“Em có muốn nghe máy không?” Anh nói.
“Là mẹ thôi. Chắc bố đã gọi ẹ rồi. Bố giận như điên vậy. Chúa ơi... Gideon ơi, bố đau khổ lắm.”
“Anh hiểu cảm giác của bố em.”
Gideon đi vô phòng ngủ nhỏ, đóng cửa lại rồi đặt tôi xuống giường. Xong anh mở tivi, chỉnh âm thanh nhỏ vừa đủ để át hết âm thanh bên ngoài căn phòng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của tôi. Gideon nằm xuống, ôm tôi vào lòng, vuốt ve xoa dịu. Tôi cứ khóc cho tới khi trong lòng trống rỗng, nước mắt cạn khô.
“Nói anh nghe coi giờ mình phải làm gì.” Khi tôi đã nín hẳn, anh mới hỏi.
“Bố đang bay sang đây.” Bụng tôi thắt lại khi nghĩ tới chuyện đó. “Em nghĩ chắc ông đi luôn trong hôm nay quá.”
“Khi nào em biết tin thì anh sẽ ra đón bố chung với em.”
“Không được đâu.”
“Còn lâu mới không được.” Anh vẫn đều giọng.
Tôi ngước lên đón một nụ hôn. “Thật sự là nên để em đi một mình. Bố đang rất khổ sở, ông không muốn người khác thấy mình như vậy đâu.”
Gideon gật đầu. “Vậy thì lấy xe của anh đi đi.”
“Chiếc nào?”
“Chiếc DB9 của hàng xóm mới của em đó.”
“Hả?”
Anh nhún vai. “Thấy là em sẽ biết thôi.”
Tôi không nghi ngờ gì điều đó. Dù là xe gì thì chắc chắn nó cũng sẽ rất hiện đại, nhanh và nguy hiểm, như chính chủ nhân thôi.
“Em sợ quá.” Tôi quấn chặt hơn vào tấm thân cường tráng, rắn rỏi của anh, thầm ước là không bao giờ phải buông ra hết.
Gideon vuốt tóc tôi. “Em sợ cái gì?”
“Giữa em và mẹ vốn đã có vấn đề rồi. Giờ mà bố mẹ gây nhau nữa, em không muốn bị kẹt ở giữa. Em biết là hai người họ sẽ không giải quyết êm đẹp được đâu, nhất là mẹ đó. Họ vẫn còn yêu nhau nhiều lắm.”
“Anh chưa biết chuyện đó.”
“Tại vì anh chưa nhìn thấy hai người ở gần nhau. Giống như nước sôi vậy.” Tôi giải thích, sực nhớ là lúc tôi phát hiện ra chuyện đó thì tôi với anh đang chia tay. “Mà chính bố cũng thú nhận là còn yêu mẹ mà. Nghĩ tới chuyện đó là em thấy buồn.”
“Em buồn vì họ chia tay hả?”
“Ừ, nhưng không phải tại vì em muốn có một gia đình trọn vẹn.” Tôi đính chính.
“Em chỉ thấy buồn khi nghĩ tới chuyện họ phải sống cả đời mà không có người mình yêu bên cạnh. Em nhớ lúc em mất anh...”
“Em không bao giờ mất anh cả.” “Giống như một phần trong em chết đi vậy. Nếu mà phải sống cả đời như vậy thì...”
“Thì cũng như sống trong địa ngục.” Gideon vuốt má tôi, đôi mắt anh chất chứa một sự ảm đạm, u ám, như thể vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của Nathan. “Để anh giải quyết chuyện mẹ em cho.”
Tôi chớp mắt. “Bằng cách nào?”
Anh nhếch môi. “Anh sẽ gọi cho bà để hỏi thăm em, coi như bước đầu công khai chuyện anh muốn quay lại với em.”
“Mẹ biết là em đã kể hết mọi chuyện với anh rồi, không chừng bà sẽ lại khóc lóc ỉ ôi một tăng đó.”
“Vậy cũng đỡ hơn là để em phải chịu trận.”
Tôi thấy vui lên phần nào. “Cảm ơn anh.”
“Anh sẽ làm ẹ em phân tâm và nghĩ tới chuyện khác.” Anh nắm tay tôi, chạm vào chiếc nhẫn.
Là chuyện cưới hỏi. Tôi hiểu hàm ý của anh. Và đương nhiên mẹ tôi cũng sẽ hiểu. Một người có địa vị như Gideon không đời nào tìm cách tiếp cận một cô gái thông qua mẹ của cô ta, đặc biệt là người mẹ như Monica Stanton, trừ khi đã có ý định nghiêm túc.
Đó lại là một vấn đề mà tôi và anh sẽ phải giải quyết vào lúc khác.
Trong vòng một tiếng sau đó, Gideon cứ viện hết cớ này tới cớ khác để lượn lờ theo tôi khắp nơi trong nhà. Tôi vừa kêu đói đã bị anh lôi ngay vào bếp, dọn ngay ra một đĩa bánh mì kẹp, khoai tây sấy và cả xa lát với mì ống trộn sẵn nữa.
Hai đứa ngồi ăn trên quầy bếp, và tôi thấy đầu óc dịu hẳn đi khi được anh quan tâm chăm sóc. Dù mọi chuyện có tệ đến đâu đi nữa thì tôi vẫn có anh để dựa dẫm. Điều đó khiến cho những khó khăn trước mắt không còn là nan giải nữa.
Chừng nào tôi và anh còn ở bên nhau, thì có thứ gì là không làm được?
“Corinne muốn gì vậy? Ý là ngoài anh ra đó.” Tôi hỏi.
Mặt anh đanh lại. “Anh không muốn nói chuyện Corinne.”
Giọng Gideon hơi bực bội làm tôi cũng nổi cáu. “Mọi chuyện có ổn không?”
“Vậy chứ anh vừa nói cái gì?”
“Anh vừa nói gì đó rất vớ vẩn nên em không thèm nghe.”
Anh thở phì, nhưng rồi cũng dịu giọng. “Cô ấy không được vui.”
“Không vui tới mức nào? La hét hay khóc lóc?”
“Chuyện đó có quan trọng không?”
“Có chứ. Khi một người phụ nữ nổi giận đùng đùng thì khác với khi cô ta khóc lóc vật vã. Ví dụ như Deanna đang nổi điên và tìm cách hại anh; còn em mà vật vã thì anh khó mà bò ra khỏi giường mỗi buổi sáng đó.”
“Trời ạ, Eva.” Gideon đặt tay lên tay tôi. “Anh xin lỗi.”
“Anh thôi xin lỗi đi, anh đền cho em bằng cách đối phó với mẹ giùm em rồi đó. Vậy tóm lại là Corinne nổi điên hay là khóc lóc hả?”
“Khóc lóc suốt.” Gideon nhăn mặt. “Chúa ơi, cô ấy gần như mất trí vậy.”
“Em rất tiếc anh phải chứng kiến chuyện đó. Nhưng nhớ là đừng để cô ta làm cho anh cảm thấy tội lỗi.”
“Anh đã lợi dụng cô ấy mà.” Anh nói khẽ. “Vì muốn bảo vệ em.”
Tôi đặt miếng bánh xuống đĩa, nheo mắt nhìn anh. “Vậy chứ anh có nói với cô ta là hai người chỉ làm bạn thôi không?”
“Anh có nói. Nhưng anh cũng cố ý thể hiện là có khả năng sẽ tiến xa hơn, nhằm thuyết phục cánh báo chí với cảnh sát. Anh làm cho cô ấy hiểu lầm. Đó là điều anh thấy có lỗi.”
“Thôi đi. Ả ta cũng cố ý làm cho em tưởng anh đã ngủ với cô ả đó.” Tôi giơ hai ngón tay ra. “Tới hai lần luôn. Mà lần đầu tiên em tưởng là thật nên đau lòng muốn chết, giờ vẫn chưa quên được nè. Hơn nữa, cô ta đã có chồng rồi mà. Không có lý do gì để bào chữa cho chuyện đi tán tỉnh người yêu của em trong khi bản thân cô ta đã có một người đàn ông khác.”
“Quay lại cái vụ làm cho em tưởng anh ngủ với cô ta đi. Ý em là sao?”
Tôi kể cho anh nghe vụ gặp Corinne ở Crossfire, phấn son lem luốc với cả cái hôm tôi đột ngột tới nhà và cô ả làm ra vẻ vừa làm tình với anh xong.
“Ừm, nếu vậy thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác.” Nghe xong anh nói. “Anh và cô ấy không còn gì phải nói với nhau nữa.”
“Cảm ơn anh.”
Anh đưa tay vén tóc cho tôi. “Cuối cùng thì mình cũng bỏ được chuyện đó lại sau lưng.”
“Vậy bây giờ phải làm gì đây?” Tôi hỏi nhỏ.
“À, chắc chắn anh sẽ nghĩ ra được vài thứ.”
“Như là vui vẻ chứ gì?” Tôi lắc đầu. “Em đã biến anh thành quỷ mất rồi.”
“Đừng quên còn chuyện công việc nữa.”
“Trời ạ, anh nhất định không bỏ cuộc hả?”
Anh thảy một miếng khoai sấy vô miệng. “Ăn xong anh muốn cho em coi trang web đã tân trang lại của Crossro và Cross Industries.”