Về gần đến nhà, Chan lại sực nhớ ra là Cheer chưa ăn gì, thế là mặc cho con bé vùng vằng từ chối, hắn nhất định bắt Cheer phải vào Lotte ngay gần nhà để ăn tạm một chút gì đó cho ấm bụng rồi mới được phép đi làm.
Mặc cho Cheer thì đang lo quýnh lên vì nếu đi làm muộn, lão Tuấn quản lý sẽ mắng, rồi lại bắt nó viết bản kiểm điểm. Nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ cần một cái tin nhắn:” Anh ơi! Hôm nay em có tiết học chiều phải về muộn. Mà mạn đường gần nhà em nó tắc quá! Em sợ em không đến nhà hàng đúng giờ được anh ạ. Anh cho em xin phép đến muộn 30 phút nhé!”.
Đấy! Vậy là ngay sau đó nó nhận được một tin rep cái :”Ừ”. Có mất gì đâu! Chỉ cần nói với nhau một câu là ổn mà!
……
Ung dung ngồi gặm hamburger trong tâm trạng vô cùng thoải mái. Cũng đã lâu lắm ngồi Cheer không được đi làm muộn như thế này. Ngồi vung chân tung tăng trên tầng hai của tòa nhà Lotte nằm ngay ở ngã tư Kim Liên Mới-Phạm Ngọc Thạch, Cheer thơ thẩn đưa mắt nhìn xuống dòng người đang chạy xe hối hả, hòa cùng ánh đèn đường đang sáng vàng lấp loáng… Tự dưng cảm thấy… không biết từ bao giờ… chính bản thân nó cũng đã trở thành một thành viên nhỏ bé trong cái guồng quay đầy biến động, không lúc nào ngừng nghỉ ấy. Tự dưng muốn tìm lấy một góc riêng cho mình, một lúc nào đó sẽ được đi xa chốn đây, được đến một nơi yên bình… không phải suy nghĩ đến những chuyện gia đình, học hành, tiền bạc phức tạp nữa…
Nhưng chắc là không được! Chỉ cần một ngày ngơi tay thôi thì hẳn là hôm sau nó sẽ phải làm việc gấp đôi rồi! Đó là quy luật. Mà quy luật thì rõ ràng là không thể dễ dàng phá bỏ được rồi. Cheer thầm cười mỉm. Lặng yên quan sát Cheer từ nãy tới giờ, Chan lại chợt nhận ra được sự mệt mỏi trong nụ cười ấy. Bỗng nhiên, hắn đặt dĩa xuống, rồi cất giọng gọi Cheer quay lại nhìn hắn.
- Cheer! Anh muốn cho em xem thứ này!
- Cái gì thế? – Cheer nheo mày nghi hoặc.
- Bịt mắt lại đi! Khi nào anh bảo mở thì hãy bỏ tay ra!
- Hừm… nghi lắm! Định làm trò gì đây!- Vừa nói, Cheer vừa bĩu môi rồi miễn cưỡng đưa hai tay lên bịt mắt mình lại… thật chặt.
- Hè hè… được rồi! Mở ra đi…
Thấy Cheer đã ngoan ngoãn bịt mắt lại, Chan khẽ xoa tay cho thật ấm rồi tủm tỉm cười một cách nham hiểm. Đúng lúc con bé đang hí hửng bỏ tay ra, chờ đón xem Chan định cho mình thấy cái gì thì… đột nhiên… hắn ngồi nhỏm dậy… nghiêng đầu đặt một nụ hôn thật ngọt ngào lên đôi môi vừa kịp hé mở của nó… Đôi mắt ngơ ngác mở to không dám chớp… Cheer chả hiểu gì cả! Tự dưng hắn hôn nó… không cho con bé kịp chuẩn bị… Còn chưa kịp lau đi ít sốt mayonnaise đang dính vương *** trên khóe môi… Đôi má ửng hồng khẽ kéo theo một cái cúi đầu ngượng ngập. Chan nhẹ nhàng rời môi mình ra khỏi môi con bé. Mặc cho nó vẫn cúi gập đầu xấu hổ không biết phải nói gì thêm, Chan vẫn ngồi chống cằm đưa mắt lên chằm chằm nhìn một cách thích thú. Chưa bao giờ hắn thấy Cheer bẽn lẽn như thế này… Xem ra sự liều mạng của hắn hôm nay kể cũng đáng lắm!!!
