Tôi và Gideon về tới Manhattan ngay trước nửa đêm ngày Chủ nhật. Tối hôm thứ Bảy hai đứa tôi ngủ riêng, sau một ngày nằm trên giường lớn âu yếm, hôn hít, trò chuyện với nhau.
Hai đứa ngầm thỏa thuận sẽ không nhắc tới những chuyện không vui suốt kỳ nghỉ. Ngay cả tivi cũng không mở, bởi vì tôi cho là làm vậy giống như đang chia sẻ thời gian với những người khác. Gideon đưa tôi đi dạo ngoài biển thêm lần nữa, thời gian còn lại bọn tôi chỉ gần nhau và gần nhau. Rồi chơi bài, mà lúc nào anh cũng thắng. Cả hai tự nhắc nhở mình là tình yêu này xứng đáng để cố gắng tới cùng.
Đó là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Tới thành phố, hai đứa về căn hộ của tôi. Anh mở cửa bằng chìa khóa mà tôi cho, rồi nhẹ nhàng đi qua phòng khách, không mở đèn vì sợ làm Cary thức giấc. Sau khi tặng tôi một nụ hôn ngọt ngào, Gideon qua ngủ ở phòng khác, bỏ tôi bò lên giường cô đơn lạnh lẽo một mình. Tôi nhớ anh vô cùng. Không biết còn phải ngủ riêng thêm bao lâu nữa đây? Mấy tháng, hay có khi nào mấy năm nữa?
Không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, tôi nhắm mắt rồi bắt đầu thiếp đi.
Rồi đèn bật sáng.
“Eva, dậy đi.” Gideon bước nhanh vô phòng, tới thẳng giường tôi.
Tôi chớp mắt, thấy anh đã thay quần dài và áo sơ mi. “Chuyện gì vậy anh?”
“Cary có chuyện rồi.” Anh nói nhanh. “Anh ấy đang trong bệnh viện.”
Taxi đã chờ sẵn dưới nhà. Gideon để tôi lên xe rồi bước theo.
Xe bắt đầu chạy, nhưng tôi thấy quá chậm.
Tôi kéo tay anh. “Chuyện gì vậy anh?”
“Cary bị hành hung tối thứ Sáu.”
“Sao anh biết?”
“Mẹ em và Stanton để lại tin nhắn trong điện thoại anh.”
“Mẹ em...?” tôi chớp mắt, thất thần. “Sao mẹ em không...?”
Mẹ đâu có gọi tôi được. Tôi không mang theo điện thoại mà. Vừa lo lắng vừa thấy tội lỗi, tôi gần như nghẹt thở.
“Eva à.” Gideon choàng tay qua vai để tôi dựa đầu lên. “Đừng lo lắng quá, để tới nơi coi sao đã.”
“Đã mấy ngày trôi qua rồi, Gideon, mà em không có mặt ở đây.”
Nước mắt tôi cứ thế chảy không ngừng, kể cả khi tới bệnh viện. Nỗi no lắng xâm chiếm toàn bộ tâm trí làm tôi không còn để ý được gì khác. Tôi thầm biết ơn trời vì Gideon lúc nào cũng điềm tĩnh và kiểm soát được mọi thứ. Một nhân viên bệnh viện chỉ cho biết sô phòng rồi thôi. Gideon phải gọi vài cú điện thoại thì hai đứa mới được vô thăm vì đã quá giờ thăm bệnh rất lâu. Rõ ràng là người ta vẫn còn nhớ tới sự quyên góp hào phóng cảu anh.
Khi bước vào phòng nhìn thấy Cary, tim tôi như vỡ vụn, đầu gối khuỵu hẳn xuống. Gideon không đỡ thì tôi đã té rồi. Người mà tôi coi như anh trai và cũng là bạn thân nhất trong đời mình, đang nằm đó bất động. Đầu anh quấn băng, hai mắt bầm đen. Một tay bó bột, tay kia chằng chịt dây dợ. Nếu không biết trước chắc khó lòng nhận ra đó là Cary.
Hoa tươi đủ mày sắc sặc sỡ tràn ngập căn phòng. Có cả bong bóng và thiệp nữa. Tôi biết một số trong đó là của mẹ và dượng Stanton. Hai người chắc cũng đã trả tiền viện phí cho Cary rồi.
Gia đình tôi cũng là gia đình duy nhất mà anh có. Ai cũng đã có mặt ngoại trừ tôi.
Gideon kéo tôi sát vô người, tay giữ hông đỡ tôi khỏi té. Tôi khóc thổn thức, nước mắt nóng hổi rơi lã chã. Tôi chỉ biết làm thế lúc này.
Nhưng hình như Cary vẫn nghe thấy hay cảm nhận được sự có mặt của tôi. Mí mắt anh cử động rồi mở hẳn. Đôi mắt xanh lục toàn máu bầm, có vẻ thất thần. Mất một lúc anh mới nhìn thấy tôi đang đứng đó. Ngay lập tức, anh chớp chớp mắt, nước mắt chảy xuống hai bên thái dương.
“Cary ơi.” Tôi chạy ào tới, nắm tay anh. “Em đây nè.”
Cary xiết tay tôi chặt đến phát đau. “Eva!”
“Em xin lỗi bây giờ mới tới. Em không có đem theo điện thoai. Nếu biết thì em đã tới liền rồi.”
“Không sao, giờ em ở đây rồi.” Anh nuốt nước bọt khó nhọc. “Chúa ơi, chỗ nào cũng đau hết.”
