Cứ Để Ký Ức Ngủ Quên


_Quý khách, cô thật biết nói đùa…!
Một lúc sau, người giao hàng bất chợt cười ra tiếng, ngữ âm bình thản không có gì khác biệt.
Cánh môi mềm nhẹ cong thành một độ cung nhạt đến vô hình, thanh âm trong vắt nhưng vô cùng sắt bén.
_Bình tĩnh…là sự sơ hở ngu xuẩn của anh!
Người giao hàng tắt hẳn nụ cười, anh ta hạ tầm mắt nhìn xuống con dao gấp trên cổ.
Phải! Quá lý trí và bình tĩnh, anh đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng!
Một kẻ giao hàng tầm thường, không cách nào có thể giữ vững tâm trạng khi đứng trước lưỡi dao đặc biệt này.
Một sơ hở…Như cô ấy nói, một sai lầm ngu ngốc…!
Khiết Anh rũ mi mắt, những ngón tay nhẹ nhàng giao động, con dao gấp liền quay về đúng vị trí của nó.
Người giao hàng xếp đống thú bông vào sảnh nhà, anh ta gật đầu cười giả lả.
_Quý khách,…Xin cảm ơn quý khách!
_Đừng bao giờ tới đây thêm một lần nào nữa!
Khiết Anh lạnh giọng, cô đưa tay đóng sầm cửa lại.
Con người nguy hiểm này, cô không muốn gặp lại lần thứ hai!
Người giao hàng đứng lặng nhìn cánh cửa đang khép chặt, môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.
_Không sao đâu quý khách, chúng ta…sẽ còn gặp nhau dài dài!
***
Tịnh Khiết Anh tựa người vào thành ghế, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên mặt kính bên cạnh.

[Himea! Anh không giúp em được! Tổ chức muốn em đích thân đi loại bỏ mục tiêu!]
[Nực cười thật, em không có hứng]
Khiết Anh cười nhạt, hờ hững nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh đêm thành phố Thượng Hải phồn hoa, ngữ âm nhạt còn hơn nước lọc.
Bên kia khẽ ngưng một lúc, lát sau thanh âm ôn nhu từ tính tiếp tục vang lên.
[Himea! Hoàn thành nhiệm vụ lần này, tổ chức sẽ đặt cho em hơn 50 thú nhồi bông Austrailia, được không?]
[Thành giao!]
Đồng tử xanh màu ngọc bích sáng ngời, Khiết Anh đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
Đầu dây bên kia khẽ yên lặng, xem kìa xem kìa, 2 ngày dỗ dành nó còn không bằng đống thú bông phế vật vô tích sự(=o=)
***
Màn nhung đêm huyền bí bao phủ lên vạn vật, ánh trăng bàng bạc như nước, tinh tế hoà quyện, tạo nên những gam màu sáng_tối tuyệt diệu.
Một bóng đen bất chợt xuất hiện trên mái một căn biệt thự xa hoa, bước vào lớp ánh trăng sáng bạc, thân ảnh mảnh mai phiêu dật mặc bộ y phục bó sát đen bóng liền hiện ra trọn vẹn trong đêm tối.
Dưới đầu ngón tay thon dài lướt thoăn thoắt trên hàng phím đen tuyền, màn hình liên tục thay đổi. Những dãy số liệu xanh đen cùng các tia sáng hồng ngoại lướt vun vút như chớp, biến đổi đến chóng mặt. Thế nhưng đáy võng mạc xanh ngọc tuyệt đẹp lại không một tia gợn sóng, vô cảm điều khiển thứ máy móc trên tay.
[You have disabled this function successfully]
(Bạn đã vô hiệu hoá chức năng này thành công)
Cánh môi mềm cong lên một độ cong vô hình, Khiết Anh tiện tay quăng chiếc laptop đặc biệt vào chiếc balo trên vai, thân hình khẽ động liền vô thanh vô tức ẩn thân vào toà nhà.
