Crush Có Chút Bất Lương


“Chi bằng hôm nay anh dạy Hạ Bối về chuyện giường chiếu ha?”
“…” Cô tức giận: “Anh nói chuyện đàng hoàng không được hả?”
Anh mỉm cười: “Anh đang nghiêm túc mà? Anh nghĩ khởi đầu ngày mới bằng cách quan hệ cũng không phải là ý tưởng tồi đâu.” Lời nói vừa dứt, anh nhanh chóng hôn lên cánh môi Hạ Bối, thưởng thức vị ngọt nơi đầu lưỡi của cô.
Hạ Bối nhanh chóng đẩy anh ra, cô che miệng lại: “Mới ngủ dậy mà? Anh hôn em làm gì? Em còn chưa đánh răng!”
Anh chuyển mình, đè mình lên người cô, cười cười lên tiếng: “Với anh, thuốc phiện cũng chẳng gây nghiện bằng Hạ Bối!”
“Sao miệng mồm anh dẻo quá vậy?”
“Dẻo miệng mới dụ dỗ em được chứ? Mồm mép không dẻo sao anh gạ gẫm em lên giường được?”
“Anh…” Hạ Bối cứng họng, thân nhiệt cơ thể ngày một tăng dần.

Sao ngày đó cô có thể nghĩ anh là người điềm đạm được nhỉ? Lúc đó thật sự ngu ngốc mà!
Mộ Triết nhếch môi, lấn tới làm càng, anh nhanh chóng chiếm thế thượng phong, cùng Hạ Bối trải nghiệm một buổi sáng mới mẻ.

Ngồi trong bồn tắm, cả người cô ỉu xìu trong lòng anh.

Một đêm hôm qua cuồng nhiệt lại cộng lên lần sáng ngày hôm nay khiến cho cô không còn đủ sức lực để cử động tay chân.


Đến cả việc tắm rửa cũng nhờ anh giúp đỡ.
Nghĩ đến chuyện bị anh ức hiếp, Hạ Bối lẩm bẩm mắng mỏ: “Cái đồ mặt dày không biết xấu hổ!”
“Hửm? Em mắng anh sao?” Mộ Triết cúi đầu, ghé miệng sát tai cô: “Anh thừa biết anh mặt dày, anh vô liêm sỉ mà? Hạ Bối không cần nhiều lần nhắc nhở thân phận anh đâu.”
“Anh…” Cô tức giận: “Anh xem anh làm em ra nông nổi gì rồi hả? Đến cả đi cũng không còn sức.”
Anh nhẹ nhàng mơn trớn làn da mịn màng của Hạ Bối, hạ thấp đầu cắn nhẹ lên cần cổ của cô: “Em còn có anh mà? Em đi không được, anh bế em đi.”
“…” Cô không dám hó hé thêm nửa lời, vì cô sợ nếu cô nói phải lời không hay thì khéo lại bị anh ăn sạch trong nhà tắm.
“Sao em im rồi? Mệt đến nỗi nói cũng không được hả?”
“… Anh bế em ra đi.” Cô đỏ mặt, cả người cứng đờ không dám cử động.

Khoảng cách này quá nguy hiểm, cô còn cảm nhận rõ rệt thân nhiệt nóng hổi ở nơi đó của anh.

Cô không muốn bị anh chiếm hữu tiện nghi nữa, hôm nay đã đủ mệt rồi!
Mộ Triết khẽ cười, nhẹ nhàng bế Hạ Bối ra khỏi bồn tắm.

Anh biết là từ hôm qua đến giờ anh có phần hơi quá đáng khi rút cạn sức lực của cô nhưng mà đầu óc anh mỗi lần nhớ tới tên trưởng phòng đó thì không thể nào kiềm chế được.

Anh ghen tuông là thật, anh sợ mất Hạ Bối cũng là thật!
Sau khi giúp cô mặc xong quần áo, anh nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

Anh thật sự rất thích mái tóc của Hạ Bối, nó vừa mềm vừa mượt.
Hạ Bối ngồi yên cho anh sấy tóc, sự dịu dàng của anh khiến cô thoải mái và dễ chịu vô cùng.

Cô nhắm hai mắt lại, nũng nịu gọi tên anh: “Mộ Triết…”
“Anh nghe!”
“Em buồn ngủ…”
Anh nhướng người ra phía trước nhìn cô, trông bộ dạng buồn ngủ của cô chỉ biết lắc đầu cười trừ: “Tóc em sắp khô rồi, ráng đợi một…”
Hạ Bối mệt mỏi, ngã người vào lòng anh, khẽ dụi dụi đầu: “Không chịu đâu, em mệt lắm rồi!”

“…” Anh thở dài, dù sao lỗi lầm này cũng thuộc về anh.
Mộ Triết đặt máy sấy xuống bàn, nhẹ nhàng bế cô giường ngủ.

Sau khi chỉnh chu chỗ ngủ cho Hạ Bối, anh đưa tay chạm vào mái tóc cô.

Độ ẩm vẫn còn trên sợi tóc, tuy không qua ẩm nhưng anh sợ vẫn có thể làm cô cảm lạnh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhíu mày, Hạ Sáng Dương gọi cho anh giờ này để làm gì?
“Mình nghe!” Anh nhỏ giọng: “Có chuyện gì không?”
“Nghe nói cậu xin được giấy phép mở công ty?”
“…” Anh rời khỏi phòng, luyến tiếc nhìn Hạ Bối một cái rồi mới đóng cửa.

Giọng nói điềm đạm: “Ừ, cấp trên đồng ý đặt thêm trụ sở ở Bạch Sa.

Đoán chừng không lâu nữa sẽ đi vào hoạt động.”
Hạ Sáng Dương trong lòng thầm nể phục, một người tài giỏi như Mộ Triết rất đáng để anh yên tâm giao em gái cho cậu.
“Chi nhánh mới sẽ do cậu quản lý sao?”
“Ừ, tôi toàn quyền quản lý.” Anh ngừng lại: “Phải rồi, chuyện mình nhờ cậu, cậu làm đến đâu rồi?”
“Chuyện nhà cửa sao? Mình tìm được có vài căn rất được, một lát sẽ gửi cho cậu xem.”
“Được rồi.


Sắp tới sẽ bay đến Bạch Sa xem xét tòa nhà mà công ty mua lại.

Tiện thể sẽ xem nhà cửa luôn.

Hạ Sáng Dương, cảm ơn cậu!”
“Không có gì, đều vì hạnh phúc sau này của Hạ Bối.

Không còn chuyện gì nữa thì mình cúp máy ha?”
“Được!”
Anh cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần.

Đợi đến ngày anh chuẩn bị xong mọi thứ, từ tài chính cho đến chỗ ở sau này, anh sẽ mang tất cả đến nhà hỏi cưới Hạ Bối.

Anh có thể không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng anh tuyệt đối sẽ cho Hạ Bối những thứ hoàn hảo nhất mà anh có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận