“Ôi, anh chàng kia từ đâu ra vậy?” Megumi nhìn theo đối tượng vừa đi qua, “Lúm đồng tiền nữa chứ.”
Tôi trợn mắt, rồi nốc cạn ly vodka hương việt quất. Hộp đêm Primal, trạm dừng chân thứ tư của cả bọn, đang đông cứng người. Hàng khách đứng chờ ngoài cửa kéo dài đến tận góc đường, còn bên trong tiếng nhạc, mà chủ đạo là đàn guitar, vang lên dồn dập trong một không gian mờ ảo, quyến rũ. Nội thất được thiết kế pha trộn giữa kim loại sơn màu với gỗ màu tối, thêm hệ thống đèn đủ màu hắt ra những bóng sáng có hình vết chân thú.
Đúng như phong cách của Gideon, tất cả mọi thứ đều tuyệt vời gần tới mức quá lố, nhưng không bao giờ vượt qua lằn ranh đó. Cái không khí đầy buông thả, khoái lạc ở đây làm cơ thể vốn đang lâng lâng vì rượu của tôi như phát cuồng, chân nhịp liên tục lên thành ghế.
Lacey, bạn chung nhà của Megumi, để kiểu tóc rối bới à tôi rất thích, ngửa mặt lẩm bẩm. “Sao cậu không ra làm quen đi.”
Megumi hơi đỏ mặt, mắt lấp lánh, cực kì gợi cảm trong chiếc đầm yếm bó sát màu vàng. “Ừ, biết đâu anh ta là người thích nghiêm túc thì sao.”
“Vậy bồ muốn đạt được thứ gì từ một mối quan hệ nghiêm túc?” Shawna hỏi, đưa lên miệng ly nước có màu đỏ không thua gì mái tóc của cô. “Lòng chung thủy hả?”
“Mọi người quá đề cao sự chung thủy rồi đó.” Lacey tuột xuống khỏi chiếc ghế cao, bắt đầu đứng lắc hông. Mấy viên đá đính trên chiếc quần jean lóe sáng.
“Không đâu.” Megumi cãi. “Mình thích chung thủy mà.”
“Michael có đang quan hệ với người nào khác không?” Tôi chồm người tới để không phải hét lên.
Vừa nói xong tôi phải lùi lại ngay, nhưỡng chỗ cho người phục vụ mang thêm nước ra rồi dọn mấy cái ly cũ đi. Bộ đồng phục gồm giày bốt đen gót nhọn với cái đầm hở vai màu hồng tươi làm mấy cô gái nổi bật trong đám đông, khách rất dễ nhận ra để gọi. Cả bộ đồ lẫn những người mặc chúng đều cực kỳ khêu gợi. Không biết Gideon có đích thân chọn hay không, mà nếu có, thì ai mặc thử cho anh xem nhỉ?
“Không biết nữa!” Megumi cầm ly rượu mới mang ra lên uống một hơi, mặt buồn thiu. “Mình không dám hỏi.”
Tôi cũng cầm ly lên, nói lớn. “Uống hết rồi nhảy thôi nào!”
“Phải vậy chứ!” Shawna không chờ ai, nốc một hơi hết sạch ly Patrón, bỏ miếng chanh vô miệng mút hết nước, rồi quay nhìn cả bọn. “Nhanh lên, mấy bồ lề mề quá!”
Tới phiên tôi rùng mình khi ly Tequila trôi tuột xuống cổ, xóa sạch dư vị việt quất trước đó. Rồi tới Megumi và Lacey, hai nàng cụm ly nhau. “Kanpai!”
Cả bọn kéo ra sàn nhảy, dẫn đầu là Shawna trong bộ đầm xanh da trời mà dưới ánh đèn ở đây cũng sáng rực lên không thua gì bộ đồng phục màu hồng. Bốn đứa cuốn vào biển người đang uốn éo, chẳng mấy chốc đã bị lèn chặt giữa những cơ thể ướt đẫm mồ hôi.
Tôi thả mình trong tiếng nhạc đinh tai và không khí ngột ngạt đầy nhục cảm của sàn nhảy. Tôi giơ hai tay lên đầu, lắc lư liên tục, cố quên đi cuộc nói chuyện dài dòng và vô ích suốt cả buổi trưa với mẹ. Có thể nói là tôi không còn tin bà nữa. Dù bà đã hứa là từ giờ trở đi sẽ thay đổi, vì không còn Nathan nữa nhưng tôi thấy khó mà bị thuyết phục bởi lời hứa đó, vì mẹ đã quá đáng rất nhiều lần.
“Em rất đẹp.” Có ai đó hét vào tai tôi.
