“So với một cái bẫy giết người thì chiếc này khá là lộng lẫy.” Cary nói.
Tôi lắc đầu, đi trước vô buồng chính tren chiếc máy bay riêng của Gideon. “Anh sẽ không chết đâu mà lo. Tỉ lệ anh toàn của máy bay cao hơn xe hơi đó.”
“Chứ em nghĩ mấy con số thống kê đó không bị mấy hãng hàng không bóp méo hả?”
Không nhịn được cười, tôi dừng lại đập lên vai anh một cái, rồi liếc nhìn nội thất cực kỳ sang trọng bên trong chiếc máy bay, trong lòng thầm trầm trồ.
Tôi đã từng thấy nhiều chiếc máy bay riêng trước đây, nhưng như thường lệ, Gideon vẫn luôn đạt đến mức mà ít ai bì kịp.
Khoang hành khách rất thoáng với lối đi rộng chính giữa. Tất cả sàn và vách đều có màu trung tính, nâu hoặc xanh nước biển. Bên trái là mất chiếc ghế xoay rộng dành ột người có kèm bàn riêng, còn mỗi ghế đều có bảng điều khiển chương trình giải trí. Tôi đoán ở phía sau ghế thế nào cũng có phòng ngủ với một hay hai phòng tắm thật xa hoa.
Một tiếp viên nam đỡ lấy hay chiếc túi vải hành lý của tôi và Cary, rồi mời chúng tôi xuống mấy cái ghế có bàn bên tay trái. “Ông Cross sẽ đến trong khoảng mười phút nữa.” Anh ta nói. “Trong khi chờ đợi anh chị có muốn uống gì không ạ?”
“Cho tôi nước nhé.” Tôi liếc nhìn đồng hồ, mới có hơn bảy giờ rưỡi.
“Còn tôi uống Bloody Mary.” Cary nói, “Nếu anh có.”
Anh chàng tiếp viên mỉm cười. “Cái gì chúng tôi cũng có.”
Cary gặp cái nhìn của tôi. “Sao hả? anh chưa ăn tối mà. Nước cà chua sẽ giúp anh cầm cự tới bữa ăn, còn rượu sẽ làm cho thuốc chống say máy bay ngấm nhanh hơn.”
“Thì em có nói gì đâu.” Tôi cãi.
Tôi quay ra cửa sổ nhìn bầu trời đang tối dần, lòng lại nghĩ tới Gideon như một thói quen. Cả ngày nay từ lúc ngủ dậy anh rất ít nói. Ngồi trên xe đi làm anh cũng im lặng. Khi tôi xong việc lúc năm giờ anh có gọi điện nhưng cũng chỉ nói là Angus sẽ đưa tôi về nhà rồi chở tôi và Cary ra sân bay, còn anh sẽ gặp tôi trên máy bay.
Nhưng tôi quyết định đi bộ về nhà vì mấy ngày rồi không đi tập. Angus nói Gideon không thích như vậy, dù tôi đã từ chối rất lịch sự với một lý do chính đáng. Có lẽ Angus nghĩ tôi vẫn còn bực ông vụ chở Corinne, mà đúng là như vậy thật. Phải nói là có một phần nhỏ trong tôi muốn ông phải áy náy vì chuyện đó, nhưng phần lớn hơn thì tự ghét mình vì thói nhỏ mọn đó.
Khi đi xuyên qua Công viên Trung tâm trên con đường uốn lượn giữa những hàng cây, tôi tự nhủ là sẽ không để ình phải khổ sở vì bất cứ người đàn ông nào nữa. Kể cả Gideon. Tôi sẽ không cho phép những nối lo lắng trong mối quan hệ với anh làm hỏng chuyến đi Vegas với người bạn thân nhất của mình.
Đi được nửa đường thì tôi dừng lại, quay nhìn căn hộ trên cao của Gideon ở đại lộ Số Năm. Tôi tự hỏi anh có đang ở trên đó, xếp hành lý và chuẩn bị cho kỳ cuối tuần không có tôi bên cạnh, hay vẫn còn đang ở văn phòng giải quyết nốt công việc.
“Ố ồ.” Cary nói như hát khi anh chàng tiếp viên quay lại với khay đựng thức uống của hai đứa. “Em lại có cái vẻ mặt đó rồi.”
“Vẻ mặt gì?”
“Vẻ mặt đầy tâm trạng đó.” Anh cụng cái ly chân cao vào cuốc nước vuông thấp của tôi. “Muốn kể anh nghe không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Gideon bước vô, nét mặt nghiêm khắc, một tay cầm cặp da, còn tay kia là túi vải đựng quần áo. Anh đưa hành lý cho tiếp viên xong quay qua gật đầu chào Cary rồi đưa tay vuốt má tôi. Sự tiếp xúc đơn giản đó cũng làm tôi cảm thấy như bị điện giật. Xong anh biến mất vào căn buồng phía sau, đóng cửa lại.
Tôi cau có. “Anh ấy có vẻ không vui.”
“Và cũng rất gợi cảm. Anh ấy khiến cái bộ ple…”hơn. Nhưng Gideon đi ngược lại quy tắc đó: chính anh làm bộ đồ thêm phần giá trị.
“Đừng có làm em phân tâm.” Tôi cằn nhằn.
“Làm tình với anh ta đ. Đảm bảo anh ta sẽ vui lên ngay.”
“Anh nói y như một gã đàn ông thứ thiệt.”
“Chứ em nghĩ ra cách khác hả?” Cary cầm lấy cái chai nước bằng thủy tinh trên bàn tôi. “Coi nè.”
Anh đưa tôi coi cái nhãn ghi Sòng bạc và Trung tâm Cross. “Đây mới thật sự là ngầu.”
Tôi mỉm cười chế giễu. “Thì để câu mấy con có lớn chứ gì.”
“Là sao?”
“Thì mấy tay cờ bạc lớn đó. Những người không hề chớp mắt khi giở một lá bài lên là thua tới vài trăm ngàn đô. Phải có nhiều chiêu để dụ mấy tay này tới chơi, nhưu cung cấp thức ăn đồ uống, phòng nghỉ, hay cả phương tiện đi lại nữa. Chồng trước của mẹ em cũng là một tay như vậy. Cũng một phần do vậy mà bà đòi ly dị.”
Cary nhìn tôi. “Vậy mà em cũng biết hả. Té ra đây là máy bay của công ty à.”
“Một trong năm chiếc của công ty.” Anh chàng tiếp viên quay lại với một khay đựng trái cây và phô mai.
“Chúa ơi.” Cary lẩm bẩm. “Cả một tiểu đội còn gì.”
Nói rồi anh móc trong túi ra một vỉ thuốc chống say máy bay nhỏ, uống mấy viên với Bloody Mary.
“Em uống không?”
“Không, cảm ơn anh.”
“Vậy em có định giải quyết quý ngài Nóng bỏng và Tâm trạng không?”
“Không biết nữa. Có khi em sẽ đọc sách thôi.”
Cary gật đầu. “Ừ vậy không chừng còn tốt hơn cho đầu óc đó.”
Nửa tiếng sau Cary đã nằm dài trên ghế gáy đều, tai đeo cặp tai nghe giảm tiếng ồn. Tôi nhìn anh một lúc lâu, mừng thầm khi thấy anh thảnh thơi, nhẹ nhàng, khóe miệng giãn ra trong giấc ngủ sâu.
Tôi đứng dậy đi tới căn phòng Gideon bước vô lúc nãy. Tôi tự hỏi có nên gõ cửa không, nhưng rồi gạt đo. Anh đang muốn xa lánh tôi, và tôi sẽ không cho anh cơ hội làm được chuyện đó.
Gideon nhìn lên khi tôi bước vô, gương mặt không có vẻ gì là ngạc nhiên. Anh đang ngồi sau bàn làm viejc, nghe một người phụ nữ nói chuyện qua thiết bị truyền hình vệ tinh. Áo khoác của anh vắt trên thành ghế, cà vạt trên cổ đá nới lỏng. Sau khi ngước nhìn tôi khoảng vài giây anh lại tiếp tục cuộc đối thoại.
Tôi bắt đầu cởi đồ.
Đầu tiên là cái áo thun, sau đó là tới giày rồi quần jeans. Trên màn hình người kia vẫn tiếp tục nói, nhắc tới mấy từ như “mối lo ngại”, “bất đồng”, nhưng Gideon đã dán mắt vào tôi, nóng bỏng và mãnh liệt.
“Mình sẽ bàn tiếp vào sáng mai, Allsion nhé.” Anh ngắt lời rồi bấm một nút trên bàn phím làm màn hình tắt phụt ngay trước khi chiếc áo ngực của tôi bay qua rơi xuống đầu anh.
“Em mới là người sắp tới tháng.” Tôi nói, “Nhưng người sáng nắng chiều mưa lại là anh.”
Anh kéo cái áo ngực xuống để trên đùi, ngồi tựa hẳn ra ghế, đặt tay lên hai bên thành ghế rồi đan hai bàn tay vào nhau. “Cho nên em định khỏa thân để làm anh phấn khởi lên hả?”
“A! Đàn ông thật là dễ đoán. Cary kêu em làm tình với anh để anh vui lên. Mà khoan, đừng có mừng vội, không có chuyện đó đâu.” Tôi bước lùi ra. Tôi phải làm cho anh nhìn vào đôi mắt chứ không phải bộ ngực. “Em nghĩ là anh nợ em một món đồ lớn đó, cưng. Trong mấy ngày hôm nay em đã làm một người bạn gái rất biết thông cảm, đúng không nè?”
Anh nhướng mày.
