Cứ Để Ký Ức Ngủ Quên

Giờ giải lao đã đến, cả lớp ùa ra ngoài như thể trút được gánh nặng. Trải qua chuyện mất mặt vừa rồi, hiển nhiên Cao Ngạc Linh không có tâm trạng ngồi ngốc ở trong lớp, bèn đẩy ghế đứng dậy, dự định xuống canteen kiếm thêm cái gì đó lót bụng
***
Trống mới vừa reo mà hơn 50 cái bàn ăn đã đầy ắp người. Các học viên dưới lầu đều đang ngồi hàn huyên thưởng trà, nhưng thanh âm rất nhỏ, rất nhẹ. Không khó để nhìn ra, họ đang cố sức không gây tiếng động lớn làm kinh động đến những con người cao cao tại thượng đang ngồi trên lầu.
Tuy nói đỗ vào trường là một vinh dự vô cùng to lớn nhưng dẫu sao đây vẫn là học viện quý tộc. Có sự phân chia giai cấp rất rõ ràng. Hầu hết những học viên bình dân được tài trợ hay đỗ vào bằng học bỗng đều tránh gặp mặt, tiếp xúc với những con người thừa kế các tập đoàn lớn hay là ứng cử viên cho vị trí cổ đông. Trong trường, quyền lực của giáo sư chỉ giới hạn trong học tập. Còn lại, mọi lĩnh vực khác, là do một nhóm 5 học viên làm trùm, thâu tóm mọi quyền hành.
Nhóm này được các học viên trong trường gọi là “School Death”. Gồm ba học viên nam và hai học nữ.
__________________________________________________________
No 1: Đứng đầu là Lăng Vĩnh Kỳ.
Người thừa kế duy nhất của tập đoàn GD, sở hữu hơn một nửa kinh tế toàn cầu cùng các khu môi giới, bất động sản rải rác khắp Âu_Á.
Tính cách: Quỷ dị, ít xuất hiện trong trường, nhưng mỗi lần xuất hiện là hầu như kéo theo một trận ẩu đả.
No 2: Dương Ảnh Phong.
Tuy nói vậy nhưng quyền lực của người này hoàn toàn không hề kém Lăng Vĩnh Kỳ. Hầu như mọi cuộc ẩu đả trong trường đều từ hai con người này mà ra.
Người thừa kế độc nhất của tập đoàn AJ, sở hữu hơn một nửa thị trường chứng khoán toàn cầu cùng những chuỗi resort, nhà hàng, khách sạn từ 5 sao trở lên, hùng bá khắp Âu_Á.
Tính cách: cực kỳ bá đạo, gần như là cắm cọc tại trường. Ẩu đả xảy ra liên miên như cơm bữa.
No 3: Lãnh Ngạn.
Là học viên năm cuối của học viện, trên Kỳ và Phong một khoá.
Là con trai của chính trị gia nổi tiếng thế giới, cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn HL, nắm giữ 40% trữ lượng khoáng sản toàn cầu.
Tính cách: Ôn nhu hoà đồng, là tia nắng duy nhất trong “School Death”.
Là “sứ giả hoà bình” ngăn chặn các cuộc mâu thuẫn nội bộ.
No 4: Phương Hàm Nghi.
Tiểu thư gia đình quý tộc Phương Gia nức tiếng châu Á, mẹ nắm giữ 15% cổ phần của trụ sở ngân hàng BK và là quý bà, cổ đông lớn của các thương hiệu thời trang nổi tiếng toàn châu Á.
Tính cách: Tự tin và kiêu hãnh, là mẫu hình lý tưởng đáng noi gương của các tiểu thư quý tộc và trong lòng nam sinh.

No 5: Cuối cùng là Ôn Dĩ Hân.
Tiểu thư của bộ trưởng bộ ngoại giao Trung Quốc, nắm giữ 15% cổ phiếu các khu địa ốc xuyên quốc gia, gia đình giàu thứ 3 Trung Quốc, giao thương với khu vực trong nước và các quốc gia lân cận.
Tính cách: Thông minh, yêu làm đẹp, khẩu thị tâm phi( nghĩ một đằng làm một nẻo), sở hữu bản chất kiêu ngạo cao quý đặc trưng của tầng lớp quý tộc.
Ở bất cứ nơi đâu trong học viện đều chia làm hai địa phận: Dành cho học viên quý tộc_Dành cho học viên bình dân.
Chẳng hạn như khu bơi lội. Bể bơi quý tộc tổng diện tích lên tới 150m2. Trong khi bể bơi bình dân chỉ được 2/3 tổng diện tích của nó. Chỉ nhiêu đây cũng đủ hiểu được sự khác biệt giữa xã hội thượng lưu và gia đình thường dân có sự chênh lệch đến mức nào.
Dãy phòng nhạc cụ chia làm 2 tầng: Tầng 1_ Dành cho HV quý tộc. Tầng 2_ Dành cho HV bình dân.
Tầng 1 với đủ các nhạc cụ chuyên nghành đồng mức giá cân đối ở thị trường. Còn với tầng 2 thì đầy rẫy các nhạc cụ sang trọng, mà một trong số chúng đem đi đấu giá có thể kiếm được mức giá trên trời.
Và không ở đâu xa nữa, ngay tại khu nhà ăn này cũng đã được phân chia làm 2 tầng.
Vẫn như trước, HV quý tộc đều dùng bữa ở tầng 2, đãi ngộ không phải nói, hiển nhiên là so với tầng 1 không biết khác biệt đến bao nhiêu. Thức ăn không hợp khẩu vị có thể ngay lập tức thay đổi, hoặc vẫn chưa hài lòng có quyền sử dụng khu bếp riêng của học viên tự do nấu nướng.
Học viên quý tộc, còn có rất nhiều, rất nhiều những ưu thế, quyền lợi khác.
Cao Ngạc Linh nhìn quanh lầu một vài giây, sau cũng không nán lại lâu, trực tiếp đi lên lầu.
RẦM…
Nhưng xem ra hôm nay may mắn không mỉm cười với cô ta thì phải, chuyện xui xẻo liên tiếp đổ lên đầu.
Chẳng hạn như bây giờ…
_Này, có mắt nhìn không mà…
Cao Ngạc Linh đẩy mạnh học viên nữ ngã sóng soài trên chân mình, bực dọc đứng lên. Chính là đang hăng say muốn phát tiết một trận lại thấy người từ trên lầu đi xuống, lập tức im bặt.
Mái tóc xoăn lọn tỉ mỉ xoã dài trên vai, mị nhãn như tơ, hờ hững xuất chúng, cánh mũi cao ngất cùng làn môi đỏ mọng như cherry. Cước bộ thong dung chậm rãi, cùng một nhóm nam sinh đi xuống đại sảnh lầu một.
Mà lúc này, nữ sinh va phải Cao Ngạc Linh sợ hãi lùi lại đằng sau, thân hình kịch liệt run rẩy, vội vàng nép sau lưng cô ta.
Nữ sinh kia khẽ cười, âm vực đầy ma lực tựa tiếng đàn violin, ít xuất hiện trên người nữ tử cất tiếng.
_Kìa đồng học, sao lại hoảng sợ như vậy a? Tôi cũng đâu có ăn thịt gì cậu?...

_Không, đồng học này, tôi không phải cố ý,…tôi chỉ mới vào trường, vẫn chưa rõ hết nội quy…Làm ơn,…cậu tha cho tôi đi!!!
Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ kia vào trong mắt Vãn Thanh Lam lại giống như ma quỷ, cô cực lực lắc đầu van xin.
Nữ sinh kia vẫn cười, chỉ là nụ cười càng lúc càng thêm quỷ dị.
_Haiz, tôi cũng đâu có ý gì đâu, sao cậu lại…Tôi chỉ hỏi cậu, 15000USD cậu có bồi thường nổi hay không thôi mà?
Vãn Thanh Lam liều mạng lắc đầu, bán cả gia tài may ra gia đình cô mới bồi thường nổi.
Triệu Nghi cười nhẹ.
_Chỉ tiếc,…tôi cũng chả phải loại người nhân hậu gì…mà đồng ý để mặc một học sinh bình dân tuỳ ý khi dễ mà nhắm mắt làm ngơ!
Vãn Thanh Lam giật mình ngẩng đầu lên.
_Không phải, sự cố kia chỉ là vô ý…!
Triệu Nghi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng phe phẩy chân váy đồng phục, ngồi xuống bệ cầu thang xoắn ốc. Đôi giày đen bóng cố tình vươn ra ngoài, để lộ màu đỏ nhàn nhạt của nước sốt đã nhiễm trọn mũi giày.
Theo động tác của Triệu Nghi, sắc mặt vốn hơi tái của Vãn Thanh Lam lập tức trở nên trắng bệch. Cô lần đầu vào trường, vẫn chưa hiểu hết tất cả nội quy. Thấy lầu 1 không còn chỗ trống, cô mới đi lên lầu hai tìm chỗ trống để ngồi. Vốn lúc đầu cũng không để ý lắm, chỉ chuyên tâm gắp đồ ăn để lắp đầy cái bụng trỗng rỗng từ sớm đến giờ.
Ai ngờ đâu, vừa xoay người lại nhìn thấy một tràng khí thế hoa lệ bức người đang bao trùm tất cả, không thua gì khách sạn năm sao, cô vô thức cảm thán, lại không hề để ý đến một nhóm người đang càng lúc tiến gần đến.
