Vì chứng kiến cảnh quê mình nghèo quá, hắn muốn vượt lên, đi tìm con đường thoát khỏi cảnh cơ cực này.
Nung nấu ý chí và quyết tâm, bố mẹ hắn cũng ủng hộ con cái ra ngoài đi làm có thể vừa phụ kinh tế mà còn học hỏi được nhiều.
Do nhà nghèo nên Dũng không được học hành tử tế chỉ vừa học hết được lớp 8 thì phải nghỉ học.
Bố mẹ Dũng dành dụm tiền cho con lên thành phố để tìm việc làm, vì nhà hắn Quyết đã theo học đại học, nên không thể cùng lúc nuôi ăn học cả 3 anh em.
Dũng cũng không tỏ ra bất cứ biểu hiện gì không hài lòng, hắn là 1 đứa trẻ hiểu chuyện.Ngày hắn bước lên xe, bố mẹ và em gái ra chào hắn, nước mắt rơi trên 2 gò má của người phụ nữ chạc hơn 50 tuổi, ánh mắt kiên định và mong chờ của người đàn ông khắc khổ, nỗi buồn bịn rịn của đứa em khóc lóc chạy theo xe mà vãy tay chào hắn.
Những kỷ niệm đó trở thành động lực cho Dũng quyết tâm hơn, nhưng hành động bao giờ cũng khó hơn là mơ.Bước những bước chân đầu tiên lên thành phố Hà nội, nơi tấp người, cảnh tượng khiến hắn bị choáng ngợp, những tòa nhà cao tầng, những dòng xe nối đuôi nhau di chuyển, Dũng lại thấy mình như bị lạc lõng.
Đêm về Hà nội đẹp quá, những ánh đèn xe tấp nập người đi lại, những con đường, tòa nhà sáng đèn.
Nhưng Dũng, hắn phải nằm 1 góc tường mà co ro vì chưa tìm được công việc cho mình.
Sáng hôm sau, hắn đi qua những cửa tiệm có treo biển tuyển nhân viên, thế nhưng lại chỉ tuyển nhân viên nữ, mặc dù hắn cũng rất sáng sủa, thanh hình thì cũng chuẩn đẹp, nhưng đều khó khăn xin được việc.
Chiếc bụng đói kèm theo chút mệt mỏi làm Dũng như mất sự quyết tâm.
Thế rồi, vô tình hắn thấy cửa hàng ghi “Công TY Kính mắt thời trang – Kính thuốc”.
Hắn đi vào, xin được gặp quản lý và trình bày về tấm biển treo ở ngoài” tuyển nhân viên, đào tạo học việc”, Sau khi dò xét 1 lượt, quản lý thấy hắn cũng rất sáng sủa, chấp nhận cho hắn học việc và đào tạo trong vòng 2 tháng nếu hắn có thể làm được sẽ giữ lại.
Khởi điểm, mức lương học việc là 2 triệu rưỡi, cũng thuộc dạng trung bình thấp, nhưng đây mới là lương học việc, lại còn được hỗ trợ ăn ở.Ngày đầu mới đi làm, trên người Dũng không có gì giá trị, quần áo thì đã cũ và bạc màu, quản lý lấy bộ đồng phục áo trắng sơ mi và quần âu cho hắn, còn tốt bụng, mua tặng cho Dũng đôi giày lười.
Sau khi biết về hoàn cảnh của Dũng, quản lý cũng để ý và chỉ dạy hắn nhiều hơn.
Quản lý tên Quân, năm nay 25 tuổi, nhìn rất bảnh zai và hào phóng.Công ty hắn có khá nhiều chi nhánh trên toàn hà nội, nên những của hàng sẽ được thuê 1 nhà trọ 3 – 5 tầng, tùy số lượng nhân viên tại cửa hàng đó.
Của hàng của hắn học việc, khá đông nhân viên, do lượng khách cũng dồi dào, 6 nhân viên nữ, 1 thu ngân, 1 bảo vệ, 1 khúc xạ viên và 3 kỹ thuật viên tính cả hắn.
Dũng ở cùng phòng với chú bảo vệ, ở tầng 1.
Tầng 2 có 3 phòng thì 6 nhân viên nữ chia nhau, tầng 3 thì anh Quân và bạn khúc xạ viên 1 phòng, 2 bạn kỹ thuật kia 1 phòng và ban công phơi đồ.Những ngày đầu Dũng học khá nhanh, nhưng còn nhút nhát nên không nói chuyện với mọi người nhiều, dần dần mọi người đều hiểu hoàn cảnh và tiếp xúc với Dũng nhiều hơn.– “Cuối tháng lấy lương, công ty cho mỗi của hàng tiền để tự tổ chức lien hoan” – anh Quân nói với Dũng, hắn không ngờ lại còn được ăn liên hoan, ở đây đúng thật quá tốt, công làm kinh rất nhàn mà không hề bẩn hay mệt nhọc, người lúc nào cũng áo trắng sơ mi đóng thùng, hắn khoải lắm.– “Dũng tí ra bê cho chị 2 thùng hóa đơn” – chị Minh thu ngân nói tỏng chiếc bộ đàm, mỗi bộ phận của cửa hàng đều có bộ đàm để giao tiếp.
Phòng khúc xạ (ĐO MẮT) có 1 cái, phong kỹ thuật 1 cái, bán hàng và thu ngân 1 cái.– “Vâng chị ” – Dũng trả lời rồi đi ra ngoài, mở cửa đập trúng người Lan, nhân viên bán hàng sàn tuổi hắn.
– “Bạn sao không?” – Dũng đỡ Lan dạy và hỏi…– “Tớ không sao” – Lan đỏ mặt mà đi vội vào phòng kỹ thuật.Cứ như vậy, cũng đến lúc thử tay nghề để xem có giữ lại Dũng không.
Hắn dễ dàng đạt qua, vì anh Quân cùng mọi người phong kỹ thuật đều chỉ hắn rất tận tình.
Thời gian này, Dũng có lương rồi đều gửi về cho gia đình mà chỉ giữ lại 1 chút để phòng thân, bố mẹ hắn cũng đỡ hơn.3 năm sau, Dũng đã 18 tuổi, mức lương đã ổn định hơn lên được 7 triệu.
Nhưng của hàng thu hẹp lại, cắt giảm nhân sự chỉ còn 3 nhân viên nữ là LAN, CHI, VÂN, 1 kỹ thuật viên là hắn vì những người khác bị chuyển cơ sở đi ra những cơ sở mà nhân viên xin nghỉ.
Anh Quân vẫn làm quản lý, bên cẠNH đo bà chị thu ngân vẫn bám trụ.
Nhà trọ đã thuê 1 căn nhà bé hơn, 2 tầng, tầng 1 vẫn là chú bảo vệ 1 mình vì khá hẹp cả gian bếp và phòng khách, tầng 2 thì có 3 phòng, 4 chị em 2 phòng, Dũng và anh Quân 1 phòng..