Vượt qua quãng đường dài mười mấy cây số nắng rát và mặn gió, cuối cùng thì cả tập thể 12A8 gồm bốn mươi chín thành viên cũng đã có mặt tại nhà cô vào lúc bốn giờ chiều. Lúc tụi nó đến, cô còn đi vắng, mấy đứa con gái háo hức ngó vào bên trong xem, mắt liền sáng rực lên bởi toàn xoài với khế. Nhưng lại chợt giật bắn cả mình khi có tiếng chó đột ngột vang lên, chạy ùa ra dọa dồ tụi nó… Bọn giặc cái lại toán loạn chạy ngược trở về chỗ để xe, yên vị chờ cô tới.
Tầm hai mươi phút sau, bóng cô đã xuất hiện trên chiếc xe máy quen thuộc cùng mấy bịch đồ ăn tươi sống. Chắc là cô vừa đi chợ về. Đã mấy tuần không gặp, tụi nó nhớ cô quá!
Vừa nhìn thấy cô từ đằng xa, lũ học trò đã nháo nhác hết cả lên, chạy ùa ra đón như gà con tìm mẹ.
Bọn con trai tranh nhau xách túi đồ giúp cô, còn bọn con gái thì không ngừng quàng vai bá cổ, ríu rít hỏi thăm mẹ Linh của mình.
Là học sinh của cô suốt ba năm trời, vậy mà hôm nay mới là ngày đầu tiên tụi nó được đặt chân đến tận nhà cô giáo. Căn bản nhà cô cũng xa nữa, cách trường mười mấy cây cơ mà… Trời mùa này lại nắng như cháy da cháy thịt, tụi nó ngại cũng là điều khó trách. Vậy mà ngày nào cô cũng phải lặn lội mưa nắng, không quản đường xa, thậm chí những ngày giáp thi cô còn chịu khó ở lại với tụi nó qua trưa để đốc thúc kiểm tra bài tập cho từng đứa một. Tự dưng nghĩ lại mà thấy thương cô quá!
- Mấy đứa lên nhà uống nước đi!
Ừ ý! Cứ chạy loanh quanh trong sân mãi mà quên cả khát. Nhà cô trồng nhiều cây ăn quả quá mà! Nào mít, nào nhãn, nào khế, nào roi… quả nào cũng là quả hái xong ăn liền tay…
- Cô ơi! Bọn em hái khế để lát nữa ăn tráng miệng nhé?- Thằng Khánh nhanh nhảu trèo lên cây, vừa nói vừa thả vài quả chín mọng xuống cho Mita đỡ.
- Hái xong rồi mới hỏi! Giỏi!- Cô lắc đầu ngán ngẩm trả lời.
……..
Vào nhà cô, lại thấy chồng của cô đang ngồi cày game, vốn cũng là một con mọt game, Cheer liền hí hửng chạy lại xem “thầy” đang chơi game gì. Nhìn vào màn hình đồ họa 3D sắc nét từng một thời làm nó mê mẩn bởi hiệu ứng hình ảnh quá tuyệt, Cheer nhận ra ngay, nó hào hứng sáng mắt lên hỏi thầy.
- Ơ! Con đường tơ lụa! Thầy cũng chơi game này ạ?
Nghe tiếng cô học trò nhỏ của vợ mình nói, thầy cũng khẽ ngoái đầu lại trả lời.
- Ừ! Em cũng chơi SilkRoad à?
- Vâng! Em chơi sever Song Tử ạ! Nick em là Cheer. Mà thầy chơi sever nào thế?
- Thầy chơi ở Thái Dương! Em lever bao nhiêu rồi?
- Em mới 82 thôi ạ! Uôi thầy 90 rồi à!
- À kinh! Con gái cày lên được 82 thì cũng kinh rồi!
- Hê hê! Đợt này đang thi nên em phải tạm dừng, thi xong em lại đua top tiếp!
Thấy hai thầy trò tíu tít nói chuyện, cô Linh khẽ nhíu mày, rồi giục cái Cheer xuống tầng dưới để giúp các bạn làm thức ăn. Cầm theo cốc nước cô vừa mới đưa lon ton chạy xuống, lúc bước xuống cầu thang, nó suýt va phải thằng Chan. Một luồng điện khẽ chạy sượt qua tay, Cheer cúi đầu cuống cuồng chạy mất dép.