Ma xui quỷ khiến thế nào, vừa than thở một tiếng liền trật tay bất ngờ, khiến cả khay thức ăn bằng ngọc(nói trước là cái trường này giàu lắm nhé, cũng đừng bảo tôi hư cấu, đây là giới thượng lưu, “trăm phần trăm” “hàng thật giá thật” đó!!!=.=) liền rơi xuống đất, vỡ tan.
Xoảng…
Thanh âm thanh thuý bất chợt vang lên khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại. Đống thức ăn rơi vãi đầy trên đất, nước sốt văng tung toé…chính là, lại phiếm đầy mũi giày búp bê của nữ sinh xinh đẹp ở giữa.
Học viên trên lầu dừng hẳn mọi động tác. Các nữ sinh tay chống cằm cười khiếm nhã, đầy vẻ khinh miệt, mắt lạnh nhìn trò hay sắp diễn ra.
Đôi đồng tử xinh đẹp của cô bạn nữ sinh ấy rơi vào mũi giày nhiễm đỏ tươi, óng ánh kì dị, đáy mắt vốn trầm tĩnh bỗng loé lên một tia sáng lạ thường khi nhìn vào logo học viện bằng đồng trên ngực áo Vãn Thanh Lam.
_A, xin lỗi, mình không cố ý đâu!...
Vãn Thanh Lam hốt hoảng nâng mắt nhìn người con gái đang tiến lại gần, hai tay xua xua loạn xạ ý tỏ xin lỗi.

Triệu Nghi vẫn không nói gì, đôi chân thon dài không ngừng bước lại gần Thanh Lam.
Theo bản năng, cô lùi ra sau từng bước một. Còn Triệu Nghi thì không có một dấu hiệu gì cho thấy cô sẽ dừng lại, vẫn tiếp tục bước từng bước đều đặn và chậm rãi.
Vãn Thanh Lam càng lui càng loạn, hơi thở gấp gáp, cho tới khi tấm lưng ma sát mạnh phải bức tường kính vững chắc thì sống lưng cũng trở nên lạnh toát.
Triệu Nghi cuối cùng cũng đã dừng lại, mặt đối mặt với Thanh Lam chỉ cách nửa bước chân.
Thanh Lam kinh hãi nhìn gương mặt xinh đẹp kia khẽ nghiêng đi, thì tầm vào tai cô mấy chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến sắc mặt Thanh Lam tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm chiếc áp sơ mi đồng phục.
Á!
Bất ngờ, Thanh Lam nâng tay đẩy mạnh Triệu Nghi sang một bên, miệng kinh hãi hét lên, đại não rối loạn, chạy như điên xuống lầu bên dưới.
_A, thì ra chỉ là một kẻ dân đen thấp hèn!
Một cô bạn nữ sinh khoanh tay dựa vào bức tường gần đó, môi cong lên một nụ cười khinh miệt khi nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt loé lên từ chiếc logo bằng đồng nguyên chất trên áo Thanh Lam.
Triệu Nghi bị đẩy vào bức tường, lạnh nhạt phủi nhẹ chiếc áo đồng phục đã hơi bị nhăn nhúm do va chạm mạnh, đồng thời đảo mất nhìn bóng dáng đã mất dạng, tựa tiếu phi tiếu(cười như có như không), võng mạc loé lên ánh sáng nguy hiểm không lường được, bước chân thong thả đi xuống lầu.
Nhớ lại việc đã xảy ra, Vãn Thanh Lam lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, tránh đi ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao phóng ra của Triệu Nghi.
Triệu Nghi ngồi vắt vẻo trên bệ cầu thang, nghiêng đầu cười nhạt như nước lọc, lạnh lùng ra lệnh.
_Làm việc cần làm đi!
Nghe thấy âm vực lạnh băng đến doạ người, hai nam sinh vốn đứng lặng phía sau chợt tiến lên, gật đầu một cái, nhanh chóng bắt lấy hai tay Vãn Thanh Lam một cách dễ dàng, kéo cô tới trước mặt Triệu Nghi.
_Buông ra, các người đang làm gì thế, mau bỏ tay tôi ra!...
Hai cánh tay truyền đến lực đạo mạnh mẽ khiến Thanh Lam phát đau, cô cố gắng vùng vẫy thì lại càng bị siết chặt. Rốt cuộc dưới sự khống chế, hai chân cô quỳ sụp xuống nền đất khô khốc.
Triệu Nghi hài lòng cười, hai chân đong đưa nhịp nhàng, bình thản nhìn gương mặt nhăn nhó đau đớn của Thanh Lam.
_Cậu…Cậu muốn làm gì?...
Thanh Lam run rẩy hỏi cô gái tràn ngập hơi thở vương giả trước mặt, hai tay vô lực cũng thôi giãy giụa như trước.
Đôi chân đang đong đưa bất chợt dừng lại. Triệu Nghi chậm rãi nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo thấu xương.
Cánh môi đỏ mọng hé mở, ngữ âm rét lạnh thản nhiên truyền ra không khí, trước đông đảo ánh nhìn kinh ngạc của mọi người. Đó chính là câu nói mà lúc nãy Triệu Nghi đã nói với Thanh Lam trên lầu.
_LIẾM SẠCH!!!
Thanh âm dứt khoát không chút do dự, tràn ngập quyền uy tuyệt đối.

Thanh Lam trợn trừng mắt, kinh hãi liên tục lắc đầu.
_Không,..không,…Làm ơn đi, tôi không muốn đâu!...
Cuối cùng thì nụ cười trên môi Triệu Nghi cũng tắt hẳn.
_Muốn ư? Thực nực cười, cô không có quyền quyết định!
Thanh Lam lại lắc đầu, cô liều mạng vùng vẫy, phẫn nộ hét lên.
_Dựa vào cái gì, các người là con nhà danh giá thì hay lắm à, có thế tuỳ ý đùa giỡn, chà đạp người khác sao? Không phải chỉ may mắn đầu thai vào nhà tốt thôi, các người có quyền gì mà vênh váo áp lực người khác? Chân lý rốt cuộc là cái gì hả???
Thanh Lam cảm thấy vô cùng tủi nhục, cô mạnh mẽ phát tiếc nỗi nghẹn đắng vô bờ không thể tiêu hoá trong lòng.
Đáy mắt xinh đẹp trầm hẳn xuống, Triệu Nghi xoay người, nhẹ nhàng tiếp đất. Cô bước đến bên Thanh Lam, cúi người, đôi con ngươi lạnh lẽo đảo dọc thân ảnh Thanh Lam khiến cô ta im bặt.
Bàn tay trắng ngần, mềm mịn khe khẽ mơn trớn mái tóc đen nhánh mượt mà của Thanh Lam, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý khó lường, từng sợi tóc mềm mượt duyên dáng nhẹ nhàng tuôn chảy qua những kẽ ngón tay thon dài.
Triệu Nghi xoắn nhẹ bàn tay, mái tóc bất ngờ bị siết chặt khiến Vãn Thanh Lam đau đớn thét lên.
Ngón tay chậm rãi trượt xuống cổ áo ngay ngắn, tuôn dọc chiếc carvat, vuốt ve biển tên trên ngực áo, lướt đến logo thì không có thêm một động tác dư thừa, mạnh mẽ giăt phắt nó xuống khiến cổ áo lệch hẳn đi, mái tóc dài đổ xuống tán loạn trên vai khiến Thanh Lam trở nên vô cùng chật vật.
Hàng mi cong dài đen nhánh khe khẽ rũ xuống, chiếc logo bằng đồng dưới ánh mặt trời trở nên sáng ngời, Triệu Nghi bất động thanh sắc, nhìn chằm chằm vào món đồ nhỏ bé trên tay.
Keng!!!...
Thanh âm thanh thuý vang lên trong bầu không khí âm trầm ngột ngạt trở nên trong trẻo dị thường. Trong ánh dương ấm áp, Triệu Nghi lẳng lặng đứng, đôi mắt bình lặng nhìn không ra một gợn sóng rơi xuống chiếc logo đáng thương nằm bất động trên đất.
Grăc…
Đế giày đen bóng dẫm mạnh lên chiếc logo bằng đồng, thanh âm vỡ vụn vang lên rõ mồn một trong không gian yên ắng.
Hệt như…Triệt để dẫm mạnh tôn nghiêm của một người dưới lòng bàn chân…!
...


_Nhìn thấy rồi chứ, đống phế vật vô dụng bị dẫm nát dưới lòng bàn chân…Cường giả vi tôn(thế giới của kẻ mạnh đứng đầu), thắng làm vua, thua làm giặc. Tôn nghiêm chỉ là một đống phế thãi vô giá trị, thế giới của thực lực mới là tất cả. Đây, chính là chân lý!!!...
Gót giày vẫn không hề dịch chuyển, mạnh mẽ dẫm nát đống phế liệu bên dưới, Triệu Nghi xoay mặt nhìn gương mặt trắng bệch của Vãn Thanh Lam, môi chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh lẽo như băng giá vĩnh cữu…
Tôn nghiêm và danh dự, chỉ là một trò đùa ở chốn hoàng gia cạm bẫy đầy rẫy này thôi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận