Lúc một giờ kém mười, tôi bước ra khỏi tòa nhà, thấy Clancy đã chờ sẵn. Anh vẫy chào người gác cửa rồi mở cửa xe cho tôi, nhưng nhìn anh chắc chắn ai cũng biết anh không chỉ là tài xế. Cũng như khẩu súng lạnh lẽo đeo bên mình, trong bao nhiêu năm qua anh luôn luôn như vậy, chưa hề mỉm cười một lần nào.
Khi đã ngồi yên vị sau tay lái, Clancy tắt đài phát thanh của sở cảnh sát đi, rồi hạ cặp kính râm trên mặt xuống để nhìn tôi qua tấm gương chiếu hậu. “Cô có khỏe không?”
“Chắc là khỏe hơn mẹ tôi.”
Clancy rất chuyên nghiệp và không bao giờ biểu lộ bất cứ cảm xúc gì. Anh ta chỉ lặng lẽ kéo kính lên lại rồi kết nối hệ thống trên xe với điện thoại của tôi để mở nhạc. Xong anh cho xe lăn bánh.
Thấy anh chu đáo như vậy, tôi sực nhớ điều mình cần nói. “Clancy nè, tôi xin lỗi vì đã nói nặng anh nhé. Anh chỉ làm công việc của mình thôi, không đáng bị trút giận lên như vậy.”
“Cô không đơn giản chỉ là một công việc thôi, thưa cô Tramell.”
Tôi im lặng một chút, suy nghĩ về câu nói đó. Tôi và Clancy lúc nào cũng lịch sự và giữ khoảng cách nhất định, chỉ gặp nhau nhiều nhất là mỗi lần anh đưa đón tôi đi tập Krav Maga thôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là anh thật sự quan tâm tới sự an toàn của tôi, dù bây giờ nghe có vẻ có lý. Bởi anh là dạng người đam mê và tự hào về công việc của mình.
“Thật ra tôi nóng giận như vậy không phải chỉ vì riêng một chuyện đó, mà đã xảy ra nhiều chuyện khác cả trước khi tôi biết anh và dượng Stanton nữa.”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
Câu trả lời cộc lốc giống y như tính cách của anh làm tôi mỉm cười.
Tôi ngồi hẳn ra ghế, quay mặt ra cửa sổ ngắm cái thành phố mà tôi đã dần quen và thậm chí còn yêu say đắm. Ngay trên lề đường tôi đang đi qua, một hàng người đứng sát vai nhau trước cái ki-ốt, mỗi người một miếng pizza trên tay. Dù đứng ngay cạnh nhau, nhưng họ hoàn toàn xa cách, bởi mỗi người đều như một hòn đảo nhỏ giữa cơn sóng của đám đông cuồn cuộn xung quanh. Người đi bộ hối hả qua lại, rẽ tránh một anh chàng đang đứng phát tờ rơi có chú chó nhỏ xíu dưới chân.
Cái thành phố đầy sức sống với nhịp đập điên loạn này khiến cho thời gian ở đây có vẻ như trôi đi nhanh hơn bất kỳ nơi nào khác. Hoàn toàn trái ngược với nhịp sống chậm rãi ở miền Nam California, nơi tôi đi học, và cũng là nơi bố đang ở.
Điện thoại rung lên trong túi xách, màn hình ra hiện số của bố. Thứ Bảy nào hai bố con cũng nói chuyện với nhau, và tôi luôn mong chờ cuộc gọi đó. Còn hôm nay tôi định không nhấc máy để chờ tới lúc mình vui vẻ hơn rồi mới gọi lại cho bố. Lúc này tôi vẫn còn bực bội chuyện của mẹ, mà bố thì lại khá lo lắng cho tôi từ sau lần trước sang đây chơi.
Bố có mặt ở nhà lúc hai vị thanh tra cảnh sát tới, và trước khi báo tin về cái chết của Nathan, họ hỏi tôi có biết Nathan đã tới New York không, làm tôi phát hoảng. Sau hôm đó bố cứ theo vặn hỏi tại sao tôi lại phản ứng như vậy khi nghe nhắc tới tên Nathan.
“Chào bố.” Cuối cùng tôi cũng nhấc máy, vì không muốn làm cả bố và mẹ không vui vì mình. “Bố khỏe không?”
“Bố nhớ con gái quá.” Ông trả lời bằng cái giọng trầm trầm, điềm tĩnh mà tôi vẫn yêu mến. Ông là người đàn ông hoàn hảo nhất trong mắt tôi: đẹp trai một cách hoang dã, đầy tự tin, thông minh và rất khỏe mạnh. “Còn con thế nào?”
“Không phải than phiền gì nhiều ạ.”
“Vậy than phiền ít ít cũng được, bố đang nghe đây.”
Tôi bật cười. “Mẹ làm con hơi phát điên một chút thôi.”
“Mẹ lại làm gì nữa nào?” Nghe có chút ấm áp trong giọng nói của ông.
“Mẹ lúc nào cũng xen vào chuyện riêng của con.”
“À, cha mẹ thường hay làm vậy khi họ lo lắng cho con mình đó mà.”
“Bố đâu có làm vậy đâu.” Tôi cãi.
“Chưa làm thôi, chứ không phải là không.” Ông khẳng định. “Một khi bố lo lắng quá thì có thể bố cũng sẽ làm vậy, chỉ hy vọng là lúc đó có thể thuyết phục cho con hiểu và bỏ qua thôi.”
“Con đang trên đường qua gặp mẹ nè, để coi mẹ thuyết phục con như thế nào đây. Cách tốt nhất là mẹ phải nhận lỗi cái đã.”
“Vậy thì chúc con may mắn.”
“Biết ngay mà.” Tôi thở dài. “Mai con gọi lại bố được không?”
“Được chứ. Mọi chuyện vẫn ổn chứ hả, con gái?”
Tôi nhắm mắt lại. Bản năng làm cha cộng với bản năng của người cảnh sát khiến tôi rất ít khi giấu bố được chuyện gì. “Ổn hết mà. Chỉ có điều con sắp tới nhà mẹ rồi. Mai con sẽ kể bố nghe. À mà sếp con sắp đính hôn nữa. Nói chung là con có vài chuyện để kể với bố.”
“Sáng mai có thể bố sẽ ghé qua sở, nhưng con cứ gọi di động nhé. Thương con gái lắm.”
Tôi bỗng thấy nhớ nhà. Dù rất yêu New York và cuộc sống mới ở đây, tôi nhớ bố vô cùng. “Con cũng thương bố. Mai nói chuyện tiếp nhé.”
Cúp máy xong tôi bất giác nhìn xuống cổ tay, và khi không thấy cái đồng hồ, tôi lại sực nghĩ tới cuộc nói chuyện sắp diễn ra. Dù rất bực mình vì những gì mẹ đã làm trong thời gian qua, nhưng chuyện tương lai mới là thứ tôi lo lắng hơn cả. Vì chuyện của Nathan, bà đã rình mò tôi suốt bấy lâu nay, không biết liệu bà có thể trở lại cách cư xử bình thường trong tương lai hay không.
“Clancy nè.” Tôi chồm tới trước vì muốn làm rõ một chuyện thắc mắc từ trước giờ. “Cái hôm mà hai mẹ con tôi với Megumi đi bộ về Crossfire đó, rồi tự nhiên mẹ hoảng hốt... có phải là vì bà nhìn thấy Nathan không?
“Đúng vậy.”
“Trước đó hắn đã từng tới Crossfire và bị Gideon đánh ột trận, vậy thì hắn còn quay lại đó làm gì?”
Clancy nhìn tôi qua tấm gương. “Theo suy đoán của tôi thì hắn ta chỉ muốn xuất hiện để làm áp lực thêm thôi. Tôi nghĩ là hắn muốn dọa cô, nhưng thay vào đó người bị dọa lại là bà Stanton. Kiểu nào thì hắn cũng đạt được mục đích.”
“Vậy mà không ai nói với tôi hết.” Tôi xuống giọng. “Tôi không thể bỏ qua chuyện đó.”
“Hắn muốn làm cô sợ mà, đâu có ai muốn để chuyện đó xảy ra.”
Ồ. Tôi chưa nghĩ tới lý do đó.
Clancy nói tiếp. “Điều hối hận lớn nhất là tôi đã không để mắt tới Cary. Tôi tính sai một nước và cậu ta phải lãnh hậu quả.”
Cả Gideon cũng không tính trước được vụ Cary bị tấn công. Và thề có Chúa là tôi cũng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Nói cho cùng thì vì quen biết tôi nên Cary mới bị nguy hiểm như vậy.
Nhưng tôi vô cùng xúc động khi nhận ra sự quan tâm chân thành trong giọng nói của Clancy. Anh ta nói đúng, tôi không phải chỉ là trách nhiệm công việc. Clancy là người tốt, luôn tận tâm với việc mình làm. Rồi tôi chợt tự hỏi: như vậy thì anh còn chừa lại bao nhiêu tâm trí cho cuộc sống riêng của mình?
“Anh có bạn gái không, Clancy?”
“Tôi có gia đình rồi.”
Tôi thấy ngượng vì sự vô tâm của mình. Vợ của anh chàng cứng rắn, u ám này, người quanh năm suốt tháng luôn mặc áo khoác để che khẩu súng đeo thường trực bên sườn, cô ấy là người như thế nào nhỉ? Với cô, anh có dịu dàng hơn không? Anh có chiến đấu tới cùng để bảo vệ cô không? Anh có sẵn sàng giết người vì cô không?
“Anh sẽ sẵn sàng làm những gì để bảo vệ cho cô ấy?” Tôi hỏi.
Xe ngừng đèn đỏ, Clancy quay lại nhìn tôi. “Liệu có gì mà tôi không dám làm?”