Cốc cốc...
Tầm 10 phút sau đó, tiếng gõ cửa đều đều vang lên làm Khiết Anh giật mình. Cô khẽ nhíu mày nhìn ra cửa.
Một cô y tá trẻ đang đứng đó, trên tay cầm một tập hồ sơ bệnh án khá dày. Thấy bản thân đã thành công thu hút được tầm chú ý của người trên giường, cô y tá mỉm cười, chậm rãi hạ xuống cánh tay đang gõ giữa chừng một bên cửa, đóng lại, nhẹ nhàng bước vào.
_Thưa cô, đã đến giờ kiểm tra rồi. Cảm phiền đợi một chút, bác sĩ chuyên môn sẽ đến nhanh thôi!
Cô y tá đặt tập hồ sơ xuống bàn, tiến đến cửa sổ vén rèm sang hai bên, ánh ban mai liền theo đó ùa vào phòng, nhất thời mọi thứ xung quanh như sáng bừng cả lên.
Khiết Anh khẽ chau ấn đường. Ở trong bóng tối lâu như vậy bỗng dưng bây giờ ánh sáng lọt vào tầm mắt cảm thấy có chút không thích ứng được.
_A! Sao cô lại rút kim truyền nước biển ra thế này?...
Tiếng kinh hô của cô y tá làm Khiết Anh hồi thần. Cô nhướng mi, nhìn xuống bàn tay trắng muốt vẫn còn vết hằn của sợi dây truyền.
_Vướng tay!
Khiết Anh lạnh nhạt cất giọng, hoàn toàn không một chút nào để ý đến.
_Vướng tay? Cô có biết nếu làm như vậy tình trạng của cô sẽ nặng hơn không? Sao cô có thể tuỳ ý như vậy hả?
Cô y tá chạy vội đến giường bệnh, gấp rút chỉnh lý lại ống truyền máu và nước biển, dán lại vào tay Khiết Anh.
_May là tôi phát hiện sớm! Xin cô, lần sau đừng có tuỳ tiện làm loạn như vậy nữa! Nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng nói bác sĩ của chúng tôi,....Cho dù thần y Hoa Đà tái thế cũng không cứu được cô đâu!!!
Khiết Anh chau mày
_Tôi muốn xuất viện!
_A, xuất viện???
Cô nàng y tá hoảng sợ, vội vàng từ đống dịch truyền ngẩng mặt lên: _Làm sao có thể?...
_Bệnh nhân phòng 503, đến giờ kiểm tra rồi!...
Cánh cửa bật mở, hai y tá, một nam một nữ, cùng một cô bác sĩ còn khá trẻ bước vào.
_Cô cảm thấy thế nào?
Vị bác sĩ trẻ, tên là Lý Cẩm Nhiên, chậm rãi đi đến bên giường bệnh, hai tay bỏ vào áo blouse, phong thái ung dung và hết sức chuyên nghiệp.
_Bored( Nhàm chán)!!!
Khiết Anh ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, nhàn nhạt phun ra một câu tiếng anh ngắn gọn.
_Không phải, ý của tôi là tình trạng sức khoẻ của cô như thế nào...
Lý Cẩm Nhiên cau mày hỏi lại, cô ấy rõ ràng cố tình hiểu sai vấn đề...
Cô nàng này... Không dễ chơi chút nào!
_Bác sĩ Lý, lúc nãy cô ấy đã tháo kim truyền ra đấy!...
Cô y tá có mặt trong phòng nãy giờ bất mãn”tố cáo”
Nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp của Lý Cẩm Nhiên cũng không có vẻ gì tức giận. Cô ấy chỉ điềm nhiên nở nụ cười, cúi đầu xuống một chút nói với Khiết Anh
_Cô gái à! Tôi đã hi sinh sáu tiếng đồng hồ để giành lấy sự sống cho cô từ tay tử thần đó! Cô không có quyền chà đạp mạng sống của mình như vậy! Tôn trọng nó một chút đi! Có lẽ với cô thì không là gì nhưng với bác sĩ như chúng tôi thì đó là cả một sứ mệnh thiêng liêng đấy!...
Khiết Anh cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, trực tiếp mặt đối mặt với vị bác sĩ trẻ tuổi.
Không biết có gì nhầm lẫn không nhưng lúc này mọi người trong phòng chợt cảm thấy có tia lửa điện giao nhau làm lạnh toát cả xương sống.
_Tôi muốn xuất viện!
Khiết Anh đem câu lúc nãy nói với y tá khẽ khàng lập lại lần nữa, ánh mắt xanh lam vẫn thuỷ chung không gợn sóng xoáy sâu vào đôi đồng tử đen láy như bầu trời đêm của Lý Cẩm Nhiên, hết sức lạnh nhạt và hờ hững.
_Không được!!!
