Hình Hoan thở hắt ra, cô quay sang nhìn Tần Ninh Diên đang run rẩy, giọng điệu quan tâm.
_Cậu,…Không sao chứ?
_Có đó, Hình Uỷ Viên, tôi rất là không ổn!
Tần Ninh Diên liên tục lắc đầu, lại dùng sức gật đầu, mái tóc đen rũ xuống bơ phờ, trông vô cùng mệt mỏi và chật vật.
_Được rồi…_Hình Hoan thở dài_Vậy cậu về nghỉ ngơi đi, để tôi gọi tài xế riêng…
_Không,…Không cần đâu, tôi có thể tự về được, cảm ơn cậu đã quan tâm!...
Tần Ninh Diên vô thức lùi về phía sau vài bước, thái độ xa cách và lảng tránh. Qua sự việc hôm nay, cô không cách nào giao lưu với học viên quý tộc được nữa, họ và cô khác nhau, không cùng một tầng lớp và địa vị, sẽ chẳng thế nào tin tưởng một ai trong số họ được nữa! Cô chỉ có thể tin vào chính bản thân mình.
_...Được rồi…_Hình Hoan gật đầu bất lực_Cậu,…về thong thả!
Dường như đã chờ đợi câu nói này rất lâu, Tần Ninh Diên cảm ơn qua loa rồi nhanh chóng chạy về phía cổng.
Hình Hoan xoay người nhìn qua những chai lọ dung dich trên kệ gỗ, bước tới mở từng nắp ống. Mùi hoa quả cùng chút cồn không hề gay mũi thoang thoảng khiến lửa giận trong người cô nhanh chòng bùng lên.
Lâm Giang Tuệ! Cậu dám tự ý thay đổi dung dich thực hành của khoá, lại đe doạ một học viên bình thường khiến cậu ấy hồn bay phách lạc! Đừng mong tôi sẽ dễ dàng cho qua chuyện này!
***
Khiết Anh đưa mắt nhìn đống “dị vật hỗn tạp” trên bàn, thanh âm vô cảm.
_Gì đây?
_Aiya, là một thứ…Đang bị truy nã!
Khiết Anh nhíu mày, cô đưa tay cầm lấy một ống nghiệm trong suốt đựng thứ chất lỏng màu hồng nhạt sóng sánh.
_Cậu nói thứ đồ chơi này ư?
_Chính xác!
Người đối diện gật đầu, mái tóc đỏ nhạt xoăn dài tán loạn trên vai đầy lười biếng và yêu mị, đồng tử màu nâu khói vô cùng quyến rũ câu nhân, dung mạo xinh đẹp kiều diễm. Một gương mặt rất quen thuộc, chính là vị tiểu thư đã thay đổi toàn bộ dung dịch phòng hoá học Học Viện Freedom Sky_Lâm Giang Tuệ!
Khiết Anh lắc lắc thứ đang cầm trên tay, đồng tử xanh ngọc bích tuyệt đẹp nhìn xuyên thấu qua ống nghiệm, ngữ âm bình thản không gợn sóng.
_Đám người đó rỗi hơi đến mức nào mà truy sát đống đồ chơi này?
Lâm Giang Tuệ không vội trả lời ngay, cô thả người xuống giường lớn đầy vẻ thoả mãn, thanh âm lười nhác.
_Hội Đồng Kỳ Luật_Một nhóm giả tạo, không có việc gì làm ngoài tốn nước bọt trừng phạt học viên, ít ra là với tôi, rất nhàm chán!
_Tôi không có ý kiến_Khiết Anh hờ hững_Tại sao lại cầm đống này đến nhà tôi?
_Còn sao với trăng gì..._Lâm Giang Tuệ ngồi dậy, vò vò mái tóc dài_Giờ này chắc “Hình nữ hiệp” đã tố cáo về nhà với lão cha rồi! Cậu muốn tôi cầm nó đi đâu?
Khiết Anh xoay người, bình thản.
_Không liên quan đến tôi!
_Bản tiểu thư đây rất vui lòng nếu cậu bỏ ngay cái kiểu trả lời khiến người ta phát điên ấy đấy!_Lâm Giang Tuệ ngồi bật dậy, nhíu mày đáp thẳng_Tôi vẫn sẽ để chúng ở đây, báo với cậu cho có lệ thôi!
…Cái kiểu người gì thế?...
_Ok!_Khiết Anh gõ tay lên mặt bàn thành một giai điệu không lời_Khi quay lại đây, cậu có thể tìm thấy chúng trong thùng rác, nếu cậu muốn!
_Tịnh_Khiết_Anh!
_Tôi không phiền khi cậu lập lại nó cả ngày đâu, vì vậy đừng tốn sức, đây là một lời khuyên vô cùng giá trị, tôi chắc chắn!(Chị nên vinh hạnh đi_Người khiến Khiết Tỷ trẻ con mà đôi co như vậy, chị nên cảm thấy tự hào)
Khiết Anh đặt ống nghiệm trên tay xuống bàn, nhẹ nhàng đứng dậy, không quên đuổi khách.
_ Tôi không muốn nhìn thấy cái viễn cảnh 100 cảnh vệ và hơn 20 chiếc xe tuần tra đến “viếng thăm” đâu! Cậu giải quyết tốt cho tôi đấy!
_Cái con người gì thế này, đứng lại đó Tịnh Khiết Anh…
Sầm!
Cánh cửa không chút lưu tình đóng sầm lại!
Lâm Giang Tuệ gương mặt đỏ bừng vì lửa giận! Đồ con nhím chết tiệt! Con nhím keo kiệt!
Aiya, sự thật chứng minh, dù cô có miệng lưỡi sắt bén đánh ngã Hình Hoan đến đâu đi nữa thì vẫn một đòn gục ngay dưới lời nói vô cảm ít ỏi của ai kia?
Ôi cái cuộc đời, thiên lý ở đâu aaaaaaaaaaaa!
***
Reng!
Chiếc điện thoại áp tường reo lên một đợt chuông thanh thuý. Khiết Anh hơi xoay đầu, khẽ nhíu mày, cái này, không phải là Lý Cẩm Nhiên đã gắn cách đây 2 ngày trước sao?
Chuông reo, ai đó đang gọi đến?...
Khiết Anh bước lại gần chiếc điện thoại áp tường cỡ lớn, là “con sâu tiền” đó gọi?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay chuyển, một tiếng máy móc vang lên, đường dây đã được kết nối.
Cô yên lặng lắng nghe xem đầu dây bên kia nói gì, nhưng đáp lại chỉ có những luồng gió thổi mạnh, không còn gì khác.
Khiết Anh khẽ rũ mi mắt, vài giây sau đó, đáy võng mạc thấp thoáng một tia sáng lạnh.
Đây không phải Lý Cẩm Nhiên!!!
Ngón tay khẽ dịch đi một đường, tín hiệu đang chuẩn bị đứt đoạn thì đầu dây bên kia khẽ lên tiếng.
[Đừng dập máy]
Đó là một thanh âm đều đều, không nhận ra là nam hay nữ, không khó để cô nhận ra chất giọng đã bị biến đổi.
Vài giây sau đó thì không còn nghe thấy gì nữa.
Đảo mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cô nghĩ bản thân thật rỗi hơi khi đứng đây lắng nghe một cuộc điện thoại vô mục đích, thật nhàm chán.
Lần này thì tín hiệu hoàn toàn bị ngắt, màn hình trở về giao diện màu xanh trong.
Khiết Anh xoay đầu rẽ vào một hành lang dãy phòng khác, không một giây quay đầu nhìn lại.
…
Đầu dây bên kia để ống nghe xuống bàn, môi cong lên thành một nụ cười như có như không.
_Thật là, đã bảo đừng dập máy còn gì…!
***
“Kính coong”
Bàn tay đang lướt trên những trang sách hơi khựng lại, Khiết Anh cau nhẹ ấn đường, cô không thích, cực kỳ không thich khi đang đọc sách lại có người quấy rầy.
“Kính coong”
…Cái chuông cửa đang trêu ngươi cô có đúng không…
“Kính coong”
Bộp!
Cuốn sách bị gấp lại nhanh chóng, Khiết Anh dần thả chiếc khăn ren trải bàn trong tay đã bị xiết đến biến dạng. Cô nhất định phải xử lí cái chuông cửa_Của nợ của “sâu tiền” ngay_lập_tức!
***
Xoạch!
Khiết Anh vặn tay nắm cửa, cánh cửa bật mở. Vừa định đưa tay tắt tín hiệu chuông thì lại bị thứ trước mắt làm cho ngừng lại.
Hơn mười con thú nhồi bông cực kỳ xinh đẹp và mềm mại được bày ngay ngắn trước cửa lấn áp cả tầm mắt cô. Một chàng trai có vẻ là người giao hàng khẽ đưa cho cô một tấm thiệp màu xám tro không hoạ tiết. Chiếc mũ lưỡi trai bị kéo sụp xuống che khuất gương mặt, dáng người cao ráo nhanh nhẹn, điển hình của một người bôn ba ngoài trời để giao hàng.
Khiết Anh nhìn tấm thiệp, không đề tên người gửi, chỉ có tên cô nằm độc trên bìa thiệp. Đáy mắt thuỷ chung bình lặng vô ba lần đầu khẽ gợn sóng.
Oa, là thú nhồi bông hàng hiếm số lượng có hạn nha, vậy mà cô còn đang muốn liên lạc với Rick bảo anh đặt hàng giúp cô! Ôi, nhiều con như vậy, thật là hạnh phúc quá đi!(Khụ, Khiết tỷ bị cuồng thú nhồi bông nặng @.@)
Bất chợt, đôi con người màu ngọc bích trở nên thẫm màu, thấp thoáng sự lạnh lẽo khó lường. Bàn tay để sau lưng khẽ giao động, một tia sáng lạnh sắc lẻm khẽ ánh lên, con dao gấp khuất sâu trong tay áo váy khẽ tuột xuống lòng bàn tay trắng mịn. Khiết Anh bất ngờ trả lại tấm thiệp, một đường lưu loát vung lên, con dao nhanh gọn phủ phục trên động mạch cổ chàng trai giao hàng.
_Anh là ai?
Âm vực vô cảm và lạnh lẽo chậm rãi cất lên, vương vấn mãi trong không gian tĩnh lặng.
Người giao hàng vẫn rất điềm tĩnh, anh ta nở một nụ cười trấn an, thanh âm đầy từ tính nhẹ nhàng vang lên.
_Quý khách, con dao giả này, nhìn thật giống đó…
Khiết Anh nhíu mày, con dao trong tay áp chặt vào làn da non ở cổ anh ta, nụ cười nửa miệng trên cánh môi mềm khiến người đối diện như rơi vào vực sâu vạn trượng.
_Bàn tay của kẻ quanh năm làm bạn với dao súng như anh, cớ sao lại không nhận ra con dao đặc biệt nằm trong lô hàng ở kho vũ khí trực thuộc chính phủ Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa?
Chàng trai không một chút quan tâm đến thanh dao trên cổ, anh khẽ nở một nụ cười ý vị thâm trường, đáy mắt khuất dưới lớp mũ lưỡi trai ánh lên tia sáng kì dị.