Tôi nhìn qua vai, thấy anh chàng tóc đen đang uốn éo sát lưng mình. “Cảm ơn anh.”
Dĩ nhiên tôi biết là anh ta nói xạo. Tóc tai tôi lúc này rũ rượi, ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào mặt và cổ. Kệ. Nhạc vẫn dồn dập liên tục, hết bài này tới bài khác.
Tôi say sưa với không gian đầy khoái lạc không thèm giấu giếm đó. Đang đứng kẹt giữa một đôi tình nhân thì tôi nhìn thấy người quen. Chắc hẳn anh đã thấy tôi trước, nên đang bước tới.
“Martin!” Tôi gào lên, len ra khỏi đám người xung quanh. Trước đây tôi chỉ gặp chàng cháu trai của dượng Staton này, trong mấy kỳ nghỉ lễ. Từ lúc dọn qua New York bọn tôi có gặp lại thêm một lần nữa. Mà tôi cũng muốn liên lạc với anh chàng thường xuyên hơn.
“Chào Eva.” Martin ôm tôi, xong lùi lại ngắm nghía. “Em đẹp tuyệt vời! Khỏe không?”
“Mình ra kiếm gì uống đi!” Tôi thấy cổ họng khô rát, không thể nào nói chuyện trong cường độ âm thanh này được.
Martin nắm tay tôi kéo ra khỏi biển người trên sàn nhảy. Cả hai vừa ngồi xuống bàn tôi là cô nàng phục vụ đã mang tới thêm một ly vodka việt quất nữa.
Cả đêm nay đi tới đâu tôi cũng đều được phục vụ như vậy, mặc dù càng lúc màu của ly rượu vàng tối dần, nghĩa là lượng nước việt quất trong đó càng nhiều hơn. Tôi biết họ cố tình làm vậy, thầm khâm phục khả năng quản lý của Gideon khi lệnh của anh được truyền đi chính xác từ nơi này qua nơi khác. Miễn là vẫn được uống, tôi không phàn nàn gì cả.
Tôi nốc một hơi rồi áp cái ly mát lạnh lên trán, bắt chuyện. “Dạo này anh sao rồi?”
“Khá ổn!” Martin rất bảnh bao trong cái áo thun cổ tim màu vàng nâu và quần jean đen. Mái tóc đen ngắn hơn của Gideon, nhưng rũ xuống trán một cách rất gợi cảm, ngay bên trên đôi mắt màu xanh lục, dù dưới ánh sáng ở đây thì không thể nhìn ra được.
“Còn em thấy ngành quảng cáo thế nào?”
“Em rất yêu công việc của mình.”
Martin bật cười khi thấy tôi hào hứng như vậy. “Phải chi ai cũng nói được câu đó.”
“Em tưởng anh cũng thích làm việc với dượng chứ.”
“Thích chứ. Anh thích khoản tiền kiến được, nhưng không hẳn là thích công việc đó.”
Whisky của anh được mang ra. Cụng ly.
“Anh đi với ai vậy?” Tôi hỏi.
“Với mấy người bạn.” Martin đưa mắt nhìn quanh. “Lạc đâu mất hết rồi. Còn em?”
“Em cũng vậy.” Tôi bắt gặp ánh mắt của Lacey từ ngoài sàn nhảy, cô nàng giơ hai ngón tay cái lên.
“Anh có đang hẹn hò với ai không, Martin?”
Anh cười tươi. “Không có.”
“Anh có thích con gái tóc vàng không?”
“Em định tán tỉnh anh hả?”
“Không hẳn vậy.” Tôi nhìn Lacey, nhướn mày ra hiệu rồi hất đầu về phía Martin. Cô nàng ngạc nhiên một lúc, rồi hiểu ý, bước lại, cười toe toét.
Tôi giới thiệu hai người, trong lòng khá hào hứng. Martin lúc nào cũng duyên dáng, hài hước, trong khi Lacey lại rất hoạt bát, quyến rũ theo một cách rất riêng, cô trông lôi cuốn hơn là chỉ hào nhoáng bên ngoài.
Megumi cũng quay vô, cả bọn uống thêm một lượt rượu nữa rồi Martin mời Lacey ra nhảy.
Hai người vừa đi là Megumi hỏi ngay. “Bồ còn giấu anh chàng đẹp trai nào trong túi nữa không?”
Lúc đó tôi chỉ ước gì trong túi mình đang là cái điện thoại. “Bồ làm gì thê thảm quá vậy!”
Megumi nhìn tôi một lúc, khẽ mỉm cười. “Mình say mất rồi.”