Thấy Chan cứ chống cằm ngồi cười khì khì một cách khoái chí, Cheer bặm môi, rồi đột ngột nó vo tròn tập giấy ăn trong tay, ném túi bụi vào người Chan cho hả giận, miệng không ngừng mắng mỏ nhưng hai má thì vẫn đỏ lên trông thấy.
- Yà! Anh làm cái trò gì thế hả! Muốn chết à! Điên thật rồi!!!
- Ừ! Anh điên mà! Điên vì em! Hi hi!
- Câm ngay! Cấm nói sến sến kiểu thế! Lạnh người quá đi mất!
- Lạnh thì anh sang ôm nhé???
- Cấm! Ngồi im đấy! Ôi mẹ ơi rùng hết cả mình! Ăn nhầm cái gì à!!!
- Môi em lúc nào cũng mềm như thế à…- Chan vẫn đang ngập mình trong sung sướng, mặc kệ sự phản bác của Cheer. Tự dưng con bé thấy lời nói của mình lúc này kém trọng lượng vô cùng.
- Yaaaaaaaaaaaa!!! Immmmmmm!!!
…………
Phải mãi đến lúc về, Chan mới quyết định giải thích hành động kì quặc của mình.
- Biết tại sao tự dưng anh lại làm như thế không?
- Sao?
- Vì đó là nụ hôn “ú òa”! Người ta nói rằng sau khi cô gái mở mắt ra, chàng trai đầu tiên cướp được nụ hôn của cô ấy sẽ trở thành người ở lại bên cạnh cô gái đó suốt đời …
- Thằng điên nào nói???
- Chan đẹp trai nói!
- Khổ thân… tôi thương anh lắm! Bệnh này hết thuốc chữa rồi đúng hông???
- …
…………………….
Bởi vì chiều nay không đi học, nên buổi tối đến, ngay lập tức Cheer bị gọi triệu tập lên phòng riêng của anh Ryan nói chuyện. Vừa đi, nó vừa ôm tim thầm lo lắng, trong đầu đã viết ra sẵn một bài thánh ca để lát nữa hát cho ảnh nghe kẻo bị mắng.
Thế nhưng, sau khi đẩy cửa bước vào căn phòng đó, đối diện với không khí vô cùng căng thẳng đó… Mọi lý lẽ trong đầu con bé đầu trôi đi đâu mất tiệt!
Dáng ngồi nghiêm nghị tựa từ sau lưng, vừa nghe thấy tiếng bước chân của nó, anh liền vung tay xoay bút vài cái rồi nhẹ nhàng quay ngoắt lại, hướng ánh mắt vô cùng sát thủ nhìn thẳng vào khuôn mặt tái sầm của con bé.
- Học bài chưa…
- Dạ rồi ạ …
- Ngồi xuống đây anh kiểm tra !
Lặng lẽ ngồi xuống, tự dưng nó cảm giác như bầu trời trên đầu sắp sập xuống ngay vậy. Nói dối là khó chối mà!!!
- Đọc cho anh công thức “xyz”…
- Dạ! Em thưa anh! Công thức “xyz” là… là…. À…. ừm…- Màn phát biểu hùng hồn dần dần đi về ngõ cụt. Giọng con bé bỗng chốc nhỏ lại như bị ngắt dây loa.
- Là gì? Sao? Không thuộc à? Về nhà có ôn bài không? Hôm nay làm gì mà không đi học?
- Em đi học vẽ ạ!
- Vẽ vời gì giờ này?
- Em thi Đại Học Mỹ Thuật Công Nghiệp mà anh!!!
- Sao không nói sớm?
- Anh có hỏi bao giờ đâu ạ!
- Không hỏi cũng phải nói, không nói phạt biên bản. 50k cho nhẹ nhàng nhé?– Vừa nói, anh vừa rút trong ngăn kéo ra tập biên bản rồi giơ tay đưa bút cho nó kí, mắt cười nham hiểm.
- Một nghìn thì em kí …
- Ok! Một trăm nghìn, không nói nhiều!