“Để anh gọi y tá.” Gideon nói, vuốt nhẹ lưng tôi rồi bước ra ngoài.
Tôi nhìn thấy bình nước với cái ly trên bàn, “Anh khát không?”
“Có, khát lắm.”
“Em đỡ anh ngồi dậy có được không?” tôi sợ làm anh đau.
“Được.”
Tôi bấm út điều khiển nâng phần trên của cái giờ lên cho anh ngồi dậy, xong đưa anh cái ly có ống hút. Cary uống một hơi dài, rồi thở ra khoan khoái.
“Nhìn thấy em cũng đỡ đau.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” tôi bỏ cái ly không xuống rồi nắm tay anh.
“Anh thề là anh không biết gì hết.” Giọng anh yếu ớt gần như là thì thầm. “Anh bị tấn công bằng gậy bóng chày.”
“Gậy bóng chày hả?” nghe tới đó tôi thấy buồn nôn. Thật là độc ác, tàn nhẫn... “Hắn bị tâm thần hả?”
“Hẳn là vậy rồi.” Anh bực bội, nhíu mày vì đau.
Tôi lùi ra một chút. “Em xin lỗi.”
“Không có gì. Anh chỉ...” Cary nhắm nghiền mắt. “Anh kiệt sức quá.”
Ngay lúc đó có ý tá tới, mang theo dụng cụ khám bệnh có họa tiết hoạt hình màu mè. Cô nàng còn khá trẻ, xinh xắn, tóc đen, mắt sẫm. Sau khi kiểm tra qua các vết thương, đo huyết áp cho Cary, cô ta bấm nút trên cái điều khiển gắn ở thành giường.
“Anh có thể tự bấm nút để bơm thuốc giảm đau mỗi nửa tiếng. Mà nếu anh có bấm sớm hơn thì thuốc cũng sẽ không được bơm đâu.”
“Đối với tôi một lần thôi cũng quá đủ rồi.” Cary lẩm bẩm, đưa mắt nhìn tôi.
Tôi hiểu lý do anh ngập ngừng. Trước đây Cary từng nghiệng. May mà tôi đã có thể làm anh tỉnh ngộ trước khi quá trễ.
Nhưng quả thật nhìn thấy gương mặt anh giãn ra thư thái hơn, hơi thở đều lại dưới tác dụng của thuốc thì tôi cũng nhẹ nhõm phần nào.
Cô nàng y tá quay qua tôi. “Anh ấy cần nghỉ ngơi. Chị nên quay lại vào ngài mai trong giờ thăm bệnh.”
Cary nhìn tôi khẩn khoản. “Em đừng đi mà.”
“Cô ấy không phải đi đâu.” Gideon lúc này mới bước vô phòng. “Tôi đã sắp xếp ang thêm giường vô đây rồi.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình còn có thể yêu Gideon nhiều hơn nữa, nhưng lúc nào anh cũng có cách khiến tôi phải làm vậy.
Cô nàng y tá nhìn thấy Gideon, cười bối rối.
“Cary cần thêm nước.” Tôi cất tiếng, làm cô ta miễn cưỡng rời mắt khỏi người yêu của tôi.
Cô nàng cầm lấy bình nước rồi đi ra.
Gideon bước tới cạnh giường nói với Cary. “Nói tôi nghe coi chuyện gì xảy ra vậy.”
Cary thở dài. “Hôm thứ Sáu tôi và Trey đi chơi, nhưng cậu ta phải về sớm. Tôi đứa Trey ra đón taxi nhưng trước cửa quán động người chen lấn quá nên hai đứa quyết định đi vòng qua bên hông. Xe chở Trey vừa đi khỏi là tôi bị một cú trời giáng từ phía sau đầu. Tôi gục ngay tại chỗ, sau đó còn ăn thêm mấy cú nữa. Không hề có cơ hội tự vệ.”
Tay tôi bắt đầu run, Cary phải vuốt cuốt cho tôi bình tĩnh lại.
“Anh biết rồi, chơi dao có ngày đứt tay chứ gì.” Anh lẩm bẩm.
“Hả?”
Mí mắt Cary sụp dần, chỉ vài giây sau là anh đã ngủ hẳn. Tôi tuyệt vọng nhìn qua Gideon.
“Anh sẽ cho điều tra chuyện này.” Gideon nói. “Ra đây với anh một chút.”
Tôi bước theo, không khỏi ngoái lại nhìn Cary mấy lần cho tới khi cánh cửa phòng đã đóng hẳn sau lưng. “Chúa ơi, Gideon, nhìn anh ấy ghê quá.”
“Anh ta bị tẩn một trận ra trò đó. Nứt sọ, chấn thương não, gãy ba cái xương sườn với một cánh tay.”
Danh sách thương tích nghe thật khủng khiếp. “Em thật không hiểu ai lại có thể làm như vậy?”
Gideon kéo tôi lại, hôn lên trán. “Bác sĩ nói Cary có thể sẽ được cho về nhà trong một vài ngày tới. Anh sẽ cho sắp xếp dịch vụ chăm sóc tại nhà. Anh cũng sẽ báo lại với công ty em là em xin nghỉ phép.”
“Phải báo cho người quản lý của Cary nữa.”
“Để anh lo.”
“Cảm ơn anh.” Tôi ôm chầm lấy Gideon. “Không có anh thì em biết tính sao?”
“Em sẽ không bao giờ phải trải qua cảm giác đó đâu.”