***
Căn biệt thự hoàn toàn chìm vào bóng tối. Dưới thị giác đã được huấn luyện đặc biệt, Khiết Anh dễ dàng nhận ra tất cả nội thất đều là hai màu đen và xám. Rất nhanh cô liền nhận ra sự khác thường, trong tư liệu cô nhận được rõ ràng đây là một đối tượng hoa lá phiền phức…Nhưng ở đây, từ cách bài trí cho đến kiểu dáng hoa văn, người sở hữu chúng sao có thể là kẻ tầm thường?...
Khiết Anh khẽ nhắm hờ đôi mắt, cô có thể cảm nhận được từng mạch máu trong người đang sôi lên hết mức vì một sự hưng phấn và kích thích chưa bao giờ có khi làm nhiệm vụ.

Thật tuyệt! Nhiệm vụ lần này khiến cô vô cùng hưng phấn…!
Đối thủ a~!
***
Khiết Anh lẳng lặng nép mình vào bóng tối khi nhìn thấy một bóng đen đi dọc hành lang. Cô khuỵ một chân lấy đà bật ngược lên không, từ đằng sau đá mạnh vào thắt lưng người đang lòng vòng trước mặt.
_Chào nhé!
Rầm!
Thân ảnh nặng nề đổ xuống sàn nhà lạnh lẽo, Khiết Anh không quay đầu nhìn lại, bật người vào bóng đêm.
***
Khiết Anh lẳng lặng đứng trước tấm rèm màu xám tro, suối tóc xanh màu ngọc bích như thác nước đổ xuống vai và thắt lưng, nửa gương mặt tuyệt luân chìm sâu vào bóng đêm không rõ là cảm xúc gì. Âm vực trong veo như thuỷ tinh đối lập với khung cảnh chậm rãi cất lên.
_Biết “khách” đến thăm mà không tiếp đón là bất lịch sự đấy!
Bên kia tấm rèm, tiếng cười trầm thấp đầy ma lực tựa tiếng đàn vĩ cầm vương vấn mãi trong không gian tĩnh lặng.
_Mời!
Tấm rèm theo sự điều khiển dần dà mở ra. Quang cảnh bên trong như hoà làm một với bóng tối thăm thẳm. Một người con trai tuấn mỹ dị thường, khiến cho thiên địa thất sắc đang nở một nụ cười như có như không chào đón cô.
_Chào mừng cô đến đây, mỹ nhân!
Khiết Anh cất bước chậm rãi tiến vào phòng, lúc chỉ cách chiếc ghế anh đang ngồi vài bước chân, ngón tay thon dài khẽ động, một thanh Katana chế tác tinh xảo sắc bén ngay tức khắc nằm trong lòng bàn tay trắng mịn. Thanh kiếm lưu loát vung lên như chớp giật, chàng trai nghiêng người trượt xuống nền đất lạnh lẽo, cảm giác được từng đợt gió lướt bên tai khiến anh kinh ngạc, nếu lưỡi kiếm chém phải thì có lẽ các cơ trên vai hầu như cũng bị xé rách. Đáy võng mạc ngọc bích khẽ lưu chuyển một tia sáng kì dị. Khiết Anh bật người lên không trung, chém mạnh lưỡi khiếm xuống vai chàng trai. Đáy mắt màu xám tro lạnh lẽo khẽ xẹt qua một tia sáng, chàng trai lăn sang bên trái và lưỡi kiếm ánh lên tia sáng sắc lẻm xé nát lưng ghế gỗ trầm hương nơi anh vừa ngồi trước đó chỉ trong tích tắc, những mảnh vụn như mưa sa bắn ra tứ phía.
