“Vậy thì em phải để anh giải quyết những chuyện còn lại.” Gideon nhắc nhở. “Anh sẽ lo cho em, lo cho hai đứa mình. Lúc này em cứ tập trung cho gia đình đi.”
Tôi nắm tay anh kéo qua sa lông, thấy hơi lạ khi đi làm về sớm như vầy. Nhìn khung cảnh thành phố bên dưới chìm trong ánh nắng buổi trưa, tôi hơi mất cảm giác về thời gian, và càng khiến cái cảm giác lén lút trở nên rõ rệt.
Tôi ngồi xếp chân lên ghế bên cạnh Gideon. Tôi và anh có rất nhiều điểm chung, kể cả quá khứ. Liệu Gideon có từng phải công khai chuyện đó với gia đình hay không? Có phải vì vậy anh bị tổn thương trầm trọng hơn?
“Em biết là anh phải quay lại làm việc.” Tôi nói. “Nhưng em rất vui vì anh đã về đây với em. Anh nói đúng, em rất cần anh.”
Anh nhấc tay tôi lên môi. “Em có biết chừng nào bố quay về Califonia lại không?”
“Không biết.”
“Ngày mai anh có hẹn với bác sĩ Petersen nên đằng nào cũng sẽ về trễ.” Gideon mỉm cười nhìn tôi. “Mình sẽ tìm cách gặp nhau nhé.”
Được có anh bên cạnh, được chạm vào anh, nhìn thấy nụ cười, nghe những lời này... Tôi biết mình sẽ vượt qua được bất cứ chuyện gì, miễn là lúc cuối ngày được ở bên anh.
“Cho em thêm năm phút được không?” Tôi hỏi. “Em muốn gì cũng được, cưng à.” Anh dịu dàng.
“Em chỉ cần chuyện này thôi.” Tôi nhích lại gần, cuộn người vào lòng anh.
Gideon choàng tay qua vai tôi, tay kia đặt tên đùi, đan vào tay tôi. Hai đứa như nối vào nhau thành một vòng tròn hoàn hảo. Dù không lấp lánh như hai chiếc nhẫn đang đeo trên tay, nhưng hoàn toàn vô giá.
Một lúc sau, Gideon cũng dựa vào tôi, thở dài. “Anh cũng cần nữa.”
Tôi siết chặt anh hơn. “Thì nói là anh cần em cũng có sao đâu.”
“Anh ước gì anh cần em ít hơn một chút, vừa đủ để anh có thể chịu nổi.”
“Vậy thì đâu còn gì vui nữa.”
Giọng cười của Gideon càng làm tôi yêu anh hơn.
*
Gideon không sai khi nói tôi sẽ nhận ra chiếc xe ngay. Lúc nhân viên bãi xe lái chiếc xe hiệu Aston Martin màu xám ra cho tôi, tôi tưởng mình đang nhìn thấy chính Gideon.
Nghĩ tới chuyện ngồi sau tay lái tôi tự dưng phát hoảng.
Lái xe ở New York hoàn toàn không giống như ở Nam California. Lúc nhận chìa khóa từ tay người nhân viên mặc đồng phục, tôi hơi phân vân không biết có nên gọi xe thuê hay không.
Điện thoại reo, tôi vội mò mẫm trong túi xách lấy ra nghe.
Giọng Gideon rì rầm. “Đừng có sợ nữa, em cứ lái đi mà.”
Tôi xoay một vòng tìm xem camera đặt ở đâu. Cảm giác được ánh mắt của anh, tôi hơi rùng mình. “Anh đang làm gì vậy?”
“Anh đang ước gì được ở với em, đặt em nằm lên nắp xe rồi làm tình với em thật chậm, thật sâu. Khỉ thật, anh cứng mất rồi.”
Và anh cũng làm tôi rạo rực. Tôi có thể nghe anh nói mãi mà không chán, bởi đã yêu vô cùng cái giọng nói đó. “Em sợ em sẽ làm hư cái xe quý của anh mất.”
“Anh không quan tâm tới cái xe đâu, chỉ cần em an toàn là được rồi. Em muốn phá nó sao cũng được, miễn đừng để mình bị thương thôi.”
“Nếu anh tính nói vậy để em bớt sợ thì không có tác dụng rồi.”
“Vậy thì mình có thể khiêu khích nhau tới khi em lên đỉnh, vậy chắc là có tác dụng hơn.”
Tôi nheo mắt nhìn anh chàng nhân viên đang giả lảng. “Em có nên thắc mắc tại sao vừa gặp nhau đây thôi mà bây giờ anh lại có vẻ phấn khích dữ vậy không?”
“Nghĩ tới cảnh em lái chiếc DB9 làm anh bị kích thích.”
“Vậy nữa hả?” Tôi cố không cười. “Nhắc lại em nghe coi ai mới là người thích làm tình trên xe hả?”
“Cầm vô lăng đi.” Anh dụ dỗ. “Tưởng tượng anh đang ngồi bên cạnh, gần sát vào...”
Chân tôi run run khi bước tới gần chiếc xe, miệng lẩm bẩm. “Vậy là anh muốn chết thì có.”
“Rồi anh cũng thích nữa, và cả hai đứa mình đều được sung sướng.”