Mọi y tá trong phòng đồng loạt cất tiếng, vô cùng có quy luật.
Ha!
Lý Cẩm Nhiên giận quá hoá cười, cô gằn giọng
_Bệnh nhân thân mến! Cô_đang_mơ_đấy_à???
Khiết Anh tỏ vẻ không sao cả, nhún vai, làn môi mềm truyền ra ngữ âm nhàn nhạt
_Đó là quyền của tôi mà!
Quyền ư? Lý Cẩm Nhiên cười nhạt
_Thưa cô, quyền hạn duy nhất của bệnh nhân là phải nghe lời bác sĩ chuyên môn đấy!!!
Nói rồi, cô đảo mắt nhìn khắp căn phòng bệnh hiện đại đầy đủ tiện nghi. Hơi chau mày, cô nàng này thật đúng là, điều kiện tốt như vậy còn đòi hỏi gì nữa chứ?...
Chớp nhẹ rèm mi dài, Khiết Anh biết thừa vị bác sĩ này đang nghĩ gì.
_Mùi thuốc sát trùng, bẩn!
Cánh tay đang xem xét vùng đầu bị chấn thương của Khiết Anh bất chợt khựng lại. Những người còn lại cũng bị câu nói này của cô làm cho đứng hình...
Bẩn???
Lý Cẩm Nhiên hít vào một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn giận đang ngùn ngụt bốc lên trong lòng.
_Vết thương của cô vẫn chưa...
_Tôi tự lo được!
Khiết Anh dứt khoát cắt ngang lời nói chưa hoàn thiện của Cẩm Nhiên. Thật rắc rối, không phải chỉ là yêu cầu được xuất viện thôi sao? Họ cứ làm như thể ngày mai là cô lìa đời ấy!...
Lý Cẩm Nhiên vuốt mặt, cô hết chịu nổi cái tính ngang như cua của cô nàng này rồi!!!
_Hảo( Tốt)! Tôi sẽ xin bệnh viện phê chuẩn cho cô xuất viện. Nhưng với một điều kiện, cứ cách hai ngày một tuần tôi sẽ tới nhà khám định kỳ cho cô. Còn nếu như cô không đồng ý thì việc này không cần bàn nữa!...
Khiết Anh cau mày nghĩ muốn nói thêm điều gì nữa nhưng rồi thôi, Xem ra đây là nhân nhượng cuối cùng của vị bác sĩ này rồi!!!
_Hiểu rồi phải không? Vậy bây giờ tôi kiểm tra sức khoẻ cô xong sẽ giúp cô đi làm thủ tục!
Khiết Anh không nói gì, chỉ nghiêng người tựa vào gối, hướng mắt về phía cửa sổ.
Lý Cẩm Nhiên mỉm cười, cúi đầu, cẩn thận nghiêm túc xem xét vết thương.
***
Đại sảnh bệnh viện....
Thay ra bộ đồ bệnh nhân quái dị( Theo Khiết Anh), Khiết Anh mặc một chiếc váy trắng thanh khiết xoè ngang gối, phối hợp hết sức tinh tế với chiếc áo khoác mỏng màu xanh sẫm dài tay, gương mặt tuyệt luân vô cảm như thường lệ, bình thản ngồi vào một chiếc Audi đen bóng.
Bánh xe dần dần chuyển động, rồi phóng vút đi như một con báo đêm...
_Mình biết ngay mà! Đồ con cua nghìn cẳng!!!(=.=) Sợ không vào viện nằm lần nữa hay sao mà lao như điên vậy hả???
Một chiếc Limo đỏ nhạt vốn đậu phía sau vang lên tiếng cáu gắt, chân ga bị dẫm mạnh, chiếc xe liền lao nhanh bám theo chiếc Audi đằng trước.
....
Pip....
Một tín hiệu kết nối vang lên, Khiết Anh tựa người vào ghế lái, bàn tay trắng ngần xoay chuyển linh hoạt trên vô lăng, ngữ điệu nhàn nhạt như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng truyền ra
_Rick! Help me to prepare trainees school records Freedom Sky!( Rick! Chuẩn bị giúp tôi hồ sơ nhập học trường Freedom Sky!)
_Does not matter! But why do you want on the field?( Không thành vấn đề! Nhưng tại sao cô lại muốn vào trường đó?)
Bên tai truyền đến một thanh âm từ tính và vô cùng du dương, người đó cất giọng ôn nhu với Khiết Anh.
Hơi cau mày đẹp, Khiết Anh im lặng vài giây
_Too worried how contracts already! Rick!(Quá phận rồi đấy! Rick!)
Đầu dây bên kia cũng khẽ ngừng lại một chút, rồi vang lên âm điệu đầy giễu cợt
_Sorry Revered Queen! This coward who had exceeded the limit already!( Xin lỗi nữ hoàng tôn kính! Kẻ hèn này đã vượt quá giới hạn rồi!)
Mày cau càng lúc càng chặt. Khiết Anh im lặng, không nói gì.
_I will complete her assignment as soon as possible! Do not worry, Your Majesty revered!( Tôi sẽ hoàn thành việc cô giao sớm nhất có thể! Xin đừng lo lắng, thưa nữ hoàng tôn kính!)
Pip....
Khiết Anh đưa tay ngắt đi thiết bị liên lạc, giật nó khỏi tai, cất vào thoại xe.
Đảo nhẹ đồng tử, Khiết Anh nhếch môi nhìn vào chiếc xe Limo đang bám theo mình một khoảng khá gần trong gương chiếu hậu. Bàn tay thon dài khẽ gạt cần số, đôi giày búp bê cũng theo đó nhấn mạnh chân ga.
Lý Cẩm Nhiên giật mình nhìn chiếc xe Audi phía trước đột ngột tăng tốc. Cô cũng nhấn chân ga bám theo.
Keet......................
Đến một đoạn ngã rẽ vắng người, chiếc Audi đen bóng bất ngờ thắng ga dừng lại tạo ra tia lửa điện hằn thành vệt dài trên con đường.
Lý Cẩm Nhiên thoáng kinh hãi, nhưng rất nhanh điều khiển kịp tay lái, theo đà vượt qua chiếc xe trước mặt, chắn ngang lối đi về phía trước.
Cạch....Rầm....
Cánh cửa xe mở ra với một lực đạo khá mạnh. Lý Cẩm Nhiên bước xuống xe, đóng sầm cửa lại. Cô tựa người vào cửa trước, hai tay khoanh vòng, chờ đợi.
Tầm năm giây sau, cánh cửa Audi nhẹ nhàng bật mở. Một đôi giày búp bê bạch kim tinh xảo khẽ khàng chạm xuống đất, làn váy trắng phất phơ theo chiều gió, Khiết Anh bước xuống, vẫn để cửa mở. Cô tiến dần về phía trước hai bước, nhàn nhạt cất giọng
_Đi theo tôi làm gì?
Lý Cẩm Nhiên nuốt khan
_Ai nói tôi đi theo cô?
Khiết Anh khẽ cười. Những ngón tay trắng ngần đưa lên mơn man mái tóc xanh ngọc tuyệt đẹp đang phiêu bồng trong gió:
_Bệnh viện thành phố cách con đường này khoảng bảy km, Chung cư Ventura cô cư trú chỉ có thế đi qua xa lộ cao tốc A2 mới tới được! Hộp đêm Mangekes thì chỉ có ở hướng Tây, đi theo hướng Đông này chắc chắn sẽ không đến được mặc dù đi Bar vào buổi sáng thì thần kinh đúng là không ổn định cho lắm! Các khu giải trí tại xa lộ này thì đều đang bị niêm phong do có khả năng liên quan đến sào huyệt buôn bán ma tuý xuyên quốc gia! Dựa vào chỉ số IQ 150 của người đã giành lấy mạng sống cho tôi trong vòng 6 tiếng đồng hồ thì không thể ngớ ngẩn tiếp thu thông tin bằng tốc độ của “rùa đại nhân”được! Nếu nói đến trao đổi chuyên nghành thì hẳn bác sĩ nào cũng biết 2 hôm nay các nhân tố có năng lực ở khắp Thành phố Thượng Hải này đều hiện diện ở bệnh viện của bác sĩ Lý để tham gia điều phối y dược phục hồi chức năng...! Theo như tôi biết thì hầu hết bằng hữu của cô đều đã đi nghỉ mát ở Hawai, đến tận tháng sau mới quay về nước, thế thì không thể là họp mặt bạn bè được! Vậy thì nói xem bác sĩ Lý, cô “đại giá quang lâm”đến đây là để làm gì vậy???
_Cô....Cô điều tra tôi?...
Lý Cẩm Nhiên bị một tràng tràn lan đại hải của Khiết Anh làm cho đứng hình, lắp bắp nói không nên lời....
Khiết Anh nhún vai. Tất nhiên, kẻ đầu tiên dám đặt điều kiện với cô thì làm sao dễ dàng buông tha được!!!
Trên con đường vắng, cạnh hai chiếc xe hơi sang trọng, hai cô gái có vẻ đẹp đối lập nhau, mặt đối mặt. Một cô gái xinh đẹp nhiệt huyết như ngọn lửa bùng cháy dáng vẻ bàng hoàng không thể tin nổi....
Thiếu nữ thanh lệ tuyệt luân, nhan sắc không ai sánh kịp điềm tĩnh thong dung tựa dòng nước, nở nụ cười nhàn nhạt, cao ngạo, tự tin chết người!!!