Xuống phòng bếp, thấy mấy đứa con gái đã tranh hết phần việc nhẹ nhàng, đứa băm hành, đứa viên thịt, đứa pha nước chấm. Chả có nhẽ chúng nó lại định làm bún chả?
Cheer sáng mắt reo lên hí hửng.
- Ê ê ê!!! Bún chả à? Chúng mày định nướng chả bằng cái gì thế?
Lạnh lùng giơ lên hai viên gạch to tổ chảng, rồi lại lầm lì đặt vào tay Cheer, Ben đằng hắng nói.
- Thiết kế một cái bếp lò đi!
- Tại sao lại là tao!!!
- Cho chừa cái tội xuống muộn đi! Mải ở trên đấy mà hú hí với zai cơ mà!- Thấy Cheer chối đây đẩy, Mita cũng nhảy vào nguýt dài.
- Yà! Tao chơi với thầy chứ! Zai đâu ra???
- Thế thằng đứng sau mày là ma à?- Ben khẽ chau mày, cười khẩy.
Ngớ người quay lại phía sau nhìn, Cheer giật bắn cả mình khi thấy Chan đã bất thình lình xuất hiện đằng sau mình từ lúc nào.
Cái thằng này… như ma xó!
Chỉ muốn đấm vào ngực mình vài cái cho tim đỡ nhảy rộn ràng, Cheer cố tình tỏ ra khó chịu ra mặt, nheo mày vẫy tay gọi Chan đi theo sau mình.
- Ra đây! Làm cùng tôi!
Được Cheer gọi đi, Chan chợt nheo mắt lại cười, chân tung tăng vội vàng rảo bước nhảy nhót theo con bé.
………….
Cầm hai viên gạch to tổ chảng ra ngoài sân sau, tìm một chỗ khô ráo tử tế, Cheer khom lưng đặt hai viên gạch xuống, rồi lại ngồi thụp xuống đất, chống tay lên cằm thở dài.
- Nhóm lò như thế nào?
- Không biết nhóm thật à?
Thấy Cheer cứ ngồi thần người ra, loay hoay mãi không biết phải bắt đầu từ đâu. Chan chép miệng vài cái rồi lại ngồi xuống theo để chỉ dẫn.
- Hỏi như kiểu mình biết làm không bằng ý?
- Thì chẳng biết nữa!
Nói rồi, hắn liền chạy đi kiếm thêm mấy viên gạch, củi khô, và cái quạt nan, hì hục xếp gạch thành hình chiếc lò một cách tạm bợ, rồi mới bắt đầu châm lửa nhóm củi, làm ăn có vẻ chuyên nghiệp ra phết!
Ban đầu củi chỉ cháy liu riu, nhưng càng về sau thì càng bùng lên, cuối cùng chiếc lò nướng chả tự tạo cũng đã được hoàn thành một cách ngon lành! Chan chống nạnh đứng dậy, nhìn Cheer trố mắt ngồi nhìn mà cười ha hả một cách đắc chí. Trong lúc không để ý liền bị cơn gió mạnh làm lửa bùng lên phả đầy khói vào mặt, nhìn thằng Chan ho sặc sụa vì khói củi, Cheer lại ôm miệng cười sằng sặc…
Một lúc sau, đội con gái mới rục rịch mang thịt viên và thịt ba chỉ ra để nướng, mùi thịt chín thơm lừng lan tỏa ra cả khu vườn khiến mấy thằng con trai đang trèo tít trên cây cũng vội vàng leo xuống. Mấy đứa thi nhau viên thịt, rồi đặt thành hàng thành lối lên kẹp nướng chả, chờ đợi những miếng thịt săn lại, tiết ra thứ mỡ mang màu bóng bảy, chảy quanh viên thịt chín thơm phưng phức. Trong cơn thèm thuồng, Mita đã không thể kiềm chế được bản thân mà đành nhanh tay với ngay lấy một miếng để bỏ tọt vào miệng. Cuối cùng lại tự chuốc vạ vào thân. Nóng bỏng cả lưỡi!
……..