“Thử nghĩ coi,” tôi nói tiếp, “anh sẽ làm gì nếu một hôm anh qua nhà em, bắt gặp bạn trai cũ của em đang đi ra, vừa đi vừa nhét áo vô quần. Rồi lúcanh lên lầu thì thấy ghế sa lông của em như một bãi chiến trường, còn em thì vừa mới tắm xong.”
Gideon nghiến răng. “Mình không nên tưởng tượng là anh sẽ làm gì đâu.”
“Vậy thì anh nên đồng ý là em đã phản ứng khá là tuyệt vời rồi còn gì.” Tôi khoanh tay trước ngực, biết tư thế này sẽ càng làm ánh mắt anh bị phân tâm. “Anh rất quyết tâm mỗi lần muốn trừng phạt em. Vậy còn thưởng cho em thì sao?”
“Chuyện đó anh cũng được chọn hả?” anh dài giọng, mắt hơi đờ đi.
Tôi mỉm cười. “Chắc không được đâu.”
Gideon bỏ cái áo ngực lên bàn rồi từ tốn đứng dậy. “Vậy thì em chọn đi cưng, em muốn được thưởng cái gì?”
“Trước hết em muốn anh thôi đừng có cau có nữa.”
“Cau có hả?” anh mím môi cố nhịn cười. “Hừm, sáng nay ngủ dậy anh không thấy em đâu, rồi trong hai ngày sắp tới anh cũng sẽ phải thức dậy mà không có em.”
Tôi bước lại gần anh, đặt hai bàn tay lên bộ ngực vạm vỡ. “Chỉ tại vậy thôi đó hả?”
“Eva à.” Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này có khả năng làm tôi mủi lòng rất nhanh.
Tôi cúi mặt, biết giọng mình nghe có cẻ đã xiêu xiêu. Gideon thật là khéo léo.
Anh nâng mặt tôi lên. “Nói đi cưng.”
“Em thấy giống như anh đang xa lánh em vậy.”
Hình như anh có khẽ gầm lên một tiếng. “Anh đang có rất nhiều thứ phải lo, nhưng như vậy không có nghĩa là anh không nghĩ tới em.”
“Em cảm thấy vậy mà, Gideon. Giữa hai đứa mình có một khoảng cách mà trước đây không có.”
Tay anh lần xuống ôm quanh cổ tôi. “Không có khoảng cách gì hết, Eva à. Em tóm gọn anh rồi còn gì.” Rổi siết chặt hơn một chút. “Đó, em có cảm thấy không?”
Tôi vội hít vào một hơi. Tim tôi đập nhanh vì một nỗi sợ len lỏi trong lòng, không phải sợ Gideon, bởi tôi biết chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm tôi đau.
“Có nhiều khi.” Giọng anh khản đặc, ánh mắt cháy bỏng như xuyên thủng da thịt tôi. “anh thấy không thở nổi.”
Nếu không vì ánh mắt bối rối đầy khát khao đó thì tôi đã tìm cách thoát ra rồi. Anh khiến tôi cảm thấy mình cũng yếu đuối, cũng bị lệ thuộc vào người khác như lệ thuộc vào từng hơi thở.
Thay vì bỏ chạy, tôi quyết định làm điều ngược lại. Tôi ngẩng mặt lên, buông xuôi, không còn sợ hãi gì nữa. Tôi phải thừa nhận anh đã đúng khi nói là tôi khao khát được anh dẫn dắt theo. Việc dân hiến cho anh khiến tôi thấy trong lòng tự nhiên thanh thản hẳn, một cảm giác mà trước đây chưa từng có.
Anh ngừng lại một lúc, im lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng thở. Tôi biết anh đang bị giằng xé bởi nhiều cảm xúc lẫn lộn, và tự hỏi vì sao lại như vậy.
Rồi anh thở hắt ra. “Cái em cần là gì hả Eva?”
“Anh – ngay tại đây”
Anh lần tay xuống bóp lấy vai tôi, rồi vuốt ve dọc hai cánh tay. Xong anh đan hai bàn tay với tôi, áp trán hai đứa vào nhau. “Em có vẻ đặc biệt thích làm tình trên các phương tiện di chuyển hả?”
“Em muốn có anh bất cứ khi nào có thể.” Tôi lặp lạp lời anh từng nói trước đây. “Chắc phải tới cuối tuần sao em mới qua kỳ và khỏe lại đó.”
“Ôi chán thật.”
“Nên mình vui vẻ liền bây giờ đi.”
Anh với lấy cái áo khoác quàng lên người tôi rồi đẩy tôi ra khỏi phòng làm việc.
“Em thấy chưa?” Gideon rê lưỡi dọc vành tai tôi, hơi thở hổn hển ướt át. “Em tóm được anh ở trên lẫn ở dưới. Vậy thì còn khoảng cách gì nữa hả cưng.”
Đúng là trong vòng ba tiếng đồng hồ sao đó thì không còn khoảng cách gì nữa.
Khi người quản lý khách sạn quẹt tấm thẻ để mở cánh cửa kép dẫn vào phòng khách sạn, Cary huýt sáo một hồi dài.
“Ôi chao.” Anh nắm tay kéo tôi vô. “Coi nè, căn phòng ngủ này rộng đến mức có đủ chỗ để chơi nhào lộn luôn đó.”
Anh nói đúng. Nhưng nếu muốn thử nhào lộn thì phải chờ tới sáng hôm sau mới được, vì hai chân tôi vẫn còn run sau màn ra mắt câu lạc bộ Làm-Tình-Trên-Cao.
Ngay trước mắt hai đứa là quang cảnh tráng lệ về đêm của khi Vegas Strip. Cửa sổ bằng kính chạy suốt từ trần nhà xuống tới sàn, góc phòng có để chiếc đàn dương cầm.
“Sao lúc nào mấy căn phòng hạng sang cũng có đàn dương cầm vậy ta?” Cary vừa nói vừa giở miếng vải phủ lên, gõ đại một tiếng lên phím.
Tôi nhún vai, quay nhìn người quản lý chờ câu trả lời nhưng cô ta đã đi ra chỗ khác, gót giày êm ru trên tấm thảm dày màu trắng. Căn phòng được trang trí theo kiểu xa hoa của Hollywood vào thập niên năm mươi. Lò sưởi thông hai mặt ốp đá nhám màu xám, được trang trí bằng một cái bánh xe to bằng gỗ. Bộ sa lông màu xanh nhạt có bốn cái chân gỗ mảnh khảnh y như gót giày của cô nàng quản lý. Tất cả mọi thứ toát lên cái vẻ hoài cổ như gợi nhớ một thời hoàng kim đã qua.
Căn phòng này thật ra hơi quá lố. Tôi biết mình sẽ được cho ở phòng hạng sang, nhưng không nghĩ là tới mức độ như vầy. Lúc ở quầy lễ tân khi nghe nói thì tôi đã định từ chối, nhưng khi thấy Cary cười tươi rói giơ hai ngón tay cái lên tôi lại không nỡ. Hi vọng Gideon không bị thiệt hại nhiều khi cho chúng tôi ở đây.
“Anh vẫn muốn ăn bánh mì kẹp phô mai hả?” tôi với lấy cái thực đơn thức ăn trên bàn.
“Thêm một chai bia nữa. Mà thôi hai chai luôn đi.”
Cary đi theo người quản lý vô phòng ngủ phía bên trái, còn tôi nhấc ống nghe, quay số trên cái điện thoại kiểu cổ để gọi thức ăn.
Nửa tiếng sau, tôi đã tắm xong, ngồi xếp bằng trên tấm thảm trong phòng khách ăn món gà Alfredo ngon lành. Cary ngồi bên kia bàn, ngấu nghiến cái bánh kẹp, ra chiều rất thoản mãn.
“Em có bao giờ ăn nhiều như vậy vào giờ này đâu.” Anh nhận xét.
“Em sắp tới tháng mà.”
“Bài vận động trên máy bay cũng giúp ích chứ hả.”
Tôi nheo mắt. “Sao anh biết? em thấy anh ngủ say như chết mà.”
“Suy luận logic thôi cưng. Lúc anh đi ngủ em đang khó chịu như bà già, còn lúc anh dậy thì em giống như mới hút cần sa xong vậy.”
“Còn Gideon thì sao?”
“Anh ta nhìn vẫn vậy, nghiêm nghị và gợi tình muốn chết.”
Tôi cắm nĩa vô dĩa mì. “Thật bất công.”
“Thì đã sao nào?” anh huơ tay một vòng. “oi anh ta đỗi đãi em ra sao nè.”
“Em đâu có cần mấy thứ này, Cary.”
Cary nhóp nhép miếng khoai tây chiên. “có khi nào em thử nghĩ coi em thật sự cần cái gì không? Em đã có hết thời gian, thân xác cảu anh ta, lại còn được sử dụng luôn tài sản của anh ta. Đâu có tệ hả?”
“Ừ.” Tôi tán thành, xoắn mỳ bằng cái nĩa. Qua mấy cuộc hôn nhân của mẹ tôi với giới tài phiệt, tôi biết để có được thời gian của họ là rất khó, vì đó chính là thứ quý giá nhất của các đấng ông chồng giàu có. “Không tệ, nhưng vẫn chưa đủ.” “Phải như vầy mới là sống chứ.” Cary tuyên bố khi nằm dài trên ghế bên hồ bơi. Anh mặc mỗi chiếc quần soóc màu xanh nhạt, đeo kinh râm, làm tự nhiên cánhd dàn bà con gái toàn chọn đi qua mé bên này. “Chỉ còn thiếu một ly mojtio nữa thôi là đủ. Phải có rượu thì mới gọi là ăn mừng chứ.”
Tôi cười. Tôi nằm trên cái ghế bên cạnh anh, tận hưởng ánh nắng ấm cùng với vài tia nước thỉnh thoảng bắn lên từ dưới hồ. Cary có thói quen rất hay ho là hở ra chuyện gì cũng ăn mừng. “Vậy mình ăn mừng cái gì đây?”
“Mừng mùa hè sang.”
“Được thôi.” Tôi bước chân xuống ghế, thắt lại cái xà rông quanh hông trước khi đứng dậy. Lúc nãy tôi có xuống bơi nên tóc vẫn còn ướt, được quấn cao lên bằng một cái kẹp to. Ánh nắng nóng như thiêu đốt trên da khiến tôi thấy dễ chịu, gần quên hẳn được cảm giác mệt mỏi khi sắp sửa tới tháng.
Tôi đi về phía quầy rượu, đảm mắt một vòng dưới cặp kính mát, liếc qua mấy cái ghế và lều thay đồ cạnh hồ bơi. Khu vực này khá là đống khách, trong đó có không ít người đẹp đến nỗi tôi phải nhìn lại hai,ba lần. Có một đôi làm tôi đặc biệt chý ý vì khá giống tôi và Gideon. Cô nàng tóc vàng đang nằm sấp khoanh tay tựa cổ, chân đong đưa nghịch ngợm. Anh chàng tóc đen gợi cảm bên cạnh thì một tay gối sau đầu, còn tay kia không ngừng vuốt ve dọc trên lưng người tình.
Nụ cười lập tức tắt trên môi cô gái khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Đôi mắt cô nàng giấu dưới cặp kinh đen kiệu Jackie O, nhưng tôi biết cô ta đang nhìn mình. Tôi quay đi, hơi mỉm cười vì hiểu cảm giác khi có người phụ nữ khác ngắm nghía người yêu của mình.
Tìm thấy một chố trống trên quầy rượu, tôi theo vô thức đứng chờ, ra hiệu cho người pha rượu là tôi muốn gọi thức uống. Hệ thống phun sương trên trần làm da dịu lại, tôi ngồi xuống cái ghế gần nhất vừa trống.
“Cô định uống món gì vậy?”
Tôi quay lại nhìn người vừa hỏi. “Chưa biết nữa, nhưng chắc mojito.”
“Để tôi mời cô một ly nhé!” anh chàng mỉm cười để lộ hàm răng trắng loáng nhưn không đều mấy, rồi giơ tay ra khoe cơ bắp rắn chắc rất đẹp. “Goi tôi là Daniel nhé.”
Tôi bắt tay anh. “Eva. Rất vui được gặp anh.”
Daniel chống tay tựa người lên quầy rượu. “Cô đến Vegas để công tác hay đi nghỉ?”
“Tôi đi nghỉ dưỡng. Còn anh?” trên bắp tay phải của Daniel có một cái hình xăm nhìn rất ngộ bằng tiếng nước ngoài. Anh không thuộc dạng đẹp trai nhưng rất tự tin và có duyên, mà theo tôi thì đối với đàn ông hai thứ đó thậm chí còn quyến rũ hơn một gương mặt đẹp nữa.
“Tôi đi làm.”
Tôi liếc nhìn cái quần bơi anh đang mặc. “Vậy có lẽ tôi chọn sai công việc mất rồi.”
“Tôi làm kinh doanh…”
“Xin cảm phiền.”
Cả hai quay nhìn cô gái vừa xen ngang vào câu chuyện. Một cô nàng tóc nâu dáng người chắc nịch, mặc cái áo thun mày đen có thêu thên Sheila và dòng chữ Cross Towes anh Casino. Cái tai nghe và đai lưng to cho thấy đây là nhân viên an ninh.
“Chào cô Tramell.” Sheila gật đầu.
“Tôi đây?” tôi nhướn mày.
“Nhân viên phục vụ sẽ đến lều của cô để cô gọi nước.”
“Vậy tốt quá, cảm ơn. Nhưng tôi đứng đây chờ cũng được.”
Thấy tôi không chịu đi, cô nàng quay qua Daniel. “Thưa ông, nếu ông cảm phiền ra ngồi phía bên kia quầy, thức uống của ông sẽ được miễn phí.”
Daniel gật đầu quay loa, rồi nhìn tôi cười đắc thắng. “Tôi cũng thích ở đây hơn, cảm ơn nhé.”
“Tôi e là tôi phải yêu cầu ông đi ạ.”
“Hả?” nụ cười của Daniel biến mất, thây vào là vẻ mặt cau có. “Tại sao?”
Tôi chớp mắt nhìn Sheila lần nữa, chợt hiểu ra vấn đề. Thì ra là Gideon cho người theo dõi để có thể kiểm soát tôi từ xa.
Sheila nhìn tôi, giọng vẫn bình thản. “Tôi sẽ đưa cô về lều, thưa cô Tramell.”
Trong một tích tắc tôi định làm khó cô nàng, ví dụ như túm lấy Daniel và hôn anh ta say đắm để tỏ thái độv ới anh chàng người yêu quá đáng của tôi, nhưng rồi tôi kềm lại kịp. Suy cho cùng cô ta cũng chỉ làm công ăn lương thôi. Ông chủ của cô ta mới đáng tội.
“Xin lỗi nhé, Daniel.” Tôi đỏ bừng mặt, bối rối như đứa trẻ bị mắng và thấy rất khó chịu vì chính cảm giác đó của mình. “Rất vui được gặp anh.”
Anh nhún vai. “Nếu cô đổ ý thì…”
Tôi cảm thấy rõ ánh mắt của Sheila say gáy mình trên đường quay trở về ghế ngồi. Tôi bất ngờ quay lại đối diện với cô ta. “Vậy là cô được chỉ thị sẽ can thiệp chỉ khi nào có người bắt chuyện với tôi, hay là có cả một danh sách các tình huống hẳn hoi?”
Sheila ngập ngừng một chút rồi thở dài. Cô ngàng hẳn cho rằng tôi là một con bé tóc vàng xinh xắn nhưng không đủ ngoan để có thể được tin tưởng cho đi chơi một mình. “Có một danh sách.’
“Dĩ nhiên rồi.” Gideon mà, đâu có bỏ sót chuyện gì được. Tôi tự hỏi anh soạn cái danh sách đó vào khi nào, từ lúc tôi nói sẽ đi Vagas hay anh đã có sẵn từ trước rồi. Biết đâu anh luôn có cái danh sách như vậy khi quen mấy người khác. Biết đâu anh làm nó là để áp dụng cho Corinne.
Càng nghĩ tôi càng tức.
“Quái thật, đúng là không tin nổi.” tôi nhăn nhó với Cary khi Sheila kín đáo bước ra xa một chút. Cứ làm như chỉ cần như vậy là tôi sẽ quên sự có mặt của cô ta hay sao.
“Sao vậy?”
Tôi kể anh nghe chuyện vừa xảy ra. Nét mặt Cary đanh lại.
“Nghe điên quá, Eva à.” Anh quát
“Chứ sao nữa. Em sẽ không chấp nhận chuyện này đâu. Anh ta phải hiểu rằng đây không phải là cách để giữ một mối quan hệ. Mà nói về tin tưởng thì phải nhìn coi anh ta đã làm cái gì để em tin kìa.” Tôi ngồi bệt xuống ghế. “Nếu cứ phải cho người theo dõi để ngăn em tiếp xúc với người lạ thì anh ta tin tưởng em tới mức độ nào hả/”
“Anh không để yên đâu, Eva.” Cary ngồi dậy bỏ chân xuống đât. “Vụ này quá đáng rồi.”
“Anh tưởng em chịu để yên hả? mà em thắc mắc vì sao anh ấy lại cho nhân viên đi theo em. Tại vì cô ta sẽ có thể theo em vô tận toilet, hay chỉ đơn giản là anh ấy cũng không tin tưởng để cho đàn ông làm việc này luôn?”
“Em nói thiệt không? Vậy sao còn ngồi đây phơi nắng mà chưa chịu cho anh ta một trận đi.”
Cái suy nghĩ nãy giờ định hình rõ hơn trong đầu tôi. “Em đang lên kế hoạch nè.”
“Ô vậy hả?” Cary nở một nụ cười tinh quái. “Nói nghe coi.”
Tôi cầm điện thoại lên, dò trong danh bạ số của Benjamin Clancy, vệ sĩ của cha dượng tôi.
Clancynhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên.
“Chào Clancy, Eva đây.’
Mắt Cary trợn tròn dưới cặp kính mát.
Tôi đứng dậy, nhép miệng ra dấu cho Cary “Em lên phòng.”
Anh gật đầu. “Mọi thứ vẫn ổn.” tôi trả lời câu hỏi của Clancy. Tôi chờ tới lúc bước vô trong cánh cửa khi Sheila đang ở phía sau và vẫn còn bên ngoài mới nói vô điện thoại. “Clancy nè, tôi cần anh giúp một chuyện.”
Tôi vừa nói chuyện xong với Clancy thì có cuộc gọi tới. Nhìn tên người gọi hiện ra, tôi cười toe toét, hồ hởi bắt máy. “Chào bố!”
Ông cười to. “Con gái bố thế nào rồi?”|
“Vẫn đang vui vẻ gây rối đủ thứ nè bố.” Tôi cởi cái xà rông vắt lên ghế rồi ngồi xuống. “Còn bố thì sao?”
“Thì vẫn cố ngăn rắc rối xảy ra, lâu lâu cũng có cảm giác tận hưởng niềm vui công việc.”
Bố Victor Reyes là cảnh sát tuần tra ở Oceanside, Califỏnia. Đó là lý do tôi theo học ở Đại học San Diego. Lúc đó mẹ tôi đang gặp trục trặc với cuộc hôn nhân thứ hai, còn tôi thì đang trong giai đoạn nổi loạn và tự hủy hoại mình để cố quên những chuyện xảy ra với Nathan trong suốt quãng thời gian dài trước đó.
Một trong những quyết định sáng suốt nhất của tôi chính là chuyển ra sống ở ngoài, thoát khỏi cái quỹ đạo nghẹt thở dưới sự kềm cặp của mẹ tôi. Tình yêu thương thầm lặng của bố dành cho tôi, đứa cond uy nhất của ông cho tới giờ, đã giúp cuộc đời tôi thay đổi. Ông cho tôi được tự do, dù cũng có một vài giới hạn giao hẹn trước, và giới thiệu bác sĩ Travis cho tôi, bắt đầu ột giai đoạn phục hồi khả năng cũng như tình bạn của tôi với Cary.
“Con nhớ bố lắm.” dù tôi rất yêu mẹ, và biết bà cũng rất yêu tôi, nhưng quan hệ giữa tôi và mẹ luôn gặp bất đồng, còn với bố thì lúc nào cũng thoải mái và dễ dàng hơn.
“Vậy thì chắc con sẽ vui khi nghe bố thông báo tin này. Hai tuần nữa là bố có thể qua thăm con, tức là vào cái tuần tới đó, nếu con thấy tiện. Bố không muốn cản trở công việc của con.”
“Ôi trời, bố chả bao giở cản trở gì hết. Con mong được gặp bố quá đi mất.”
“Bố không ở lâu được, đêm thứ Năm bay tới, xong tối Chủ Nhật là về lại.”
“Con mong quá. Để con lên kế hoạch, mình sẽ chơi bời cho ra trò.”
Giọng cười của ông làm tôi ấm lòng. “Bố đến thăm con chứ không phải đi thăm quan ny đâu, đừng có chộn rộn mấy vụ ngắm cảnh quá nhé.”
“Khỏi lo, con đảm bảo mình sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi thư giãn. Bố còn phải gặp Gideon nữa.” lòng tôi rộn ràng khi nghĩ tới cuộc gặp gỡ của hai người.
“Gideon Cross hả? chứ soa lần trước con nói là không có gì mà?”
“Dạ phải.” tôi nhăn mũi. “Lúc đó tụi con cãi nhau nên con tưởng là sẽ chia tay.”
Im lặng một chút. “Chuyện có nghiêm trọng không?”
Tôi cũng im lặng, ngồi không yên. Bố tôi có óc quan sát đã được huấn luyện bởi nghề nghiệp, nên chắc chắn khi gặp ông sẽ nhận ra ngay sự căng thẳng giữa tôi và Gideon. “Dạ, thì đâu có lúc nào dễ dàng đâu bố. Có nhiều vấn đề lắm, nhất là con. Tụi con đang cố gắng.”
“Anh ta có trân trọng con không, Eva.” Giọng ông nghiêm lại. “Bố không cần biết anh ta giàu cỡ nào, nhưng con không cần phải cố gắng thay đổi gì hết.”
“Không phải như vậy đâu.” Tôi nhìn xuống mấy ngón chân sơn phết sành điệu của mình, chợt hiểu ra đây sẽ không phải chỉ đơn thuần là cuộc gặp gỡ giữa người cha thương con với anh bạn trai mới. Vì chuyện của mẹ mà bố tôi không ưa cánh đàn ông nhà giàu. “Khi gặp anh ấy bố sẽ hiểu.”
“Được thôi.” Giọng ông đầy ngờ vực.
“Thật mà bố.” không thể trách ông lo lắng được, bởi vì chính việc tôi tự hủy hoại mình với những gã bạn trai chẳng ra gì đã khiến ông phải tìm bác sĩ Travis cho tôi. Trong số những anh bạn trai cũ của tôi ông đặc biệt ghét một anh chàng ca sĩ mà tôi cứ phát cuồng chạy theo, còn có một tay thợ xăm mình bị ông bắt gặp khi đang vừa lái xe vừa để một cô ả khác nhiệt tình thổi kèn. “Gideon tốt với con lắm. Anh ấy hiểu con.”
Bố hứa sẽ không thành kiến, chịu chưa? Khi nào đặt vé xong bố sẽ gửi lịch bay cho con. Còn mấy chuyện khác thì sao?”
“Tụi con vừa bắt tay vào làm chương trình quảng cáo ột nhẵn hiệu cà phê mùi việt quất.”
Lại im lặng một hồi. “Con nói giỡn hả?”
Tôi cười lớn. “Phải chi giỡn thôi cũng đỡ. Chúc con may mắn giúp cho nó bán chạy đi. Chắc chắn con sẽ để dành một ít món đó cho bố.”
“Vậy mà bố cứ tưởng là con thương bố chứ.”
“Thương vô cùng chứ sao. Còn chuyện của bố sao rồi? Hôm bữa hẹn hò ổn không?”
“Ừ… cũng không đến nỗi tệ.”
Tôi khịt mũi. “Bố có định đi gặp lại người ta không?”
“Thì cũng đang tính vậy.”
“Bố kể chuyện nhiều thông tin ghê ha.”
Ông lại cười, di chuyển làm chiếc ghế phát ra cái âm thanh kẽo kẹt quen thuộc. “Con muốn biết nhiều về đời sống tình cảm của bố làm gì chứ.”
“Cũng đúng.” Thật ra tôi từng nhiều lần tưởng tượng hồi xưa chuyện tình của bố với mẹ như thế nào. Lúc đó ông là chàng trai gốc La tinh xuất thân tầm thường, còn mẹ là cô tiểu thư mới lớn danh giá dễ thương nhưng trong đôi mắt xanh chỉ có hình bóng của đồng tiền. Tôi nghĩ hai người lúc đó chắc cũng khá lãng mạn.
Hai bố con nói chuyện thêm một lúc nữa, chủ yêu là háo hức về cuộc đoàn tụ sắp tới. Tôi luôn mong là sau khi tôi ra trường và dọn tới ny thì hai bố con vẫn sẽ tiếp tục thân thiết như lúc trước, thế nên tôi tự đặt ra quy định về chuyện gọi điện cho ông mỗi ngày thứ bảy. Giờ ông lại sắp tới thăm nên tôi cũng đỡ lo hơn.
Tôi vừa cúp máy thì Cary bước vô, dáng điệu rất cứng đáng với hai chữ người mẫu.
“Vẫn đang lên kế hoạch trả thù hả?” anh hỏi
Tôi đứng dậy. “Xong rồi, bố em vừa gọi điện, tuần sau nữa ông sẽ tới ny.”
“Vậy hả? tuyệt vời. Bác Victor vui tính lắm.”
Rồi hai anh em cùng đi vô bếp, Cary lấy trong tủ lạnh ra hai chai bia. Lúc nhận phòng tôi đã đê ý thấy trong tủ lainhj có đúng những loại thức uống mà tôi hay dùng lúc ở nhà, tự hỏi không biết là Gideon có óc quan sát hay trí nhớ tốt hay anh đã tìm hiểu bằng cách khác, ví dụ như lén lấy trộm hóa đơn mua đồ của tôi coi chẳng hạn. Kp có gì qua mắt anh được. Đối với Gideon thì chuyện giữa hai đứa tôi phải có ranh giới trong cuộc sống riêng là rất khó chấp nhận, bằng chứng là anh đang cho vệ sĩ vây quanh tôi.
“Lần cuối cùng bố mẹ em ở cùng một tiểu bang, chưa nói tới chuyện cùng thành phố nhé, là cách đây bao lâu rồi?” Cary vừa hỏi vừa khui bia.
Trời ạ… “Em không biết nữa, có thể là trước khi mẹ sinh em ra.” Tôi nhậ chai bia từ anh rồi tu một hơi dài. “Em cũng không định hàn gắn cho hai ông bà đâu.”
“Mừng cho những kế hoạch sắp tới nào.” Anh cụng chai với tôi. “Nói tới kế haochj, hồi nãy anh đã định đi lên phòng của một cô nàng vừa gặp dưới hồ bơi, nhưng cuối cùng anh lại lên đây với em đó. Anh nghĩ hôm nay hai đứa mình chỉ dên dành thời gian cho nhau thôi.”
“Vinh dự cho em quá.” Tôi hài hước. “Mà em đang định quay xuống trở lại đây.”
“Ở ngoài nóng quá, nắng gay gắt lắm.”
“Thì ở ny cũng xài chung cái mặt trời này mà.”
“Đồ nanh nọc.” mắt anh sáng rỡ. “Hay mình tắm rửa rồi đi ra ngoài ăn trước đi. Anh đãi.”
“Được thôi. Nhưng em nghĩ Sheila vẫn kè kè đó.”
“Mặc kệ cô ta, cả sếp của cô ta nữa. Tại sao đmá nhà giàu lúc nào cũng bị ám ảnh mấy chuyện phải kiểm soát này nọ vậy ta?”
“Thì nhờ nắm quyền kiểm soát nên bọn họ mới giàu.”
“Thôi kệ. Anh vẫn thích kiểu ám ảnh của tụi mình hơn, ít ra mình không quậy phá gì người khác.” Anh khoanh tay trước ngực, tựa người lên quầy rượi. “Em sẽ chịu đựng mấy trò đó của anh ta hả?”
“Còn tùy.”
“Tùy cái gì?”
Tôi toét miệng cười rồi bước về phía phòng mình. “Thay đồ đi, lát đi ăn em sẽ nói cho nghe.”