Gideon đến vừa đúng lúc thức ăn đã sẵn sàng. Anh cầm theo túi đựng laptop và một túi quần áo. Tôi cứ lo anh sẽ đi thẳng về nhà sau cuộc hẹn với bác sĩ Petersen, nên lúc anh gọi nói là đang trên đường qua tôi mừng lắm. Dù vậy, khi mở cửa ra, vừa nhìn thấy anh tôi vẫn hơi rùng mình.
“Chào em.” Anh nói khẽ, theo tôi bước vào bếp. “Nghe mùi hấp dẫn quá.”
“Hy vọng là anh đang đói. Em làm nhiều đồ ăn lắm, mà Cary chắc là không ăn chung đâu.”
Gideon bỏ đồ xuống rồi chậm rãi tiến tới, mắt chăm chú nhìn vào mặt tôi. “Anh có mang đồ để ngủ lại, nhưng nếu em muốn anh về bất cứ lúc nào thì cứ nói nhé.”
Tôi thở hắt ra. Quyết tâm không để nỗi sợ hãi lấn át. “Em muốn anh ở lại đây.”
“Anh cũng muốn ở lại đây.”Anh dừng lại cạnh tôi. “Anh ôm em được không?”
Tôi ôm chầm lấy anh. “Ôm em đi.”
Anh siết lấy tôi, má áp vào nhau. Không như những lần trước khi hai đứa ở bên nhau, giờ đây giữa chúng tôi có một sự thận trọng không nói thành lời.
“Chiều giờ em thế nào?” Anh thì thầm.
“Có anh ở đây em thấy vui hơn rồi.”
“Nhưng vẫn hồi hộp phải không?” Môi anh chạm lên trán tôi. “Anh cũng rất lo lắng, không biết hai đứa mình sẽ ngủ bên cạnh nhau làm sao nữa.”
Tôi ngước nhìn anh. Đó cũng chính là điều tôi đang lo lắng. Cộng thêm những lời nói lúc nãy của Cary nữa chứ. Trái bom nổ chậm…
“Rồi mình sẽ có cách.” Tôi nói.
Anh im lặng một lúc khá lâu. “Nathan có bao giờ liên lạc với em không?”
“Không.” Dù vậy tôi vẫn luôn thấp thỏm sợ sẽ chạm phải hắn ta ở đâu đó, dù vô tình hay cố ý. Dù sao tôi cũng không quên hắn vẫn đang lởn vởn ngoài kia, cùng hít thở bầu không khí với tôi… “Sao anh hỏi vậy?”
“Hôm nay anh vừa chợt nghĩ tới hắn.”
“Sao vậy?” Tôi nhìn anh chăm chú, trên nét mặt anh có một vẻ khổ sở làm tôi nghẹn lời.
“Tại vì hai đứa mình bị quá nhiều thứ ám ảnh.”
“Anh có thấy mệt mỏi không?”
Gideon lắc đầu. “Không, anh không cho phép mình mệt mỏi.”
Tôi không nói thêm được gì. Làm sao mà tôi có thể an ủi anh trong khi chính mình cũng không dám chắc tình yêu của chúng tôi sẽ vượt qua được những thử thách này.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.
“Em đang nghĩ tới bữa tối. Em đói quá rồi, anh vô xem Cary có muốn ăn chung rồi mình dọn ra ăn luôn nhé.”
Cary đã ngủ nên chỉ có hai đứa ngồi ăn tối với nhau dưới ngọn nến, một khung cảnh có phần hơi trang trọng so với bộ đồ thun mặc ở nhà cũ mèm mà tôi và Gideon thay sau khi tắm xong. Dù vẫn lo cho Cary, tôi cảm thấy sự yên tĩnh này là cần thiết cho hai đứa.
“Hôm qua anh ăn trưa với Magdalene trong văn phòng.” Ăn được mấy miếng Gideon bắt đầu kể.
“Vậy sao?” Thì ra trong lúc tôi đi mua nhẫn thì cô ả lại được ở cạnh người đàn ông của tôi.
“Em không cần phải giở cái giọng đó.” Anh quở. “Cô ấy chỉ ngồi ăn trong căn phòng ngập đầy hoa của em tặng, với tấm hình em đang chu môi hôn gió anh để trên bàn. Anh thấy em có mặt ở đó đâu khác gì cô ta.”
“Xin lỗi nha. Phản xạ bản năng thôi.”
Anh cầm tay tôi lên hôn một cái thật mạnh. “Anh mừng vì em vẫn còn ghen.”
Tôi thở dài. Cả ngày nay tâm trạng của tôi giống như một bản nhạc đủ mọi cung bậc. Đến nỗi bây giờ tôi cũng không còn biết mình đang cảm thấy thế nào nữa. “Anh có nói với cô ta chuyện của Christopher không?”
“Thì đó là mục đích của cuộc gặp mà. Anh đưa cho cô ấy xem đoạn phim.”
“Cái gì?” Tôi nhíu mày, nhớ lại lúc điện thoại hết pin giữa chừng khi hai đứa ngồi trên xe.
“Anh đem điện thoại của em lên văn phòng để chép tập tin đó ra máy tính. Chứ em không để ý thấy nó đã đầy pin khi anh cầm về tối hôm qua hả?”
“Không.” Tôi bỏ dao nĩa xuống bàn. Dù có bị Gideon “khuất phục” đi chăng nữa, tôi cũng phải làm rõ một số ranh giới mà anh không được vượt qua để làm tôi sợ. “Anh không được xâm nhập vào điện thoại của em, Gideon à.”
“Anh đâu có xâm nhập. Em chưa cài mật mã mà.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là chuyện anh xâm phạm thô bạo vào quyền riêng tư của em. Chúa ơi…” Làm thế quái nào mà không ai chịu tôn trọng quyền riêng tư của tôi hết vậy. “Vậy chứ anh có thích bị em lục lọi đồ đạc không?”
“Anh không có gì phải giấu giếm hết.” Anh lôi cái điện thoại trong túi chìa ra cho tôi. “Cho nên em cũng phải như vậy.”
Tôi không muốn cãi nhau chút nào, vì biết lúc này mọi chuyện đã đủ tệ rồi, nhưng mặt khác tôi cảm thấy mình đã nhượng bộ vấn đề này quá lâu. “Không phải là chuyện giấu giếm hay không. Em có quyền được có cuộc sống riêng tư, cho nên khi anh cần lấy cái gì của em thì anh phải hỏi em trước. Anh phải thôi cái trò thích gì lấy đó mà không cần xin phép.”
“Cái đoạn phim đó thì có gì riêng tư chứ?” Gideon nhăn trán. “Chính em đưa cho anh coi mà.”
“Đừng có cư xử giống mẹ em chứ, Gideon.” Tôi lớn tiếng. “Em không chịu được quá nhiều chuyện điên khùng cùng lúc đâu!”
Anh hơi thụt lùi vì thái độ hung dữ của tôi, ra vẻ ngạc nhiên không hiểu sao tôi lại nổi cáu. “Được rồi, anh xin lỗi mà.”
Tôi nuốt một ngụm rượu, cố kềm cơn nóng giận. “Anh xin lỗi vì thấy em giận hay xin lỗi vì anh làm sai?”
Sau vài giây suy nghĩ căng thẳng, Gideon nói. “Vì thấy em giận.”
Rõ ràng là anh vẫn chưa hiểu. “Tại sao anh vẫn không thấy chuyện đó là không đúng hả?”
“Eva à.” Anh thở dài, đưa một tay lên vuốt tóc. “Mỗi ngày mình dành gần một phần tư thời gian để làm tình với nhau, anh không thể hiểu tại sao em còn phải đưa ra hạn chế này nọ.”
“Không phải là hạn chế, mà chuyện này rất quan trọng với em. Nếu anh muốn biết hay lấy cái gì của em thì anh phải hỏi em.”
“Được rồi.”
“Đừng có tái phạm nữa.” Tôi cảnh cáo. “Em không giỡn đâu, Gideon.”
Anh hơi nghiến răng. “Được rồi, anh hiểu rồi.”
Vì không muốn cãi nhau, tôi quay lại đề tài lúc nãy. “Vậy Magdalene coi xong thì nói sao?”
Anh nhẹ nhõm hẳn. “Thì đương nhiên là không dễ chịu gì. Nhất là khi biết anh cũng đã coi rồi.”
“Hôm đó cô ta đi vô thư viện và nhìn thấy hai đứa mình.”
“Tụi anh không nhắc tới chuyện đó. Mà cũng đâu có gì để nói. Chẳng lẽ anh phải xin lỗi vì đã làm tình với bạn gái của anh trong một căn phòng có đóng cửa?” Anh ngồi tựa ra ghế thở dài. “Cô ấy đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của Christopher lúc đó, và biết được hắn ta đang nghĩ gì. Thật không dễ dàng chấp nhận khi nhìn thấy mình bị lợi dụng, nhất là bởi người mà mình tưởng đã hiểu rất rõ, một người thân thiết đang đóng vai quan tâm chăm sóc ình.”
Để khỏi phải biểu lộ cảm xúc, tôi cầm chai lển ót thêm rượu vô ly cho cả hai. Gideon nói như thể anh trải qua chuyện đó rồi vậy. chính xác thì trước đây chuyện gì đã xảy ra với anh?
Tôi nhấp thêm một ngụm rồi hỏi. “Vậy anh tính sẽ làm gì?”
“Anh còn làm được gì chứ? Bao nhiêu năm qua anh đã làm đủ cách để tiếp cận Christopher. Anh từng thử dùng tiền bạc, rồi đến cả dọa dẫm, mà nó vẫn không hề có dấu hiệu muốn thay đổi. Anh đã bỏ cuộc lâu rồi, và chỉ còn biết cố gắng giảm thiểu thiệt hại thôi. Cho nên anh muốn em tránh nó càng xa càng tốt.”
“Chuyện đó anh cứ yên tâm.”
“Tốt.” Gideon nhấp một hớp rượu, liếc nhìn tôi qua vành ly. “Sao em không hỏi anh cuộc hẹn với bác sĩ Petersen ra sao?”
“Vì đó là việc riêng của anh, đương nhiên trừ khi anh không ngại chia sẻ.” Tôi nhìn anh khuyến khích. “Em luôn sang lòng nghe mọi chuyện của anh, nhưng em cũng không muốn tọc mạch. Em nghĩ khi nào anh muốn nói thì anh sẽ nói. Nhưng đúng em rất muốn biết anh có thích ông ấy hay không.”
“Ông ấy cũng khá đó.” Anh mỉm cười. “Có thể dẫn anh đi vòng vo, điều này không phải ai cũng làm được đâu.”
“Đúng rồi. Ông ấy sẽ dẫn mình đi một vòng lớn rồi tự nhiên quay lại câu chuyện bằng một góc độ khác, khiến mình phát hiện ra là mình chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó.”
Gideon mân mê chân ly rượu. “Ông ấy có kê toa cho anh để uống mỗi tối trước khi đi ngủ, anh ghé mua thuốc luôn trước khi tới đây rồi.”
“Anh có thấy thoải mái khi phải uống thuốc không?”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt u ám. “Anh thấy nó cần thiết. Anh muốn ở với em và anh phải giữ cho em an toàn, nên anh sẽ làm bất cứ cái gì. Bác sĩ Petersen nói toa thuốc này kết hợp với những buổi điều trị đã có tác dụng với mấy trường hợp bị ‘rối loạn tình dục trong giấc ngủ’. Anh đành tin vậy thôi.”
Tôi với qua bàn nắm lấy tay anh. Tôi hiểu việc thuốc men là một nỗ lực lớn, nhất là với người trước giờ luôn lảng tránh vấn đề của mình như anh. “Cảm ơn anh.”
Gideon siết chặt tay tôi. “Có vẻ như cũng có khá nhiều người bị mắc chứng này, đến nỗi người ta làm cả tài liệu nghiên cứu về nó mà. Bác sĩ nói có một tài liệu ghi nhận trường hợp một người tấn công vợ mình trong giấc ngủ như vậy suốt mười hai năm trời, rồi hai vợ chồng mới chịu đi bác sĩ.”
“Mười hai năm liền hả? Chúa ơi.”
“Hình như lý do họ để kéo dài tới từng đó thời gian là tại vì trong giấc ngủ thì anh chồng làm tình giỏi hơn lúc thức.” Anh nói cộc lốc. “Rõ ràng đó là một đòn chí mạng đối với cái tôi của người đàn ông.”
Tôi nhìn anh. “Chết thật!”
“Chứ sao nữa.” Nụ cười tắt trên môi anh. “Anh không muốn em không yên tâm khi ngủ chung giường với anh, Eva à. Trên đời này làm gì có thần dược. Anh có thể ngủ trên salon hay về nhà tùy em, dù thật lòng trong hai lựa chọn đó anh thích ngủ lại ở salon hơn. Buổi sáng nào mà được cùng thay đồ đi làm với em anh thấy cả ngày đó đẹp hơn hẳn.”
“Em cũng thấy vậy.”
Gideon chồm tới hôn lên tay tôi. “Anh không bao giờ tưởng tượng được anh sẽ gặp được em.. người biết phải làm gì với anh, người mà anh có thể kể về mọi vấn đề trong bữa ăn tối, người chấp nhận anh dù trong hoàn cảnh nào… Cảm ơn em, Eva.”
Tim tôi thắt lại vì hạnh phúc. Những lời anh vừa thốt ra nghe thật mát lòng.
“Em cũng cảm thấy như vậy về anh, cưng à.” Tận đáy lòng, thật ra có thể chỉ bởi vì tôi yêu anh Nhưng tôi không nói ra điều đó. Một ngày nào đó anh sẽ hiểu. Tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến khi anh là của tôi, chắc chắn và tuyệt đối.
Cảnh tượng Gideon thư thái ngồi trên salon, chân để trần gác lên bàn, máy tính để trên đùi khiến tôi cứ thấp thỏm không sao tập trung xem tivi được.
Sao tôi và người đàn ông hấp dẫn điên cuồng trước mặt lại có ngày hôm nay nhỉ?
“Em nhìn anh dữ vậy.” Anh nói nhỏ, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
Tôi thè lưỡi ra.
“Cử chỉ đó có phải là một lời mời gọi không, thưa cô Tramell?”
“Sao anh có thể vừa làm việc mà vẫn nhìn thấy em được?”
Anh ngước đôi mắt xanh đầy sức mạnh và hơi ấm lên nhìn tôi. “Lúc nào anh cũng thấy em hết, cưng ơi. Kể từ ngày mình gặp nhau, anh chỉ thấy có mình em thôi.”
Sáng thứ Tư bắt đầu với Gideon ở trong tôi từ phía sau, một cách thức dậy mới mà tôi vô cùng yêu thích.
Tôi thì thào khi anh giữ hông tôi kéo sát vô thân thể ấm áp của anh. “Sáng nay anh hư quá nha.”
“Sáng nào em cũng đẹp vô cùng.” Anh nói, miệng cắn nhẹ lên vai tôi. “anh thích được thức dậy bên cạnh em lắm.”
Và một đêm ngủ thẳng giấc được chúng tôi chúc mừng bằng mấy cơn lên đỉnh vào lúc sáng sớm.
**
Trưa đó tôi đi ăn với Mark và Steven ở một nhà hàng Mễ dưới hầm một con phố. Đoạn cầu thang bằng xi măng dẫn xuống một nhà hàng rộng rãi không ngờ, với rất nhiều đèn và nhân viên phục vụ mặc ple đen.
“Em phải dẫn bạn trai tới đây và bắt anh ta gọi cho em một ly Margarita mùi lựu.”
“Ngon lắm hả?” Tôi hỏi.
“chứ sao.”