- Anhhhhhhhh !!!
……………
Tối hôm ấy, vì nỗi đau bị trừ tiền lương, nó quyết tâm mở sách giáo khoa ra và nghiền hết đống công thức. Quyết tâm thuộc làu làu như hát cải lương.
Bởi vì tối hôm qua thức thông đêm để học bài, nên sáng nay đến lớp, con bé liền nằm vật ra, thậm chí lúc thầy Lý vào nó cũng không thèm ngoái dậy.
Đã để ý đến Cheer không thèm chào, đã thế còn nằm ườn ra, nhất định không chịu ngóc đầu lên nghe thầy giảng bài … Vậy là giờ kiểm tra miệng đầu tiết, tên nó được xướng lên dõng dạc đầu tiên!
- Dương Ngọc Mai lên bảng kiểm tra bài!
Tiếng thầy gọi to làm nó tỉnh cả ngủ, con bé tóc tai xõa xượi vội vàng chỉnh đốn rồi lóc cóc ôm sách vở mang lên cho thầy kiểm tra, trong lòng vẫn chắc mẩm:” Phen này ông vớ nhầm người rồi!”.
Ngạc nhiên khi mở quyển vở mà đầu năm mình phải đánh đầy dấu X ra, nay lại đột nhiên sáng sủa, bài tập làm đầy đủ, không sót một câu nào. Miếng nước bọt khẽ nuốt ực lại ở nơi cổ họng, không bắt lỗi được bài tập, ổng bắt đầu quay sang kiểm tra kiến thức.
- Em, đọc cho tôi công thức “x”.
Thầy vừa nói dứt câu, Cheer liền nhắm mắt lại, quay mặt ra phía cả lớp, bộ óc bắt đầu long lên để hoạt động… những kiến thức từ ngày hôm qua ồ ạt ùa về… Cheer mở miệng đọc thoăn thoắt khiến cả lớp lẫn thầy giáo đều trầm trồ ngạc nhiên.
“Chắc nó trúng câu tủ”- Mặc dù cũng có chút ngạc nhiên, nhưng thầy vẫn quyết không tin là nó chịu học bài, nên quyết định hỏi thêm vài câu nữa. Cuối cùng, hỏi mãi, hỏi mãi, vặn vẹo gần như hết cả quyển sách, Cheer vẫn đọc nhoay nhoáy, đọc theo ý hiểu của nó chứ không học vẹt tẹo nào nên lại càng khiến mọi người phải kinh ngạc.
Thằng Ben quay sang thì thầm vào tai cái Mita:” Con này đếch phải bạn mình mày ạ!”. Mita cũng quay sang nói nhỏ lại với Ben:” Ừ! Chồng tao coi như chết rồi!”.
Gần như tất cả các công thức trong sách giáo khoa, cái Cheer đều nắm rõ và đọc nhanh như bắn rap. Ông thầy trố cả mắt nhìn mà không dám tin. Hoạnh họe bài vở chưa đủ, ổng lại bắt nó phải lên bảng làm bài tập ứng dụng. Cheer thầm cắn môi… Quả này thì thôi xong rồi! Nó đã học áp dụng được mấy đâu …
Sau khi thầy đọc đề, Cheer cũng lững thững đi ra phía mép bảng, tránh xa sát khí của thầy, rồi lại lờ đờ đứng viết. Viết xong được cái đề, nó cứ dậm chân tại chỗ, rồi bóp phấn mãi… Thỉnh thoảng thầy lại đánh mắt quay sang nhìn khinh khỉnh, khiến con bé cứ phải giả vờ ngước lên đọc đề, lòng thầm lẩm bẩm:” Mẹ kiếp! Mình mới học được công thức, sao lại cho cái đề củ khoai thế này! Làm được vế đầu thì vế sau tắc tịt luôn … Hu hu hu…”.
Thấy Cheer đứng dậm chân tại chỗ một lúc rõ lâu, thầy thầm cười khẩy, rồi lạnh giọng bảo nó về chỗ, kèm một lời tuyên bố như sấm rền.
- Thôi về chỗ, không làm được bài thì một điểm!
Vừa nói, ổng vừa lôi sổ đầu bài ra, đương định viết số 1 kèm tên nó vào sổ thì cái Cheer lập tức quay ngoắt lại, vội vàng tranh cãi.