“Anh thiếu tôn trọng nội thất xe một cách kinh khủng.” Tôi ngồi sau tay lái, mất cả phút để nghiên cứu cách điều khiển chiếc xe.
Giọng anh vang lên trầm trầm qua hệ thống loa. “Cảm giác ra sao?”
Thì ra là anh đã kết nối cái điện thoại này với hệ thống trong xe. Gideon luôn tính toán không sót thứ gì.
“Sang trọng quá.” Tôi nói. “Anh điên lắm mới để em lái chiếc xe này.”
“Anh điên vì em thì có.” Một niềm hạnh phúc dâng trong lòng khi nghe câu đó. “Hệ thống định vị đã được cài sẵn đường tới sân bay LaGuardia rồi đó.”
Tôi rất mừng vì sau khi về nhà gặp tôi anh trở nên vui vẻ như vậy. Tôi biết cảm giác của anh lúc này. Thật hạnh phúc khi hai đứa có cảm xúc giống nhau.
Tôi cầm bảng điều khiển lên chuyển sang chế độ lái. “Biết sao không, em cũng muốn cùng anh khi anh đang chạy chiếc xe này, suốt quãng đường dài thật dài.”
“Anh sẽ bắt em làm thật đó. Cảm giác lái xe sao hả?”
“Êm và mạnh lắm.” Tôi vẫy tay chào cậu nhân viên trước khi ra khỏi hầm đậu xe. “Cảm giác rất nhạy.”
“Giống y như em vậy.” Gideon thì thầm. “Anh thích ‘lái’ em nhất.”
“Ôi trời, nghe ngọt ngào quá ha. Còn anh là món đồ chơi yêu thích của em đó.” Tôi cẩn thận lách vào dòng xe trên đường.
Anh cười lớn. “Tốt nhất là món đồ chơi duy nhất của em.”
“Nhưng em thì không phải là thứ duy nhất mà anh lái.” Tôi lý sự, tự nhiên thấy anh đáng yêu vô cùng vì đã ráng dành thời gian nói chuyện để tôi thoải mái hơn. Hồi còn ở California thì lái xe đối với tôi dễ dàng như hít thở vậy. Nhưng từ lúc sang New York tôi chưa hề đụng vô tay lái.
“Nhưng mà không mặc gì thì chỉ có mình em thôi.”
“Vậy thì may cho anh đó, vì em ghen dữ lắm.”
“Anh biết mà.” Giọng Gideon đầy thỏa mãn.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Ở văn phòng.”
“Chắc là đang làm nhiều việc một lúc rồi.” Tôi nhấn ga, thầm cầu nguyện khi chuyển qua làn đường bên cạnh.
“Là ông trùm trong lĩnh vực giải trí thì anh có nghĩ ra được câu gì để làm cho bạn gái anh đỡ sợ không?”
“Anh sẽ bắt trái đất ngừng quay cho em.”
Điều lạ lùng là câu nói ngớ ngẩn đó khiến tôi xúc động. “Em yêu anh.”
“Em thích câu đó chứ gì?”
Tôi cười toe toét, ngạc nhiên vì khiếu hài hước của anh.
Tôi dáo dác nhìn xung quanh. Ở đâu cũng có bảng cấm, cấm đủ mọi thứ. Lái xe ở Manhattan đúng là không tới được đâu hết. “Nè, em không quẹo phải cũng không quẹo trái được. Chắc em sẽ đi vô đường hầm, có thể sẽ mất tín hiệu đó.”
“Em không bao giờ mất tín hiệu của anh đâu, cưng. Dù em có đi đâu xa cỡ nào anh cũng ở đây với em.”
Lúc nhìn thấy bố ở sân bay, bao nhiêu tự tin Gideon giúp tôi lấy lại từ chiều giờ bốc hơi hết. Mặt ông hốc hác, phờ phạc, mắt đỏ hoe, râu mọc lởm chởm.
Tôi chực rơi nước mắt khi tiến lại gần, nhưng cố gắng nén lại, kiên quyết phải để cho ông yên tâm. Tôi vừa giơ tay ra, bố đã thả hành lý xuống đất, rồi cho tôi một cái ôm nghẹt thở. “Chào bố.” Tôi nói, cầu mong sao ông không nghe thấy giọng mình hơi run.
“Eva.” Bố hôn lên trán tôi.
“Nhìn bố có vẻ mệt. Bao lâu rồi bố không ngủ?”
“Từ lúc đi khỏi San Diego.” Bố nhích ra, đôi mắt màu xám mà tôi thừa hưởng nhìn tôi dò xét.
“Bố còn hành lý nữa không?”
Ông lắc đầu, vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Vậy bố có đói không?”
“Lúc ở Cincinnati bố có ăn rồi.” Cuối cùng ông cũng chịu cầm túi xách lên. “Nhưng nếu con đói...”
“Con không đói. Nhưng con đang tính lát nữa mình sẽ đi ăn tối với Cary, nếu bố không phản đối. Hôm nay anh ấy đi làm lại đó mà.”
“Được chứ.” Bố hơi khựng lại, có vẻ phân vân.
“Bố, con không sao mà.”
“Bố thì có sao. Bố muốn đánh cho ai đó một trận mà không được.”
Tôi chợt nảy ra một sáng kiến.
Tôi nắm tay bố kéo ra khỏi sân bay. “Đi theo con.”