Khi người phục vụ tới, cô nàng ve vãn Mark một cách táo bạo, liên tục đong đưa hàng mi dài đáng ganh tị. Mark cũng đáp trả. Sau khi bữa ăn bắt đầu, cô ả tóc đỏ có thân hình đẫy đà đeo bảng tên Shawna càng táo tợn hơn, vuốt ve lưng và cổ Mark mỗi khi đi ngang qua bàn chúng tôi. Đáp lại, Mark cũng cợt nhã một cách đầy khiêu khích. Tôi lo lắng liếc nhìn Steven đang đỏ bừng mặt câu có. Tôi cựa quậy không yên trên ghế ngồi, thầm mong cho bữa ăn căng thẳng này sớm kết thúc.
“Tối nay mình gặp nhau đi.” Shawna nói với Mark khi mang phiếu tính tiền ra. “Chỉ cần một đêm với em thôi là anh hết bệnh liền.”
Tôi há hốc miệng, không tin vào tai mình.
“Bảy giờ được không?” Mark nói nhỏ. “Em sẽ chết với anh, Shawna. Em biết chuyện gì xảy ra một khi em đã cặp với người da màu…”
Tôi sặc ngụm nước trong miệng.
Steven đứng bật dậy bước qua vỗ vỗ lên lưng tôi. “Khỉ thật,Eva.” Anh cười lớn. “Bọn anh chỉ giỡn với em một chút thôi, đừng có chết nha.”
“Hả?” Tôi thở hổn hển, chảy cả nước mắt.
Anh cười toe toét, khoác vai Shawna. “Eva, đây là Shawna, em gái anh. Shawna, Eva là người trợ lý đã giúp Mark dễ sống hơn đó.”
“Vậy tốt quá.” Shawna nói. “vì đã có anh làm anh ấy khó sống rồi.”
Steven nháy mắt với tôi. “Thì tại vậy nên anh ấy mới bám lấy anh.”
Nhìn hai an hem đứng cạnh nhau tôi mới nhận ra nét giống nhau giữa họ mà nãy giờ không để ý.
Ngồi tựa hẳn vào ghế, tôi nheo mắt nhìn Mark. “Ghê quá, em cứ tưởng Steven sắp nổ tung đến nơi.”
Mark giơ hai tay lên.
“Không phải anh, là Steven nghĩ ra trò này đó, cậu ấy thích kịch tính mà, nhớ không?”
Steven cười tươi khi đứng dậy. “Eva à, em biết anh luôn làm theo ý của Mark mà.”
Shawna móc ra một cái danh thiếp đưa cho tôi. “Số điện thoại của mình ở mặt sau đó, mình sẽ kể cho bồ nghe mấy chuyện kinh tởm của hai người này. Bồ sẽ trả thù được thôi.”
“Đồ phản bội.” Steven la ó.
“Coi nào, con gái tụi em phải bênh nhau chứ.” Shawna nhún vai.
**
Sau giờ làm Angus chở hai đứa tới phòng tập của Gideon. Phòng thay đồ khá đông đúc, tôi cất đồ vào tu xong ra ngoài gặp anh.
Tôi vẫy tay chào Daniel, anh chàng huấn luyện viên lần trước, và ngay lập tức cảm thấy một cú vỗ từ sau lưng.
“Nè,” tôi phản ứng, đập lại vào tay Gideon. “Thôi trò đó đi.”
Anh nắm đuôi tóc tôi kéo nhẹ về phía sau, rồi chứng tỏ chủ quyền bằng một nụ hôn sâu.
Cử chỉ đó làm tôi rạo rực. Tôi thì thầm sát môi anh. “Nếu anh định làm nhụt ý chí phản kháng của em thì sai lầm rồi đó.”
“Anh sẵn sàng tăng đô theo em.” Gideon cắn môi tôi. “Nhưng anh khuyên em không nên thách thức sức chịu đựng của anh kiểu đó, Eva à.”
“Khỏi lo đi, em có cách rồi.”
Gideon lên máy chạy bộ trước, tôi lại được dịp chiêm ngưỡng cơ thể ướt đẫm mồ hôi của anh ở… bên ngoài phòng ngủ. Dù đã thấy cảnh đó bao nhiêu lần rồi, tôi vẫn bị kích thích vô cùng.
Tôi rất thích khi anh buộc tóc lên. Nhìn làn da hơi rám nắng, bắp thịt rắn rỏi và những động tác mạnh mẽ khi anh cử động, tôi như nhìn thấy con thú hoang ẩn náu bên trong người đàn ông vốn hào hoa thanh lịch.
Tôi cứ đứng đó ngắm nhìn không chớp mất, lòng dâng tràn hạnh phúc khi biết anh thuộc về tôi. Không riêng gì tôi, hầu như mọi người phụ nữ khác trong phòng tập đều đang ngắm nhìn anh. Mỗi lần anh đi từ nơi này qua nơi khác, bao nhiêu là cặp mắt ngưỡng mộ đổ theo.
Khi bị anh bắt gặp, tôi liếc mắt đưa tình, chậm chạp liếm môi. Cái nhướn mày và nụ cười nửa miệng đáp lại của anh làm tôi rộn ràng. Một tiếng rưỡi đồng hồ trong phòng tập trôi qua cái vèo khi tôi có động lực lớn chưa từng thấy.
Trên đường trở về căn hộ của anh, tôi cựa quậy không yên trên ghế, mắt nhìn anh mời gọi trong im lặng.
Gideon đan tay vào tay tôi. “Em phải chờ thôi, cưng à.”
Lời tuyên bố của anh làm tôi giật mình. “Anh nói sao?”
“Em nghe rồi đó.” Anh hôn tay tôi rồi cười tinh quái. “Trì hoãn phần thưởng lại, cưng.”
“Sao phải làm vậy?”
“Để sau bữa ăn tối đi, lúc đó cả hai đứa mình đều phát điên cho coi.”
Tôi ghé sát lại để Angus không nghe thấy, dù biết ông ta vốn cũng sẽ làm lơ như một tài xế chuyên nghiệp. “Có trì hoãn hay không thì lúc nào mà mình chả phát điên, nên em thấy không cần phải chờ đợi làm gì.”
Nhưng Gideon vẫn không lay chuyển, mà anh hành hạ cả hai đứa bằng cách cởi đồ cho nhau khi về nhà, rồi vuốt ve nhau trong phòng tắm, xong thay đồ để đi ăn tối. Anh mặc ple đen nhưng không thắt cà vạt, áo sơ mi trắng để phanh ngực. Chiếc đầm hiệu Vera Wang anh mua cho tôi bằng lụa màu vàng nhạt. kiểu ôm ngang ngực, hở lưng, phần váy nhiều tầng ngắn trên đầu gối.
Tôi mỉm cười khi nhìn thấy cái đầm, thầm nghĩ tới cảnh cả buổi tối sẽ làm Gideon phải phát cuồng. Dù rất đẹp, nhưng kiểu đầm này vốn được thiết kế cho người có dáng ảnh khảnh hơn là đầy đặn như tôi. Để không quá khiêu gợi, tôi quyết định để tóc xõa che bớt ngực, nhưng cũng không tránh khỏi bị Gideon phát hiện ra.
“Trời ạ, Eva,” anh chỉnh lại cái quần, “anh đổi ý rồi, em không được mặc cái đầm đó ra ngoài đâu.”
“Mình đâu có thời gian để anh đổi ý nữa.”
“Anh đâu có biết nó ít vải dữ vậy.”
Tôi nhún vai cười. “Sao em biết được, chính anh mua mà.”
“Anh suy nghĩ lại rồi. Phải mất bao lâu thì cởi nó ra được nhỉ?”
Tôi liếm môi. “Em không biết. Sao anh không làm thử coi.”
Mắt anh tối sầm. “Chắc mình sẽ không ra được khỏi nhà quá.”
“Em không phiền đâu.” Như mọi khi, tôi muốn anh kinh khủng.
“Em mặc thêm cái gì vô được không, áo khoác chẳng hạn.”
Tôi cười lớn, với lấy cái túi xách rồi khoác tay anh. “Khỏi lo, mọi người sẽ chỉ tập trung nhìn anh thôi, không ai để ý tới em đâu.”
Anh vẫn không thôi làu bàu. “Bộ ngực em to ra thêm hả? Coi kìa, cái áo gần như không che được gì hết.”
Tôi nói cộc lốc. “Em hai mươi bốn tuổi rồi, hết tuổi lớn lâu rồi, Gideon. Bây giờ anh sẽ chỉ có từng này thôi đó.”
“Anh biết, nhưng đáng lẽ chỉ mình anh được thấy thôi chứ, tại vì mình anh được có mà.”
Khi đi ngang qua phòng khách để ra ngoài, tôi thầm ngắm nghĩa vẻ đẹp ấm cúng và thân thiện của ngôi nhà. Cách bày trí kiểu cổ toát lên vẻ thanh lịch nhưng cũng rất tiện nghi và thoải mái. Khung cảnh tuyệt vời ngoài cửa sổ không làm giảm giá trị của kiến trúc bên trong mà còn tô thêm vẻ đẹp cho nó.
Sự kết hợp giữa gỗ đen, đá mài nhám và gam màu nóng tạo thành những điểm nhấn sặc sỡ cho thấy sự sang trọng giàu có, bên cạnh đó những tác phẩm nghệ thuật treo trên tường còn thể hiện gu thẩm mỹ rất có phong cách. Tôi có thể tưởng tượng ai tới đây cũng đều thấy thoải mái, không cần e ngại tự hỏi phải ngồi ở đâu, có được chạm vào cái này hay cái kia không…
Vừa bước vô thang máy là Gideon lập tức tìm cách kéo cái đầm lên để che ngực tôi lại.
Tôi dọa. “Không khéo là anh lại làm hở phía dưới đó.”
“Khỉ thật.”
“Mình có thể có trò vui đó. Hay là để em đóng vai một ả tóc vàng lẳng lơ ham tiền, còn anh có thể là chính mình, tay tỷ phú ăn chơi trẻ tuổi với món đồ chơi mới. Cứ tỏ ra dửng dưng khinh khỉnh khi em quấn lấy anh lải nhải ca tụng tài năng xuất chúng của anh.”
“Không vui chút nào.” Mắt anh chợt sáng rỡ. “Hay em không khoác thêm áo thì choàng khăn nhé.”
**
Khi tới buổi tiệc từ thiện nhằm mục đích gây quỹ để xây nhà cho phụ nữ và trẻ em khó khăn, chúng tôi được mời qua khu vực báo chí, khiến tôi lại lo lắng bị chường mặt lên báo. Tôi chỉ tập trung vào mỗi mình Gideon, nhìn anh đóng vai người của công chúng như thế nào.
Cứ như là có một cái mặt nạ từ đâu phủ lấy anh. Đôi mắt xanh lạnh như băng, đôi môi vốn gợi cảm không còn một biểu hiện cảm xúc nào hết. Tôi gần như có thể cảm giác được cái từ trường anh phát ra đang phủ lấy cả hai đứa. Chúng tôi được ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một hàng rào do Gideon dựng lên. Một khi đứng bên cạnh anh, tôi có thể yên tâm là không ai dám tới gần hay tìm cách nói chuyện với tôi khi chưa được anh cho phép.
Dù vậy cũng không ngăn cản được những ánh nhìn. Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn theo Gideon trên đường đi vào phòng tiệc. Mặc cho tôi lo lắng, anh vẫn bình thản như không có gì.
Nếu đóng vai một ả hám tiền quấn lấy Gideon như tôi đùa khi nãy thì chắc tôi đã phải chờ mỏi mòn mới tới phiên mình. Ngay khi đứng lại anh đã bị một đám đông vây lấy. Tôi tránh qua một bên nhường chỗ cho những người đang tranh giành sự chú ý của anh, rồi đi tìm thức uống. Công ty tôi có tham gia quảng bá cho buổi tiệc này, nên tôi cũng gặp vài người quen.
Khi đang với lấy ly rượu từ trên khay của người phục vụ đang đi qua, tôi nghe có người gọi tên mình. Cháu họ của dượng Stanton xuất hiện với một nụ cười hết cỡ. Anh chàng trạc tuổi tôi, tóc đen, mắt màu xanh lục. Chúng tôi gặp nhau vài lần mỗi khi tôi đến thăm mẹ vào những kỳ nghỉ học. Tôi khá vui khi gặp lại anh.
“Chào Martin.” Chúng tôi chào hỏi nhau bằng một cái ôm. “Anh khỏe không? Nhìn anh bảnh bao quá!”
“Anh cũng định nói vậy.” Anh ngưỡng mộ nhìn cái đầm tôi mặc. “Anh nghe nói em dọn đến New York nên cũng đang định liên lạc với em đây. Em chuyển đến lâu chưa?”
“Mới vài tuần thôi.”
“Uống sâm banh đi, rồi mình khiêu vũ nhé.”
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi men chảy trong máu khi cùng anh bước ra sàn nhảy đúng lúc giọng Billie Holiday cất lên bài Summer time.
Anh chàng bắt đầu hỏi han. “Vậy em đi làm chưa?”
Tôi kể về công việc của mình, đồng thời hỏi thăm anh, không ngạc nhiên khi biết anh đang làm cho công ty đầu tư của Stanton và công việc khá thuận lợi.
“Hôm nào anh mời em đi ăn trưa nhé.”
“Ý hay đó.” Khi tiếng nhạc dứt, tôi bước lùi ra và đâm sầm vào ai đó đứng ngay sau lưng mình. Một bàn tay đặt lên eo giữ tôi lại, liếc nhìn qua vai tôi thấy Gideon.
“Xin chào.” Anh nói, nhìn Martin lạnh lùng. “Giới thiệu bọn anh đi.”
Tôi hít một hơi rồi nói. “Gideon, đây là Martin Stanton, cháu của dượng em. Bọn em quen nhau vài năm rồi. Martin, còn đây là người đàn ông rất quan trọng của em, Gideon Cross.”
“Cross.” Martin mỉm cười chìa tay ra. “Dĩ nhiên là tôi biết anh. Rất vui được gặp anh. NẾu mọi chuyện thuận lợi, biết đâu sau này mình sẽ gặp nhau ở những bữa ăn gia đình.”
Gideon chìa tay ra qua người tôi. “Chắc chắn rồi.”
Có người quen gọi, Martin hôn tôi tạm biệt. “Anh sẽ gọi em đi ăn trưa. Tuần sau nhé?”
“Tuyệt.” tôi ý thức rõ Gideon đang nóng bừng lên bên cạnh mình, dù nhìn mặt anh vẫn rất bình thản.
Anh kéo tôi ra nhảy theo bài What a Wonderful World của Louis Amstrong, miệng lẩm bẩm, “Anh không thích tay này.”
“Martin tử tế lắm.”
“Miễn hắn ta phải biết em là của anh.” Anh áp môi lên thái dương, tay đặt lên phần lưng để trần của tôi. Trong tư thế này thì rõ ràng ai cũng biết tôi là của anh.
Tôi tận hưởng cảm giác gần gũi với cơ thể tuyệt vời của anh ở nơi công cộng. Tôi hít vào thật sâu, thấy rất dễ chịu khi được anh ôm như vậy. “Em thích quá.”
Anh cọ vào mặt tôi, thì thâm. “thì anh cố tình làm em thích mà.”
Niềm hạnh phúc của tôi kéo dài cho đến khi bài hát kết thúc.
Lúc đang bước khỏi sàn nhảy thì tôi nhìn thấy Magdalene. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra cô nàng vì mái tóc đã được cắt ngắn sát gáy. Trong bộ đầm dạ hội màu đen, cô nàng nhìn mảnh mai sang trọng, nhưng hoàn toàn bị lu mờ bởi cô gái tóc đen cực kỳ ấn tượng đứng bên cạnh.
Bước chân của Gideon đột nhiên hơi loạng choạng rồi chậm lại một chút. Tôi nhìn xuống sàn vì tưởng anh vấp phải vật gì. Anh nói nhỏ. “Anh muốn giới thiệu em với một người.”
Tôi ngước lên nhìn coi anh đang đi tới chỗ của anh. Người phụ nữ đang nói chuyện với Magdalene đã nhìn thấy Gideon và quay mặt lại. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, anh khẽ siết tay tôi.
Rồi tôi hiểu lý do tại sao.
Cô ta rất yêu Gideon. Điều đó hiển hiện trên gương mặt và trong đôi mắt xanh huyền ảo. Cô nàng có một vẻ đẹp mê hoặc đến mức gần như không tưởng, với mái tóc đen nhánh rất dày buông dài gần đến eo, làn da rám nắng, dáng người cao và những đường cong hoàn hảo trong chiếc đầm dạ hội xanh như màu mắt.
“Corinne!” Gideon chào cô ta, giọng nói vốn hơi khàn của anh nghe càng trầm hơn. “Anh không biết em về. Nếu biết anh đã đi đón em rồi.”
“Em có để lại mấy lời nhắn trong hộp thư thoại cho anh.” Cô nàng trả lời bằng giọng ngọt ngào và rất có học.
“À, gần đây anh ít có ở nhà lắm.” Hình như câu đó nhắc anh nhớ tới sự có mặt của tôi, Gideon buông tay cô ả ra, kéo tôi lại sát bên cạnh. “Corinne, đây là Eva Tramell. Eva, đây là Corinne Giroux, một người bạn của anh.”
Tôi chìa tay ra.
“Bạn của Gideon cũng là bạn của tôi.” Corinne mỉm cười thân thiện.
“Hy vọng bạn gái cũng được tính.”
Cô nàng nhìn tôi hiểu ý. “Nhất là bạn gái. Nếu cô không phiền tôi muốn đưa Gideon đi giới thiệu với một người quen nhé.”
“Không sao.” Giọng tôi bình thản, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng.
Gideon hôn qua loa lên trán tôi rồi đưa tay cho Corinne, hai người bước đi bỏ lại Magdalene ngượng ngùng đứng cạnh tôi.
Tôi thấy hơi thương hại khi nhìn Magdalene rõ ràng khá chán nản. “Kiểu tóc mới đẹp đó.”
Cô nàng liếc nhìn tôi, môi mím chặt, nhưng sau đó nét mặt giãn ra, thở dài vẻ buông xuôi. “Cảm ơn. Cũng đến lúc phải thay đổi rồi. MÀ cần phải thay đổi nhiều nữa là đằng khác. Hơn nữa tôi nghĩ chả còn lý do gì để tiếp tục đóng giả vai một người khi người ta đã quay trở về.”
Tôi nhíu mày bối rối. “Tôi không hiểu cô nói gì.”
“Tôi đang nói về Corinne.” Magdalene nhìn tôi chăm chú. “vậy là cô chưa biết gì hết. Cô ấy và Gideon đã đính hôn trong hơn một năm. Nhưng rồi cô nàng bỏ anh để cưới một gã người Pháp rồi chuyển sang châu Âu sống luôn. Nhưng cuộc hôn nhân bị trục trặc. Họ đang làm thủ tục ly dị và cô ấy đã chuyển về New York lại.”
Đính hôn. Hai chữ đó làm mặt tôi tái mét. Tôi nhìn qua hướng người yêu mình đang đứng cùng người phụ nữ anh đã từng yêu, tay anh đặt lên hông cô nàng, còn cô ả đang tựa người vào anh cười thành tiếng.
Quằn quại trong cơn ghen tuông lẫn sợ hãi, tôi nhớ ra là chỉ có mình đã tự giả định Gideon chưa bao giờ có mối quan hệ nghiêm túc nào trước tôi cả. Thật là ngu ngốc. Anh quyến rũ như vậy mà, lẽ ra tôi phải biết chứ.
Magdalene vỗ vai tôi. “Ngồi xuống đi, Eva. Nhìn cô tái mét vậy.”
Tôi biết mình đang thở mạnh và mạch đập loạn xạ như điện. “Phải rồi.”
Tôi ngồi xuống cái ghế ở gần nhất. Magdalene cũng ngồi bên cạnh.
“Trước đây tôi không biết cô yêu Gideon. Tôi xin lỗi vì đã nói những lời trong toilet hôm nọ.”
“Cô cũng yêu anh ấy.” Tôi nói chắc nịch, mắt vẫn không rời Gideon. “Còn tôi thì lúc đó vẫn chưa yêu.”
“Ừ thì dù sao tôi vẫn không phải mà.”
Tôi mừng rõ cầm lấy ly sâm banh khi được người phục vụ đi qua mời, không quên lấy thêm một ly cho Magdalene. Chúng tôi cụng ly như hai người phụ nữ đồng cảm vị bị cho ra rìa. Tôi muốn đi về. Tôi muốn đứng dậy bước thẳng ra cửa. Tôi muốn Gideon thấy tôi đi và buộc phải chạy theo tôi. Tôi muốn anh cũng bị đau khổ như tôi đang bị lúc này. Tôi thấy mình ti tiện khi cứ tưởng tượng ra cảnh trả đũa ngu ngốc, trẻ con và đầy ác ý đó.
Tôi thầm dễ chịu khi Magdalene chỉ ngồi im lặng một cách đầy ái ngại. cô ấy hiểu cái cảm giác khi quá yêu Gideon và muốn có anh. Việc cô nàng cũng đang đau khổ không kém gì tôi cho thấy Corinne đúng là một mối đe dọa lớn.
Có phải suốt thời gian qua anh luôn héo hon mòn mỏi vì Corinne? Hay liệu cô ấy chính là lý do vì sao anh không gần gũi những người phụ nữ khác?
“Em đây rồi.”
Tôi ngước lên thấy Gideon đã tìm mình. Và dĩ nhiên Corinne vẫn còn đang nắm tay anh, khiến tôi được dịp nhìn cảnh hai người thật đẹp đôi, lộng lẫy một cách khó tin khi đứng bên cạnh nhau.
Corinne ngồi xuống bên cạnh tôi. Gideon vuốt má tôi nói. “Bây giờ anh phải đi gặp một người. Em có muốn anh lấy nước uống hay gì đó về cho em không?”
“Stoli với việt quất đi, lấy ly đúp nhé.” Tôi thấy cần được kích động. Và đó là dấu hiệu xấu.
“Được rồi.” Nhưng anh cau mày trước khi bước đi.
“Tôi rất vui được gặp cô, Eva.” Corinne bắt chuyện. “Gideon kể với tôi rất nhiều về cô.”
“Không thể nhiều vậy được, hai người vừa đi đâu được bao lâu.”
“Hầu như ngày nào tụi này cũng trò chuyện cả.” Corinne mỉm cười, trên gương mật không có vẻ gì là thâm hiểm hay đang bịa chuyện cả. “Tụi này là bạn bè lâu rồi mà.”
“Hơn cả bạn bè đó chứ.” Magdalene mỉa mai.
Corinne nhíu mày nhìn Magdalene, thì ra là mọi người không định kể với tôi. Trong hai người thì ai là người quyết định giấu tôi, cô ta hay Gideon hay là cả hai? Tại sao lại phải giấu nếu không có gì mờ ám?
“Thì đúng là như vậy.” Corinne miễn cưỡng trả lời. “Nhưng chuyện đó cách đây mấy nẳm rồi.”
Tôi xoay hẳn người qua nhìn vào mặt cô ta. “Cô vẫn còn yêu anh ấy.”
“Chuyện đó không trách tôi được. Bất kỳ ai đã từng tiếp xúc với Gideon đều yêu anh ấy cả. Anh ấy quá đẹp và bất khả xâm phạm, đó là một sự kết hợp không cưỡng lại được.” Nụ cười trên môi cô nàng dịu lại. “Gideon nói với tôi là chính cô đã khiến anh ấy sống cởi mở hơn. Tôi rất biết ơn cô về điều đó.”
Lúc tôi định nói “tôi đâu có làm vậy vì cô” nhưng rồi một sự nghi ngờ thoáng qua trong đầu, khiến cái chỗ dễ tổn thương trong lòng tôi co lại.
Hay có khi tôi đã làm điều đó vì cô ta mà không biết thôi?
Tôi xoay xoay cái ly sâm banh đã uống hết trên bàn. “Suýt nữa anh ấy đã cưới cô làm vợ.”
“Và sai lầm lớn nhất của tôi là đã bỏ đi.” Corinne đưa tay lên cổ, mấy ngón tay cứ liên tục vuốt ve như thể đang sờ vào một cái dây chuyền trước đây đã từng ở đó. “Lúc đó tôi còn trẻ, và hơi hoảng sợ bởi anh ấy quá chiếm hữu. Chỉ đến khi kết hôn xong tôi mới hiểu thà chiếm hữu như vậy còn đỡ hơn là hoàn toàn dửng dưng. Ít nhất là đối với tôi.”
Tôi nhìn lảng qua chỗ khác, cố chống lại cơn buồn nôn.
“Cô im lặng quá vậy.”
“Chứ biết nói gì bây giờ.” Magdalene lại buông lời.
Ba người chúng tôi đều yêu anh, đều sẵn sàng đón nhận anh. Cuối cùng thì anh cũng sẽ chỉ chọn một.
“Eva à, cô phải hiểu một chuyện.” Corinne bắt đầu nói, đôi mắt xanh trong veo như nước biển nhìn thẳng vào tôi. “Gideon đã kể với tôi cô là người rất đặc biệt với anh ấy. Tôi phải mất một thời gian mới đủ can đảm để về đây gặp hai người. thậm chí cách đây vài tuần tôi đã đặt chuyến bay xong lại hủy bỏ. Tôi đã gọi điện lúc anh chàng tội nghiệp đang chuẩn bị phát biểu tại một buổi tiệc từ thiện nào đó để nói là tôi đang về và nhờ sắp xếp một số thứ.”
Tôi sững người, tưởng chừng sắp vỡ tan như thủy tinh bị nứt. Hẳn là Corinne đang nói tới buổi tiệc từ thiện vào cái hôm mà tôi và Gideon làm tình với nhau lần đầu tiên. Chính cái đêm mà chúng tôi mở màn trong chiếc limo, và sau đó Gideon đột nhiên trở nên xa cách rồi ra đi bỏ tôi lại một mình.
“Khi gọi lại cho tôi,” cô ta kể tiếp, “Gideon nói là anh ấy đã gặp một người, và anh muốn giới thiệu cô với tôi khi tôi về đây. Thế là tôi không dám về nữa. Gideon chưa bao giờ giới thiệu một người phụ nữ nào với tôi trước đây cả.”
Ôi Chúa ơi. Tôi liếc nhìn Magdalene. Thì ra tối hôm đó Gideon bỏ tôi lại là vì cô ta. Là vì Corinne.