- Em thưa thầy! Sao lại như thế được ạ?
Khẽ khàng dừng bút, thầy chưa viết vội lại nhấc bút lên, nhếch môi cười quặc lại nó.
- Có gì mà không được?
- Rõ ràng thầy gọi em lên để kiểm tra bài tập và kiểm tra miệng. Em đã làm được hết rồi. Bài tập ứng dụng chỉ là thầy bắt em làm thêm thôi. Em có không làm được cũng không thể bị một điểm được! Thầy làm thế vô lý quá! Em cứ nghĩ người đàn ông qua 30 tuổi thì phải khác cơ! Hóa ra em đã nhầm…
Cheer vừa nói, chất giọng hào hùng dần trở nên đục lại, đôi mắt trùng xuống vẻ buồn khó tả, nỗi thất vọng trào lên dạt dào. Không khí cả lớp như lắng lại, thầy giáo cũng cứng họng không biết phải nói gì. Thế rồi, ông ta liền từ từ đặt bút xuống và ngước mặt lên chậm rãi hỏi.
- Thế bây giờ cô muốn gì?
- Cho em gỡ điểm vào lần sau!
Nghe Cheer nói cũng có lý, cả lớp đều gật gù tán thành. Cuối cùng thầy Lý đành chịu thua mà quyết định hôm nay không chấm điểm, để dành lần sau sẽ bắt lỗi nó bằng một cái đề khó hơn thế này cho con bé hết đường cãi lý.
Hết giờ, thầy vừa ra khỏi lớp, cả lớp lại vỡ ra cười, đứa nào đứa nấy cũng phải tâm phục khẩu phục vì khả năng trình bày lý luận của con bé. Rồi xúm lại hỏi không hiểu vì sao cái Cheer lại có thể học thuộc bài nhanh đến thế.
“ Phải hiểu! Quan trọng là phải hiểu! Mà hiểu được hay không là nó nằm ở đây!”- Vừa nói, Cheer vừa đưa tay lên gõ gõ vào đầu mình, ra vẻ bác học rồi gật gù cười mỉm khiến cho Ben lại thở dài ngao ngán.
……………………
Chiều hôm đó anh Ryan lại tới nhà, con bé liền hớn hở kể lại chuyện lúc sáng, thế mà không những không được khen, Ryan còn khiển trách nó vì sao không chịu tập làm bài tập ứng dụng sau khi học thuộc mỗi công thức, để rồi lại bị ông thầy bắt bẻ như thế?!
Lúc đầu nó nghĩ cũng ức, rõ ràng bắt người ta học thuộc hết từng ấy công thức trong một đêm thì thời gian đâu ra mà làm bài tập nữa! Nhưng nghĩ lại thì anh Ryan nói cũng chẳng sai, học là phải đi đôi với thực hành …
Vậy là chiều hôm đó, Ryan đã cho Cheer thực hành rất nhiều, từ dạng bài đơn giản đến dạng bài móc nghéo nhiều công thức. Cheer được cái học nhanh, nhưng học đâu lại quên đấy nên cần phải đốc thúc nó liên tục, nếu không là con bé sẽ bỏ bê ngay!
- Chịp! Em xem này! Dạng bài này em chỉ làm được đến đây! Sao em không thử suy nghĩ rộng ra thêm một chút! Không phải cứ đang làm dạng bài này thì chỉ sử dụng một loại công thức này. Em cần phải nhớ và áp dụng với nhiều công thức đã học ở bài khác. Hiểu chưa?
- Ví dụ …?
Biết Cheer vẫn còn chưa hiểu lắm, anh Ryan liền đưa ra một dạng bài tập khó hơn, rồi cúi đầu xuống giảng giải cho cái Cheer từng bước một. Vừa nói, anh lại vừa cúi xuống gần hơn, chẳng mấy chốc mà đã chạm đầu con bé… khiến má nó đột ngột nóng bừng lên… Nhưng lại chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh kinh khủng… Cảm nhận được có điều chẳng lành sắp xảy đến, Cheer liền từ từ quay đầu lại… Y như rằng, Chan đang bừng bừng sát khí đứng ngay sau lưng nó.