Sau vài giây thầm kinh ngạc, chàng trai nhanh chóng đứng dậy, đảo mắt nhìn Khiết Anh đang bình thản trước mặt”Hảo thân thủ”
_Chậc,…_Anh tặc lưỡi, thanh âm bông đùa_Dù là cầm kiếm hay là…dao gấp, cô vẫn rất quyến rũ…!

Thanh kiếm vừa muốn vung lên nửa chừng nhanh như thiểm điện chợt dừng lại, Khiết Anh cất giọng, ngữ âm lạnh lẽo như hàn băng.
_Anh… là người giao hàng hôm qua phải không?
Anh chỉ cười mà không nói gì thêm, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Đáy mắt chợt loé, Khiết Anh lại tiếp tục vung kiếm, chàng trai bất ngờ, anh nhanh chóng nghiêng nửa người, thanh kiếm với sức sát thương vô cùng khủng khiếp như cuồng phong lướt vun vút ngang mặt.
Phập!
Khiết Anh tung người đạp lên không rút mạnh thanh kiếm vừa cắm sâu vào tường. Mũi kiếm chạm xuống đất tạo nên một độ cong sắc lạnh, chém mạnh xuống thắt lưng chàng trai.
_Này, dẫu sao cũng tính là quen biết mà, cô không niệm chút giao tình mà tha mạng cho tôi được sao?
Anh cười khổ, động tác trên tay lại không hề chậm trễ, mạnh mẽ hoá giải từng chiêu một của Khiết Anh.
_Nực cười, mục tiêu của tôi là anh, vẫn còn sống! Tôi được giao nhiệm vụ phải loại bỏ anh!
Khiết Anh trả lời, thanh kiếm trong tay tựa như một con rồng đang khiêu vũ giữa mưa giông bão táp, kiếm pháp siêu quần, trong chiêu có chiêu.
_Tôi không phải đang giúp cô trở thành người đầu tiên trong lịch sử ám sát hàn huyên với mục tiêu của mình sao, cô trả ơn tôi kiểu gì thế? À, mà hôm nay chỉ có kiếm Nhật thôi hả, cô không giấu thứ gì trong người đó chứ, dao gấp chẳng hạn?...
Khiết Anh không muốn lảm nhảm với tên này hơn nữa, lưỡi kiếm trên tay cô khi thì mạnh mẽ như ngọn lửa cháy hừng hực kinh người, khi lại điềm tĩnh ôn hoà như nước chảy, hay hoá thành một ngọn thác tuôn chảy ào ào xinh đẹp nhưng nguy hiểm trùng trùng.
_Này_Âm thanh hờn dỗi chán chường…(=0=)_Lâu quá cô chưa được đánh nhau hay sao mà hăng thế?Con dao còn lại cô giấu ở đâu, tay áo? Thắt lưng? Hay cổ chân?...
Sơ hở!
Đáy võng mạc ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, lưỡi kiếm như cuồng phong đánh ập vào vai phải chàng trai, anh giật mình xoay người nhanh như chớp, lưỡi kiếm nhanh chóng chém nát tủ quần áo sau lưng anh.
Tên này quả nhiên không dễ chơi!
Khiết Anh nhíu mày. Thanh kiếm lại một lần nữa vung lên, sẵn sàng cho một phát kiếm hoàn hảo tiếp theo.
Chàng trai cười gằn.
_Trong binh pháp, quân tử không đánh lén!
Khiết Anh chớp nhẹ rèm mi, cơ thể như gió khẽ lay động, thanh kiếm tiếp xúc với lưỡi dao gọt trái cây chàng trai vừa với được trên bàn.
_Tôi không quan tâm, tôi không phải thứ quân tử chỉ giỏi đạo lý nhân nghĩa đó! Tôi càng không đánh lén, tôi chỉ tận dụng sơ hở của đối phương!

Chàng trai nghẹn lời, anh đành phải đau khổ tiếp đón từng chiêu hiểm ác như lấy mạng của mỹ nhân trước mặt.