Xế chiều, sau khi ăn uống xong xuôi, cô trò lại cùng tụ tập dưới vườn sân sau để hái quả tươi mang đi ăn tráng miệng. Trong lúc đó, Cheer đã lò dò một mình đi tít ra tận ngoài ao, thấy chiếc thuyền gỗ được cột ở gần đó, nó liền tò mò tháo dây ra rồi nhảy tót lên, hí hửng cầm lấy cây gậy chèo tới chèo lui, thoáng chốc đã trôi tít ra tận giữa ao…
Đang mải vùng vẫy với làn nước màu xanh quẫy đầy cá con bé xíu li ti ở bên dưới, Cheer chợt giật mình khi phát hiện mình đã trôi ra khá xa, mà mọi người thì đã bắt đầu gọi về ăn bún chả. Nó ngớ người, vội vàng chèo về thì lại lỡ tay làm tuột mất cây gậy lái thuyền. Con bé ú ớ, không biết phải làm thế nào, liền kêu loạn hết cả lên để thu hút sự chú ý của mọi người. Nghe thấy giọng hét thất thanh của con bé, mọi người liền lập tức nhao nhao chạy ùa ra phía bờ ao, hốt hoảng nhìn Cheer đang quẫy tay để lùa thuyền quay trở về bờ, nhưng càng quẫy thì thuyền lại càng trôi ngược về xa.
- Ôi trời ơi! Con bé này… nó lại tháo dây cột thuyền ra mất rồi! Làm thế nào bây giờ!
Cô Linh tái xám mặt mày, đang định chạy lên nhà gọi chồng xuống thì lại đột ngột nghe thấy tiếng người nhảy ùm xuông nước. Còn chưa kịp định thần lại thì đã nhận ra đó là Chan, cậu học sinh cá biệt nổi trội của khối 11.
Chẳng kịp nghĩ gì nhiều, Chan vội vàng nhảy ùm xuống nước, hì hục bơi đến chỗ Cheer, càng nhanh càng tốt. Hai sải tay to dài đua ra phía trước hoạt động hết công suất cho tới khi chạm vào thành thuyền của Cheer. Con bé vẫn còn đang ngơ ngác sợ hãi thì đã được hắn một lần nữa kéo tuột trở lại bờ. Nhìn làn tóc ướt áp vào khuôn mặt đầy nam tính đang run lên vì lo lắng… Dường như trong đó còn có chút giận dữ.
Không hiểu sao lúc đó… mặc dù bị Chan mắng… nhưng Cheer vẫn thấy rất vui!
Đứng sấy tóc cho hắn, thấy Chan ngồi im, gật gù như một con mèo rù bị dính nước… thật đáng yêu chứ chẳng manly như lúc nãy! Chẳng biết là Cheer đã thích Chan, thích cả hai con người trái ngược trong Chan nhiều đến vậy từ lúc nào nữa. Dù vậy, nó vẫn phải dằn lòng mình mà nén những tình cảm bồi hồi này xuống thật sâu trong tâm trí…
………….
- Anh có bị ngu không vậy?- Đang lau đầu cho Chan, tự dưng Cheer vò mạnh một cái rồi gắt lên hỏi.
- Cô tự trả lời đi! Tôi cũng đang định hỏi!- Chan tỉnh bơ trả lời.
- Tóc của anh đang ở trong tay tôi đấy…- Cheer gằn giọng nói.
- Sấy tiếp đi…
Thấy Chan dám trả lời mình bằng thái độ khinh khỉnh, Cheer liền bặm môi cầm máy sấy chĩa thẳng vào tai hắn khiến thằng khẽ giãy nảy lên, vội vàng nhảy bật ra khỏi ghế. Cái Cheer tức tốc chạy đuổi theo, chỉ nhăm nhe rình phả máy sấy vào mặt hắn. Thấy cái Cheer đùa dai như đỉa, Chan liền đột ngột dừng khựng lại, không thèm chạy nữa mà bất ngờ quay ngược lại, tóm lấy hai cổ tay cái Cheer rồi trừng mắt lên nhìn.
- Thích nghịch không?
- Thích!- Bị Chan tóm tay, Cheer cố gắng cựa quậy để vùng ra nhưng không nổi. Tức quá! Nó cũng trợn mắt lên quát lại.
- Này thì thích này!!!- Nói rồi, Chan lập tức giữ hai tay Cheer lại chỉ bằng một bàn tay to bản của mình, tay kia đã nhanh chóng vòng ra sau lưng, ôm nó chặt cứng khiến con bé không thể nhúc nhích.
Trong giây phút đó, người nó như cứng lại, cảm giác được bao bọc trong vòng tay người con trai này đã lâu lắm rồi nó không còn được cảm nhận… có những lúc tưởng chừng như đã quên… mà lại vô cùng khao khát… Nay đã được thỏa mãn!
Cheer vẫn tròn mắt tựa cằm trên vai hắn, cảm nhận được cái ôm mỗi lúc một trở nên chặt hơn, hình như Chan đang không kiềm chế được cảm xúc của mình. Bỗng, hắn nói.
- Đã đến lúc chưa…- Hắn thì thầm bằng cái giọng run run đằng sau lưng con bé.
- Đến… lúc… gì cơ?- Cheer ngập ngừng mấp máy môi hỏi lại.
- Anh còn phải chờ đến bao giờ nữa? Còn phải im lặng đến bao giờ nữa?
Nghe Chan hỏi như thế này, Cheer lại bỗng muốn bật cười, nhưng vẫn cố nén lại, nó chầm chậm rành rọt nói.
- Đợi thêm một thời gian nữa đi! Tôi vẫn chưa thi xong mà!
- Bao giờ mới thi xong?- Vừa nói, Chan vừa tóm hai vai đẩy Cheer ra một khoảng cách vừa đủ để có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt con bé.
- Đầu tháng bảy!- Nó mỉm cười trả lời.
- Nhanh lên đấy! Anh sắp không chịu nổi nữa rồi! Người đàn ông nhịn lâu quá sẽ dẫn đến bức bối sinh lý đấy… em có biết không!- Vừa nói, Chan vừa trừng mắt lên nhìn Cheer, rung rung vai con bé khiến nó rùng hết cả mình, tiện chân lại đạp vào bộ hạ cho Chan một phát đau điếng.
- Này thì bức bối sinh lý này! Luyên tha luyên thuyên!!!- Tranh thủ lúc Chan còn đang cúi gập người xuống vì đau đớn, Cheer vội vàng chạy tót ra khỏi căn phòng, không để cho Chan kịp tóm cứng mình lại thêm lần nữa.
………..
Vào một ngày gần trước ngày thi, Chan bỗng gọi Cheer lại và nói, điều mà hắn đã ấp ủ bấy lâu nhưng không dám trải lòng. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Chan vẫn quyết định nói thật với Cheer để không phải hối tiếc về sau.
- Có một chuyện này, anh phải nói với em.
Nghe giọng Chan có vẻ nghiêm trọng, nụ cười nhắng nhít trên môi Cheer chợt tắt ngấm, giọng nó liền đanh lại.
- Chuyện gì? Sao nghe căng thẳng thế?
- Đầu tháng bảy, anh và sư phụ em sẽ có một cái hẹn…
Nhắc đến sư phụ, Cheer lại giật nảy mình, nó tròn mắt lên hốt hoảng.
- Hẹn gì? Anh với bà ấy thì có gì liên quan nữa đâu mà phải gặp mặt?
- Sao lại không liên quan? Bà ta đã gây ra những chuyện như thế, còn khiến anh bị hiểu nhầm em. Sao anh có thể dễ dàng cho qua được!- Chan vừa nói, hai tay vừa nắm chặt vào thành ban công.
- Anh bị điên rồi à? Anh không phải là đối thủ của bà ấy đâu!
- Chuyện này em không cản được anh đâu! Anh đã quyết rồi! Ân oán này nhất định phải trả một lần cho đủ!
Thấy Chan vẫn cứng đầu, Cheer liền mím môi quát to!
- Vậy anh còn nói với tôi làm gì nữa? Để chọc tức tôi chắc?
- Vì anh không muốn làm bất cứ việc gì lén lút sau lưng em. Vả lại, đây là chuyện tình nghĩa giữa anh em trong hội, không thể không trả thù cho anh Gà được.
- Anh điên rồi! Lại chuốc họa vào thân mất thôi! Anh cứ thử đi đi! Rồi đừng nhìn mặt tôi nữa!.
Nói rồi, nó liền đứng phắt dậy rồi bỏ đi.
……
Mặc cho Cheer hết lời ngăn cản, nhưng Chan vẫn nhất quyết cứng đầu làm theo ý mình. Định để đến lúc phải lâm vào cảnh tàn phế như anh Gà thì mới chịu sáng mắt ra sao?
Cheer thở dài bất lực… Không biết đến bao giờ thì Chan mới thật sự suy nghĩ chín chắn hơn được đây?!