuống, chạy nhanh tới chỗ Lục Vân Sanh đứng, chắn ngay trước mặt hắn.
Máu bắn tung tóe, ngực Tô Hòa trúng đạn, ngã vào lòng Lục Vân Sanh.
Lục Vân Sanh ôm chặt cậu, khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin.
"Đệch cmn đau quá, đau muốn chết luôn á!!!" Tang Nịnh Thu gào khóc trong đầu, nhưng linh hồn là bất tử, sự nghiệp diễn sâu là bất diệt, cậu cần phải chuyên nghiệp.
Nước mắt hòa lẫn với máu vương trên mặt Tô Hòa, rơi xuống người Lục Vân Sanh.
"Lục Vân Sanh, đau quá......"
Tay Lục Vân Sanh ấn giữ miệng vết thương của cậu, một lượng lớn máu tươi nóng bỏng đặc sệt không ngừng trào ra, thân thể vốn đang có hơi ấm dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn quên mất chạy trốn, quên mất nổ súng, giờ phút này chỉ muốn ôm trọn người trong lồng ngực.
Máy bay trực thăng phía sau nổ tung, cuối cùng Tô Hòa nhìn thấy trong tầm mắt toàn là ánh lửa rực đỏ, cùng với ánh mắt mà Lục Vân Sanh vẫn luôn nhìn cậu so với trước đây, dường như chất chứa thêm điều gì đó.
Cậu muốn giơ tay, nhưng Lục Vân Sanh còn chưa kịp bắt lấy, nó đã buông thỏng, không bao giờ động đậy nữa.
Tang Nịnh Thu trở về chiếc hộp, lần nữa tỉnh lại.
"Kết thúc rồi sao?" Cậu che trước ngực, dù hiện tại nơi đó không có gì cả, nhưng cảm giác đau đến tột cùng cứ luôn hiện hữu chân thật.
【Đại kết cục, cậu với tư cách vai chính đã nhận được lợi ích.
Có điều tôi vẫn chưa rõ, tại sao cậu lại nhảy khỏi trực thăng, còn chắn cho Lục Vân Sanh một súng?】
"Đừng nói nữa, cái túi mà hắn đưa tôi có bom!"
Nghĩ tới Tang Nịnh Thu liền muốn khóc, lúc ấy cậu nghĩ, lớn đến thế này còn chưa được nhìn vàng thỏi hàng thật bao giờ, thế là muốn liếc xem một cái, coi như thêm kiến thức.
Chỉ có điều lúc cậu đang nghiên cứu mở mật mã, bỗng nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng động kỳ lạ.
Giống như âm thanh của đồng hồ, vang lên "Tích tích" theo nhịp điệu, hơn nữa với trọng lượng kia, không phải bom còn có thể là cái gì, vậy nên Tang Nịnh Thu lập tức để bom ở lại máy bay rồi nhảy xuống.
【Vậy tại sao cậu lại chắn đạn thay Lục Vân Sanh?】
Tang Nịnh Thu kín đáo ngẩng đầu lên, sống không còn gì luyến tiếc nói: "Tôi bị trẹo chân......"
【......】
Nhảy khỏi phi cơ quá mạnh, chân Tang Nịnh Thu hơi loạng choáng, theo quán tính đi về phía trước, đúng lúc đẩy Lục Vân Sanh ra, che lấp người hắn, sau đó trúng đạn.
【Thực sự là một cốt truyện kịch tính, xoay tới xoay lui......】
"Tôi còn chưa rõ lắm, lí do gì mà Lục Vân Sanh đưa bom cho tôi ôm?"
【Bởi vì hắn đã sớm phát hiện thân phận của cậu, cậu còn nhớ hôm mình nấu canh giải rượu cho hắn uống không?】
Tang Nịnh Thu ngẫm lại từ đầu tới cuối, mới thông suốt toàn bộ quá trình.
Kỳ thật lai lịch của cậu đã sớm bại lộ, Tô Hòa là cô nhi, từ đâu ra một người cha thích uống rượu, cậu chỉ có một người cha thích uống rượu trong thế giới hiện thực của Tang Nịnh Thu mà thôi.
Nhưng Lục Vân Sanh không những không vạch trần cậu, mỗi ngày đều nhìn ngắm kỹ năng diễn xuất sứt sẹo của cậu, còn góp sức diễn cùng, làm bộ làm tịch nghĩa nặng tình thâm, chăm sóc lúc bệnh tật, đút cháo đút thuốc.
Cái gì mà đi cùng nhau, tôi mang em đi, đều là giả hết, Lục Vân Sanh dẫn theo cậu chẳng qua chỉ vì muốn tìm kẻ chết thay.
Đám người kia liều mạng che chở máy bay chính vì để người khác hiểu lầm rằng Lục Vân Sanh ngồi trên đó.
Đến lúc ấy bom nổ mạnh, Tô Hòa bị thiêu đến không ra hình ra dạng, chờ điều tra rõ ràng chân tướng, Lục Vân Sanh đã sớm chạy trốn tới nơi nào, tiêu dao sung sướng.
Tang Nịnh Thu bị chơi một vố xoay mòng mòng, suýt chút nữa mất thân mất luôn tim, nhưng cậu nhớ lại ánh mắt cuối cùng lúc Lục Vân Sanh nhìn mình, hỏi: "Vậy kết cục là như thế nào?"
【Cậu hy sinh, Lục Vân Sanh bị bắt, BE thỏa đáng.
】
Nghe giọng điệu vui vẻ của cô nàng, Tang Nịnh Thu ngờ vực nói: "Không lẽ mấy truyện cô viết đều là BE hết sao?"
【Ý hí hí, bị cậu phát hiện rồi.
Chỉ có sinh ly và tử biệt, mới có thể vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm nha.】
Chết thì có gì thú vị? Tang Nịnh Thu phẫn uất nhai khoai lát, cảm giác lợi ích thu được rất không đáng giá.
【Cập nhật thanh tiến độ nhiệm vụ......】
【Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ hiện tại: 1%.
】
Tang Nịnh Thu trợn tròn mắt: "Đạn cũng ăn luôn mà chỉ được 1% thôi á?!"
【Có lẽ bởi vì cả hai người các cậu đều không yêu đối phương.】
Tang Nịnh Thu có thể chấp nhận lý do này, với tư cách Tô Hòa, cậu quả thật không không yêu Lục Vân Sanh, những lần tình cảm mãnh liệt đó chỉ là diễn xuất.
Có lẽ Lục Vân Sanh cũng nhận thấy cậu vô thức kháng cự mình, phản ứng bản năng của cơ thể khó lừa nổi người, nếu không mỗi lần như vậy bọn họ sẽ không bỏ lỡ bước cuối cùng.
Lục Vân Sanh càng không yêu cậu, nào có ai lại muốn nổ chết người mình yêu đâu?
1% kia có lẽ lúc lên thuyền ngày đó, khả năng cũng chỉ trong nháy mắt, hai người cùng động tâm một chút, dù sao đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Tra nam chính là tra nam, phi!
Khi Tang Nịnh Thu còn đang đắm chìm trong cốt truyện, một luồng sáng không rõ ràng đã chui vào cơ thể cậu, thân hình trong suốt như xảy ra thay đổi, nhưng khó nhìn được đổi ở chỗ nào.
Vấn đề quá phức tạp Tang Nịnh Thu không tò mò nữa, lỡ qua thì qua đi, chỉ đưa ra yêu cầu: "Thế giới tiếp theo có thể làm gì đó đơn giản hơn không? Đừng có đụng một tí là mưa bom bão đạn, quá kích thích, tôi chỉ muốn đơn thuần yêu đương công khai với ảnh đế thôi."
【Có thể, không thành vấn đề!】
=======
So deep chưa tới 3s luôn á =,=.