“Sức mạnh này, thân thủ này, anh ta rốt cuộc đã phải tôi luyện trong mưa máu thế nào mới có được một thân khí thế võ thuật kinh người thế này?...”
_Sơ hở! Mỹ nhân à, chưa ai dạy cho cô lúc giao chiến không được phân tâm sao?
Thanh âm bông đùa nhưng sắc bén từ trước mặt vang lên khiến Khiết Anh hồi thần, cô nâng kiếm chém mạnh con dao đang hướng đến vai mình. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chàng trai vừa thu hồi lưỡi dao.
_Mỹ nhân, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, người ta sẽ đau lòng đó! Còn nữa, tôi không có đánh lén, tôi_chỉ_đang_tận_dụng_sơ_hở_của_đối_phương!
Khiết Anh siết chặt thanh kiếm trong tay, nhất thời cô chẳng thể phản bác lại một lời nào. Cõi lòng vốn không một tia giao động lần đầu tiên cảm thấy bực_bội!!!
Chớp lấy thời cơ, chàng trai kéo tay cô ngã vào lòng mình, mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng nơi chóp mũi khiến trái tim lạnh lẽo của Khiết Anh cảm thấy ấm áp chưa từng có.
Hồi thần lại, cô chợt nhận ra bản thân mình đang bị áp chặt trên sofa, anh mỉm cười nhìn cô đang cố sức đứng dậy, giẫy dụa như một con cá nhỏ bị vướng phải lưới.
Đôi boot trên chân Khiết Anh đập mạnh vào thành ghế, những lưỡi răng cưa nhanh chóng hiện ra dưới đế giày. Cảm nhận được điều bất thường, anh đưa tay giữ chặt đôi boot của cô. Ngay lúc này, ngón tay khẽ động, một con dao gấp liền nhanh chóng xuất hiện nằm gọn trong tay cô. Chàng trai bật dậy tránh né, Khiết Anh nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm hãm, bật người lên cao.
_Quả nhiên là dao gấp…!
Chàng trai cười khẽ, ánh mắt rơi xuống con dao gấp tinh xảo trên tay trái Khiết Anh.
Tịnh Khiết Anh vung kiếm chém tan bệ lò sưởi đang cháy lách tách trong phòng, ngọn lửa bùng lên dữ dội, như một con dã thú đang liếm láp từng món đồ vật trong căn phòng, rồi hoàn toàn nghiền nát chúng thành tro bụi.
Trong ánh lửa đang bốc cháy hừng hực, bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng nhảy đến bệ cửa sổ. Cô quay đầu nhìn lại căn phòng đang chìm trong biển lửa, tia sáng hồng nóng bỏng bập bùng soi sáng đáy mắt xinh đẹp.
_Xem ra mồi lửa này hôm nay không thể khiến hắn tiêu tan vĩnh viễn…Đành chờ dịp khác vậy!
Cánh cửa sổ đóng sầm lại ngăn cản ngọn lửa đói khát sắp lan ra bên ngoài. Chàng trai đứng ở một khoảng sàn vẫn chưa trở thành tàn vật trước ngọn lửa điên cuồng, thanh âm không rõ nỗi nguồn cảm xúc.
_Biết là không thể giết mình, lại còn để ngọn lửa này lại làm quà cáo biệt, thật tàn nhẫn~!
Bàn tay gõ nhẹ lên bệ ghế sofa một nhịp điệu phức tạp, một cửa mật đạo nhanh chóng mở ra dưới đáy ghế dài, người cùng vật nhanh chóng biến mất dưới lòng đất.
Khiết Anh đứng trên mái nhà, đáy võng mạc phản chiếu căn phòng đã bị biển lửa nuốt chửng, rồi nhanh chóng xoay người ẩn thân vào đêm đen huyền bí.
Kẻ đầu tiên khiến ta chật vật như vậy…Ngươi chờ đó cho ta!
Lăng Vĩnh Kỳ!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận